Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 - 14

Phiên bản Dịch · 4517 chữ

Dám Kháng Chỉ? Chém - Chương 13 + 14

Chương 13: An Dật và mong muốn cả đời

Ngược lại Phượng Triêu Văn là thái tử một quốc gia, so sánh với Yến Bình mà nói, cư xử của ta với hắn thua kém rất nhiều.

Vị người hầu thái tử như ta tốt xấu cũng không tính không công, mỗi lần phàm là đồ ăn ta gắp cho hắn, hắn đều cau mày, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống dưới, thần sắc rõ ràng đang ăn độc dược, ở đâu là ở hưởng thụ mỹ vị? Trái lại Yến Bình, dung sắc như ngọc, ngay cả nhai kỹ nuốt chậm đều dễ xem!

Ta thấy hắn ăn có mùi có vị, cũng gắp một đũa tôm khô trứng muối bỏ vào trong miệng mình, lại cảm thấy không có mùi vị gì cả, còn mang theo chút mùi trứng tôm tanh tanh, nhăn lại lông mày thiếu chút nữa nhổ tôm khô ra, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, dũng cảm nuốt xuống.

Giờ này khắc này, ta rốt cục có vài phần đồng cảm với một ít sầu khổ hàm oán của Thượng Thư phu nhân.

Nhưng, nghĩ đến lời dạy bảo thấm thía của Thượng Thư lão đại nhân, ta lại dũng cảm liếc mắt nhìn Yến tiểu lang đang thỏa mãn ăn ngay cả hai mắt đều sắp nheo lại, bộ dáng thoả mãn này của hắn có phần làm ta thèm thuồng, có thể mỗi ngày ngồi đối diện nhau với hắn, chứng kiến ý cười trên mặt hắn, một lòng mềm ra, sớm đã ăn không biết vị.

Nghĩ đến ta cũng không có can đảm làm cho Yến Bình thay đổi khẩu vị. Nếu cần phải chọn một giữa thức ăn hương vị cay tươi và Yến Bình… Ta khẽ cắn môi, vẫn quyết định chọn Yến Bình.

Thức ăn thường có mà Yến Bình không thường có, có mà lại chỉ có một, sao mà không trân quý!

Trước mặt cảm tình, khẩu vị cái gì đều là vấn đề nhỏ, cũng không phải là khó có thể vượt qua.

Một ngày này lại đi dạo xong, Yến Bình có việc rời đi trước, trước khi đi dặn ta tiễn thái tử điện hạ Đại Tề trở lại dịch quán. Ta thành thật đáp ứng, lưu luyến không rời nhìn thân ảnh tuấn tú cưỡi ngựa đi xa, lúc này mới không cam lòng giật cương ngựa, dẫn đầu hướng dịch quán mà đi.

Phượng Triêu Văn vươn tay ngăn cản ta, cười nói: “An tiểu tướng quân, không bằng bản điện hạ đưa ngươi trở về trước. Dù sao, ngươi là nữ tử!”

Ta trừng hắn, lại ngắm ngắm mười vị thị vệ phía sau hắn, cũng ước gì sớm về nhà một chút, quay đầu ngựa liền hướng về phía nhà ta chạy.

Hôm nay tuy cha ta là đại tướng quân, phẩm cấp ngang hàng với Yến Dục bá bá phụ thân Yến Bình, nhưng người từ trước đến nay không hòa hợp với Yến bá bá, năm đó chọn phủ quan, Yến bá bá chọn phường Bình Khang gần hoàng cung để ở, chỗ ở xa hoa, lộ vẻ cao sang quý phái của người làm quan to, mà cha ta lại chọn phường Duyên Bình ở thành tây, nhà chung quanh bất quá là chúng dân giàu có đông đúc.

Một đường không nói chuyện.

Về đến trước cửa nhà, ta lễ phép xuống ngựa chào Phượng Triêu Văn, hắn nói: “Không vội không vội. Bổn cung nhìn An tiểu tướng quân tiến vào lại đi cũng không muộn.”

Ta rất muốn sớm vứt bỏ gánh nặng này, đập thùng thùng vào cửa, liên tục kêu la: “Đồng bá, mở cửa nhanh!”

Cửa chính ken két mở ra, trước mặt bay tới một cây then cửa, mấy năm nay ta sớm luyện thành thói quen, lui thật lớn về phía sau, cánh tay giơ lên bảo vệ đầu, then cửa nện vào vai trái, bang một tiếng rơi trên mặt đất.

Ta xấu hổ quay đầu lại hướng Phượng Triêu Văn cười: “Làm cho thái tử điện hạ chê cười, tính tình cha ta có chút không tốt! Có chút không tốt lắm!”

“Xú tiểu tử, ai tính tình không tốt?”

Thanh âm sau lưng vang lên như tiếng sấm làm ta giật cả mình.

Ta vội vàng nịnh nọt nghênh đón, liên tục an ủi: “Cha của ta tính tình thật tốt!” Tiện tay chỉ một ngón tay về Phượng Triêu Văn: “Ta nói cha hắn tính tình không tốt, mỗi ngày hắn bị đánh…”

Cha ta quay đầu nhìn lên, sửng sốt một chút, trên mặt bày ra một nụ cười ôn nhã: “Thái tử điện hạ, khuyển tử ngu ngốc, có nhiều đắc tội…” Bàn tay nâng quạt hương bồ lên hung hăng vỗ vào trên đầu ta.

Ta ôm đầu gào khóc kêu thảm thiết, hết sức đồng ý, lúc trước ông không chịu ở tại phường Bình Khang là lựa chọn sáng suốt cỡ nào.

Chỗ đó phần lớn là đồng liêu, cha ta không có khả năng mở cửa tiện tay ném then cửa ra bên ngoài, nện vào Yến bá bá cũng coi như ra một ngụm ác khí, nhưng ngộ nhỡ nện vào ngự sử đại phu hoặc là Đại Lý viện sẽ thật không khéo…

Cha ta thật thần kỳ, chưa từng để cho ta phải ngửa mặt nhìn lên.

Cha ta có thể vừa mặt không đổi sắc đánh con ruột của mình là ta, vừa nhiệt tình hiếu khách mời Phượng Triêu Văn vào phủ làm khách.

Ừ, dựa vào mười bốn năm kinh nghiệm nhìn cha ta, người là chân thành nhiệt tình mời Phượng Triêu Văn vào nhà uống ly trà nóng.

Kết luận này rất kinh hãi.

Đáng sợ chính là, thái tử điện hạ Đại Tề lại cũng không nhún nhường, cùng phụ thân nắm tay nói cười, vui vẻ vào phủ.

Đợi cho ta cùng với Phượng Triêu Văn ngồi chung tại trên bàn cơm, ta còn có vài phần mê hoặc, cha ta cũng không phải là chủ nhân nhiệt tình hiếu khách, Phượng Triêu Văn cũng không phải loại người quen thuộc qua lại.

Bất quá đợi cho trên bàn mang lên tôm hương cay ta thích ăn nhất, gà con hương cay, chim cút nhỏ hương cay, ta sớm đã đã quên những chuyện phiền lòng này, vung đũa liền hướng trên bàn múa.

Cha ta không thể làm gì hướng Phượng Triêu Văn cười: “Khuyển tử vô lễ, lão phu dạy con vô phương, điện hạ chê cười!”

Mẹ ta đi sớm, cha ta bình thường đối với ta có chút bạo lực, chỉ là trên bàn cơm cũng không thể không chiều theo ta, là do trước kia ta ba tuổi, có tật xấu thích khóc, vừa khóc muốn tìm mẹ, tìm không thấy liền không ăn cơm. Đồng bá trông cửa nói ta là “Tiểu tử cố chấp”, gầy yếu có thể so với chim cút nhỏ trên bàn cơm hôm nay… Cha ta ngày đêm lo lắng, sợ ta không thể lớn lên.

Cho nên, tại vấn đề ăn cơm của ta, cha ta do trong lòng có bóng ma, vô luận tướng ăn của ta không đoan trang cỡ nào, hắn đều lấy làm vui mừng, sẽ không đánh ta cái nào trên bàn cơm.

Phượng Triêu Văn khẽ cười nói: “Mấy ngày nay cùng An tiểu tướng quân ăn chung, Phượng mỗ lại cho rằng tiểu tướng quân thích khẩu vị nhẹ…”

Mấy ngày nay vì càng thân cận thêm chút ít với Yến Bình, ta đối với món ăn hắn thích ăn luôn biểu hiện thật nhiệt tình…

Ta đang ăn ngon, nghe vậy sững sờ, thiếu chút nữa nghẹn một cái xương gà trong cổ họng, mà ngay cả chiếc đũa vươn hướng tôm hương cay cũng dừng lại. Phượng Triêu Văn không mất thời cơ hạ chiếc đũa, đem con tôm lớn nhất trong mâm gắp vào trong bát mình…

Ta trơ mắt nhìn mục tiêu của mình vào bát hắn, nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, hắn lại bình thản ung dung cười với ta.

Cha vỗ bàn cười to: “Tiểu tử, hôm nay ngươi có thể gặp được kình địch rồi! Ngày thường cướp sạch món ăn với ta, lần nào cha không phải nhường cho ngươi?”

Cha ta và ta trên bàn cơm không lớn nhỏ, bình thường có thói quen thích tranh giành món ăn. Lão Thượng Thư đại nhân có khi tới nhà của ta ăn cơm, cũng vui vẻ tranh chung với ta, nhưng Phượng Triêu Văn… Mặt của ta bất tri bất giác đỏ…

Cha ta lại cảm giác không ra xấu hổ của ta, vừa cười mị mị nói với Phượng Triêu Văn: “Đứa nhỏ nhà của ta thích nhất hương vị tươi cay, điểm này ngược lại giống lão phu.”

Phượng Triêu Văn cười đến có chút thoải mái: “Khẩu vị của lão tướng quân lại có chút giống với khẩu vị của vãn bối, không cay không vui. Những món ăn nhạt nhẽo kia ăn vào trong miệng chỉ cảm thấy chẳng có chút hương vị!” Nói không chút khách khí, liên tục hạ đũa, mặt không đổi sắc nuốt vào nửa đĩa tôm hương cay trên bàn.

Món ăn nhà của ta từ trước đến nay cay đáng nể, người thường khó có thể nuốt xuống.

Cách ăn của Phượng Triêu Văn như vậy, thực sự thích hương vị cay xè này.

Ta nghĩ đến những món ăn gắp vào trong bát hắn mấy ngày nay… Mặt bất tri bất giác đỏ. Đại Tề thái tử này lại sử dụng chiến thuật vu hồi trên bàn cơm, trước dùng lời nói làm ta không nuốt trôi thức ăn, món ăn còn lại liền toàn bộ chạy vào bụng hắn. Ta vụng trộm duỗi chân ra, chuyển sang phía Phượng Triêu Văn, đến lúc chạm vào, không chút do dự hung hăng giẫm xuống.

“A ——” một tiếng, cha ta hét thảm một tiếng, từ trên chỗ ngồi bắn lên, ta sợ tới mức mặt như màu đất, ôm đầu lạnh run, ánh mắt liếc về khoé môi cong cong của Phượng Triêu Văn cố không nhếch lên, trên mặt tất cả đều là lo lắng: “An đại tướng quân, đây là làm sao vậy?”

Con hồ ly này!

Cha ta chỉ vào ta rống to: “An Dật, ngươi con thỏ nhỏ đáng chết kia, lá gan càng lúc càng lớn rồi!”

Bữa cơm này, đại khái chỉ có mình Phượng Triêu Văn ăn tròn bụng…

Sau đó, cha ta đứng ở cửa lớn tiễn khách, nhìn thân ảnh Phượng Triêu Văn đi xa, sát khí trong mắt lóe lên.

“Một kẻ lòng dạ sâu đậm, là một kình địch lớn của Đại Trần!”

Đại Tề hôm nay và Đại Trần anh em thân thiết, Phượng Triêu Văn làm sao lại là kình địch lớn của Đại Trần?

Ta không rõ, xoa xoa cục u bị cha gõ trên đầu mình, cười toe toét miệng hô đau, bụng dạ bất mãn – người cha nhiệt tình trong ngoài không đồng nhất này.

“Cha vừa rồi còn nhiệt tình mời hắn đến nhà làm khách, quay đầu liền động sát cơ, sao vừa rồi không hạ độc trong thức ăn, độc chết thái tử Đại Tề này?”

Ta là con trai tốt, cha ta dạy ta không được thật thà đối với người khác, đối với người tất nhiên phải thành thực, có chuyện nói thẳng, bằng không gậy lớn vào thân, cũng đừng trách người!

Cha ta vỗ vào trên đầu ta một chưởng, “Ngươi cho cha là kẻ ngu dốt sao?!”

Ta “A ô” hét thảm một tiếng, quay đầu liền chạy vào trong cửa, trong miệng ồn ào: “Nói thật cũng bị đánh, thật không có thiên lý!”

Cha ta ở phía sau rống: “Trong nhà này, lão đây chính là trời!”

Hôm nay tâm tình cha ta rất không tốt, ở trước mặt Phượng Triêu Văn chẳng những không hề vờ nhã nhặn, hơn nữa so với ngày thường càng thô bạo gấp bội, đánh ta chẳng hề lưu tình.

May là ở trước mặt Phượng Triêu Văn, nếu tại trước mặt Yến Bình, ta sợ là hận không tìm được hang chuột trốn đi, cũng đỡ phải bị cha ta gõ đầu thu thập.

Đóng cửa lại, cha ta nhìn chằm chằm vào ta, lại giơ tay lên, ta ôm đầu lui về phía sau một bước, thấy ánh mắt hắn cũng không chút mềm hoá, lại bước dài lui về phía sau vài bước, cầm lấy cánh tay trái của Đồng bá trông cửa, liên tục năn nỉ: “Cha, con không phải cố ý! Con chỉ là muốn giẫm Phượng Triêu Văn hả giận!”

Cha ta nhảy dựng lên, then cửa liền muốn hướng trên người của ta mà đến, Đồng bá liều mạng ngăn đón: “Tướng quân bớt giận! Tướng quân bớt giận! Tiểu lang chỉ là nghịch ngợm chút, nhưng vẫn là bé ngoan!”

Đồng bá là phó tướng của cha ta, trên chiến trường đã cứu cha một mạng, vì thế mất đi cánh tay phải, bác lại không chịu bỏ cha, vì vậy cha ta liền an bài bác ở tại phủ tướng quân, đáng tiếc người không chịu nhàn rỗi, cứng rắn ôm việc người gác cổng để làm.

Cha ta phẫn nộ ném then cửa, chỉ vào cái mũi của ta mắng to: “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, một chút ý tứ cũng không có! Đại Tề thái tử nhìn cũng không phải là lương thiện, trong vòng mười năm, sợ là thiên hạ này đều phải họ Phượng, chỉ bằng tiểu tử chảy nước mũi trong nội cung… Hừ!”

Phượng Triêu Văn nhìn xác thực là nhân tài kiệt xuất, nhưng Tiểu Hoàng và ta sớm chiều ở chung, ta tự nhiên càng nghiêng về hắn.

Ta tránh ở sau lưng Đồng bá hướng cha ta lè lưỡi: “Cha, con là con thỏ nhỏ chết tiệt kia, vậy người là cái gì? Hơn nữa, con sẽ phụ tá Tiểu Hoàng!”

Cha lại nhặt then cửa lên, nét mặt già nua đỏ lên: “Giỏi lắm! Ngươi phản rồi! Ngươi cho rằng trung thần hiếu tử dễ làm như vậy? Thân thể da thịt nhận từ cha mẹ, ngươi nghe kỹ cho ta, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này của ngươi, nếu Phượng Triêu Văn đánh tới Đại Trần, ngươi là người đầu tiên ra thành đầu hàng cho ta…”

“Vậy còn cha?” Ta đánh bạo thăm dò hỏi.

“Ngươi dám hỏi ta? Trên đời này cũng không có chuyện con can thiệp vào chuyện của cha mẹ!”

Ta ôm đầu đánh bạo từ sau lưng Đồng bá thò đầu ra, lớn tiếng ồn ào: “Con bất kể người, trời phải sụp!”

Cha ta ném then cửa, tức giận đến nở nụ cười, “Tốt! Tốt! Cho ngươi con thỏ nhỏ chết tiệt kia nhúng tay! Trời sập liệu ngươi đỡ dậy được không!”

Đồng bá dò xét bóng dáng cha ta bước xa xa, kéo ta ngồi ở cổng dỗ ta: “Tiểu lang ngàn vạn đừng giận tướng quân. Tướng quân chính là lo lắng an nguy của tiểu lang. Tướng quân chinh chiến cả đời, giết người vô số, thật vất vả có được tiểu lang, phu nhân lại đã qua đời. Ngài ấy ít quan tâm cậu, chỉ trông mong cậu cả đời trôi qua an nhàn ở trong loạn thế… Cho dù tánh khí ngài ấy táo bạo chút ít, tiểu lang cũng ngàn vạn đừng oán… Ngài ấy cũng là vì tốt cho cậu…”

Cha ta cũng là vì tốt cho ta…

Cha tự nhiên cũng là vì tốt cho ta!

Hôm nay ta không phụ kỳ vọng của người, làm thần tử phản quốc không biết trung hiếu tiết nghĩa, bụng dạ no đủ, an nhàn giàu có, tại trên giường rồng của Phượng Triêu Văn ngủ được thỏa thuê.

Chẳng qua là, khi ta chưa từng biết trước kết cục như bây giờ, nên vẫn còn có một chút si niệm. Trong lòng sinh ra ý nghĩ hoang đường, mong Phượng Triêu Văn có thể ở Đại Trần lâu hơn nữa, như vậy thời gian ở chung của ta cùng với Yến Bình cũng thêm chút ít.

Nhưng cha ta nói hắn đến chẳng qua là tiện thể dò xét quốc lực Đại Trần ta, đã chọn ta cùng với Yến Bình cùng đi đồng hành, cũng là vì thăm dò hiềm khích riêng giữa những đại thần trong triều.

Chỉ là, hai nước chiến tranh, ta hồn nhiên không để trong lòng, mỗi ngày chỉ kết bạn đi chơi với nhau, cực kỳ khoái hoạt, tại một ngày trước khi Phượng Triêu Văn đi, lại bật thốt lên mà nói: “Điện hạ có thể ở Đại Trần thêm mấy ngày không?”

Ánh mắt hắn cười như có như không đảo qua trên mặt ta cùng với Yến Bình, ta bị ánh mắt này của hắn nhìn đến chột dạ, chỉ cảm thấy hắn đã thấy rõ lòng tiểu nhân của ta, hắn cũng không động thanh sắc nói: “Thịnh tình của An tiểu tướng quân, Bổn cung không thể báo! Chỉ có tạm gác lại sau này, An tiểu tướng quân cùng Yến tiểu tướng quân đến Đại Tề làm khách, Bổn cung sẽ tận lực tiếp đãi!”

Ta cho rằng, cùng đi như vậy, thực là hay!

Hành động lần này của Phượng Triêu Văn làm ta rất hài lòng, gỡ bỏ ác cảm đối với hắn, lưu luyến không rời.

Cho dù ta nhiệt tình giữ lại, thái tử điện hạ Đại Tề vẫn kê cao gối mà ngủ trên xe ngựa, rời khỏi Đại Trần.

Chương 14: Nghệ thuật sống qua sông đoạn cầu

Sau khi ta hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, ngăn chặn sự do thám của Phượng Triêu Văn, có cống hiến to lớn, thì Yến Bình qua sông đoạn cầu, đem một mình ta quẳng vào đình nghỉ chân ngoài thành, quay đầu ngựa trở về thành.

Ta có cảm giác kỹ thuật qua sông đoạn cầu này của hắn không quá tốt, thực hiện không thuần thục, từ chiến hữu thân mật hài hòa sóng vai chuyển tiếp đột ngột biến thành kẻ thù đối đầu, gặp lại là người lạ, khơi dậy u oán mấy năm nay trong lòng ta, tức sùi bọt mép, phóng ngựa đuổi theo, ở đường lớn Chu Tước phồn hoa nhất kinh thành khinh bạc hắn.

Không hề điều tra rõ ràng đối với độ mềm mại của môi hắn và độ phù hợp của hai người lúc này,nên ngay lập tức phải nhận mức độ kích động, sự tê dại tay chân và tâm hồn triệt để… À, tạm thời giữ bí mật! Chuyện lúc đó có lực ảnh hưởng thật lớn, đối các thiếu nam thiếu nữ về sau đều noi theo phương pháp này của bản thân, bất ngờ ở trên xã hội khiến cho mức độ chú ý rộng khắp, lực phá hoại rất lớn, lúc này ta trịnh trọng xin lỗi!

Bởi vì việc này do đầu óc ta phát sốt, ý thức không rõ mà tạo thành, thời cơ không đúng, đúng gặp gỡ chúng đại thần tan triều về nhà, vì vậy việc này bị nhiều tiền bối tại chỗ quan sát cặn kẽ, ngay tiếp theo cha ta cũng “Ngẫu nhiên gặp”, “Vô ý phá vỡ”.

Cha ta mặc dù bao che khuyết điểm, cứu ta dưới lửa giận của Yến Bình, về đến nhà lại mạnh mẽ hung hăng sửa trị ta một phen.

Trong lúc ta ở nhà tĩnh dưỡng, nghe nói chuyện Yến tiểu lang bị An tiểu lang cường hôn đã truyền xôn xao khắp Đại Trần, nghiêm trọng ảnh hưởng tới đường hôn nhân sáng ngời của hai người chúng ta. Phàm là tiểu thư danh môn khuê các muốn gả vào nhà quan, nghe nói tên hai người chúng ta đều hận không thể phun nước bọt lên mặt tỏ vẻ ghét bỏ.

Ta đối với việc chó ngáp phải ruồi phá hủy danh dự của Yến Bình thật là đắc chí, thậm chí quên mất cha ta hung dữ với ta và cả thương tổn trong lòng.

Cuối cùng, nghe nói cả Yến Dục bá bá cũng chặn cha ta lại trên đường hạ triều đòi hỏi giải thích.

Ta nghĩ, chuyện này rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên, cha ta từ trước đến nay chưa từng làm ta thất vọng, theo miêu tả sinh động của tuỳ tùng An Thanh đã chứng kiến, trên cơ bản tình hình được xử lí trở về như ban đầu.

Lúc ấy, cha ta hướng về phía Yến bá bá đang hạch hỏi mà cười, há miệng liền kêu một tiếng thân gia, thiếu chút nữa Yến bá bá sợ tới mức ngã sấp. Lại đang tại trước mặt các vị đồng liêu nói, nếu Yến Tướng quân muốn khuyển tử gánh trách nhiệm về tiểu tướng quân, mấy ngày nữa hắn tất nhiên chuẩn bị sính lễ, trịnh trọng đến cầu hôn.

Lúc ấy Yến bá bá thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh.

Ta thật cảm thấy lo cho cuộc sống sau hôn nhân của ta.

Nghe nói một đại sát thủ khác làm cho hôn nhân vợ chồng không hài hòa chính là khó có thể xử lý hài hoà quan hệ của cha mẹ hai bên…

An Thanh lại bổ sung nói, cha thắng, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu cao hứng.

Chỉ một lát sau, ta có lĩnh hội sâu sắc với trình độ sung sướng của cha ta.

Cha ta trở về, mặt tím ngắt, lại đánh thêm mấy gậy lên vết thương cũ của ta từ mấy ngày trước, khiến cho ta ngây người ở trên giường nửa tháng…

Ta nghĩ cha chắc là đau lòng việc sẽ phải đưa sính lễ ra ngoài, cho nên thẹn quá hoá giận.

Ta làm cho ông đau lòng, ông khiến cho ta đau thịt, thật hợp lý.

Về sau mỗi lần ta nghĩ đến hình ảnh cha ta tức giận đến cái trán nổi lên gân xanh, giơ gậy gộc hung hăng sửa trị ta, luôn nhịn không được muốn cười. Tinh thần ông lão nhà ta thật là tốt! Ngay cả đánh người cũng hung ác cực kỳ!

Nghĩ như vậy, bất giác cười ra tiếng. Sau lưng lập tức có người châm chọc nói: “Chẳng lẽ hôm nay bị đánh đến choáng váng, vẫn còn cười được?” Là Phượng Triêu Văn.

Ta xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện hắn chỉ mặc một bộ quần áo trong vàng sáng, lộ nửa lồng ngực tinh tráng xoã tóc nằm ở bên cạnh ta.

Ta cười chọc chọc trên lồng ngực hắn, cảm giác đụng tay luôn cứng rắn, cảm thán một tiếng: “Nhớ tới sáu năm trước ngươi rời đi Đại Trần, ta bị cha đánh không xuống giường được, nửa đêm mỗi ngày lại chạy đến trong phòng ta, còn tưởng rằng ta đang ngủ, chính là chết cũng không chịu nói với ta một câu dễ nghe. Ông lão ra tay thật là độc ác!”

Ánh mắt Phượng Triêu Văn thâm trầm, nói: “An lão tướng quân là người quang minh hào sảng phân rõ phải trái.” Kéo dài điệu ngạc nhiên nói: “Ngươi làm chuyện gì khiến ngài ấy nổi giận?”

Ta kiên quyết lắc đầu: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đã bị ông đánh!” Có một số việc, làm sao có thể mở miệng?

Phượng Triêu Văn nhéo cái mũi của ta, nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Muốn trẫm nhắc nhở ngươi một tiếng sao? An tiểu lang, dám ở đường cái Chu Tước cường hôn Yến Bình, ta nên bội phục ngươi dũng cảm hay là cười nhạo ngươi ngu xuẩn?”

Ta cứng cổ giải thích: “Bệ hạ bố trí đầy mật thám tại Đại Trần, ta là nên khen bệ hạ anh minh hay là khinh bỉ bệ hạ nham hiểm?”

Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, ta tỉnh ngộ, hôm nay Đại Trần đã không còn tồn tại, thông thường kẻ nắm quyền luôn muốn che giấu những việc mờ ám mình đã làm, vội vàng ha ha cười gượng: “Bệ hạ tai mắt linh thông, ngay cả một chút việc nhỏ xảy ra ở đế đô Đại Trần cũng biết rõ ràng, không trách có thể chấp chưởng gi­ang sơn như hoạ này.”

Hắn gõ nhẹ trên đầu ta một cái: “Ngươi nói ngọt!” Khóe môi hơi cong, hiển nhiên vì ta đây tâng bốc nên hắn sung sướng.

Ta tổng kết thành quả chiến đấu, được ra một cái kết luận: Phượng Triêu Văn là con lừa thuận theo, dắt không đi, đánh thì lại giật lùi, đến gần còn bị đá. Chỉ có thuận theo sờ lông, càng sờ càng vui vẻ.

Lần này tại trong cung thái hậu bị thương, làm ta vui mừng nhất chính là phúc lợi đãi ngộ được vô cùng đề cao, món ăn mỗi ngày đa dạng không ngừng đổi mới, đánh vỡ phong cách tiết kiệm trước sau như một của hoàng đế bệ hạ, càng làm ta thoả mãn chính là, hoàng đế bệ hạ chính miệng hứa hẹn, ta có thể tùy thời gọi món ăn, thật rất thỏa mãn miệng và bụng của ta.

Ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng nói, ngự thiện phòng từ hoàng đế bệ hạ nhập chủ hoàng cung, ăn uống tương đối tuỳ tiện, các đại đầu bếp có một thân bản lĩnh mà không chỗ thi triển, trong nội tâm cực kỳ u oán. Thái hậu lão nhân gia tin dưỡng lão theo con, lại là người niệm Phật, dùng thức ăn chay là chính. Chỉ khổ cho một đám phi tần trong nội cung, ẩm thực cũng không có thể vượt qua hoàng đế bệ hạ, lại không thể hơn phần thái hậu, chỉ có thể âm thầm bất mãn không thôi.

Hai ngày này ẩm thực Trọng Hoa điện đổi đa dạng hơn, nhóm đầu bếp xuất ra toàn thân bản lĩnh, hận không thể diễn luyện một phen các kiểu kỹ năng.

Vì thế, sau khi Phượng Triêu Văn hạ triều, ta đặc biệt đặc biệt hướng hắn biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc.

Hắn vui vẻ, không khách khí, đoạt lấy chân giò nướng mật ta đang gặm, hung hăng gặm một cái, thật có xu thế sói hổ.

Ta đoạt lấy cái còn lại, đau lòng “Ngao ngô” một tiếng, tiến vào chỗ sâu trong giường rồng không chịu đi ra.

Bạn đang đọc Dám Kháng Chỉ? Chém của Lam Ngả Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.