Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ bằng vào ngươi, cũng xứng sao?

Phiên bản Dịch · 2330 chữ

Cây ma pháp trượng này không biết dùng chất liệu gì chế tạo thành, nó có màu nâu xám, cầm vào tay hơi thô ráp, ma pháp trượng dài khoảng một mét, bộ phận phía trên có hình thoi. Ba khối thạch anh tím to bằng lòng bàn tay, phát sáng rất đẹp, bên trong thạch anh tím lấp lánh quang mang trông giống như dòng nước đang dập dờn vậy, liếc mắt nhìn ba khối thạch anh tím thì thấy nó trông tựa như ba hồ sâu thu nhỏ, được bao quanh bởi hình tam giác.

Một bản chép tay cổ xưa, dạng văn tự ma pháp này chi chít giống như đám nòng nọc vậy, hai đồ vật này không thể ngờ rằng lại nằm giữa bia mộ, thoạt nhìn đã biết vật này hiển nhiên là cực kỳ trân quý, nói không chừng chúng chính là di vật của A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn.

Cầm trong tay nhìn kỹ một lượt, Hàn Thạc không chút khách khí thu hai đồ vật này vào trong không gian giới chỉ, sau đó đảo mắt một cái, thấy khối bia mộ đã vỡ thành những mảnh nham thạch với màu sắc khác nhau, không kìm nổi kinh ngạc hắn cẩn thận đánh giá từng khối một

- Ồ, là xích tâm thiết bạch quang ngân, không nghĩ tới bia mộ này do quáng thạch kỳ lạ chế luyện mà thành, chả trách không nhìn ra là vật liệu gì! - Hàn Thạc hô nhẹ một tiếng, cầm một số hòn đá vỡ ra trong tay phân biệt.

Mặt ngoài bia mộ này thật ra được luyện từ mấy loại quáng thạch kỳ lạ với nhau, nhưng khi Lục Ma Phong đánh vỡ nó, quáng thạch bên trong hoàn toàn không được chế luyện, rất nhiều hòn đá vẫn là quáng thạch thô. Căn cứ vào dấu vết của ma pháp trượng và bản chép tay mà xem, thì phải nói rằng người chế luyện bia mộ này bản lĩnh cũng không phải là không đủ, nhất định là vì sợ nếu toàn bộ chế luyện hết cả trong lẫn ngoài thì hai đồ vật này sẽ bị phá hỏng mới cố ý làm như thế.

Năm trăm năm trước, cấm kỵ chi địa này rốt cuộc đã xảy ra cái gì, A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn vì sao lại ở nơi đây, nơi này vì sao lại có bia mộ của lão? Hàn Thạc cũng không biết, cũng không phải điều hắn quan tâm. Điều hắn muốn làm là thu thập hết những thứ có giá trị phát hiện ở đây. Sau đó thoải mái rời khỏi khu vực này.

Ma pháp trượng và bản chép tay được đưa vào trong không gian giới chỉ, còn những quáng thạch thô kỳ lạ chưa chế luyện, cũng bị Hàn Thạc không chút khách khí lấy đi, sau đó hắn tiến về cái hố sâu chỗ Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi, nhắm mắt đưa tay lần mò trên từng đoạn bạch cốt ẩn chứa năng lượng kỳ lạ.

Trong chốc lát, đại khái ở đây có mười đoạn bạch cốt trắng phau trong suốt như ngọc, cũng bị Hàn Thạc không chút khách khí thu vào trong không gian giới chỉ. Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi thấy Hàn Thạc thu hết cả mười đoạn bạch cốt mà bọn chúng khổ sở tìm kiếm chẳng những không tức giận chút nào, mà còn bày tỏ thái độ mừng rỡ, giống như có thể được hắn lấy đi bao nhiêu thì vinh hạnh bấy nhiêu vậy.

Liếc mắt nhìn lại, khắp khu vực không còn một bộ hài cốt ma thú trọn vẹn nào nữa, Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi hưng phấn vồ đông vớ tây trong hố sâu, hai tên giống như là phu khuân vác, kẹp hết xương cốt dưới hố sâu vào nách, cõng trên lưng, rồi ôm bằng cả hai tay.

Khi hai gia hoả này bị đám bạch cốt trắng phau sắp bao phủ hết, bên trong Tử Ma Nhãn của Tiểu Khô Lâu quang mang rực rỡ, hướng về phía Hàn Thạc truyền đến một loạt tin tức phản hồi, Hàn Thạc bắt đầu liên tục ngâm xướng Vong Linh ma pháp không ngừng, số bạch cốt kỳ lạ khiến Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi phải tới tới lui lui bốn chuyến mới thu thập hết, toàn bộ đều trở về dị thời không

Lúc hai tiểu tử kia rời đi, Hàn Thạc ở trên trời nhìn tứ phía một vòng, phát hiện cả cấm kỵ chi địa này cũng không có trạng thái dị thường nào nữa, liền để cho Hắc Long hóa hình, hai người hướng Tử Vong Mộ Địa trở về.

Lần trở về này, một người một rồng không gặp nguy hiểm gì, Hàn Thạc dọc đường đã thả ra ba Âm Ma, để cho tốc độ bay Cát Nhĩ Bá Đặc chậm lại. Cẩn thận sưu tầm một số tài liệu luyện khí luyện đan, vậy mà hao tổn mất mười ngày cuối cùng mới trở về tới Tử Vong Mộ Địa.

Song, trong thời gian mười ngày ở đó, Hàn Thạc đúng là thu thập không ít tài liệu luyện khí và luyện đan. Khi hắn cùng với Cát Nhĩ Bá Đặc trở lại Tử Vong Mộ Địa thì tài liệu thu thập cũng đủ để hắn luyện chế một vài thứ theo ý muốn, cộng thêm một lô Niết đan nữa.

Lần hành trình trong sâu thẳm U Ám sâm lâm này, Hàn Thạc thu hoạch thật ra rất nhiều, mặc dù trên đường gặp phải một số nguy cơ nhưng bằng vào vận khí và cơ trí đều hóa giải hết. Cảm giác trở về Tử Vong Mộ Địa đúng là không tệ.

Tìm được đủ tài liệu luyện khí và luyện đan, Hàn Thạc cẩn thận suy nghĩ cân nhắc từng chút. Lúc này quyết định chuẩn bị bế quan tại Tử Vong Mộ Địa để luyện chế một đan lô cộng thêm mấy tiểu ma khí, sau đó luyện chế tiếp Niết đan.

Hạ quyết tâm, Hàn Thạc ở trong Tử Vong Mộ Địa nghiên cứu pháp quyết luyện khí và luyện đan, vậy mà cũng ba tháng trôi qua.

Mùa đông giá rét đã trôi qua, vạn vật phục hồi sức sống, trăm hoa đua nở, tại Ma vũ học viên Ba Bỉ Luân của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, các học viên đang tiến hành một cuộc thi kiểm tra xác định thực lực chính thức của mỗi học viên.

Ở trong thí luyện trường lớn nhất của Hắc Ám hệ, thầy trò trong Vong Linh hệ cứ tụm năm tụm ba với nhau, chờ sau khi học viên Hắc Ám hệ kiểm tra xong, mới có thể dùng thiết bị trong thí luyện trường tiến hành thi kiểm tra được

Trải qua thảm biến gia tộc, tiểu ma nữ Lỵ Toa đột nhiên trở nên hiểu biết rất nhiều, mặc dù tính tình vẫn còn điêu ngoa ngang ngạnh, nhưng không còn vẻ cưỡng từ đoạt lý chọc người ta chán ghét nữa.

- Phạm Ny sư phụ, đã nửa năm qua Bố Lai Ân thật sự không trở về học việc sao? - Lỵ Toa ngóng mắt trông đợi nhìn Phạm Ny, nũng nịu hỏi.

- Lỵ Toa, về vấn đề này người đã hỏi hai ba tháng rồi, hắn thật sự chưa trở về. - Vẻ mặt Phạm Ny buồn bã trả lời, thầm nghĩ tên quỷ đáng ghét chết tiệt kia rốt cục nửa năm qua chạy tới địa phương nào rồi, không ngờ rằng đã lâu như vậy mà cũng không trở về xem ta ra sao.

- Lần trước tại Ngõa Luân thành, hắn nói sẽ rất nhanh trở lại đế quốc mà, tại sao đã lâu vậy mà chưa trở về, có thể xảy ra chuyện gì hay không đây?

- Không nên nói bừa, Bố Lai Ân sao có thể có việc gì chứ!

Biến mất đúng nửa năm trời, Phạm Ny cũng rất lo lắng, nhưng không dám làm cho mình có những suy nghĩ tai hại, bởi vì ý nghĩ con người chính là như vậy, chỉ cần một việc nghĩ không tốt, vậy sẽ càng làm hỏng suy nghĩ của mình, khiến cho bản thân lâm vào ưu thương không thể thoát khỏi.

- Phạm Ny sư phụ, học viên bên các ngươi có thể tiến hành kiểm tra được rồi. - Phía trên đài cao, một giáo sư Hắc Ám hệ hô lên.

- Đi thôi, chúng ta đến xem một chút. - Vong Linh hệ giáo sư Cát Ân đối với Phạm Ny vẫn trầm mê như trước, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa thúc giục Phạm Ny.

Lễ độ gật gật đầu, Phạm Ny cùng Cát Ân bảo trì khoảng cách, cùng hướng tới đài cao đi tới. Học viên bên Hắc Ám hệ lục tục đi xuống, mấy học viên thần sắc kiêu căng cũng không lập tức rời đi, cười hi hi hạ thấp giọng nói cái gì đó.

Đám học viên Hắc Ám hệ này, lần trước trong tỷ đấu bị Hàn Thạc tận diệt, một đoạn thời gian rất lâu sau mới dám cười đùa. Theo thời gian Hàn Thạc biến mất càng ngày càng lâu, bọn họ cũng dần quên đi việc cũ, bất quá nỗi hận đối với hắn, bọn họ không hề quên. Thường thường thế nào cũng tìm cơ hội châm chọc vênh váo hung hăng khi dễ đệ tử Vong Linh hệ một chút.

Từ khi Hàn Thạc rời di, Vong Linh hệ lại quay lại sự suy yếu trước kia, thịnh khí nhướng mày bật hơi lúc trước chỉ duy trì được vài ngày như phù dung sớm nở tối tàn. Trong thời gian Hàn Thạc không xuất hiện, bọn họ không ngừng hoài niệm khi hắn ở Vong Linh hệ đã đối với họ thật tốt.

- Vong Linh hệ, thi kiểm tra với không kiểm tra không phải cũng giống nhau sao, bọn họ có thể làm được cái gì chứ! - Phất Lôi Đức mạnh nhất của Hắc Ám hệ, xem thường học viên Vong Linh hệ lục lục tiến vào trường, cười lạnh nói.

Mấy học viên chung quanh của Hắc Ám hệ đều cười lớn phụ họa, thanh âm nọ nối thanh âm kia, tựa hồ sợ học viên của Vong Linh hệ không nghe thấy được vậy.

- Phất Lôi Đức, bên trong thí luyện trường không nên lớn tiếng ồn ào như vậy.

Viện trưởng Hắc Ám hệ ma đạo đại sư Địch Âu, trên mặt lộ ra nụ cười vô vị, nhẹ giọng ngăn trở mấy người Phất Lôi Đức đang la hét huyên náo, xem vẻ mặt hắn thì cũng chẳng chút nghiêm túc nào.

Vô luận là học viên Vong Linh hệ hay là sư phụ như Phạm Ny, Cát Ân đều có thể cảm thấy nụ cười trên mặt Địch Âu, rõ ràng mang theo vài nét vui mừng dung túng. Lần tỷ đấu thí luyện trước, Hàn Thạc một người đã cho vào tròng cả Hắc Ám hệ lẫn Quang hệ, thân là Hắc Ám hệ viện trưởng, Địch Âu mất hết mặt mũi, tự nhiên đối với Vong Linh hệ không có hảo cảm nào.

- Biết rồi thưa viện trưởng!

Bên kia Phất Lôi Đức cười nhạt đáp một câu, châm chọc nói:

- Nhìn việc thi kiểm tra của đám Vong Linh hệ, chẳng phải là một chuyện thú vị hay sao?

- Đúng, dù sao cũng đang nhàn rỗi, chúng ta cùng ở lại xem sao. - Mấy gia hoả lần trước bị Hàn Thạc đánh đuổi hết đồng thanh không ngớt hưởng ứng lời nói của Phất Lôi Đức, trên mặt lộ vẻ hứng thú, bộ dạng trông như những tên hề chăm chú nhìn người thứ nhất lên đài kiểm tra là A Tây Na.

- Nghe nói nữ nhân ngu dốt này đã thi kiểm tra tới bốn lần, nếu vẫn không thể hoàn thành kiểm tra sơ cấp ma pháp sư, như vậy còn không bằng đi chết luôn cho rồi, thật sự là mất mặt mà! - Phất Lôi Đức cười hi hi chế nhạo mỉa mai.

- Phất Lôi Đức, ngươi nói cái gì thế, nếu Bố Lai Ân ở chỗ này nhất định sẽ kéo rách cái miệng thối của ngươi. - Lỵ Toa nghe thấy thật sự không lọt tai nhịn không được nổi giận mắng Phất Lôi Đức.

- Hứ, nếu không phải lần trước ta bị đau bụng, thì cái tên bị thịt kia sao có thể hung hăng càn quấy như vậy. Hắc hắc, bây giờ thân thể ta đã khôi phục, đang định tìm hắn tính sổ đây, trong khi đó hắn biến mất liền cả nửa năm, chẳng lẽ còn không thể nói thế sao? - Lần tỷ đấu trước, Hàn Thạc đúng là đại diện cho Phất Lôi Đức xuất chiến, bởi vì việc Hàn Thạc chơi trội đã làm cho Phất Lôi Đức mất hết mặt mũi, sau lại còn bị Địch Âu giáo huấn cho một trận, mặc dù không bị đánh đuổi nhưng trong lòng có điểm phẫn nộ, không chấp nhận thua kém người khác.

- Úi, ngươi nói ta trốn ngươi sao? Chỉ bằng vào ngươi cũng xứng sao?

Thân ảnh Hàn Thạc giống như quỷ mị xuất hiện, một thân ma pháp bào màu xanh làm tôn lên thân thể cao to, trên mặt treo nụ cười tà dị, từ ngoài cửa thí luyện trường bước từng bước vào cao giọng nói:

- Ta trở về lần này, định làm lễ tốt nghiệp sớm, hôm nay tại Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân ta sẽ thi kiểm tra lần cuối.

Bạn đang đọc Đại Ma Vương của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 446

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.