Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

RẦM..

- TIỂU LÃNG...

Nhất Thành vừa xông vào đã nhìn thấy cả thân người Cao Lãng ngã xuống với máu tươi bắn ra từ vết thương vừa bị gây ra. Anh sửng sốt cơ thể như không thể giữ vững, sợ hãi vội chạy nhanh về phía cậu. Anh hoảng loạn ôm lấy thân thể đầy thương tích kia, nước mắt bất chợt rơi xuống

- Tiểu Lãng.. mở mắt ra nhìn anh.. Tiểu Lãng.. em không thể xảy ra chuyện gì được.. anh xin em đó Tiểu Lãng..

Cơ thể cậu đau đớn đến không thể cử động, trước mắt mờ nhèo gương mặt lo lắng của anh. Đôi tay run rẫy ghì chặt tay anh, miệng lắp bắp hơi thở càng yếu ớt

- Đau.. tôi.. đau.. quá..

Cậu từ từ rơi vào cơn mê, đôi tay buông lõng xuống mặc cho sức của anh kéo cậu ôm vào lòng. Nhất Thành ghì chặt cơ thể cậu, ánh mắt sắc lạnh hướng về tên vừa ra tay

- A Minh, tao đã từng cảnh cáo mày không được động vào Tiểu Lãng. Chết tiệt, tao không thể tha thứ cho tụi mày được nữa!

Nhất Thành tức giận, đặt cậu nằm xuống bàn tay nhanh chóng cầm lấy cây gậy dưới đất đứng dậy tiến về phía A Minh, gương mặt như muốn giết người. Bọn người đó hoảng sợ với sát khí không ngừng tỏ ra đó, tên đại ca lùi về sau vài bước

- Nhất.. Thành.. mày nghe tao nói.. tao không cố ý..

BỐP..

Anh thẳng tay một gậy vào đầu hắn khiến hắn ngã xuống, máu từ đầu chảy xuống khiến hắn sợ hãi không ngừng lùi lại khi anh tiến đến

- Nhất Thành.. mày quên chúng ta là bạn bè chí cốt sao? Vì thằng không cha không mẹ đó mày dám ra tay với tao!

Vẻ mặt anh tối sầm lại ngồi xuống nắm lấy cổ áo của tên đó

- Mày nói ai là thằng không cha không mẹ, Tiểu Lãng là em trai tao.. nó là báu vật của tao.. tại sao mày dám ra tay với nó?

Anh ghì mạnh cây gậy xuống chân hắn

- AAA... AA.. đau đau.. quá.. dừng lại..

Anh càng gia tăng thêm sức cho đến khi nghe tiếng xương gãy vỡ vụn mới dừng lại

- Từ nay về sau còn đứa nào dám động đến Tiểu Lãng, tao chắc chắn sẽ phế luôn hai chân của đứa đó!

Bọn người kia sợ hãi ôm đầu xin tha.

RẦM..

Đúng lúc đó thầy giám thị cùng hai bác bảo vệ chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã không khỏi bàn hoàng, vội cho gọi xe cấp cứu và giao những người có liên quan đến phòng giám thị. Anh vẫn ôm chặt cậu cho đến khi xe cứu thương đến, anh không thể rời khỏi vì đã bị nhà trường giữ lại. Chuyện cũng đã báo lên gia đình, vì tính nghiêm trọng nên phải bị đưa ra kỉ luật chuyện này chắc chắn sẽ là vết dơ theo anh suốt cuộc đời.

Anh đã không màn đến bản thân bị xử phạt đến đâu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để đến cạnh Cao Lãng lúc này. Cho dù anh biết ba mẹ sẽ tức giận đến thế nào nhưng ngay bây giờ anh chỉ muốn rời khỏi đây.

Đến tối hôm đó, sau khi rời khỏi trường anh trực tiếp đến bệnh viện và  đã luôn ở bên cạnh cậu. Vì bị gãy xương và vết thương nghiệm trọng ở đầu mà cậu vẫn chưa thể tỉnh lại. Dù đã bị bắt phải về nhà nhưng anh vẫn không nghe lời nhất nhất ở lại bên cạnh cậu.

Ngồi bên cạnh giường, đưa mắt nhìn thân thể đầy vết thương kia lòng nhói lên đầy đau xót, tâm can như bị ai đó hung hãng chèn ép đến nhịp thở trở nên không đều. Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt kia nước mắt vô thức rơi xuống

- Tiểu Lãng.. xin lỗi.. anh xin lỗi..

Nắm chặt tay cậu, anh gục đầu xuống giường khóc nức nỡ. Như màn đêm hôm đó chỉ còn nghe tiếng khóc của anh, cứ nghĩ chỉ cần anh có thể mạnh hơn là sẽ bảo vệ được cậu nhưng cũng chính vì nó đã đẩy cậu vào tình cảnh thống khổ thế này. Rốt cuộc bao nhiêu cố gắng đó cũng chỉ muốn vì cậu nhưng tại sẽ kết quả lại thảm hại như vậy?

- Anh.. Nhất Thành.. đừng khóc!

Cậu khẽ gọi, bàn tay yếu ớt ghì chặt tay anh. Nhất Thành ngẩng lên gương mặt lấm lem kia đã không thể ngừng khóc, nhìn cậu em trai anh yêu thương đó trái tim như bị thắt chặt từng đợt đến không thể thở nổi

- Tiểu Lãng.. anh xin lỗi..

Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt anh cố lau đi nước mắt đang lăn dài

- Không sao mà.. anh Nhất Thành cảm ơn anh..

Anh nắm lấy tay cậu nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn. Ôm chặt lấy cơ thể kia, anh như muốn đem bao nhiêu sức mạnh mà bảo vệ. Bao nhiêu tâm tình mà trói chặt cậu bên mình. Nhưng có lẽ anh cần phải mạnh hơn nữa.

Sau ba tuần cậu đã xuất viện nhưng vẫn phải theo dõi tại nhà và chưa thể đi học được. Nhưng anh thì đã bị đình chỉ học, không khí trong nhà lại càng trở nên tồi tệ hơn. Nhất Thành và chú Vương hầu như đã luôn cãi nhau vì chuyện anh gây sự ở trường còn có cả hai như không thể ngồi ăn cùng nhau. Cậu đã cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng người đau lòng hơn cả chính là mẹ anh đã không biết nên làm thế nào để hai người họ có thể như trước đây. Anh biết bản thân đã không thể trở về như trước được nữa, vết dơ này sẽ mãi theo anh đến suốt đời khi ngay cả chính ba anh còn đang dần chán ghét con trai mình. Rồi sẽ còn ai có thể tin tưởng anh nữa, cuộc sống này vốn dĩ đã không bao giờ công bằng và có từ quay lại, dù là vô tình hay cố ý nhưng chỉ cần sai lầm một lần thì chắc chắn người ta sẽ chỉ nhìn vào lỗi lầm đó mà đánh giá đến nổi không thể quay đầu.

Một ngày nọ, khi ba mẹ anh và cả Cao Lãng vẫn đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Anh từ bên ngoài trở về với tình trạng mặt đầy vết xước, mẹ anh đã vô cùng lo lắng

- Tiểu Thành, con bị sao vậy? Sao mặt lại bị thương?

Anh vừa định về phòng nhưng đã bị kéo lại. Đành bịa ra lý do

- Con không cẩn thận nên ngã!

Ba anh đã không nhìn đến nhưng có vẻ đã rất bực tức, nói lớn

- Lại đi đánh nhau.. suốt ngày chỉ biết phá làng phá xóm. Sớm biết sinh ra một thằng nghịch tử như mày tao đã quăn đi từ lúc mới sinh rồi!

Mẹ anh vội quay sang nói với giọng điệu trách móc

- Sao ông lại nói như vậy?

Cao Lãng ngồi bên cạnh cũng thấy tình hình căng thẳng hơn. Vừa định đứng dậy đi đến cạnh anh đã nghe thấy giọng nói tức giận của chú Vương quát lên

- Mày còn định làm mất mặt cái nhà này đến bao giờ nữa hả? Từ lúc mày đánh gãy chân thằng đó ở trường thì đã biết đã không dạy được nữa rồi, thứ như mày sau này làm được trò trống gì?

Dì nhíu mày ghì chặt tay anh để anh có thể giữ bình tĩnh. Nhưng cơn tức giận lấn áp càng khiến anh mất dần kiểm soát, tay vò thành nắm đấm ánh mắt anh trở nên vô cùng phẫn nộ

- Ba lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho cái danh dự hảo đó nhỉ? Tôi chuyên gây chuyện thì làm mất mặt ba lắm sao?

End Chương 3.

Bạn đang đọc [DAMMY] Động Lòng Với Báu Vật. sáng tác bởi nguyentran3797@gmail

Truyện [DAMMY] Động Lòng Với Báu Vật. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentran3797@gmail
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.