Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo ân

Phiên bản Dịch · 2338 chữ

Theo sau Liệp thần giả, Hàn Thạc đi tới một cái thác nước đang đổ ẩm ầm. Khi hai người đến gần, một đội Liệp thần giả chợt hiện ra từ một góc khuất, chắn phía trước. Một gã đàn ông mũi đỏ gay trong đó quát:

- Lan Mỗ, thủ lĩnh nhà ngươi đang bàn bạc chính sự ở bên trong, ngươi không ở ngoài tuần tra, tới nơi này làm gì?

Gã cầm đầu mũi đỏ miệng thét to với người tên Lan Mỗ đưa Hàn Thạc tới, ánh mắt đảo trên người hắn. Bọn họ đều là Liệp thần giả ở hẻm núi lớn Long Sâm, quá quen với đám thủ hạ của Ôn Mạn, thấy Hàn Thạc lạ mặt, thêm nữa hiện tại lại là thời kì đặc biệt cho nên mới vô cùng cẩn thận.

Lan Mỗ hơi khom người với tên mũi đỏ, cười hì hì nói:

- Làm phiền thông báo thủ lĩnh nhà ta một chút, nói có người muốn gặp đại nhân.

Gã mũi đỏ liếc xéo Hàn Thạc, đoạn nói lạnh như băng:

- Lan Mỗ, ngươi có nghe rõ ràng ta vừa mới nói gì không hả? Thủ lĩnh nhà ngươi đang bàn chuyện chính sự ở trong, với lại không chỉ có một mình cô ta. Có chuyện gì thì phải chờ bọn họ sau khi chấm dứt ngươi hãy đến báo cáo, quy củ ấy ngươi không phải không hiểu đó chứ?

Lan Mỗ ngẩn ra, lộ vẻ bất lực quay sang Hàn Thạc nói:

- Nếu không thì đợi một chút vậy, chắc cũng không lâu lắm đâu.

Hàn Thạc khẽ nhíu mày, tâm niệm chợt động, một con ma đầu im hơi lặng tiếng xuyên qua thác nước, tiến vào thạch động rộng rãi phía sau.

Trong thạch động ở phía sau thác nước, Ôn Mạn và vài tên thủ lĩnh Liệp thần giả đang tranh chấp không thôi, về thời cơ ra tay dường như có sự chia rẽ, vài phương có vẻ mặt đỏ tía tai, giọng nói càng ngày càng dữ dội.

Ma đầu lượn một vòng quanh thạch động, thu hết tình hình đoạn báo lại. Hàn Thạc hờ hững nói:

- Ta vào tìm Ôn Mạn.

- Nhưng... - Lan Mỗ thấy Hàn Thạc vừa cất lời đã sắp sửa xông vào trong, sốt ruột muốn ngăn cản.

- Bằng hữu. Ngươi có điếc hay không thế? Lời vừa nói chủ yếu để ngươi nghe đó. Ngươi muốn tìm chết phỏng? - Gã mũi đỏ sắc mặt lạnh như băng, tiến lên một bước chắn trước mặt Hàn Thạc.

Hàn Thạc hời hợt đưa tay trái ra, bỗng nhiên đặt lên vai người này, ấn nhẹ một cái. Tiếng “két két" vang lên từ mỗi đốt xương trên người gã mũi đỏ. Máu tươi thoáng cái đã xộc lên não, rồi trào ra từ lỗ mũi, hai mắt gã

"Roác!"

Đại não của mũi đỏ nổ tung, bắn cả lên bề mặt nham thạch màu nâu xám, như vẽ nên một bức họa tươi đẹp.

- Có địch. Có địch! - Đám Liệp thần giả đứng phía sau mũi đỏ vừa thấy đầu mục bị giết, lập tức hô toáng lên.

- Ngươi. Ngươi sao có thể? - Lan Mỗ quá sợ hãi, không rõ Hàn Thạc vì sao đột nhiên lại đại khai sát giới.

Nhếch mép cười, Hàn Thạc hóa thành một đạo u ảnh mờ mờ xuyên qua tiểu đội Liệp thần giả kia, như là đang dạo chơi trên nham thạch phía sau thác nước, chỉ khẽ giơ tay nhấc chân đã tiêu diệt cả tiểu đội này.

- Yên tâm đi, ngươi không có việc gì đâu! - Hút từng luồng thần hồn vào trong Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc nhẹ giọng nói với Lan Mỗ.

- Giết người rồi, có kẻ địch tiến vào, có kẻ địch tiến vào! Hang động có kẻ địch, tới cả đây!

Bốn phương tám hướng đều là âm thanh của Liệp thần giả, đám ẩn nấp ở chung quanh thác nước nhao nhao chạy tới. Nhưng chúng vừa mới tới khu vực bên này, liền bị Hàn Thạc cười khẩy giết chết từng tên một, không ai có thể may mắn sống sót.

Lan Mỗ sợ hãi vô cùng, luôn giữ một khoảng cách an toàn với Hàn Thạc, sợ hắn sẽ đột ngột ra tay với mình.

Đám thủ lĩnh Liệp thần giả đang xoắn xuýt vào nhau trong thạch động tự nhiên cũng nghe được động tĩnh ở bên ngoài. Bọn chúng lập tức ngừng việc tiếp tục tranh cãi, ào ào xuyên qua thác nước đi ra.

Khi bọn chúng ra đến nơi thì trước mặt sau lưng Hàn Thạc, chung quanh ngổn ngang xác chết. Mỗi cỗ thi thể đều bị lực lớn làm cho xương cốt thần thể nổ nát, mất đi thần hồn.

Kẻ duy nhất còn đứng được ngoài hung thủ là Hàn Thạc ra cũng chỉ còn Lan Mỗ mặt mày sợ hãi ở đàng xa thôi.

- Ngươi là ai? Muốn làm gì? - Một thủ lĩnh Liệp thần giả biến sắc, lạnh lùng quát.

- Ta là chủ của Hàn gia, hôm nay tới là định quét sạch hẻm núi lớn Long Sâm, lấy hết tính mạng đám người các ngươi! - Hàn Thạc cười cười, thản nhiên nói.

- Ngươi, ngươi vì sao làm như vậy? Chúng ta không cừu không oán với ngươi. Lần trước khi Hàn gia đi qua đây, chúng ta cũng không hề ra tay với Hàn gia, vì sao? - Tên thủ lĩnh này kinh hãi, tin tức từ Khô Cốt thành bọn chúng hoặc nhiều hoặc ít cũng có nghe nói, vừa nghe Hàn Thạc báo ra danh tính, tức thì lạnh cả người.

- Đó là bởi vì các ngươi sợ Hàn Hạo, ha ha, nếu như không phải là hắn, có lẽ người Hàn gia đã xong đời ở đây rồi. - Hàn Thạc thuận miệng nói. Không chờ bọn hắn phản bác, ma đầu đầy trời bay ra, giống như là mây đen phủ xuống đầu đám Liệp thần giả, nuốt hết bọn chúng.

Sở dĩ Hàn Thạc hạ thủ đám Liệp thần giả này, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là để cung cấp đủ linh hồn lực lượng cho Vạn Ma Đỉnh. Ngoài ra, hắn cũng cần thần hồn của những Thượng vị thần này, xoá hết ký ức và ý thức tự chủ trong thần hồn bọn chúng, để cho thành viên Hàn gia tu luyện cùng hệ lực lượng dễ dung hợp.

Ma đầu đông nghìn nghịt gào thét lao ra, đám thủ lĩnh Liệp thần giả này đều bị cuốn lấy, không có người nào có thể giãy thoát được.

Xen lẫn trong vô số ma đầu là một số Linh Ma đẳng cấp cao.

Những tên thủ lĩnh này căn bản không thể ngăn cản được, gào lên bi thảm, rất nhanh nối tiếp nhau bị ma đầu gặm nhấm. Mà Liệp thần giả còn đang chần chừ ở đằng xa cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn, dưới sự công kích xuất quỷ nhập thần của ma đầu toàn bộ đều gặp nạn.

Khoảng mười phút sau, tất cả Liệp thần giả xung quanh nham động đều bị ma đầu thôn phệ sạch. Hàn Thạc không ngừng ra tay hút thần hồn vào trong Vạn Ma đỉnh, thần hồn của bọn thủ lĩnh đều bị xoá ký ức, ý thức, biến thành hồn phách thần tuý nhất, chỉ chừa lại thể ngộ liên quan đến việc tu luyện lực lượng bản hệ.

Ngoài Hàn Thạc ra, chỉ còn Lan Mỗ và Ôn Mạn đứng như trời trồng.

Ôn Mạn vừa thấy ma đầu đông nghìn nghịt vọt tới, lòng bỗng sinh tuyệt vọng, cho rằng sẽ chết thảm trong tay Hàn Thạc. Nhưng khi ma đầu xông đến, lại như trong suốt nhẹ nhàng lướt qua người nàng, không có một con nào tiến hành công kích. Ôn Mạn thâm thấy vui vẻ, lập tức ý thức được tất cả những việc mà bản thân lần trước làm vì Hàn gia đã giúp cho nàng tránh được một kiếp nạn.

Cảm thụ được lực lượng khủng bố của bầy ma đầu, Ôn Mạn trong lòng tự nhiên nảy sinh sự tôn kính. Vào giờ phút này, nàng chợt hiểu vì sao Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo lại đáng sợ như vậy, lực lượng thần bí, có thủ lĩnh Hàn gia đáng sợ như thế, hắn tự nhiên cũng sẽ không kém.

Trong chốc lát, Hàn Thạc đã làm cỏ tất cả. Sau khi ma đầu trở lại Vạn Ma Đỉnh, chung quanh cũng không còn uy hiếp gì nữa.

Cho đến lúc này, Hàn Thạc mới cười nhìn Ôn Mạn, hỏi:

- Cô là Ôn Mạn phải không?

Vừa nghe Hàn Thạc nhắc tới tên mình, Ôn Mạn có hơi kinh ngạc, lễ độ cung kính khom người trước hắn, khiêm tốn nói:

- Ta là Ôn Mạn, không biết ngài tới hẻm núi lớn Long Sâm có chuyện gì?

- Ha ha, nghe con ta từng nhắc tới cô, nó từng nói cô đã cứu Hàn gia chúng ta. Ta lần này thuận tiện đi ngang qua Long Sâm, nghĩ tới cũng nên thăm cô một chút, còn nữa dẹp sạch cái đám rác rưởi này. - Hàn Thạc đối xử với Ôn Mạn có vẻ vô cùng khách sáo.

Ôn Mạn vừa mới tận mắt chứng kiến Hàn Thạc giết sạch đám thủ lĩnh Liệp thần giả trong hẻm núi lớn Long Sâm, giờ lại thấy hắn hòa nhã nói chuyện với mình, rõ ràng có phần được yêu mà sợ, cung kính hỏi:

- Ngài làm sao lại từng nghe được tên của ta, ngài nói con trai, vậy...

- Hàn Hạo ấy, cô chắc biết nó chứ? Hàn Thạc cười cười, nhìn Ôn Mạn nói.

Vừa nghe tên của Hàn Hạo, thân thể mềm mại của Ôn Mạn run rẩy, có vẻ kích động không thôi, bối rối gật đầu trả lời:

- Biết, biết..., không ngờ... Không ngờ ngài lại là phụ thân của hắn!

Dừng một chút, Ôn Mạn lẩm bẩm:

- Ta sớm phải nghĩ ra chứ..., các người giống nhau đến vậy, khí chất trên người cũng gần tựa như nhau, khó trách...

- Hàn Hạo đã thoát ly khỏi liên minh Liệp thần giả, tương lai sớm muộn cũng sẽ thành địch nhân với thống lĩnh Liệp thần giả của Tử Vong thâm uyên. Ừm, ta nghe nói ngươi và Hàn Hạo quan hệ không tệ, chắc cũng không muốn làm địch với nó chứ? Ừm, có hứng thú tới Vùng Đất Hỗn Loạn phát triển không? Hàn Hạo cũng đang ở đó đấy! - Hàn Thạc cẩn thận dò xét Ôn Mạn, từ thái độ có phần quái dị của nàng đã đoán được gì đó, cười dò hỏi.

Ôn Mạn vẻ mặt lại chấn động, kinh ngạc vui mừng, nghi ngờ, cảm động, suy đoán... đủ loại tâm tình đan xen, nom cực kỳ quái dị. Thấy Hàn Thạc quan sát chăm chú, Ôn Mạn dè dặt hỏi:

- Đây là ý của ngài hay là ý của Hàn Hạo?

- À...

Hàn Thạc sửng sốt, rồi mỉm cười đáp:

- Xem như là cha con chúng ta cùng một ý đi. Nếu như không phải có sự trợ giúp của cô, Hàn gia chúng ta có lẽ đã gặp nạn ở chỗ này, ta và Hàn Hạo đều rất cảm kích cô. Ừm, cô ở lại hẻm núi lớn Long Sâm, nói không chừng có một ngày sẽ đối địch với Hàn Hạo, cho nên ta hy vọng cô có thể thoát ly liên minh Liệp thần giả!

- Nếu Hàn Hạo muốn ta đến Vùng Đất Hỗn Loạn, như vậy, ta đi chuẩn bị một chút, rồi mau chóng rời khỏi nơi này! - Ôn Mạn nghe Hàn Thạc nói, gần như không hề do dự, lập tức đã hạ quyết tâm.

Hàn Thạc thầm thấy buồn cười, không ngờ rằng tiểu tử kia lại khiến cô nàng này quyết một lòng như vậy. Vừa nghe nói là ý của hắn, nàng ta thà rằng vứt bỏ tất cả ở hẻm núi lớn Long Sâm đi Vùng Đất Hỗn Loạn, điều này làm cho hắn vô cùng bất ngờ.

Hôm nay thủ lĩnh của hẻm núi lớn Long Sâm đều đã chết sạch ở chỗ này, nếu như Ôn Mạn không rời đi, nàng ta có thể tụ tập tất cả Liệp thần giả dưới tay mình, trở thành thủ lĩnh thật sự của nơi này. Vậy mà Ôn Mạn vì Hàn Hạo, lại cam nguyện vứt bỏ mọi thứ, thực sự làm cho Hàn Thạc nhìn với cặp mắt khác.

Chỉ có điều Ôn Mạn dáng người mặc dù nổi bật, nhưng vết sẹo trên mặt lại làm cho người ta có phần không dám khen, điều này khiến hắn nẩy một chủ ý.

- Ôn Mạn, cô đến đây, ta giúp cô xoá vết sẹo trên mặt đi! - Hàn Thạc quan sát một chút, đột nhiên lên tiếng.

Lời vừa nói ra, trên mặt Ôn Mạn hiện ra nét vui sướng không dám tin, nhìn chăm chú Hàn Thạc, nói năng có phần lộn xộn:

- Cái này... Vậy... Ngài... Ngài có thể làm mất vết sẹo trên mặt ta ư?

- Đương nhiên, chuyện này rất dễ dàng. - Hàn Thạc tự tin cam đoan, dường như giúp nàng ta giải quyết vấn đề này dễ như trở bàn tay, căn bản không chút khó khăn nào.

Ôn Mạn vui mừng vô cùng, đổi lại nếu người khác nói lời này nàng có lẽ không tin, nhưng mà bản thân Hàn Thạc là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề y thuật thần kỳ, sớm đã nức tiếng khắp đại lục, nàng lập tức tin ngay vào lời hắn nói, nhu thuận bước tới chỗ hắn.

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 294

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.