Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 875 chữ

Cơn mưa như một tấm màn đầy những hạt châu sa màu nâu nhạt bỗng nhiên biến thành tuyết tự lúc nào. Những hoa tuyết lúc đầu là những chiếc lá vàng cắt thành hình ngôi sao, sau đó trở thành một thứ bột trắng bay nhanh vào thành Bắc Kinh. Những mái nhà truyền thống giống như khảm xà cừ, những ngôi nhà chọc trời bắt đầu nhấp nháy: từng tầng một, ánh sáng bật lên trong các văn phòng. Những cánh cửa sổ trở thành những khung đèn màu. Các tòa tháp biến thành những ô lắp ghép các màu sắc.

Trương Tuệ lục trong túi rồi lấy ra một tấm khăn len quấn quanh đầu. Nàng kéo cổ áo khoác lên rồi đi qua con đường, không chờ đến đèn đỏ. Những chiếc xe hơi lướt đi xung quanh nàng, bánh xe phanh két, còi inh ỏi.

Nàng đã quen với một nỗi buồn nàng không giải thích được. Hôm qua, lúc khuya, khi nàng chơi đàn cổ cầm trong phòng, một người đàn ông và một người đàn bà đã xuất hiện như hai cái bóng tái nhợt. Họ đi quanh nàng, vừa nhảy múa vừa vỗ tay rồi nài nỉ nàng: “Âm nhạc, xin thêm nhạc nữa!”

Họ là ai? Những bóng ma hay những thứ sinh ra từ tưởng tượng của nàng? Các thiên thần hay ác quỷ đến ám nàng?

Trương Tuệ không dám kể những gì mình mình thấy cho mẹ. Sau khi ly hôn với cha nàng, bà đã đến sống ở Mỹ. Khi mẹ gọi điện thoại về, nàng nói với bà tất cả đều tốt, nàng rất hạnh phúc. Nhưng Trương Tuệ không hạnh phúc. Nàng cảm thấy cô độc. Cha nàng là một người chơi đàn cổ cầm nổi tiếng. Ông ấy dẫn một chương trình truyền hình, nói chuyện ở hội nghị, xuất bản sách và du lịch khắp Á châu để biểu diễn. Ông ấy chẳng có thời gian cho con gái.

Trương Tuệ hít bầu không khí ẩm ướt của tuyết và đi lên lề đối diện.

- … Âm nhạc! Xin thêm nhạc nữa!…

Nàng quay ngoắt đầu lại.

Trên lề đường, một thằng con trai vừa nói chuyện một mình vừa thả bộ, dáng người nhanh nhảu. Mặc cái áo khoác đen, anh chàng di chuyển đôi chân còn người thì giữ thẳng, lưng hơi còng. Tay nhét túi, đeo hộp vĩ cầm dưới cánh tay, anh chàng để lại trên tuyết mịn từng dấu chân, tựa như một chuỗi nốt nhạc trên một khuông nhạc trống. Khi đi ngang qua, nàng thấy anh chàng đeo một cái tai nghe không dây. Anh ta đang nghe điện thoại.

Nàng cúi xuống rồi tiếp tục đi theo nhịp của mình.

- Cậu mang theo nhạc cụ gì thế?

Nàng ngước nhìn lên rồi mặt đỏ đến tận mang tai. Anh chàng kia chờ nàng ở cổng vào nhạc viện.

- Đàn cổ cầm.

- Hả? Đàn cổ cầm? Giờ hiếm lắm đó! Cậu học năm thứ mấy? Mình thử chơi chung vĩ cầm với cổ cầm xem sao?

Nàng muốn đào tuyết để chui xuống trốn.

- Đàn cổ cầm chơi đơn tấu, – nàng ấp úng.

Anh chàng nghĩ ngợi rồi cười.

- Thì mình viết chung một bản.

Họ đi bộ trên lối đi có hai hàng cây tiêu huyền ngăn cách những tòa nhà dành để học nhạc phương Tây và nhạc Trung Hoa.

- Lát gặp lại nhé! Cậu sẽ gặp tớ ở đây.

- Hẹn lát gặp, – Trương Tuệ đỏ mặt lặp lại.

Anh chàng rẽ trái rồi biến mất trong đám cây cối. Ở cuối lối đi là con đường mòn dẫn tới một hồ nước. Ôm cây đàn cổ cầm trong tay, Trương Tuệ ngồi trên ghế và ngắm tuyết rơi ngày càng dày. Xa xa vẳng lại tiếng lảnh lót của các nhạc cụ, giọng opera nam cao và nữ cao. Nàng nghe được tiếng vĩ cầm, tiếng dương cầm, tiếng đàn nhị, tỳ bà, sáo và tiêu, rồi nghĩ tới người chơi vĩ cầm mà nàng vừa gặp có lẽ đang chơi trong dàn giao hưởng đó.

Nàng cười rồi ngả đầu lên cây đàn. Không có lấy một ngọn gió, thế mà tuyết bắt đầu xoay tròn. Hai chiếc bóng hiện ra giữa những bông tuyết dập dìu. Quấn chặt lấy nhau, hai cái bóng lướt đi rồi nhảy múa trên mặt hồ đã đóng băng như một sân khấu chiếu ánh sáng bằng đèn nhạt màu. Họ di chuyển về phía Trương Tuệ với tay áo làm từ sương mù và tuyết, ra dấu cho nàng đến với họ.

Âm nhạc là một món quà, nàng hát thầm. Âm nhạc sinh ra ngôn từ, ngôn từ sinh ra ý nghĩ, ý nghĩ sinh ra những người tình của nhau. Họ sinh ra cho nhau. Họ chết cùng nhau trong cùng một thứ âm nhạc. Họ mất nhau rồi tìm được nhau; họ quên nhau rồi nhớ nhau khi điệu nhạc vang lên. Thời gian là âm nhạc. Mênh mông là âm nhạc. Nó sẽ không bao giờ tắt! Hãy viết ra, hãy viết ra vì chúng ta!

Bạn đang đọc Đàn Cổ Cầm Khỏa Thân của Sơn Táp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.