Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Không Thấu

Phiên bản Dịch · 2314 chữ

Thánh khí này đối với Hàn Thạc không hữu dụng, song ở đại lục Kì Áo thì có vô số người cảm thấy hứng thú với mấy món này, chỉ sợ nếu bỏ ra là tranh nhau cướp đoạt.

Ánh mắt Phạm Lôi Trạch ngây dại, cầm mấy thứ thánh vật của Quang Minh giáo hội, nhất thời chẳng biết phải làm như thế nào.

Hắn biết nếu thật sự đem mấy thứ này đi đấu giá, hắn có thể đổi được bao nhiêu tiền. Nhưng thánh khí trong tay đến từ Quang Minh giáo hội, chỉ cần mấy món này lọt ra ngoài, Quang Minh giáo hội nhất định sẽ tìm mọi biện pháp thu hồi về. Hàn Thạc đến cả Quang Minh Giáo Hoàng mà cũng dám giết chết, hình thành thế cục người sống ta chết giữa đế quốc Lan Tư Lạc Đặc và Quang Minh giáo hội. Một khi để Quang Minh giáo hội biết được mấy thánh khí này trong tay hắn, vậy chẳng nghi ngờ gì Quang Minh giáo hội sẽ phải bỏ ra một cái giá rất lớn để thu hồi.

- Bố Lai Ân, tính ra thánh khí này đừng bán được không. - Lao Luân Tư đột nhiên mở miệng, sắc mặt kì quái.

Liếc mắt nhìn Lao Luân Tư cười cười, Hàn Thạc thản nhiên nói:

- Ngươi yên tâm đi, Quang Minh giáo hội cho dù có dùng kim tệ mua lại đồ vật này, cũng chẳng làm gì được nữa đâu. Những người sử dụng được mấy thứ này ở Quang Minh giáo hội đã bị ta giết chết rồi. Những người còn lại chẳng làm gì được đâu.

- Ta không phải có ý này.

Lao Luân Tư cười cười, chỉ vào Ai Mễ Á Tư đứng bên cạnh, cười nói với Hàn Thạc:

- Ngươi xem Ai Mễ Á Tư kìa?

Hàn Thạc ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn Ai Mễ Á Tư.

Trong mắt Ai Mễ Á Tư như lóe hào quang, dán mắt vào thánh khí của Quang Minh giáo hội trong tay Phạm Lôi Trạch, miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vẫn do dự không dám mở miệng.

Chỉ liếc mắt, Hàn Thạc lập tức hiểu ngay, thầm mắng mình một chút. Hắn biết mình đã sơ suất một điểm - Ai Mễ Á Tư tu luyện Quang hệ ma pháp.

Ai Mễ Á Tư là anh em cột chèo với Hàn Thạc, mặc dù Hàn Thạc và hắn không có thâm giao gì, song Ngải Mễ Lệ cũng là em của hắn, lúc trước khi Hàn Thạc chưa thành danh, Ai Mễ Á Tư cũng từng giúp Hàn Thạc không ít. Thánh khí Quang Minh giáo hội tuy Hàn Thạc không để vào mắt, nhưng đối với Ai Mễ Á Tư thì lại có lực hấp dẫn to lớn.

- À, ta ngu thật, thiếu chút nữa quên mất Ai Mễ Á Tư tiên sinh cũng tu luyện Quang hệ ma pháp.

Hàn Thạc vỗ đầu, giả vờ giật mình hiểu ra, nói với Phạm Lôi Trạch:

- E hèm, nước tốt không chảy ruộng ngoài. Đồ vật này ta nên tặng Ai Mễ Á Tư tiên sinh đi.

Vẻ mặt chấn động, Ai Mễ Á Tư cứ luôn do dự không biết có nên mở miệng không, nghe Hàn Thạc nói thế, vội vàng khoát tay nói:

- Quá giá trị, quá giá trị, ta không nhận được đâu!

Phạm Lôi Trạch cầm thánh khí với ý nghĩ sẽ đổi được rất nhiều lợi ích cho Nam Cương, nhìn Hàn Thạc, rồi lại nhìn nhìn Ai Mễ Á Tư, cười khổ không thôi.

- Phụ thân! - Phạm Ny bên cạnh Phạm Lôi Trạch, ho khẽ một tiếng.

- Chà…

Thở dài một hơi, Phạm Lôi Trạch không nỡ đưa đồ vật này cho Ai Mễ Á Tư, miệng hậm hực:

- Người kia vận khí thật con mẹ nó tốt. Đây là số tiền có khả năng thành lập hai quân đoàn đó, thế mà để ngươi sử dụng.

- Khó nghĩ quá, làm sao như vậy được chứ… - Ai Mễ Á Tư xoa xoa tay kích động, khuôn mặt anh tuấn nho nhã tràn đầy nụ cười kích động không thể ức chế, miệng nói lẩm bẩm, hai tay rụt rè không nỡ giơ ra.

- Có gì mà bối rối! - Phạm Lôi Trạch xem thường nhất là những người dối trá, thêm nữa trong lòng đang giận.

Mấy thứ thánh khí sắp đến tay Ai Mễ Á Tư thì đột nhiên thần sắc lão trở nên nghiêm trang, lại rút tay lại không đưa nữa.

Ai Mễ Á Tư hai tay mở ra, cực kỳ xấu hổ nhìn Phạm Lôi Trạch, gãi gãi đầu liên tục, trong miệng nói lung tung:

- Cái này… cái kia…

Không biết muốn biểu đạt cái gì.

- Híc híc!

Phạm Ny thấy Phạm Lôi Trạch cố ý trêu Ai Mễ Á Tư, nhịn không được cười hích hích, những người khác cũng thấy Phạm Lôi Trạch đang giận, chính là cố ý chơi Ai Mễ Á Tư, cũng bất giác phì cười.

- Được rồi được rồi, ta sẽ bảo Kiệt Khắc đưa ông chút tiền bạc, ông đừng hẹp hòi như vậy nữa! - Hàn Thạc cười nhìn Phạm Lôi Trạch, cao giọng nói.

“Sao không sớm nói ra chứ!”

Phạm Lôi Trạch rủa thầm một câu, ấn ngay mấy thứ bảo bối vào tay Ai Mễ Á Tư, hừ hừ nói:

- Phiền nhất là mấy tên gia hỏa dối trá các ngươi, rõ ràng trong lòng muốn có, còn giả vờ!

Ai Mễ Á Tư xấu hổ cười cười không nói gì, cất mấy món bảo bối này vào túi ngay. Ai Mễ Á Tư cũng biết tính cách lão, tự nhiên sẽ không vì việc này mà cừu hận gì.

- Bố Lai Ân, ít nhất cũng phải đưa ta một trăm năm mươi vạn kim tệ. Bằng không ta không cho phép Phạm Ny tiến vào cửa nhà các ngươi đâu! - Phạm Lôi Trạch lườm Ai Mễ Á Tư, rồi cười gian, quay sang bóc lột Hàn Thạc.

- Phụ thân! - Phạm Ny nghe Phạm Lôi Trạch nói như vậy, trừng mắt mắng khẽ.

Phạm Lôi Trạch không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Phạm Ny. Nghe nàng gọi như vậy, lập tức rụt đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hàn Thạc chăm chăm, vì mấy trăm vạn quân dân Nam Cương, Phạm Lôi Trạch không thể không mặt dày được.

- Không thành vấn đề! - Hàn Thạc biết Phạm Lôi Trạch có khổ tâm với nhân dân Nam Cương, trong lòng cũng cảm động, đơn giản đáp ứng ngay.

Hàn Thạc mặc dù không có mặt ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã lâu, nhưng hắn hiểu khá rõ về tình hình tài chính của lãnh địa mình. Năm năm nay, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không hề xảy ra chiến sự, vẫn khổ tâm kinh doanh các loại nghề nghiệp lợi nhuận cao, đó quả là miệng thịt béo. Bởi vì tình thế đặc thù của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, Lao Luân Tư cũng không có biện pháp gì làm cho Bố Lôi Đặc Nhĩ nộp tiền của mình dùng vào địa phương khác, chỉ có hắn mở miệng mới có thể làm được.

Chỉ một trăm năm mươi vạn kim tệ thì đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà nói căn bản không có vấn đề gì. Chỉ riêng hai người Cách Lại Ai và Già Tác Tư vừa vơ vét ở Băng Tuyết Thần Điện, cũng phải tới hai trăm vạn kim tệ. Còn một vài món đặc biệt nếu dùng thương hội Bố Tư Đặc biến nó thành kim tệ, cũng đáng giá ba trăm vạn kim tệ.

- Con rể tốt, thật sảng khoái, ha ha, ta càng ngày càng thích ngươi! - Phạm Lôi Trạch nghe Hàn Thạc vui vẻ đồng ý, lúc này hét lớn, cười ha ha.

- Được rồi, hẳn là không việc gì nữa, Ừm, các vị có thể ra về rồi. - Hàn Thạc nhìn bốn phía, ôn hòa nói.

Đám quí tộc đế quốc đến học viện ma vũ Ba Bỉ Luân, đại bộ phận đến bây giờ vẫn còn chưa thoát khỏi tình trạng khiếp sợ, ai nấy vẫn tâm tình kích động vô cùng, không ngừng nghĩ tới những lời giữa Hàn Thạc và Lao Luân Tư vừa rồi.

Đối với họ thì cường giả thánh cấp đã là cao thủ đỉnh cao ở đại lục Kì Áo rồi. Cao hơn thánh cấp đạt tới Bán thần chỉ có trong truyền thuyết, còn cao hơn Bán thần, họ đến cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Khi họ biết Hàn Thạc có lẽ đạt tới một cảnh giới kinh khủng mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, ai nấy tâm tình cực kỳ phức tạp, nhưng đa số mọi người đều cảm thấy hưng phấn. Bởi vì Hàn Thạc là người của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.

Trong cơn chấn động, họ tựa hồ thấy được cảnh đế quốc Lan Tư Lạc Đặc xưng bá đại lục Kì Áo, làm họ ai nấy trong lòng vô cùng kỳ vọng vào tương lai, bắt đầu nghĩ tới làm thế nào mưu cầu lợi ích nhiều nhất khi cục diện đại lục phát sinh biến hóa.

- Ta cũng không nói nhiều nữa, đế quốc có ngươi, thật là phúc khí! - Trước khi Lao Luân Tư đi, hắn nắm chặt tay Hàn Thạc, thành khẩn nói.

- Đế quốc có ngươi, cũng là phúc khí của nhân dân! - Hàn Thạc cười khách sáo, nhìn Lao Luân Tư và vệ sĩ hoàng cung ly khai.

Khảm Địch Đạt âm trầm, đứng bên cạnh Hàn Thạc đợi mọi người rời khỏi, mới khẽ thở dài, nói:

- Lần này không thể đề phòng được tai họa, đích thật là Ám Mạc đã thất trách!

- Ngươi cũng không cần tự trách, lần này mấy người tới đây cường đại vượt quá sự tưởng tượng của ngươi, cho dù không phải ngươi phụ trách an nguy của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, cũng chẳng ai có thể phòng được tai họa này đâu.

Hàn Thạc an ủi lão một câu, rồi cười cười nói:

- Huống chi, Ám Mạc không phải đã giảm thương tổn tới mức thấp nhất, hơn nữa còn trừng phạt nguyên hung thủ nữa chứ?

- Đâu?

Khảm Địch Đạt vẻ mặt nghi hoặc, nói vẻ mù mờ:

- Việc này đều là do ngươi hoàn thành mà!

- Ta vẫn là thành viên Ám Mạc mà. Việc ta làm, cũng đại biểu cho hành động của Ám Mạc, không phải sao? - Hàn Thạc cười cười nhìn Khảm Địch Đạt, chính sắc nhắc nhở hắn.

Nghe Hàn Thạc nói như vậy, tâm tình Khảm Địch Đạt thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Không giống nhau.

Dừng một chút, Khảm Địch Đạt đột nhiên tỏ vẻ nghiêm nghị, trịnh trọng nói với Hàn Thạc:

- Được rồi Bố Lai Ân, với những công lao của ngươi với đế quốc, đã hoàn toàn có thể trở thành người cầm đầu Ám Mạc rồi, trở thành người đứng trên cả ba thủ lĩnh Ám Mạc, ngươi có muốn tiếp nhận cả Ám Mạc không?

Hàn Thạc cười cự tuyệt:

- Bất tất, bây giờ Ám Mạc trong tay ba người các ngươi đã rất tốt rồi, nếu thay đổi là trước kia, có lẽ ta cũng có thể có hứng thú, bây giờ thì miễn cho.

- Tại sao? - Khảm Địch Đạt ngạc nhiên hỏi.

Cười tủm tỉm nhìn Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc hỏi lại:

- Ngươi không thấy là Ám Mạc bây giờ hơi nhỏ đối với ta hay sao?

Khảm Địch Đạt trầm mặc một chút, khẽ gật đầu đồng ý:

- Đúng, với thực lực ngươi bây giờ, lướt mắt nhìn cả đại lục Kì Áo, Ám Mạc đối với ngươi thì đích thật là nhỏ một chút. Chà, thật sự không ngờ, ta nhìn theo bước từng ngươi phát triển, nhưng lại vĩnh viễn không thể tưởng được ngươi sẽ tiến bộ nhanh như vậy, làm cho người ta tròn mắt cứng lưỡi, làm cho người ta đầu váng mắt hoa. Ngươi bây giờ và cái tên tạp dịch lúc trước tại đây thì thật sự là xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Khảm Địch Đạt cảm thán không thôi.

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc giống như lại rơi về quá khứ, nhớ tới lúc trước Khảm Địch Đạt ẩn giấu trong bóng đêm, dụ dỗ hắn gia nhập vào Ám Mạc, nghĩ ngợi một chút, Hàn Thạc bất giác phì cười, hỏi:

- Được rồi, ta vẫn thấy kỳ quái, tại sao ngươi lại tìm tới ta, kéo ta vào Ám Mạc? Dựa theo thân phận ngươi, hẳn là không thể không thấy rõ thực lực của ta lúc đó rất thấp kém chứ?

- Bởi vì lúc trước ta thấy được dã tâm không cam lòng làm người bình thường của ngươi, đối với một người làm đại sự, dã tâm là quan trọng nhất! Điểm này ngươi có từ lúc đó rồi, mặt khác, ngươi ngoài dã tâm tham vọng còn có quyết tâm và nghị lực. Những điều này rất khó tìm thấy, thêm nữa trên người ngươi có chút thần bí, ta vì muốn hiểu rõ ngươi, mới hiện thân kéo ngươi vào Ám Mạc. - Khảm Địch Đạt chính sắc giải thích.

- Hóa ra là thế!

Hàn Thạc khẽ gật đầu, sờ sờ cằm, đắc ý nói:

- Xem ra ưu điểm của ta cũng không ít nhỉ, hắc hắc!

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 347

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.