Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên sứ?

Phiên bản Dịch · 2443 chữ

Năm năm trước, ở Long cốc sâu trong U Ám sâm lâm, Hàn Thạc đã có một món nợ cả đời không quên được.

Viễn cổ Cự Long là nhân vật mạnh nhất ở đại lục Kì Áo mà Hàn Thạc gặp phải. Viễn cổ Cự Long luôn luôn thủ hộ đại lục Kì Áo, có thực lực Hạ vị thần Địa hệ, hơn nữa không biết đã đạt đến mức này bao lâu rồi.

Mối cừu hận này Hàn Thạc vĩnh viễn sẽ không quên. Nhưng bây giờ hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ vẫn còn ở sâu dưới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tiêu hóa Thần tinh, còn hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ cũng đang tiêu hóa năng lượng hình thành từ cái chết của mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân, bằng vào một bản thể với ma công đạt tới cảnh giới Cửu Biến, Hàn Thạc vẫn chắc chắn hơn được viễn cổ Cự Long cảnh giới Hạ vị thần.

Đứng trên sơn cốc ở Hỏa Tuyệt chi địa, lạnh lùng nhìn Long cốc gần trong gang tấc, Hàn Thạc không khỏi có sự kích động muốn xông tới giết chóc.

Nén lửa giận trong lòng, hắn hừ lạnh:

- Cho ngươi sống thêm vài ngày, chờ ta ba hồn hợp thể xong, chắc chắn sẽ hủy Long cốc của ngươi, diệt long hồn của ngươi!

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc cố đè nén cơn xúc động, quay lại Tử Vong Mộ Địa.

Trong chốc lát, hắn về tới, Huyết Linh và ba cô Khiết Bích Nhi ở lại Tử Vong Mộ Địa, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, đều la hét đòi ra ngoài xem thế giới mới này.

Từ khi về đại lục Kì Áo tới nay, Hàn Thạc vẫn giữ bốn người ở lại chỗ này, họ đã chán đến mức không chịu được nữa.

Một vị diện khác hẳn Thâm Uyên giới làm họ vô cùng tò mò, vẫn luôn luôn đợi Hàn Thạc đến. Bây giờ hắn đã trở lại, họ đương nhiên không còn muốn ở lại Tử Vong Mộ Địa nữa.

Đối mặt với yêu cầu của bốn người, Hàn Thạc không thể cự tuyệt được. Suy nghĩ một chút, hắn cười nói:

- Được rồi, ta sẽ mang các ngươi làm quen với thế giới này. Hà hà, đại lục Kì Áo khác hẳn với Thâm Uyên giới của các ngươi, thực vật và động vật ở chỗ này hiền lành, không tự nhiên công kích người xa lạ đâu.

- Đi thôi Hàn Thạc, ở đây có cảm giác như là ngồi nhà tù ấy, mau đưa chúng ta ra ngoài xem một chút đi. - Khiết Bích Nhi lắc lắc tay Hàn Thạc, cười cười thúc giục.

- Được rồi, vậy ta sẽ dẫn các ngươi xem thế giới này. - Hàn Thạc phá kết giới, mang nhóm bốn người này rời khỏi Tử Vong Mộ Địa.

U Ám sâm lâm rạng rỡ khắp nơi, khắp nơi đều là hoa nở cỏ biếc, không khí thanh tân, ánh nắng ngập tràn, rõ ràng khác hẳn vẻ âm u ở Thâm Uyên giới. Nhất là mặt trời chói chang trên bầu trời cao cao xanh thẳm, là thứ mà Thâm Uyên giới không bao giờ có.

Vừa từ Tử Vong Mộ Địa ra ngoài, bốn người lập tức kinh hô, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, sờ sờ cái này, nắm nắm cái kia, tặc lưỡi trầm trồ.

- Thế giới này tuyệt đẹp! - Hải Mạn Na hái được một đóa hoa dại, đưa lên mũi ngửi một hơi, vui mừng nhảy nhót nhìn nhìn Hàn Thạc cảm khái.

- Cảnh sắc nơi này đẹp quá. Quả nhiên như chàng nói, đây là một thế giới thần kỳ mĩ lệ. - Tây Nhĩ Phù hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, thấy nơi nơi đều là xanh biếc tươi thắm, không khỏi cảm thán.

- Ta lúc đầu còn sợ không thể thích ứng chỗ này, bây giờ rốt cục yên tâm rồi. Chà… ta thích thế giới này quá! - Đôi cánh trắng tinh khiết của Khiết Bích Nhi vỗ nhè nhẹ, vui như hội bay một vòng giữa không trung, hưng phấn vô cùng.

Huyết Linh không nói một lời, chỉ dụng tâm cảm thụ khí tức ở thế giới mới. Huyết Linh tu luyện Huyết Thần Kinh nên có lực cảm ứng với hoàn cảnh chung quanh rõ ràng nhạy cảm hơn ba cô Khiết Bích Nhi nhiều. Bây giờ trong lòng hắn chỉ nghĩ làm sao có thể mau chóng đề cao thực lực mình. Khi hắn phát hiện thế giới mới này chẳng hề tạo thành ảnh hưởng gì xấu cho hắn, chẳng mấy chốc đã yên lòng.

- Đi, ta đưa các ngươi tới thành thị gần đây chơi một chuyến. - Mắt thấy mấy người thích ứng với đại lục Kì Áo rất nhanh, Hàn Thạc mỉm cười nói.

- Hay quá hay quá, chúng ta cũng muốn xem thành thị ở thế giới này có hình dáng như thế nào! - Tây Nhĩ Phù hoan hô một tiếng, xem ra rất cao hứng.

Được Hàn Thạc dẫn đường, đoàn người từ Tử Vong Mộ Địa xuất phát, đi về phía Nhật Diệu cốc. Mấy người Huyết Linh có thực lực cũng không hề tệ. Dọc đường đi theo phía sau Hàn Thạc cứ rúc rích hưng phấn, không bao lâu đã tới trước cửa Nhật Diệu cốc.

Không tới năm năm, toàn bộ Nhật Diệu cốc đã bị dong binh đoàn Hồn Diệt nắm chắc trong lòng bàn tay. Đặc Lan Khắc Tư sau khi chạy trốn chết một lần, trở nên càng thêm âm ngoan ác độc, có đế quốc Lan Tư Lạc Đặc sau lưng âm thầm ủng hộ, thủ đoạn bất phàm của Đặc Lan Khắc Tư chẳng mấy chốc đã xác định địa vị của hắn ở Nhật Diệu cốc, phát triển dong binh đoàn Hồn Diệt thành thế lực lớn nhất ở nơi đây.

- Oa, mấy tòa nhà xinh đẹp tinh xảo quá. Quả làm cho người ta ngạc nhiên! - Vừa mới tới trước cửa Nhật Diệu cốc, Tây Nhĩ Phù kêu ầm lên.

Vật kiến trúc ở Thâm Uyên giới đơn giản và thô kệch. Thân phận càng cao quý thì ở những tòa nhà càng lớn, nhưng trước giờ không để ý đến việc trang trí chi tiết và nhã trí, bởi vậy vật kiến trúc ở Thâm Uyên giới tuy lớn, nhưng lại không có gì đặc sắc, cơ hồ đều có phong cách thô kệch cả.

Đại lục Kì Áo đương nhiên khác hẳn. Chỗ này nghệ thuật nhân văn vô cùng phát triển. Mọi người đều chú trọng đến hưởng thụ cuộc sống trên mọi phương diện, làm phòng ốc nhà cửa đương nhiên không chỉ dùng để ngủ. Các loại vật kiến trúc với những phong cách khác nhau, bình thường đều có trang trí những hoa văn tinh xảo xinh đẹp, bố trí rất nhiều những vật trang sức rất đẹp, hiển nhiên phong cách này khác hẳn Thâm Uyên giới.

- Ủa, thiên sứ, đó là thiên sứ, thiên sứ tuyệt đẹp! - Cơ hồ khi Tây Nhĩ Phù vừa kêu lên, trong đám thủ vệ Nhật Diệu cốc, cũng truyền đến một tiếng kinh hô.

Hai cánh trắng như tuyết sau lưng Khiết Bích Nhi trông giống như đúc biểu hiện của thiên sứ thuần khiết mà Quang Minh giáo hội luôn luôn tuyên dương, cũng khó trách thành viên dong binh đoàn Hồn Diệt kinh hô như vậy.

- Ngu thế, đó là địch nhân! Mọi người chuẩn bị, nhất định là Quang Minh giáo hội sắp tiến công!

Đột nhiên, những thành viên dong binh đoàn Hồn Diệt toàn bộ đều phòng ngự như lâm đại địch, đủ loại mũi tên đều chỉ vào bọn người Hàn Thạc.

Thiên sứ là biểu tượng thuần khiết mĩ lệ, nhưng dưới sự tuyên dương của Quang Minh giáo hội, thiên sứ cũng đồng nghĩa với cường giả.

Ở Nhật Diệu cốc, Đặc Lan Khắc Tư đã sớm biểu đạt ác cảm đối với Quang Minh giáo hội. Những năm gần đây cũng không ít lần gây gổ với giáo hội này, nhất là sau khi Quang Minh Giáo hoàng thề đã diệt trừ tên dị đoan lớn nhất Hàn Thạc, Nhật Diệu cốc trong tay Đặc Lan Khắc Tư đã sớm đứng đối lập với Quang Minh giáo hội.

Dưới loại tình huống này, bên ngoài Nhật Diệu cốc đột nhiên xuất hiện thiên sứ, loại chiến sĩ cường đại trong truyền thuyết của Quang Minh giáo hội, điều này có ý là gì thì không cần nói ai cũng biết.

Một tiếng thét kinh hãi vừa qua đi, bốn phương tám hướng khắp nơi đầy những thành viên của dong binh đoàn Hồn Diệt. Những người này cầm vũ khí trong tay, đứng xa xa chỉ trỏ bọn người Hàn Thạc, tùy thời chuẩn bị tiến hành công kích.

- Các ngươi là người của Quang Minh giáo hội tới đây làm gì, Nhật Diệu cốc chúng ta không chào đón các ngươi? - Một thủ lĩnh quát lớn, phất phất tay, từ trong cốc đi ra hơn mười người, từ từ tiến về phía đám Hàn Thạc.

Mắt thấy người của dong binh đoàn Hồn Diệt như lâm đại địch, Hàn Thạc phì cười, không ngờ còn chưa tiến vào Nhật Diệu cốc, đã gặp phải loại tình cảnh này.

Cười khổ lắc lắc đầu, Hàn Thạc cảm thấy có chút hoang đường. Dong binh đoàn Hồn Diệt là mình một tay sáng lập, không ngờ bọn người kia lại cầm đao kiếm chỉ vào mình, thật sự làm cho hắn dở khóc dở cười.

- Hàn Thạc, họ là ai? - Khiết Bích Nhi ngạc nhiên.

- Sư phụ, những người này tựa hồ xem chúng ta là địch nhân, thực lực họ cũng không mạnh lắm, có muốn ta thay sư phụ giết sạch chúng không? - Huyết Linh sắc mặt lạnh lùng, cả người sát khí đại thịnh, lãnh khốc đề nghị.

Phất phất tay, Hàn Thạc ngăn cản đề nghị của Huyết Linh:

- Bất tất. Đều là người của mình, chỉ có điều vì ta rời đi quá lâu, những người này cũng không biết ta mà thôi.

- Buông vũ khí xuống. Nói rõ lý do tới đây, bằng không chúng ta sẽ công kích. - Tên thị vệ đó hét lớn, có vẻ khẩn trương.

- Người mình, không sao đâu! - Hàn Thạc bất lực giải thích một câu, cười khổ giơ tay, sợ những người này sơ ý, sau đó bị mình lỡ tay giết mất.

- Hừ, Quang Minh giáo hội khi nào thì thành người của dong binh đoàn Hồn Diệt chúng ta thế. Đoàn trưởng chúng ta có lệnh, ở Nhật Diệu cốc không cho phép bất kỳ một người nào của Quang Minh giáo hội tới cả. Các ngươi có chuyện gì thì nói nhanh lên, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí. - Người nọ phẫn nộ quát.

- Bảo Đặc Lan Khắc Tư tới gặp ta, tên khốn khiếp này không có ở trong Nhật Diệu cốc à? - Hàn Thạc giơ tay, quát khẽ vẻ tức giận.

- Dám nhục mạ đoàn trưởng chúng ta, quả nhiên là người Quang Minh giáo hội rồi, mọi người chuẩn bị tiến công, bắt trước nói sau. - Người nọ quát to một tiếng, mọi người đều ồn ào, chuẩn bị xông lên.

- Sư phụ, làm sao bây giờ? - Huyết Linh hướng về phía Hàn Thạc xòe hai tay ra.

“Xem ra chỉ có nước trước hết chế trụ đám gia hỏa không biết trời cao đất dày này. Ừm, chỉ có thể như vậy thôi.” - Hàn Thạc thầm nghĩ, cũng chuẩn bị trước hết bắt chúng lại, sau đó đợi Đặc Lan Khắc Tư tới mới nói rõ ràng hơn.

- Dừng tay, mấy tên hỗn đản các ngươi, chẳng hiểu gì hết, kêu loạn cái gì đó! - Trong khi chiến đấu sắp bùng nổ, một tiếng quát chợt vang lên. Sau đó thấy một cái bóng mặc đồ đỏ như lửa, nhanh chóng từ trong Nhật Diệu cốc vọt ra. Trong chớp mắt đã tới trước mặt Hàn Thạc.

- Khảm Đế Ti đại nhân, sao ngài đến đây! - Người của dong binh đoàn Hồn Diệt vừa thấy người đó, lập tức nở nụ cười lấy lòng.

- Không có mắt, nếu ta không đến, các ngươi thật sự đã động thủ rồi. - Khảm Đế Ti trừng mắt nhìn người nọ, mắng vỗ mặt.

Khảm Đế Ti rừng rực ngày nọ vẫn không có biến hóa gì cả, vẫn mặc khải giáp sexy, lưng có một thanh kiếm ma pháp Hỏa hệ, chỉ là nếu so với trước kia thì có thêm vài phần nữ tính.

- Khảm Đế Ti, là cô à! - Hàn Thạc vừa thấy người tới, không khỏi cười ha ha.

- Nghe tin từ Phỉ Bích, ta còn không tin. Không ngờ ngươi không có việc gì thật, thật tốt quá, Đặc Lan Khắc Tư nhớ ngươi lắm. - Khảm Đế Ti nhìn Hàn Thạc, hân hoan vui vẻ nói.

Từ khi Hàn Thạc biết Khảm Đế Ti, chỉ biết nàng là một dong binh không tệ. Nhưng năm đó khi hắn rời đại lục Kì Áo, Khảm Đế Ti và Đặc Lan Khắc Tư của dong binh đoàn Hồn Diệt cũng chẳng có giao thiệp gì, không ngờ lần này gặp mặt, nàng lại ở Nhật Diệu cốc, hơn nữa khi nói về Đặc Lan Khắc Tư, ngữ khí của Khảm Đế Ti rõ ràng có chút khác thường.

Cổ quái đánh giá Khảm Đế Ti vài lần, Hàn Thạc đột nhiên cười quái dị nói:

- Khảm Đế Ti, cô không phải kết hợp với tên giặc Đặc Lan Khắc Tư đó chứ?

Khó tưởng tượng được, Khảm Đế Ti luôn luôn nóng nảy hào phóng bỗng đỏ mặt, sau đó ngẩng đầu, nói thật to:

- Là như thế này... mà có gì lạ chứ? Đi thôi, Đặc Lan Khắc Tư gặp ngươi nhất định sẽ rất cao hứng.

Nhờ nàng dẫn đường, đám thị vệ dong binh đoàn Hồn Diệt không ai dám cản, tùy ý để đoàn người Hàn Thạc đi vào không gặp cản trở gì, trong lòng ai cũng tràn ngập nghi hoặc, không biết Hàn Thạc rốt cuộc là ai, lại làm Khảm Đế Ti phải đối đãi nhiệt tình long trọng như vậy.

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 387

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.