Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma trận đại thành

Phiên bản Dịch · 2365 chữ

Trong năm đại quân chủ tại Vùng Đất Hỗn Loạn, Áo Tác Ai có vị trí tương đối thấp. Thường trong tranh đấu ở địa phương này, hắn cũng không phải phe khơi mào chiến tranh, chỉ khi gặp sự không thể không chiến, hắn mới ra tay tham dự.

Áo Tác Ai tu luyện Đại Địa lực lượng, hắn gặp Hàn Thạc ở một căn lầu yên tĩnh trong Thâm Cốc. Thật sự khi nhìn thấy Áo Tác Ai, Hàn Thạc mới phát hiện người này tướng mạo bình thường, nụ cười ôn hòa nở trên mặt, hệt như đại thúc trung niên hàng xóm, không hề hung ác như bên ngoài đồn đại.

Ở trên người hắn, Hàn Thạc cũng không cảm giác được Đại Địa lực lượng đặc biệt mãnh liệt, thậm chí cảm thấy người này không giống như một thần cường đại. Bởi vì khí tức trên người hắn vô cùng ôn hòa, có phần mộc mạc mà không phải là loại cảm giác bộc lộ tài năng lợi hại.

Nếu như không phải hắn được mấy Thượng vị thần hậu kì đứng bên lễ độ cung kính thì có lẽ Hàn Thạc căn bản sẽ không chú ý đến người xa lạ trong căn lầu này, bởi vì quả thực hắn không bắt mắt chút nào.

Hàn Thạc một mình tiến đến, nở nụ cười thoải mái, tự nhiên nói:

- Ta là Bố Lai Ân.

Người có thể ẩn giấu toàn bộ khí tức, làm cho Hàn Thạc có cảm giác hắn cũng không có gì đặc biệt, thì tuyệt đối có thực lực siêu cường. Hàn Thạc đương nhiên không phải loại người có mắt như mù, sẽ không bởi vì vẻ ngoài bình thường này mà không coi trọng.

Áo Tác Ai cười ha ha nhìn Hàn Thạc đi vào, vung tay thân thiện thét to:

- Đến đây, bên này, ha ha, không phải quá khách sáo thế. Đại danh Bố Lai Ân của ngươi, ta ngưỡng mộ đã lâu, cái danh hiệu thiên tài dược tề sư ở ba đại thần vực Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt mấy năm nay đã gây xôn xao khắp nơi rồi!

Từ ngày Hàn Thạc nói tên mình cho Lạc Lũng, hắn đã biết đám côn đồ ở Vùng Đất Hỗn Loạn này tin tức linh thông, rất nhanh sẽ biết được thân phận và lai lịch của mình. Bởi vậy khi Áo Tác Ai vừa nói ra thân phận dược tề sư của hắn, Hàn Thạc không hề kinh ngạc, bình tĩnh nói:

- Đây là đâu chứ, Áo Tác Ai đại nhân tiếng tăm lẫy lừng, thanh danh ở mười hai đại thần vực như sét đánh ngang tai!

Đối với khen tặng của Hàn Thạc, Áo Tác Ai nhíu mày cười khổ một chút, nói:

- Đều là một số tiếng xấu thôi?

Hàn Thạc sửng sốt, cười ha ha:

- Có quan hệ gì?

- Đích thực không có quan hệ gì.

Áo Tác Ai cười, đoạn nói:

- Chỉ có điều những tiếng xấu kia làm cho người ở Vùng Đất Hỗn Loạn chúng ta bị mười hai đại thần vực kì thị. Người bên ngoài có thể tiến vào đây, chỉ cần có đủ thực lực là hoàn toàn có thể hòa hợp vào vùng đất này. Tuy nhiên, người từ Vùng Đất Hỗn Loạn chúng ta đi ra ngoài lại vĩnh viễn khó có thể hòa hợp vào mười hai đại thần vực. Thật sự là một điều đáng tiếc!

Áo Tác Ai nói là sự thật. Mười hai đại thần vực sẽ không chứa chấp hung thần cuồng đồ, bọn chúng cũng chỉ có thể đến Vùng Đất Hỗn Loạn tìm người che chở. Nhưng người ở Vùng Đất Hỗn Loạn muốn đi vào thành thị của mười hai đại thần vực lại vô cùng khó khăn. Rất nhiều thần vệ ở những thành thị này cấm người ở Vùng Đất Hỗn Loạn vào thành.

Theo bọn họ, người ở Vùng Đất Hỗn Loạn đều là bọn côn đồ, kẻ điên, Liệp thần giả. Bọn họ không hy vọng có người ở nơi này tiến vào thành thị của mình, ảnh hưởng đến sự ổn định của thành thị.

- Ở địa phương nào cuộc sống đều là như nhau. Vùng Đất Hỗn Loạn cũng không tệ. Cấp bậc nhân vật như ngươi, nếu thật sự muốn vào mười hai đại thần vực, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ? - Hàn Thạc cười hỏi.

Lắc đầu, Áo Tác Ai than nhẹ, dường như có nỗi khổ tâm gì đó. Tuy nhiên hắn lại không nói rõ với Hàn Thạc.

Dừng một chút. Áo Tác Ai mỉm cười hỏi Hàn Thạc:

- Ngươi ở Hắc Ám thần vực Ám Ảnh thành đang tốt lành. Vì sao lại đến đây?

- Không có gì, chỉ cảm thấy đây là một nơi thích hợp chiến đấu, càng thích hợp tu luyện. - Hàn Thạc tự nhiên sẽ không nói thật với Áo Tác Ai rằng mình đến Vùng Đất Hỗn Loạn là định thâu tóm nơi này dưới trướng mình, cho nên hắn tùy ý tìm một cái cớ cho qua chuyện.

Áo Tác Ai nhìn chăm chú Hàn Thạc, dường như hiểu hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, tuy nhiên gã không truy hỏi, suy nghĩ một chút rồi nói hắn:

- Chúng ta nói chuyện nói chuyện chính đi! Ừm, ta biết ngươi hiểu được cách luyện chế một số dược tề thần kỳ, ở Vùng Đất Hỗn Loạn luôn luôn có chiến đấu, nhu cầu về số lượng thuốc của ngươi ở chỗ này sẽ rất lớn. Thâm Cốc có quy củ của Thâm Cốc, ngươi nếu muốn lập cửa hàng dược tề trong Thâm Cốc kinh doanh, thì những việc cần làm sẽ rất nhiều. Tuy nhiên nếu có ta trợ giúp, ngươi có thể mở cửa hàng ở Thâm Cốc ngay, nhưng mỗi một lần thuốc được ngươi tự tay luyện chế ra, ta nhất định phải có quyền ưu tiên mua, ngươi cảm thấy thế nào?

Hàn Thạc đã ở trong Thâm Cốc một thời gian, rất rõ ràng một cửa hàng muốn kinh doanh trong Thâm Cốc phải hao tổn rất nhiều chi phí. Ngoại trừ phải giao nộp rất nhiều hắc tinh tệ, còn phải được ít nhất ba quân chủ đồng ý. Ngoài ra, doanh thu của cửa hàng phải đóng thuế một nửa, điều kiện này vô cùng ngặt nghèo, cho nên Hàn Thạc cũng chưa nghĩ tới chuyện mở Thiên Cơ dược tề ở Thâm Cốc.

Thế nhưng còn có một loại cửa hàng không cần giao nộp bất cứ chi phí nào, cũng không phải nộp một nửa thuế doanh thu. Loại cửa hàng đặc biệt này được gọi là cửa hàng Quân Vương, tên như ý nghĩa, những cửa hàng đó thuộc về sản nghiệp của năm đại quân chủ, thầm đứng sau màn quản lý. Mỗi một quân chủ trong tay có thể nắm giữ mười cửa hàng Quân Vương. Toàn bộ Thâm Cốc có hàng ngàn hàng vạn cửa hàng lớn nhỏ, khắp nơi đều thấy quầy hàng, nhưng cửa hàng Quân Vương chỉ có năm mươi cái.

Áo Tác Ai vừa nói như vậy, Hàn Thạc ngẩn người, hỏi lại:

- Ý của ngươi là?

Áo Tác Ai gật đầu đồng ý suy đoán của Hàn Thạc, nói:

- Ta có thể giao một cửa hàng Quân Vương trong tay ta cho ngươi, đổi tên thành Thiên Cơ dược tề. Ngươi chắc biết lợi ích của loại cửa hàng này, người hầu và chủ nhân của cửa hàng Quân Vương đều có quyền ở lại Thâm Cốc vĩnh viễn, không cần giao nộp bất cứ chi phí gì!

Hàn Thạc chỉ nhíu mày mà không đáp ứng ngay, hỏi thẳng Áo Tác Ai:

- Điều kiện là quyền lợi ưu tiên khi mua thuốc do ta tự tay luyện chế chứ gì?

- Không sai, chỉ đơn giản như vậy! - Áo Tác Ai nói chắc nịch.

Khẽ mỉm cười, Hàn Thạc hơi đăm chiêu nói:

- Điều kiện tốt như vậy làm cho ta khó mà chấp nhận, ta không dám tùy tiện đáp ứng. Ha ha, Áo Tác Ai đại nhân, ta nghĩ ngươi không ngại thì cứ nói toạc móng heo ra, vì sao lại tặng đại lễ cho ta như thế?

Áo Tác Ai trầm lặng một chút, bỗng nhiên cười phá lên:

- Với ta, dạng nhân vật như ngươi nếu trở thành bằng hữu sẽ thú vị hơn nhiều so với trở thành kẻ địch. Ngươi không phải cái loại bằng lòng khuất phục dưới người khác, ta sẽ không khờ khạo như một số khác, cho rằng có thể thu ngươi làm thủ hạ! Muốn làm ngươi không trở thành kẻ địch của ta, tự nhiên nên sớm tỏ thành ý mới phải, như vậy tương lai cũng có cơ hội hợp tác. Ha ha, ta không có ác ý gì, nếu như ngươi không bằng lòng nhận cửa hàng Quân Vương, ta cũng sẽ không miễn cưỡng!

- Vì sao phải khước từ?

Hàn Thạc cười vang, nói:

- Cám ơn, ta từ chối thì bất kính rồi!

- Lạc Lũng, chuyện này giao cho ngươi!

Áo Tác Ai dặn dò thủ hạ, sau đó cười nói với Hàn Thạc:

- Ngươi khá lắm, tuy nhiên ở Vùng Đất Hỗn Loạn vẫn nên cẩn thận một chút, ta hy vọng cửa hàng Quân Vương đưa cho ngươi sẽ thực sự đạt được giá trị đáng có!

Hàn Thạc cười gật đầu không đáp. Áo Tác Ai làm như vậy chỉ là vì hắn tạm thời không muốn đối địch với hắn. Với cách làm của Hàn Thạc ở Vùng Đất Hỗn Loạn, sớm muộn gì cũng sẽ chống lại tứ đại quân chủ khác, Áo Tác Ai lại có thể tránh được việc này, còn có thể nhân cơ hội nhìn ra thực lực của hắn. Nếu như Hàn Thạc có thể làm suy yếu thực lực của mấy kẻ kia thì quả là một chuyện may mắn với hắn.

Cho dù Hàn Thạc thực lực không đủ, bị tứ đại quân chủ tiêu diệt, hắn cũng có thể lại thu về cửa hàng Quân Vương mà hắn giao cho Hàn Thạc, còn mình chả tổn thất gì. Bất kể thế nào, tính toán này của Áo Tác Ai quả vô cùng mỹ mãn, chi phí chỉ là một cửa hàng Quân Vương, hơn nữa còn là một loại đầu tư có cơ hội thu lại.

Áo Tác Ai và Hàn Thạc nói chuyện một lúc, dặn dò những chuyện còn lại xong, cười gật đầu với Hàn Thạc rồi mới rời đi.

Hắn vừa đi, Lạc Lũng lập tức chúc mừng Hàn Thạc, vội vàng trước sau đi thu xếp để mở Thiên Cơ dược tề cho hắn. Một cửa hàng Quân Vương có diện tích vạn mét vuông được cắt nhường lại cho Hàn Thạc, tất cả người hầu trong thời gian một ngày đều được cho rút hết, để lại cho hắn một cửa hàng nguyên vẹn cực to.

Ở khu vực Thâm Cốc này tấc đất tấc vàng, tổng cộng chỉ có năm mươi cửa hàng Quân Vương, Hàn Thạc mới đến không bao lâu đã được tặng một cái, cách đối xử thế này làm rất nhiều người đỏ mắt. Tuy nhiên hung danh của hắn vẫn còn đó, nên chẳng có tên không hiểu biết nào dám đến tìm chết.

Thời điểm đến Vùng Đất Hỗn Loạn, Hàn Thạc đã dự định đặt tổng bộ Thiên Cơ dược tề ở nơi này, bởi vì dược tề sư cao cấp nhất, điên cuồng nhất đều ở đây, hơn nữa nơi này có rất rất nhiều dược liệu, độc dịch, ma tinh mà mười hai đại thần vực cấm chỉ truyền bá. Đối với Hàn Thạc tu luyện ma công tà ác thì Vùng Đất Hỗn Loạn chính là một thiên đường!

Tạm thời Hàn Thạc chưa định kinh doanh. Sau khi tới nơi đó, chỉ dặn dò nhóm La Mông, Ngũ Hành Giáp Thi đi khắp nơi thu mua vật liệu cần bố trí cho Ma Ẩn cốc, tốn ba tháng đã mua đủ. Hàn Kim lại khai thác được một số trong lòng núi xung quanh.

Đoàn người hùng dũng trở về Ma Ẩn cốc. Hàn Thạc mở lại Tụ Linh trận, thiên địa nguyên tố bắt đầu hội tụ trong sơn cốc. Bọn Qua Long theo Hàn Thạc cùng trở lại, cảm nhận mật độ nguyên tố dày đặc, ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.

Bố trí ổn định đám người này ở lại Ma Ẩn cốc, Hàn Thạc và Ngũ Hành Giáp Thi cả ngày gõ gõ đục đục. Thổ Giáp Thi ẩn sâu dưới lòng đất, tốn một năm mới khai thông được một cung điện vĩ đại. Kim Giáp Thi trong lòng núi vùng ngoại vi tạo ra từng gian thạch thất. Ngoài dưới lòng đất và trong lòng núi ra, có Ngũ Hành Giáp Thi trợ giúp, từng tòa công trình kiên cố được dựng nên.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt lại đã hai năm nữa. Dưới sắp xếp của Hàn Thạc và Ngũ Hành Giáp Thi, toàn bộ Ma Ẩn cốc bị âm phong từng trận bao phủ, mỗi bước đều có nguy hiểm. Lấy Tụ Linh Trận làm trung tâm, xung quanh bố trí mấy chục ma trận đại hung lớn nhỏ. Khí độc đủ mọi màu sắc lượn lờ trong cốc làm cho người khác không thấy rõ tình hình của nơi này.

Thời gian hai năm này, một số hung thần của Vùng Đất Hỗn Loạn có đôi khi đi lạc vào nơi này, đều chết một cách kỳ quái. Dần dần không còn ai dám qua lại Ma Ẩn cốc nữa.

Tất cả an bài xong, Hàn Thạc triệu tập người lại, bắt đầu chính thức truyền đạt mệnh lệnh nhằm vào cả Vùng Đất Hỗn Loạn.

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.