Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo ảnh trùng trùng

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

Không còn khả năng quan hệ thân thiện với U Mạc thành được nữa. Hoắc Phu Tư đã thể hiện rõ ý chí phải giết bằng được hai người nên dù lần này có chạy thoát khỏi U Mạc thành thì sau này hắn cũng không chịu ngừng tay. Nhưng nếu có thể tiêu diệt Hoắc Phu Tư thì nói không chừng cục diện của U Mạc thành sẽ thay đổi hẳn, không còn do gia tộc Hoắc Phúc Lợi độc bá nữa.

Để loại trừ mối uy hiếp này, Hàn Thạc có ý định giết chết Hoắc Phu Tư ngay tại vùng núi này, ngoài ra cũng muốn thử xem liệu A Tì Đồ Thần kiếm trận kết hợp với Đỉnh Linh có thể tiêu diệt cao thủ cấp bậc Thượng vị thần hậu kỳ hay không. Đây là một cơ hội và cũng là một thách thức đối với Hàn Thạc nên hắn không muốn bỏ lỡ.

La Ti hiển nhiên phát khiếp về quyết định này của Hàn Thạc bởi theo cô ta, hiện giờ mà cứng đối cứng với Hoắc Phu Tư là vô cùng thiếu sáng suốt. Chưa nói đến chuyện có thể thắng được Hoắc Phu Tư hay không, âm thanh do hai người giao chiến sẽ thu hút các cao thủ U Mạc thành chạy tới, nếu Hàn Thạc khi đó lại bị Hoắc Phu Tư cuốn lấy thì hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.

Nhưng La Ti biết rằng mình không thể thuyết phục được Hàn Thạc. Thấy hắn hạ quyết tâm chiến đấu với Hoắc Phu Tư, cô ta chỉ có thể thầm than thở vài câu, ngầm oán trách Hàn Thạc to gan lớn mật rồi chau mày nói:

- Cũng được. Ta sẽ áp trận cho ngươi.

Cùng tu luyện Hắc Ám lực lượng, nhưng Thượng vị thần thuộc cảnh giới trung kỳ như La Ti quyết không phải là đối thủ của Hoắc Phu Tư. Một khi Hàn Thạc và Hoắc Phu Tư thật sự chiến đấu, cô ta chỉ có thể cố gắng hết sức giúp Hàn Thạc quét sạch các mối uy hiếp ở chung quanh, sử dụng hết khả năng của mình để tranh thủ thời gian cho Hàn Thạc.

- Ngươi cứ ở quanh đây là được rồi. Ta sẽ nói cho ngươi biết có người đến gần hay không. Ngươi không cần phải lo lắng, Hoắc Phu Tư không làm gì được ta đâu. - Hàn Thạc vô cùng tự tin. Hoắc Phu Tư giờ có tâm lý bại trận, hoàn toàn chìm trong phẫn nộ, còn Hàn Thạc lại vô cùng bình tĩnh. Xét mình xét người, hắn biết mình chưa đánh đã có ưu thế.

La Ti nghe thế nhếch miệng cười khổ, chợt cảm thấy trong thời điểm mấu chốt nàng dường như chẳng thể hỗ trợ Hàn Thạc được mấy. Điều này làm cho nàng cảm thấy mình vô dụng. Là một Thượng vị thần, La Ti rất ít khi trải qua cái loại cảm giác rằng mình vô dụng, thể nghiệm lần này khiến trong lòng nàng cảm thấy có chút khác lạ.

Hàn Thạc không nói gì thêm với La Ti, vừa nói ra quyết định thì thân hình đã nhanh chóng di chuyển về phía Hoắc Phu Tư ở đằng xa. Mấy chục ma đầu đã đi trước một bước, khuếch tán về phía chỗ Hoắc Phu Tư, tiến hành dò xét tỉ mỉ toàn bộ khu vực đó.

Mỗi một tảng đá nhô lên, mỗi một cây cổ thụ ngất trời, mỗi bụi cây ngọn cỏ đều nhanh chóng được phản chiếu trong đáy lòng Hàn Thạc. Người còn chưa tới, Hàn Thạc đã nắm rõ toàn bộ địa hình nơi đó như lòng bàn tay. Một khi chiến đấu xảy ra, Hàn Thạc có thể dựa vào ưu thế nắm chắc địa thế mà trốn tránh hoặc tấn công.

Khác hẳn những Thượng vị thần đã chết trong A Tì địa ngục, Hoắc Phu Tư có thực lực hậu kì cộng với kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hơn nữa còn có một cây trường thương màu đen ẩn chứa Hắc Ám thần lực cực kỳ mãnh liệt. Hàn Thạc coi đây là một đại kình địch, không thể không toàn lực đối phó, lợi dụng mọi ưu thế có thể có để bố trí sẵn sàng cho sự kiện sắp đến.

Dần dần Hàn Thạc cũng tới khu vực của Hoắc Phu Tư. Hoắc Phu Tư vẫn còn trong trạng thái nổi điên, lồng lộn gầm rú, sóng âm khuếch tán ra xa tựa như sóng nước mang theo lực lượng Hắc Ám có sức tàn phá mãnh liệt. Những bụi cây ở bên cạnh hắn như bị dao sắc phạt qua, gãy rụng lả tả.

- Ngươi ở gần đây là được rồi. Không được đến gần thêm nữa! - Hàn Thạc đang ở trên không đột ngột hạ xuống, điều chỉnh tâm cảnh đến trạng thái tốt nhất, chầm chậm thở ra một hơi.

La Ti đang đi theo sau điềm nhiên gật đầu, không đi tiếp nữa. Cô ta biết thực lực của mình không bằng Hoắc Phu Tư, nếu tiến đến quá gần thì sẽ bị phát hiện ra. Như vậy thì Hàn Thạc sẽ không thể ẩn giấu tung tích được nữa và Hoắc Phu Tư cũng sẽ lập tức biết rằng có người đến.

La Ti dừng lại, lo lắng nhìn Hàn Thạc, ngập ngừng một lát rồi mới khẽ nói:

- Cẩn thận nhé!

- Cứ yên tâm. Không có vấn đề gì đâu.

Hàn Thạc cười điềm đạm đáp. Cặp mắt hắn dần dần trở nên sắc lạnh, mọi cảm xúc dường như không tồn tại nữa, tinh thần tiến vào cảnh giới bình tĩnh tuyệt đối thích hợp nhất để chiến đấu.

Sau một khắc, hình bóng Hàn Thạc dần dần nhòa đi. La Ti lặng lẽ nhìn Hàn Thạc rời đi càng lúc càng xa, chợt nhận thấy bóng dáng Hàn Thạc càng mờ nhạt đi thì khí tức trên người hắn cũng giảm bớt từng chút từng chút một, cuối cùng cả người hắn dường như không còn tồn tại, thậm chí thần hồn của nàng cũng không cảm thụ được khí tức của Hàn Thạc.

La Ti lại một lần nữa bị kinh ngạc, cười khổ khe khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:

- Rốt cuộc trên người ngươi còn có bao nhiêu bí mật nữa đây?

Hoắc Phu Tư càng đi càng xa, tiếng gầm gừ phẫn nộ càng lớn.

Đột nhiên, Hoắc Phu Tư bỗng yên lặng, phóng mắt điên cuồng nhìn khắp bốn phía, hơi nhíu cặp lông mày lại.

Hắn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, phảng phất như có người đang ẩn nấp gần đó đang tựa như dã thú lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm.

Loại cảm giác này đến rất đột ngột, khiến hắn lập tức dấy lên lòng cảnh giác:

“Không phải chứ. Hai tên đó quay lại thật sao?”

Ý nghĩ đó chợt xuất hiện khiến Hoắc Phu Tư càng thêm kinh ngạc. Mặc dù cứ lồng lộn gào rú loạn lên như vậy nhưng hắn cơ bản cũng không có bao nhiêu hy vọng, không cho rằng Hàn Thạc và La Ti sẽ để ý đến hắn.

Nhưng cái cảm giác bị kẻ khác rình trộm lại rất chân thực. Với kinh nghiệm bao năm chiến đấu, Hoắc Phu Tư biết cảm giác này tuyệt đối là không sai. Ban nãy, tất cả các Thần Vệ bên cạnh đã bị hắn quát mắng đuổi lui, ngay cả cường giả của gia tộc cũng vì ý định kỳ lạ của hắn mà dừng bước, kẻ đang ẩn núp trong bóng tối kia tuyệt đối sẽ không phải là người của U Mạc thành.

Cảm giác bất an như đang ngồi trên đống lửa làm cho Hoắc Phu Tư bỗng nhiên tỉnh lại. Cặp mắt vẫn mang đầy vẻ điên cuồng như cũ, không ngừng quan sát bốn phía nhưng Thần hồn lại cố gắng cảm thụ những gì khác thường ở khu vực chung quanh. Từng sợi khói mỏng màu đen từ bên trong thân thể của hắn toát ra, từ từ bay hướng về phía các bụi cây chung quanh và các cây cổ thụ chọc trời tìm kiếm.

Qua một lúc, Hoắc Phu Tư lại càng thêm nghi hoặc. Cái cảm giác về kẻ ẩn nấp bí mật chưa từng tan đi, nhưng Hắc Ám thần lực từ trong cơ thể hắn bay ra lại không phát hiện được bất kỳ một dấu vết tánh mạng nào ở khu vực lân cận. Điều này khiến cho cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng nặng.

Hoắc Phu Tư lần thứ hai thả ra Hắc Ám thần lực, còn chính bản thân mình thì đột nhiên nhảy lên trên không, từ cao lạnh lùng quan sát xuống dưới, cố gắng tìm cái mục tiêu đang khiến hắn cảm thấy bất an kia. Cảm giác vẫn y nguyên nhưng mãi mà mục tiêu vẫn không phát hiện được!

- Ra đi! Ngươi đã quay lại thì đừng lén lén lút lút nữa! - Hoắc Phu Tư đột nhiên hét lớn. Hắn đã không kiên nhẫn được nữa.

Một bóng người đột ngột xuất hiện ở bên một gốc cây cổ thụ, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Hoắc Phu Tư ở trên không, nói:

- Ngươi trước đã đánh ta bị thương. Ha ha! Ta trở lại là muốn cho ngươi nếm thử mùi vị bị công kích từ sau lưng như thế nào!

- Quả nhiên là ngươi! - Hoắc Phu Tư tức quá hóa cười, đột nhiên từ trên không phi xuống. Khí Hắc Ám vô tận bỗng nhiên xuất hiện trên thân hình hắn, lan đến bao quanh cây trường thương màu đen sẫm, rồi bất ngờ từ cao đâm cực nhanh xuống đỉnh đầu Hàn Thạc. Khí tức Hắc Ám bám vào bề mặt của cây trường thương, cây trường thương tựa như một tia chớp màu đen phát ra những tiếng “vù vù” khác thường, đến nửa đường thì tốc độ đâm đã được đẩy lên đến mức tận cùng, không còn thấy được hình dạng nữa.

Trong khoảnh khắc, Hắc Ám vô tận chụp xuống, ánh sáng như bị Hắc Ám hấp thu hết. Toàn bộ khu vực bỗng rơi vào bóng tối tuyệt đối xòe tay không thấy ngón. Những luồng Hắc ám thần lực đen đặc quấn quanh bề mặt trường thương khiến nó hoàn toàn biến mất trong bóng tối vô tận.

“Ầm ầm ầm...”

Một tiếng nổ rung trời lệch đất truyền đến, một cái hố to đùng khoét sâu xuống dưới mặt đất hiện ra. Tất cả cây cối, đá tảng đều bị đánh tan thành bụi phấn.

Chỉ là bóng dáng Hàn Thạc lại biến mất tự bao giờ!

Trong bóng tối vô tận, Hoắc Phu Tư đáp xuống, đứng bên cạnh cái hố cực lớn trên mặt đất, vẻ mặt hung thần ác sát, tay cầm cây trường thương đen sẫm, cặp mắt sáng lóng lánh hết nhìn đông lại nhìn tây, cố gắng tìm kiếm cái bóng dáng vừa mới tan biến kia.

Hoắc Phu Tư tạo ra vùng Hắc Ám vô tận này, tất nhiên hoạt động của hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Hắn cũng biết chiêu tấn công vừa rồi không có hiệu quả nên càng không dám khinh xuất, thật sự coi Hàn Thạc là một đối thủ ngang sức.

- Đến lượt ta nhé! - Trong bóng tối vô tận bỗng nhiên vang lên tiếng cười chế nhạo rồi bảy cái bóng lờ mờ bất ngờ hiện ra từ các hướng khác nhau, lao về phía Hoắc Phu Tư. Mỗi hình bóng đều mang dáng dấp của Hàn Thạc và ẩn chứa khí tức không tầm thường.

Hoắc Phu Tư ban đầu cho rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng khi hắn dùng Thần Hồn cảm nhận kỹ lưỡng thì đột nhiên phát hiện ra mỗi bóng ảnh này đều rất chân thực, trên thân thể đều có khí tức của Thượng vị thần. Điều này lập tức làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hoắc Phu Tư không hiểu rõ tình thế nên tuyệt đối không dám lỗ mãng ra tay công kích bất cứ một ai mà ngược lại quyết định phòng ngự. Hắn múa cây trường thương, nhanh chóng lập nên tầng tầng lớp lá chắn Hắc Ám. Khí Hắc Ám đen đặc bỗng tuôn cuồn cuộn về hướng Hoắc Phu Tư, che phủ toàn bộ khu vực này.

Mỗi bóng ảnh đều do một ma đầu Thượng vị thần biến ảo thành. Vì các ma đầu do Thượng vị thần huyễn hóa ra đều có thực lực không tầm thường, mà lại tồn tại thực sự nên cảm giác kia của Hoắc Phu Tư hoàn toàn không sai. Đó đích thực không phải là ảo giác. Khi không dự đoán được tình thế, Hoắc Phu Tư phải phòng ngự cũng không hề sai.

Tuy nhiên, mục đích của Hàn Thạc lại chính là ép hắn phải phòng ngự!

Bởi vì chỉ có như thế thì hắn mới có thể toàn lực điều khiển mười bảy lưỡi phi kiếm để có thể có cơ hội thi triển ra A Tì Đồ Thần kiếm trận bao vây Hoắc Phu Tư. Một khi Hoắc Phu Tư đã bị mười bảy lưỡi phi kiếm bao vây, Hàn Thạc mới dám cả gan công kích toàn lực, không cần chú ý đến các vấn đề khác nữa.

Mười bảy lưỡi phi kiếm gào rít bay ra, những bóng ảnh lờ mờ do ma đầu huyễn hóa ra lại biến mất tăm tích, chỉ còn chân thân của Hàn Thạc đứng ngạo nghễ ở trước mặt Hoắc Phu Tư.

Đây thực sự lại chỉ là ảo giác! Hoắc Phu Tư sửng sốt. Mấy bóng ảnh Hàn Thạc do ma đầu biến ảo ra đã tan biến đi khiến hắn bắt đầu hoài nghi cảm giác của chính mình. Đến lúc này những Hàn Thạc do ma đầu biến ảo thành kia lại chính là ảo giác cho nên Hoắc Phu Tư lại xác định được Hàn Thạc đang ở đâu.

Mười bảy lưỡi phi kiếm dưới sự điều khiển của Hàn Thạc đâm vào Hoắc Phu Tư ở giữa khu vực có khí Hắc Ám nồng đậm, nhưng giống như đâm phải một bịch bông vô cùng mềm dẻo, chúng lại không thể xuyên phá được Hắc Ám thần lực để đánh trúng Hoắc Phu Tư.

Thượng vị thần hậu kỳ! Thần lực quả nhiên lợi hại! Hàn Thạc thầm tán thưởng rồi dùng thần thức nói với Đỉnh Linh:

- Cho ta sử dụng lực lượng của ngươi. Xem chừng muốn thắng hắn, ta muốn không dùng lực lượng của ngươi cũng không được!

Đỉnh Linh không nói nhiều, lập tức truyền lực lượng của ma đầu vào trong cơ thể Hàn Thạc, giúp hắn đại chiến một trận toàn lực với Hoắc Phu Tư!

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 306

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.