Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọn Đời

Tiểu thuyết gốc · 1450 chữ

" Hình như có người bị thương nằm ở kia!" Thiếu niên mặt mũi anh tuấn tầm 14 tuổi trên lưng đeo một túi đựng mũi tên đang chỉ tay về một hướng ở gần đó. Bên cạnh thiếu niên là một người ngũ quan bất phàm, không giận tự uy đang nhíu mày nhìn về hướng đó, hai người đều có nét tương tự nhau, nhìn sơ là biết có quan hệ huyết thống.

"Oa... phụ thân! Đúng là có người, còn bị thương!" Thiếu niên này chính là Lục Tịnh Kha, thiếu chủ của Tư Đồ Các. Còn vị nam nhân kia chính là phụ thân của hắn, Lục Tịnh Thiên. "Phụ thân...chúng ta cứu cậu ta đi. Con muốn một người hầu ở cạnh con." Lục Tịnh Kha nói.

"Chẳng phải con có rất nhiều người hầu rồi sao?" Lục Tịnh Thiên nhìn con trai nói.

"Những người đó tuy là người hầu nhưng họ chỉ toàn nghe theo lời của phụ thân, còn rất kiêng kỵ con." Lục Tịnh Kha khó chịu nói, tuy hắn là nhi tử của Các chủ nhưng mấy người đó vẫn không hề có thành ý hầu hạ hắn gì hết, chỉ toàn nghe lời cường giả là phụ thân hắn.

Lục Tịnh Thiên thở dài, những người ông thu lưu vào Tư Đồ Các không hề tầm thường, toàn là những kỳ nhân dị sĩ nhưng lại có lợi ích rất lớn đến môn phái. Ông gật đầu cho Lục Tịnh Kha mang cậu bé gầy yếu bị thương về Các, Lục Tịnh Kha vô cùng vui mừng.

---

Sở Mộc được hai cha con Lục Tịnh Kha mang về, kêu đại phu đến xem bệnh rồi bốc thuốc. Hai ngày sau, Sở Mộc mơ màng tỉnh dậy.

" Đây là đâu?" Y ngơ ngác nhìn căn phòng, rồi lại nhìn thiếu niên phấn điêu ngọc mài hình như cũng tương đương tuổi của mình đang tò mò nhìn y như nhìn sinh vật lạ.

"Là nhà của ta. Chính ta đã cứu mạng ngươi từ khu rừng rậm phía Nam đấy." Lục Tịnh Kha dõng dạc nói, thầm nghĩ người này không phải bị thương đến mất trí nhớ luôn đi?

Sở Mộc một lúc lâu sau mới tiêu hóa hết lời của Lục Tịnh Kha, y hơi cúi đầu không để cho hắn thấy hai má y đang hơi ửng đỏ luôn, nói "Cám ơn ngươi."

Lục Tịnh Kha hừ một tiếng, tiến lại gần Sở Mộc, nâng cằm hắn lên,nói "Ngươi tên gì?"

"Sở Mộc."

Lục Tịnh Kha nói "Không phải cứu không ngươi đâu, ta tuyên bố, từ bây giờ ngươi là người của ta. Lo mà hầu hạ bổn thiếu gia cho tốt đi."

Sở Mộc ngây ngốc gật đầu. Từ đấy, mối quan hệ giữa y và Lục Tịnh Kha bắt đầu....

---

Y sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng mẫu thân của y lại là ca cơ được phụ thân y một lần trăng hoa gặp gỡ. Rước mẫu thân y về phủ nhưng lại chỉ phong cho mẫu thân y một thân phận tiểu thiếp. Sở Mộc từ nhỏ đã thấy được sự lạnh lùng tàn nhẫn của con người, ở trong phủ y và mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống, phụ thân ông ấy đâu? Ông ấy cưới một nữ nhân thương gia buôn bán, sắc đẹp tuyệt trần lại dịu dàng thiện lương, phong làm chính thê. Nhưng cái 'thiện lương' ấy chỉ là vẻ bề ngoài, mụ ta vô cùng giảo hoạt, độc ác, ép từng nữ nhân trong phủ uống thuốc tránh thai. Mẫu thân y không chịu ngoan cố sinh y ra, nhưng phụ thân ông ấy không hề nhìn y một lần. Đau khổ hơn, lớn lên Sở Mộc mới nhận ra, y không hề thích nữ nhân, rồi lại bị quyến rũ bởi các nam nhân anh tuấn, mạnh mẽ, chuyện này y không dám nói với ai. Y sợ mình sẽ bị coi là quái vật mất. Rồi mẫu thân y lâm bệnh nặng, lại không có thuốc thang, bà đau khổ mà chết. Mất tấm lá chắn, vị chính thê kia đuổi tận giết tuyệt Sở Mộc phải chạy vào rừng lẩn trốn, không may gặp phải thú dữ.

Từ hôm đó, Sở Mộc thành thật ở lại hầu hạ Lục Tịnh Kha. Hắn nói gì liền nghe nấy, không bao giờ làm trái ý. Lục Tịnh Kha cũng vô cùng ưng ý người hậu mới này, tuy hơi ngóc nhưng lại thật thà, tay chân cũng nhanh nhẹn. Hắn liền đuổi hết người hầu trong viện của hắn đi hết, chỉ để lại một mình Sở Mộc, nói "Ta không thích mấy người đó ta chỉ thích thân cận với ngươi thôi."

Có lẽ, từ giây phút ấy, Lục Tịnh Kha đã làm con tim Sở Mộc rung động thật sự. Y quyết sẽ không rời khỏi Lục Tịnh Kha dù hắn có đuổi y đi....

---

"Sở Mộc! Ngươi đâu rồi? Mau vào giúp ta tắm rửa." Thanh âm Lục Tịnh Kha vang lên, hắn buồn bực ngồi trong bồn tắm, tên Sở Mộc này lề mề gì mà lâu thế? Phải phạt, nhất định phải phạt.

Sở Mộc hớt hơ hớt hải chạy vào, tay cầm thau đựng quần áo, nói "Thiếu chủ, tôi xin lỗi, có chút việc gấp..."

"Có việc gấp gì quan trọng hơn việc giúp ta tắm rửa chứ hả?" Lục Tịnh Kha quay mặt về phía trong, hai tai hồng hồng, tên ngốc này thực sự khiến người khác thêm phiền mà.

Sở Mộc bất đắc dĩ, lấy ca nước từ từ tắm rửa cho thiếu chủ đại nhân. Thầm than, Lục Tịnh Kha thật là, đã 6 năm rồi mà vẫn giữ nguyên tính nết như hồi nhỏ. Nhìn nhìn từng cơ bắp ẩn hiện dưới nước, Sở Mộc khẽ nuốt nước miếng, không dám nhìn nữa, y sợ mình sẽ phạm lỗi lầm không thể sửa được mất. Đúng vậy, y thích Lục Tịnh Kha, thích cái tính nết ngạo kiều ấy, thích cái giọng điệu không được tự nhiên ấy, thích hết tất cả mọi thứ của hắn, nhưng y lại không có can đảm nói ra.

Lục Tịnh Kha đang được Sở Mộc tắm rửa, hai má cũng đỏ lên, ten ngu ngốc này thật không hiểu phong tình gì hết. Hắn đã bảo Sở Mộc tắm rửa cho hắn 6 năm thì cũng phải hiểu ý ngầm của hắn chứ! Phải gạo nấu thành cơm rồi mà cái tên Sở Mộc này cứ thành thật tắm cho hắn, thật tức chết đi được mà. Hắn vài năm trước đã thích Sở Mộc rồi, cái người suốt ngày lơ ngơ lẩn ngẩn, chuyên làm chuyện ngu ngốc, còn vô dụng nữa chứ, nhưng hắn đã thích y sâu sắc lắm rồi, nhưng lại hay ngượng ngùng không dám nói ra.

"Sao ngươi không cởi áo?" Lục Tịnh Kha khó chịu nhìn cái áo Sở Mộc đang mặc, cởi ra mới thấy được cái eo thon thon của y chứ!

Sở Mộc ngượng ngùng nói, "Thiếu chủ... ta...ta không cởi áo được không, dù gì chỉ có mình thiếu chủ tắm thôi ta còn làm việc khác nữa."

Lục Tịnh Kha giơ tay "Xoẹt" một tiếng, áo của Sở Mộc từ lành lặn đã trở nên rách rưới. "Dám không nghe lời ta? Phạt ngươi không được mặc đồ nữa." Nói xong liền kéo Sở Mộc vào bồn tắm, "bùm" nước văng tung tóe. Sở Mộc hai má như chín đỏ hết lên, ấp úng nói "Thiếu chủ...sao lại.."

"Im miệng! Chuyên tâm tắm rửa đi." Lục Tịnh Kha cũng không ngờ mình lại có hành động như vậy, hắn tham lam nhìn cơ thể dính nước của Sở Mộc, khẽ nuốt nước miếng, người này càng lớn càng xinh đẹp, nhất định phải giấu thật kỹ y lại.

Sở Mộc ủy khuất tắm rửa cho Lục Tịnh Kha. Thiếu chủ thật hung dữ...nhưng y lại không kiềm chế được mà bỏ qua hết tính xấu ấy mà thích một ngươi tuy rất mất tự nhiên nhưng luôn luôn quan tâm y. Lục Tịnh Kha khi thấy y làm việc mệt mỏi, mất tự nhiên mà phụ giúp y, khi thấy y vẫn chưa ăn cơm thì lại nhường phần cơm của mình cho y, khi thấy y chưa tắm rửa như ban nãy, dù hành động thô bạo nhưng vẫn tỏ ý bảo y tắm rửa sạch sẽ.

Thật là, Sở Mộc thích Lục Tịnh Kha chết mất.... thích đến si dại, y yêu hắn rồi.

--- Hết Chương 1 ---

Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp sáng tác bởi @DoanMocLinhTa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @DoanMocLinhTa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.