Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Không chấp nhận nổi

Tiểu thuyết gốc · 1264 chữ

Trong một căn phòng lộng lẫy, tràn ngập hương hoa thơm ngát. Căn phòng này được trang trí chủ yếu bằng màu hồng phấn nhẹ nhàng, nhìn qua thôi cũng biết là phòng của một thiên kim tiểu thư được nuông chiều hết cỡ. Đúng vậy, đây là khuê phòng của đại tiểu thư nhà Tể tướng một triều đại nào đó. Và lúc này đây, đại tiểu thư nhà chúng ta đang còn ốm bệnh, nghe bảo là tìm cách tự tử nhưng không thành. Nguyên nhân thì không ai dám nhắc đến…

Trên chiếc giường rộng lớn, một cô gái với vẻ ngoài kiều diễm, dù nhắm mắt nhưng cũng có thể hình dung cô có đôi mắt to, sắc sảo, chiếc mũi cao, nhỏ nhắn, đôi môi còn hình trái tim nữa chứ, làn da không tì vết càng giúp cô them nổi bật. Đáng tiếc. Tì nữ bên cạnh không khỏi tiếc thương cho số phận lênh đênh của cô…

Bỗng ngón tay trỏ thon dài của cô nhúc nhích, đôi mắt cũng dần cử động, rồi cô dần mở mắt. Sauk hi nhìn rõ mọi thứ. Cô lại tiếp tục nhắm mắt, không khỏi lẩm bẩm:

-Đọc nhiều truyện quá nên giờ mơ luôn hả? Mình cũng quá mơ mộng rồi!

Nằm thêm chừng 1 phút cô mở luôn đôi mắt to tròn trong suốt, não không ngừng hoạt động :’ Không đúng! Rõ ràng không phải mơ!’. Cô bắt đầu nhìn ngắm xung quanh, cái màn màu hồng, gối dài dài, chăn to đùng thêu từng nét tỉ mỉ, rồi ngôi nhà được trang trí cả một đống rèm hồng nhạt nữa chứ. Cô nhớ cô không thích cái màu bánh bèo này mà. ‘Ai đổi vậy? Khoan đã! Đây không phải phòng mình!’ Cô ngồi bật dậy, nhìn xung quanh lần nữa. Sau đó cửa phòng mở ra, một cô gái búi tóc 2 bên, mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh ngọc cô thường hay thấy đi vào. Cô gái đó nhìn cô ngơ ngác rồi chạy ngay lại, ôm chầm lấy chân cô :

-Tiểu thư! Người cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi! Nô tì vô cùng lo lắng cho người đó! Cô vừa khóc vừa nói.

Bất quá, cô nhìn ra hai chữ giả tạo. ‘ Khóc mà nói rành mạch quá ta! Đã vậy còn gào hét nữa chứ!’. Nhưng mà có điều kì lạ hơn ở hai chữ tiểu thư. ‘ Mình đang ở đâu vậy nè?’. Thấy cô mãi không nói gì, tì nữ đó liền ra vẻ đau thương :

-Tiểu thư, tuy rằng người không bầu mà chửa, nhưng lão gia vẫn rất thương hại người, lão gia sẽ không làm gì người đâu! Dù sao người cũng là con gái trưởng của lão gia mà!

Thương hại? Cha? Cô ngất ngay tại chỗ vì nhận ra vấn đề điển hình: chính thức xuyên không. Chừng 1 canh giờ sau, cô tỉnh lại, nhớ ra mọi chuyện không khỏi bang hoàng, ngơ ngác một hồi lâu. Cũng may cô hay đọc mấy thứ truyện này mà. Cô nhớ trước lúc xuyên qua đây, cô đã tự tử vì bị người cô yêu rất rất lâu, cũng là người than duy nhất của mình đem bán mình để trả nợ cho anh ta. Bây giờ xem ra may mắn có một cuộc sống mới rồi. Lúc trước cô cũng là tiểu thư chân chính, sau đó gia đình phá sản, cô mới gặp phải tên khốn nạn vô tình đó. Xuyên qua đây cô cũng xem như vớ được phao cứu sinh, là đại tiểu thư, nhìn xung quanh phòng, cũng đoán ra bản than rất được chiều chuộng. Nhưng có vấn đề lớn đây, cô gây phiền phức cho gia tộc này: cô mang thai mà không rõ ba đứa bé, xuyên qua đã có rồi nên cô càng không hiểu cái đầu nó nằm ở đâu, chỉ thấy mỗi cái đuôi cần giải quyết này thôi.

 Nhưng theo lời tì nữ vừa nói thì chẳng phải cô vẫn rất an an ổn ổn ở trong cái phủ rộng lớn này sao ? Vậy thì an tâm rồi, có chỗ ở liền tốt. Bỗng cô cảm nhận được đứa bé trong bụng đang rục rịch. Cô :

-… Hóa ra nó đã lớn rồi! Không sao! Không tìm được ba thì mẹ nuôi con vậy!

Nhưng mà theo thời thế hiện tại, chắc không dung xưng hô kiểu này đâu nhỉ? Phải là phụ thân và mẫu thân. Nếu cô là đại tiểu thư thì chắc hẳn mẹ cô là phu nhân, cha cô là lão gia trong nhà rồi. ‘Địa vị cũng không tệ nha.’ Cô mỉm cười. Sau đó có một người đàn ông trung niên chạy rầm rập vào, kéo theo là một đoàn người, tì nữ có mấy người, theo đó hình như là tiểu thư trong nhà thì phải, não cô bắt đầu hoạt động nghĩ cách đối phó. Cô ôm đầu kêu đau :

-AAAA! Đầu mình đau quá đi!

Người đàn ông trung niên đó, không ai khác chính là tể tướng đương triều, ông thương yêu nhất là cô con gái này, mẹ cô mất từ khi cô mới lọt lòng lại trời sinh yếu ớt nên ông đặc biệt quan tâm chiều chuộng. Thấy cô kêu đau, ông vội vội vàng vàng chạy đến ôm lấy cô:

-Như nhi, con có sao không, đừng làm phụ than lo lắng! Con đau chỗ nào chứ ? Nói ta nghe!

-Ông là ai chứ? Phụ thân cái gì? Ta không hiểu gì cả! Vốn dĩ cô cũng không biết gì nên diễn xuất càng xuất thần hơn.

-Sao cơ? Con không nhận rat a sao? Như nhi à! Đừng làm phụ thân sợ !

Cô giả vờ ngơ ngác. Ngay lập tức tể tướng, tức Tô Quốc Cường vươn tay kêu nha hoàn đi gọi đại phu. Sau khi đại phu khám xong liền kết luận cô do bị chấn động mạnh nên bị mất trí nhớ. Tô Quốc Cường nghe xong muốn ngất ngay tại chỗ, rốt cuộc cô con gái này đã chịu đả kích lớn cỡ nào mà bị như vậy. Ông liền kêu mọi người ra ngoài còn ông ở lại với cô. Cô liền nói ông kể lại những chuyện trong nhà, để bản than còn nắm rõ.

Cô liền hiểu ra: cô là con gái đầu của ông, tên Tô Dụ Như, trên cô còn có đại ca tên Tô Quốc Lâm – cùng mẹ sinh ra, còn có hai muội muội lần lượt là Tô Linh Nhi và Tô Lạc Lạc do di nương sinh ra. Vậy ra trong nhà này cô chỉ tạm tin tưởng được ba người chính là cha, đại ca và chính cô. Còn lại thì không rõ ràng được. Bởi vì tì nữ bên cạnh còn giả tạo như vậy thì chắc hẳn trong nhà này cũng không đơn giản là tỉ muội tình thâm, càng không chắc là cô mang thai là do bản thân cô lẳng lơ được. Cô đường đường là đại tiểu thư, đi bên cạnh luôn có hộ vệ là chắc chắn, làm sao có thể không ai hay biết đi làm bậy bạ chứ. Mà nhìn dáng vẻ của phụ thân cũng là không biết ba đứa nhỏ là ai. Tình hình tạm thời chính là như vậy, còn lại vẫn phải xem xét rõ ràng. Bắt đầu mệt người rồi đây…

Bạn đang đọc Đại tiểu thư thế kỉ 21 sáng tác bởi AnHạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnHạ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.