Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Tới Rồi!

Phiên bản Dịch · 2433 chữ

Nghi thức tế điện dài dòng rốt cục chấm dứt, những giáo đồ nãy giờ quì trên đất, ai nấy đều ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn lên người Hàn Thạc.

Những người này không thể nghe đối thoại giữa Hàn Thạc và Thượng vị thần, nhưng vì không khí dị thường trong Thần điện lại làm cho mọi người biết trong Thần điện nhất định phát sinh cái gì đó.

Giáo Tông cũng đưa mắt liếc nhìn Hàn Thạc, trong mắt có ý hỏi. Hàn Thạc biết hắn muốn hỏi cái gì, khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình quả thật đã nói chuyện với Tà Thần, nhưng không nói rõ cho hắn biết chân tướng sự thật.

Hắn hoặc nhiều hoặc ít hẳn là cũng hiểu một vài ý chí của Tà Thần đối với Thiên Tai giáo hội. Chỉ là hắn vẫn còn là một Cơ Thần, rất khó lọt vào mắt vị Thần chính thức này, việc này tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều với hắn làm gì.

Cơ Thần tới Hạ vị thần là một đường ranh giới, có nghĩa là khoảng cách giữa con người và Thần cũng không quá xa xôi nhưng rất gập ghềnh khó có thể vượt qua. Cơ Thần mạnh đến đâu mà đối mặt với một Hạ vị thần, cũng chỉ có đường chết. Trong mắt Thần chính thức, Cơ Thần không phải là nhân vật có thể chính diện đối thoại với họ. Không có Thần lực Thần hồn và Thần chi lĩnh vực, Cơ Thần trong mắt họ chỉ là một con kiến, xem như một con kiến có điều cường đại một chút, chi đơn giản như vậy thôi.

Hàn Thạc không giải thích gì cho Lão Mập, lão cũng không mở miệng hỏi. Làm Giáo Tông của Thiên Tai giáo hội, hắn biết Thần cũng có một vài thứ kiêng kị, cái gì không nên hỏi đừng hỏi, không nên biết không biết, hắn biết phân tấc, cho nên mới có thể ngồi được trên vị trí này.

Nghi thức đã chấm dứt, được lệnh của vài trưởng lão, những giáo đồ Thiên Tai giáo hội tụ tập ở đây đều lục tục ra ngoài.

Nhưng những người tham dự nghi thức tế điện, từ không khí dị dạng trong Thần điện, cộng với biểu hiện của Hàn Thạc, cho họ biết Tà Thần mà họ thờ cúng, hẳn đã nói chuyện gì đó với Hàn Thạc, làm họ lại càng kính sợ Hàn Thạc hơn.

Trước kia những người từng có quan hệ khẩn mật với Cơ Long Lạc, trải qua lần này Thần và Hàn Thạc liên lạc với nhau, hoàn toàn hiểu rõ tình thế. Đã phân rõ giới tuyến với Cơ Long Lạc, sợ sẽ vì sự tồn tại của Cơ Long Lạc mà làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa họ và Hàn Thạc.

Sau khi nói chuyện với tên Thượng vị thần đó, Hàn Thạc không tiếp tục ở lại Thiên Tai giáo hội nữa. Nói vài câu với Lão Mập xong, Hàn Thạc ly khai tổng bộ Thiên Tai giáo hội.

Lúc tới đây, Hàn Thạc phải đi bộ qua sa mạc rộng lớn, còn khi ly khai, chỉ thông qua một ma pháp truyền tống trận, đi tới cứ điểm bí mật của Thiên Tai giáo hội ở Lan Tư Lạc Đặc Đế Quốc.

Với thân phận khác hẳn lúc trước ở Thiên Tai giáo hội, đãi ngộ tự nhiên cũng khác. Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi người đưa Hàn Thạc tới tổng bộ, luôn luôn phụ trách khu vực này. Lúc này họ trực tiếp nghe lệnh của Hàn Thạc.

Cứ điểm của Thiên Tai giáo hội ở Lan Tư Lạc Đặc Đế Quốc là một đại bí mật. Nó đặt ở đại hợp cốc Khoa Nhĩ Lan, chung quanh Nhật Diệu Cốc. Tọa lạc giữa một vùng núi thấp, sương mù tràn ngập, hoàn cảnh rất phức tạp.

Từ truyền tống trận đi ra, Hàn Thạc phân phó cho Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi vài câu, rồi ly khai đại hợp cốc này, rồi Hàn Thạc trực tiếp phản hồi Tử Vong Mộ Địa.

Ba Linh Ma đang được luyện chế ở trung ương, đã tới giai đoạn cuối cùng. Hàn Thạc quan sát trong chốc lát, đảm bảo không có vấn đề gì, rồi đi vào giữa cái vị diện truyền tống trận khổng lồ trong Tử Vong Mộ địa.

Hàn Thạc biết được tất cả bí mật Tử Vong Mộ địa, biết phương pháp mở ra và sử dụng đại hình vị diện truyền tống trận này. Để đảm bảo vạn vô nhất thất, Hàn Thạc lại một lần nữa kiểm tra đại hình vị diện truyền tống trận này. Hơn nữa trong đó còn bỏ đầy những năng lượng thạch có thể duy trì vị diện truyền tống, lúc này mới thực sự yên lòng.

Trên đường về. Hàn Thạc đã cân nhắc tất cả những lời tên Hủy Diệt hệ Thượng vị thần đã nói. Biết mình không có lựa chọn. Một khi để cho viễn cổ Cự Long nghênh đón những cường giả ở vị diện khác, rồi hắn biết được thảm án phát sinh bên trong Long cốc, vậy hắn chẳng những sẽ rồi đối mặt với viễn cổ Cự Long, mà rất có thể còn cả những vị Thần cường đại khác.

Hàn Thạc tự tin, hắn không tự phụ. Hắn hiểu với thực lực bây giờ. Đối mặt với cao thủ cùng cảnh giới thì chắc chắn thắng! Nhưng nếu là người vượt qua cảnh giới hắn, đừng nói là một trung vị thần, cho dù là một cao thủ Hạ vị thần mạt kì cũng có thể đánh chết hắn.

Bởi vậy, Hàn Thạc biết mình không có lựa chọn, cũng không có đường lui, chỉ có liên kết với Thiên Tai giáo hội, cố gắng cùng chiến đấu trong một trận chiến mà mình mù tịt, hơn nữa chỉ có thể thắng lợi, không thể thất bại.

Sau khi nói chuyện, Hàn Thạc vốn ngạo nghễ bạt mạng, bây giờ tâm tình lại có vẻ nặng nề hơn rất nhiều.

Phải trở nên mạnh mẽ, cường đại tới mức bất kỳ ai cũng không thể uy hiếp tới mình, mới có thể tự bảo vệ, mới có thể quyền lên tiếng tuyệt đối trong số những cường giả! Trầm tư hồi lâu, Hàn Thạc âm thầm tự nhủ, phải tăng thực lực mình cao thêm một mức nữa.

Trong ba linh hồn, cái có thể nhanh chóng đưa hắn tiến nhanh một mức, chính là hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ và bản thể. Hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ có thể lợi dụng từ khối Thần tinh Tử Vong hệ cuối cùng tìm được ở Thâm Uyên làm tăng tiến thêm thực lực. Bản thể thì có chín loại biến hóa trong ma công Cửu Biến, có thể đẩy nhanh quá trình thể ngộ.

Chỉ có hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ, vì lúc hình thành là nhờ giúp đỡ của sức mạnh trong Lục Ma Phong và thần lực của ác ma Đạt Đạt Lạp, do Hủy Diệt hệ bổn nguyên chi tinh dung hợp mà thành. Trước giờ đều không xây dựng trên cơ sở Hủy Diệt pháp tắc, muốn tiến một bước nữa quả không dễ.

Hàn Thạc không hề bi quan. Trong Tử Vong Mộ Địa, cho hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ đem Tử Vong hệ Thần tinh thứ ba tiêu hóa dần. Bản thể lại khổ tâm nghiên phương thức vận dụng những biến hóa của cảnh giới Cửu Biến.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hàn Thạc chìm vào tu luyện trong Tử Vong Mộ Địa, ba hóa thân ngoại thân toàn bộ đều yên lặng như ba cục đá, không có lấy một chút sức sống nào.

Ngày này, Hàn Thạc còn tĩnh tọa bên trong Tử Vong Mộ Địa, đột nhiên cảm ứng được bên ngoài Tử Vong Mộ Địa có sinh vật đến gần.

Ba linh hồn, toàn bộ thức tỉnh khỏi trạng thái tu luyện. Hàn Thạc giật mình nhảy lên, vội vàng triển khai thần thức, thăm dò tình huống bên ngoài Tử Vong Mộ Địa.

Sau khi trao đổi với Thượng vị thần Thái La Khắc ở Thiên Tai giáo hội, Hàn Thạc cũng biết hoàn cảnh mình cũng an toàn như hắn tưởng tượng. Dựa theo lời Thái La Khắc, viễn cổ Cự Long có thể đang nghênh đón minh hữu tới, điều này có nghĩa là Hàn Thạc một khi bị viễn cổ Cự Long biết được vị trí của mình thì rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm rất thật lớn.

Nhất là, Tử Vong Mộ Địa cũng ở giữa U Ám Sâm Lâm, cách không xa Long Cốc, nơi ở của viễn cổ Cự Long, Hàn Thạc lo lắng như vậy cũng là việc đương nhiên.

Thần thức vừa chuyển, Hàn Thạc lại thở phào một hơi. Nhân khí người vừa tới rất yếu ớt, rõ ràng không phải là cấp bậc của viễn cổ Cự Long.

Hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ nhàn nhã nhất, vươn người đứng lên, đi ra phía ngoài.

Đi ra khỏi Tử Vong Mộ Địa, đập vào mắt Hàn Thạc là khuôn mặt ba cô Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích, Phạm Ny. Thần sắc hai nàng Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny thì tạm coi là trấn định, Phỉ Bích thời gian trước từng cãi nhau với Hàn Thạc, lại ẩn ẩn có vẻ không được tự nhiên.

- Bố Lai Ân, ta đoán ngươi sẽ ở chỗ này!

Ngải Mễ Lệ ngọt ngào cười, kéo ngọc thủ của Phỉ Bích, hướng tới Hàn Thạc cười nói:

- Việc xảy ra mấy hôm trước, hãy cho nó qua đi, Phỉ Bích bây giờ cũng đã cởi mở hơn, ngươi đừng khó chịu nữa!

Xem ra, Hàn Thạc biến mất khá lâu, được hai nàng Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny khuyên bảo, Phỉ Bích hẳn đã khuất phục rồi. Có lẽ nàng cho rằng Hàn Thạc sở dĩ biến mất lâu như vậy, là do trách cứ những lời lẽ xúc phạm và sự ích kỉ của nàng.

Ngải Mễ Lệ vừa nói như vậy, Phỉ Bích thần sắc phức tạp nhìn Hàn Thạc, rơm rớm nước mắt, cắn răng hậm hực nói:

- Đi lâu vậy hả, ngươi không an ủi ta sao!

Nàng vừa nói như vậy, Hàn Thạc ngược lại cảm thấy áy náy, cẩn thận nghĩ đến người làm sai kỳ thật chính là mình, chỉ vì khi đó thái độ Phỉ Bích cũng không hay, hắn mới không khống chế được mình. Bây giờ Phỉ Bích đổi sang bộ dáng rơi lệ, khác hẳn với lãnh ngạo quật cường ngày thường. Nhìn hình dáng đau đớn đáng thương đó làm Hàn Thạc cũng hơi đau lòng.

Khi tới Thiên Tai giáo hội, Hàn Thạc biết mình đang gặp nguy cơ, nên sinh ra một loại cảm giác tùy thời có thể khó giữ được cái mạng nhỏ này, tâm tình không thoải mái như trước nữa. Nghe Phỉ Bích nói như vậy, Hàn Thạc cảm thấy nặng nề, miễn cưỡng cười cười, rồi đưa tay lau vết lệ trên mặt Phỉ Bích, nói:

- Ngày đó ta đích xác hơi quá phận một chút, việc đã qua cho nó qua đi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.

- Hu hu……

Hàn Thạc vừa ôn nhu như vậy, Phỉ Bích ngược lại không nén được chua xót, thất thanh nấc lên, giống như muốn đem những ủy khuất bao ngay qua, toàn bộ đổ hết ra ngoài thông qua màn nước mắt này, càng lúc càng khóc lớn hơn.

Hai nàng Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny, mấy năm nay có quan hệ rất hữu hảo với Phỉ Bích. Vừa thấy nàng khóc lóc thảm thiết, vội vàng bước tới mở miệng khuyên giải, thần sắc quan tâm, thái độ chân thành.

Như vậy, Hàn Thạc cũng có chút bối rối, không biết phải nói gì, chỉ không ngừng an ủi Phỉ Bích.

Hồi lâu sau, đợi cho Phỉ Bích khóc mệt trong ngực hắn, lúc đó nàng mới ngừng lại được. Lúc này Hàn Thạc than khẽ, nhớ tới tiền đồ hung hiểm ,mờ mịt, không khỏi trầm giọng nói:

- Chờ một lát ta đưa các ngươi trở về ngay. Ta chưa kịp thông báo cho các ngươi biết, đừng tới nơi này, thời gian gần đây, chỗ này quá nguy hiểm!

- Sao thế?

Phạm Ny cả kinh, rồi khẽ cười nói:

- Bố Lai Ân, ngươi có phải là không hoan nghênh chúng ta tới địa phương bí mật của ngươi không? Hắc, đại lục Kì Áo tuy lớn, nhưng ai có thể đánh lại ngươi chứ?! Ngươi nhất định không hoan nghênh chúng ta, nên mới nói những lời này, đúng không? Hừ!

Rất hiển nhiên, Phạm Ny cho rằng Hàn Thạc đang nói đùa, căn bản không tin ở đại lục Kì Áo, còn có ai có thể đánh lại hắn. Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích cũng như thế, còn cho rằng Hàn Thạc không thích các nàng tới quấy rầy hắn, ai nấy đều lộ vẻ hơii giận.

Ba nữ nhân này, quả là tin tưởng Hàn Thạc một cách mù quáng, căn bản phân không rõ tình huống. Việc này làm Hàn Thạc cũng không biết nên tự hào hay là nên cười khổ. Nhưng lúc này cũng không phải thời gian thích hợp nói đùa. Do đó Hàn Thạc chính sắc, trịnh trọng nói:

- Ta không nói đùa với các ngươi, đại lục Kì Áo lớn như vậy, đích xác có người có thể uy hiếp tới ta!

- Ai? Chúng ta không tin!

Phạm Ny cười hì hì hỏi, không khẩn trương một chút nào.

Hàn Thạc cười khổ trong lòng, đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên sắc mặt kinh sợ đại biến, thở dài, trầm trọng nói:

- Hắn đến rồi!

Long tức xa xưa tràn đến, không thèm che dấu gì, xem ra nhất định viễn cổ Cự Long đang nổi điên, một đường phá phách mọi vật cản, hướng thẳng về phía kết giới Tử Vong Mộ Địa. Nhìn ba nữ nhân này, Hàn Thạc biết, viễn cổ Cự Long có thể tìm được mình, khẳng định là thông qua các nàng.

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 325

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.