Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiệt tình vướng thân

Phiên bản Dịch · 5087 chữ

Đồ Long ngồi bên trái ta, Đạm Như ngồi bên phải. Những người khác đứng trang nghiêm dưới bậc thềm, một bên là tướng lĩnh Hồng Ma nhân, bên kia là mấy người phe ta như Tây Kỳ, Chiến Hận, bao gồm cả Đồ Giảo Giảo trong đó. Từ Đồ Long trở xuống đều có sắc mặt sợ hãi, biểu tình giống như đại họa lâm đầu, không biết ta sẽ sửa trị bọn họ thế nào.

Lúc rời khỏi tẩm cung, Đạm Như thông báo với ta rằng Liên Lệ Quân đã quay trở lại Vu cung, xin Vu đế chỉ thị cho ta phải gặp hắn. Tin tức này khiến lòng ta càng nặng như đeo chì, cảm thấy rất không ổn, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

Đồ Long muốn nói lại thôi, trông thấy sắc mặt điềm tĩnh của ta, miễn cưỡng nuốt lời định nói trở lại.

Ta thu nhiếp tinh thần, ra hiệu cho Đồ Long có thể nói chuyện. Đồ Long cung kính thưa: "Cuồng Vũ pháp sư vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta…"

Ta ngắt lời ông ta: "Yên tâm đi! Hắn chẳng qua là tinh thần hao tổn quá độ, không ngủ hơn chục ngày thì tuyệt đối không thể tỉnh lại. Sau khi bản pháp sư yết kiến Vu đế xong, lúc trở về sẽ cứu tỉnh hắn."

Đồ Long yên tâm một chút, tiếp đó khó khăn lắm mới mở miệng, khẽ nói: "Âm Phong pháp sư! Đồ Long có một thỉnh cầu, hy vọng pháp sư nghĩ tới thuộc hạ nhiều năm trung thành cẩn cẩn, rộng lòng đồng ý cho."

Ta ngạc nhiên: "Cứ nói hết ra. Nếu như ta làm được, nhất định sẽ không có vấn đề gì."

Đồ Long không thể tưởng được ta lại nói chuyện dễ dàng như thế, nhưng vẫn dè dặt: "Hy vọng pháp sư nương tay buông tha cho Nhã Tử. Mặc dù thuộc hạ biết thỉnh cầu này có phần quá mức, nhưng thuộc hạ quả thực yêu thương sâu sắc nữ nhân này."

Ta nhất thời nghĩ không ra, đành hỏi: "Nhã Tử là ai?"

Đồ Long đáp: "Chính là đệ nhất hậu phi của thuộc hạ."

Ta lúc này mới tỉnh ra, cảm thấy hơi lúng túng, trầm ngâm: "Ngươi không chán ghét nàng vì nàng đã từng phản bội ngươi sao?"

Đồ Long sợ hãi nói: "Sao có thể như vậy? Nếu như pháp sư có hứng thú với nàng, Nhã Tử bất cứ lúc nào cũng có thể bồi tiếp ngài. Chỉ có điều … Chỉ có điều …"

Ta không thể tưởng được Đồ Long lại chung tình như vậy, gật đầu: "Yên tâm đi! Ta sẽ không chạm đến nửa đầu ngón tay của nàng nữa đâu."

Ngừng lời lại, hướng về phía các Hồng Ma tướng lĩnh ở dưới bậc thềm, nói tiếp: "Cho phép bản pháp sư tuyên bố tại đây. Ta đã giác ngộ thông suốt cảnh giới tối cao của vu thuật, đã biến đổi khí chất. Nếu không thì cũng không thể giành được cả phương tâm của tứ đại mỹ nhân. Hứng thú của ta không còn chuyên chú tới trên thân thể nữ nhân nữa, cũng không cần đến xử nữ để luyện công. Cho nên các người cứ yên tâm! Ta tuyệt đối không đụng chạm tới bất cứ phụ nữ nào của Hồng Ma quốc nữa."

Toàn bộ Hồng Ma nhân sau khi ngẩn người ra, đều hiện xuất thần sắc kinh ngạc vui mừng, nhưng lại sợ ta đang đánh lừa bọn họ. Ta đặc biệt chú ý đến phản ứng của Liễu Khách và Cơ Phong, hai người nổi danh theo đuổi Giảo Giảo, phát giác trong mắt bọn họ mặc dù vẫn chứa đựng sự ghen ghét, nhưng phần nhiều vẫn là sự bất lực. Giữa ái tình và sinh mệnh, bọn họ rõ ràng đã chọn lựa sinh mệnh.

Thanh âm của Đạm Như vang lên: "Xin hỏi Âm Phong pháp sư hiện giờ cảm thấy hứng thú nhất với cái gì?"

Ta cười nhẹ: "Đây chính là nguyên nhân mà bản pháp sư đến yết kiến Vu đế lần này. Đại Kiếm Sư Lan Đặc đã thống nhất Đế quốc, thế binh lực không thể ngăn chặn được. Nếu như để cho thù hận kéo dài thêm nữa, chiến hỏa có thể lan tràn tới hai châu Đại Dương và Tiểu Dương. Cho dù thắng lợi cuối cùng thuộc về chúng ta, nhưng cũng có thể thấy trước được hậu quả đáng sợ đó. Huống hồ khả năng chiến thắng của chúng ta không cao, cho nên ta dự định bắt tay giảng hòa với Lan Đặc. Tất nhiên, quyết định sau cùng vẫn ở trong tay Vu đế."

Lần này, đám Hồng Ma nhân thực sự trợn mắt líu lưỡi, chỉ biết ngây ngốc nhìn ta. Ai mà lại nghĩ được Âm Phong hung ác hiếu chiến lại chủ trương hòa bình? Đồ Long sợ ta đang dò xét ông ta nên không dám đáp lời.

Đạm Như nói: "Nếu như muốn giảng hòa với Lan Đặc, trước hết chúng ta phải đoàn kết một lòng, tránh giết hại lẫn nhau thì mới thực hiện được."

Ta đáp: "Lãnh tụ của ba thế lực lớn mạnh nhất Đại Dương châu đều ở tại nơi đây. Đồ Long nhà ngươi có thể tiến hành hội nghị với Tiểu Phong Hậu và Đái Thanh Thanh, ký kết điều ước không xâm phạm lẫn nhau. Ai dám khai chiến, ta tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó."

Đồ Long vốn là kẻ rất có dã tâm. Nhưng dưới tình hình hiện nay, có gan trời hắn cũng không dám có hành động vượt rào, đành phải vâng dạ đồng ý.

Phạm Đa Trí, quân sư của Đồ Long cất tiếng: "Lan Đặc và chúng ta thù sâu như biển, e rằng không chịu giảng hòa."

Ta hờ hững: "Việc này ngươi có thể hỏi kỹ Thanh Thanh. Giả như hắn không chịu giảng hòa, ta thấy sẽ không có một Hắc Xoa nhân nào có thể còn sống mà quay về cố thổ." Lại quay về phía Đạm Như hỏi: "Lúc nào chúng ta khởi hành tới Vu cung?"

Đạm Như đáp: "Liên Lệ Quân bảo chúng ta kiên trì chờ đợi tin tức của nàng. Xem ra không chờ đợi hai ba ngày thì không đi được."

Tâm tư của ta lại càng không thoải mái.

Trong khi Thanh Thanh, Tố Chân, Đạm Như và Hồng Ma nhân tổ chức hội nghị, ta nhàn rỗi buồn tẻ nên dẫn theo hai nàng Đồ Giảo Giảo và Tây Kỳ, thúc ngựa rời thành, thỏa thích rong ruổi đến vùng đồng hoang ở ngoại ô.

Trút bỏ ý nghĩ sầu muộn mệt mỏi kéo dài ở trên thuyền, chúng ta thuận đường ngắm qua cảnh đẹp phương bắc của Đại Dương châu. Tất cả đồng nội hoàn toàn được che phủ bởi tuyết trắng mênh mông, có loại cảm giác bao la thanh tịnh thuần mỹ.

Chúng ta sau khi chạy lên một gò đất nhỏ, liền nhảy xuống ngựa, dõi mắt nhìn bốn phía, vui vẻ thoải mái. Nước da trắng hồng của Giảo Giảo và vẻ băng cơ ngọc cốt của Tây Kỳ nổi lên trên cánh đồng tuyết khiến người phải lóa mắt.

Giảo Giảo khen ngợi Tây Kỳ: "Vẻ thiên sinh lệ chất của Kỳ Kỳ còn vượt xa bọn ta, vẫn được gọi là Vu quốc tứ mỹ. Phàm là Hồng Ma nhân gặp qua ngươi, bất luận là nam hay nữ, đều thấy ái mộ."

Tây Kỳ mỉm cười đáp lời: "Giảo Giảo nhà ngươi mới thật sự xinh đẹp. Lan Đặc thực là diễm phúc tề thiên."

Ta đưa tay ôm lấy vòng eo hai nàng, cười nói: "Ta phát hiện ra bản thân càng ngày càng háo sắc! May mà nơi đây không có giường. Nếu không, nhất định sẽ bế các nàng lên giường tận tình hoan lạc."

Đồ Giảo Giảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn rất có tính cách đó của nàng: "Nam nhân nếu không còn ai háo sắc thì thiếp mới tin chàng là ngoại lệ."

Ta đáp: "Chẳng lẽ nàng đã quên rằng đêm đó, nếu như không phải là nàng hết lời cầu xin, thì ta đã không cùng nàng lên giường. Còn nói ta háo sắc ư?"

Giảo Giảo tức giận vô cùng, nói với vẻ không hài lòng: "Hôm đó là chàng cố tình trêu đùa ta. Nếu không thì tại sao phải đè ta lên giường, chiếm hết tiện nghi? Nói chuyện không thể ngồi nói sao?"

Tây Kỳ cũng hừ lạnh: "Còn nói là không háo sắc. Ngày đó, trong hầm đất, chàng không phải là không giữ quy củ với ta hay sao? Lúc đó thương thế của chàng còn chưa khỏi, cũng mới quen biết người ta chưa đến hai ngày."

Tiểu nữ tử khả ái này chung quy cũng không quên được tình cảnh trong một ngày dưới lòng đất đó, có cơ hội lại nói ra, đủ biết ấn tượng sâu sắc khó quên biết bao. Trên thực tế, ta cũng chưa từng có giây phút nào có thể quên được.

Ta nói với Tây Kỳ: "Còn nói là ta háo sắc. Bản nhân có động tay động chân với nàng không? Nàng phải khen ngợi ta có định lực, không cuốn theo sự quyến rũ của dục vọng chứ."

Tây Kỳ giận dữ nói: "Lan Đặc không bị dục vọng mê hoặc ư? Lẽ nào đã quên chàng từng hôn lên thùy tai và hai má của ta?"

Tiểu nữ tử này còn nhớ từng chi tiết, nửa điểm cũng không sót. Ta hờ hững đáp: "Đó là chính bản thân nàng đã động xuân tâm, đưa khuôn mặt cùng thùy tai nhỏ nhắn đến tận miệng ta chứ!"

Tây Kỳ nhảy dựng lên, túm lấy vạt áo bông của ta, bực bội trừng mắt với ta, giận dữ nói lớn: "Lan Đặc! Ta thề phải tính toán cho rõ với chàng về chuyện mơ hồ này!"

Giảo Giảo ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Kỳ Kỳ! Chúng ta đánh hắn một trận thật đau nhé?"

Tây Kỳ hưng phấn kêu lên: "Được thôi!" Nói xong, gắng sức đẩy về phía ta. Đôi bàn tay trắng như phấn của Giảo Giảo cũng đấm tới ta.

Ta thừa thế kéo tay hai nàng, ngã vào trong đống tuyết tích đùn rất dày ở phía sau. Hai người đồng thời đè lên mình ta, chẳng ngờ sau lưng vừa đúng là chỗ sườn dốc. Trong tiếng hô kinh hãi, ba người đồng loạt lăn xuống dưới, cho đến tận chân gò đất mới dừng lại.

Ta cười đến mềm liệt cả người trong tuyết. Hai nàng liều mình trèo lên, nhào tới trên người ta, túm lấy ta mà đánh đấm. Những nắm quyền trắng phấn tung ra như mưa. Ta ôm lấy đầu, lớn tiếng xin tha.

Cuối cùng, hai nàng cười mềm cả người, nằm phục lên người ta. Ta đưa tay ôm các nàng, trong lòng bình yên, toàn bộ bầu trời đều bị ta ôm vào trong lòng. Chỉ có trong khoảnh khắc chớp mắt này, ta mới thực sự gác bỏ Vu đế sang một bên.

Từ sau khi phát hiện ra Liên Lệ Quân là công cụ của Vu đế, tâm tình của ta luôn nặng trĩu. Cho đến tận bây giờ, chuyến đi tới Vu quốc đều hết sức thuận lợi. Nhưng ta biết rằng mình đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong ở thời điểm then chốt cuối cùng này.

Liên Lệ Quân tại sao lại phải giúp ta qua mặt Cuồng Vũ cùng Hồng Ma nhân? Đáp án thật đơn giản và trực tiếp! Chính là nàng muốn ta đi gặp Vu đế. Phải chăng bởi vì Vu đế muốn đích thân tiêu diệt ta? Trực giác của ta cảm thấy nội tình bên trong còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng. Bởi vì Vu đế không phải là con người, hắn có phương thức suy nghĩ khác.

Tại địa phương cách Vu cung chỉ có vài ngày lộ trình này, nỗi nhớ của ta đối với công chúa lại càng mãnh liệt. Công chúa có phải vẫn là “nàng” của ngày trước hay không?

Lúc quay trở về chỗ ở của ta trong hoàng cung, ở phía ngoài tân quán, ta gặp Cự Linh và Diệp Phượng. Ta thuận miệng hỏi: "Tiểu tử Chiến Hận đó xéo đến nơi nào rồi?"

Diệp Phượng cười đáp: "Hắn có thể đến nơi nào chứ? Còn không phải là đang tìm Tuyết Chi tiểu thư của hắn hay sao!"

Ta bật cười, cùng hai nữ nhân đi thẳng vào trong nội sảnh. Thiến nhi ra nghênh đón, thấp giọng nói: "Đồ phu nhân đã đến, bà ta đang ở trong tẩm thất chờ chàng."

Vừa nghe xong, chân mày ta đã nhíu hẳn lại. Ta đã từng đáp ứng Đồ Long sẽ không đụng vào nữ nhân của hắn. Chuyện này phải ứng phó ra sao mới tốt đây?

Đồ Giảo Giảo hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, lo lắng nói: "Chàng phải cẩn thận ứng phó mới được."

Ta khẽ gật đầu, cất tiếng hỏi Thiến nhi: "Các nàng ấy vẫn đang họp hội nghị sao?"

Thiến nhi gật đầu. Ta đưa tay vỗ nhẹ an ủi lên khuôn mặt nàng, cất tiếng hỏi: "Hôm qua bị ta xâm phạm như vậy, trong lòng nàng có trách ta không?"

Khuôn mặt thanh tú của Thiến nhi đỏ lên, khẽ đáp: "Thiến nhi vui thích còn chưa hết, sao lại có thể trách Đại Kiếm Sư chứ!"

Đồ Giảo Giảo trừng mắt với ta một cái, xen lời: "Chàng rõ thật là loại người này mà. Ai dám tỏ vẻ bất mãn với chàng chứ? Chẳng lẽ không sợ mất đầu sao?"

Thiến nhi vội vàng biện hộ giúp ta: "Không phải đâu! Thiến nhi thực sự là cam tâm tình nguyện, bọn thiếp không sợ Đại Kiếm Sư, ngài là người nhân từ nhất."

Tây Kỳ vẫn chưa nguôi cơn tức, cất tiếng: "Thiến nhi không cần phải nói tốt cho hắn, thông minh nhất chính là gia nhập vào liên minh của chúng ta, cùng đối phó với hắn."

Ta cười nói: "Nàng ấy sớm đã là một phần tử của liên minh, gọi là ‘Liên minh vâng lời’. Kỳ Kỳ ngoan đừng tưởng rằng bản thân có thể là ngoại lệ." Nói xong, phớt lờ sự phản đối của nàng, ta đẩy cửa bước vào trong tẩm thất.

Đồ phu nhân Nhã Tử ung dung lộng lẫy ngồi ở cạnh giường, thấy ta tiến vào thì đứng dậy, "A!" lên một tiếng ngạc nhiên mừng rỡ.

Ta cảm thấy rất kỳ quái. Nếu như ta dùng khuôn mặt và thân phận của Lan Đặc khuất phục trái tim nàng, ta sẽ không thấy kỳ quái chút nào về thái độ trước mắt này của nàng. Thế nhưng, Âm Phong là nhân vật tà ác, bị toàn bộ nữ nhân Vu quốc căm hận. Cho dù nhất thời bị dụ dỗ khó nén nổi lòng, nhưng sau khi sự việc xảy ra cũng phải xuất hiện tâm trạng bi phẫn. Nàng không nên tìm đến đây để đưa dê vào miệng cọp. Chuyện này chẳng lẽ không phải là rất kỳ quái sao!

Đồ phu nhân vội vàng chạy đến, trực tiếp đem cơ thể mềm mại áp sát vào ta, hoàn toàn không có ngăn cách. Cánh tay nhỏ nhắn của nàng quấn lên cổ ta, rồi mới ngẩng mặt lên, vô cùng e thẹn nói: "Pháp sư, chàng rốt cuộc đã về rồi!"

Ta bình tĩnh nói: "Đồ phu nhân lẽ nào không biết rằng ta đã đáp ứng Đồ Long, không đụng chạm tới nàng nữa hay sao?"

Trong mắt Đồ phu nhân vút qua thần sắc u oán, nguýt mắt với ta: "Thiếp mặc kệ, chàng không cần phải cam đoan với hắn. Chàng đã từng công khai biểu thị muốn thiếp theo chàng, và Nhã Tử khi đó cũng đã công khai đồng ý rồi."

Ta cảm thấy rất đau đầu, đành đáp: "Lúc đó phu nhân bị vu pháp của ta mê hoặc, sao có thể đáng tin được. Người khác sẽ không coi bất cứ hành động nào lúc đó của nàng là xuất phát từ chân tâm."

Đồ phu nhân nở một nụ cười đầy thâm ý, nói: "Thiếp đích thực đã bị chàng mê hoặc, nhưng lại hoàn toàn không có liên quan đến vu pháp."

Ta chấn động: "Nàng nói cái gì?"

Đôi môi thơm của Đồ phu nhân hôn nhẹ lên môi ta, nhu hòa nói: "Không được lừa gạt thiếp nữa, chàng là Đại Kiếm Sư Lan Đặc!"

Ta lạnh lùng đáp: "Phu nhân nhầm rồi!"

Đồ phu nhân mỉm cười không nói, tự đưa cánh tay nhỏ nhắn ra, lần mò trên khuôn mặt ta một hồi, tháo bỏ chiếc mặt nạ của ta xuống. Tiếp đó, đôi mắt thanh tú sáng rực lên, lộ xuất thần sắc điên đảo mê say, khen ngợi: "Khó trách không có nữ tử nào không bị chàng làm cho mê đảo. Chàng thật vô cùng đẹp đẽ, còn có đôi mắt có thể câu dẫn hồn phách của bất cứ nữ nhân nào."

Ta cảm thấy lạnh gáy, sau khi hít sâu một hơi mới hỏi: "Nàng phát hiện ra ta là Lan Đặc lúc nào?"

Đồ phu nhân nói vẻ đắc ý: "Đó là khi cánh tay của chàng quấn lên cánh tay thiếp. Bản thân chàng có lẽ không lưu tâm, nhưng thiếp lại chưa bao giờ tiếp xúc với bắp thịt cường tráng và chứa đựng sức mạnh muốn nổ tung như vậy."

Ta thở dài: "Âm Phong chẳng phải cũng rất cường tráng sao?"

Đồ phu nhân đáp: "Thiếp đã từng gặp qua Âm Phong. Hắn có thể tính là cường tráng, nhưng lại không có khí tức thanh xuân và năng lực sinh mệnh mà thân thể chàng đang phát ra. Điều đó tuyệt đối không giấu được thiếp."

Ta thở dài ra một hơi, hỏi: "Tại sao nàng không lật tẩy ta ngay tại chỗ?"

Đồ phu nhân đáp: "Nhã Tử sao lại phải làm việc đó chứ? Chàng đến đây tất nhiên là muốn đối phó với Vu đế. Ở nơi này, trong thâm tâm mọi người, ai mà không căm hận cùng sợ hãi hắn? Chẳng qua là không dám phản kháng mà thôi!"

Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm kêu may mắn. Ta còn tưởng rằng bản thân đóng vai Âm Phong đến mức không có kẽ hở. Thế mà đầu tiên thì để cho Tiểu Phong Hậu phát hiện ra sự giả dối, hiện giờ lại bị trực giác của mỹ nhân trong lòng này biết rõ chân tướng ngụy trang. May mà thanh danh của Đại Kiếm Sư vẫn còn không tệ, mới có thể làm cho hai mỹ nữ cam tâm giúp đỡ.

Nhưng mà điều này cũng dẫn đến phiền não, nếu như Đồ phu nhân dùng điều này để uy hiếp ta, thì sẽ phải lo liệu sao đây? Ta dĩ nhiên có thể thẳng thắn nói ra chân tướng với Đồ Long, thế nhưng phản ứng của hắn vẫn khó mà dự liệu được. Trong thời khắc sắp sửa quyết chiến cùng Vu đế này, không nên có những chuyện phiền phức.

Trong khi đang tìm lời thích hợp để cự tuyệt nàng, trong mắt Đồ phu nhân lại xạ xuất thâm tình, nhu hòa hỏi: "Lan Đặc công tử, Nhã Tử giúp chàng thắng một trận như vậy, chàng nên đền đáp thiếp ra sao đây?"

Ta hỏi lại: "Đồ Long chân tâm đối đãi tốt với nàng, tại sao nàng vẫn muốn phản bội lại hắn?"

Đồ phu nhân lạnh lùng đáp: "Hắn chẳng qua chỉ là tham luyến sắc đẹp của thiếp. Một khi thiếp không còn trẻ nữa, hắn lại không vứt thiếp đi như giẻ rách hay sao."

Ta ngạc nhiên: "Sao nàng biết được ta không phải là người như vậy?"

Đồ phu nhân đáp: "Thiếp cảm giác được. Hôm qua, lúc chàng hôn thiếp, Nhã Tử cảm nhận được cảm tình phong phú của chàng. Lúc đó, mặc dù chàng xâm phạm một cách rất xấu xa, sỉ nhục thiếp, nhưng bản thân chàng không biết sao, tay chàng bên trong vẫn cực kỳ ôn nhu, phương diện nặng nhẹ cũng rất có chừng mực."

Ta một lần nữa lại lau mồ hôi lạnh trên trán. May mà ta không tuân theo lời dặn dò của Đạm Như, hành dâm khắp nơi. Nếu không, nhất định sẽ tiết lộ ra sự khác nhau giữa ta và Âm Phong ở những chi tiết không để ý này. Ta trước sau không thể bắt chước Âm Phong, sảng khoái khi ngược đãi phụ nữ, khiến cho các nàng đau đớn không chịu nổi.

Ta hỏi: "Nàng không cảm thấy phản bội trượng phu là sai sao?"

Đồ phu nhân đáp: "Công tử xin hãy nói cho thiếp biết, tại sao nam nhân có thể có vô số nữ nhân, mà nữ nhân lại chỉ có thể trung thành với một nam nhân?"

Ta lập tức nghẹn lời. Một nam nhân có nhiều nữ nhân. Trong thời đại này, điều đó tự nhiên giống như hít thở vậy, chỉ cảm thấy thiên kinh địa nghĩa. Chưa từng có ai hoài nghi điều đó là có công bằng hay không.

Điều này có lẽ là một vấn đề của mạnh yếu hay nhiều ít. Loại phụ nữ mạnh mẽ giống như Lệ Thanh quận chúa lại có thể có vô số sủng nam. Mà những tên này cũng không hoài nghi điều đó là công bằng hay không.

Đồ phu nhân nhìn ta thâm tình: "Vả lại, Đồ Long chẳng qua cũng ỷ vào quyền thế bản thân, cướp đoạt thiếp từ trong tay nam nhân trước kia? Nam nhân đầu tiên của thiếp về sau bị hắn dùng mưu gian hại chết. Chàng bảo thiếp có nên mù quáng trung thành với hắn hay không?"

Ta càng thêm đau đầu, than: "Chính miệng ta đã từng đáp ứng Đồ Long sẽ không cùng hắn tranh đoạt nàng. Nếu như lật lọng thì sẽ sinh ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Trong thời khắc trọng yếu này, ta kỳ thực không có dư lực để ứng phó với loại chuyện thế này."

Đồ phu nhân hớn hở: "Thiếp không phải là muốn đi theo chàng. Về phương diện giữ bí mật thì thiếp tự có biện pháp, không cần chàng bận tâm lo nghĩ. Thiếp cũng sẽ không gây ra chuyện, chỉ cần cùng chàng thân mật một lần mà thôi."

Ta bất lực thở dài: "Tất cả hãy chờ ta từ Vu cung trở về rồi nói tiếp nhé!"

Đôi mắt thanh tú của Đồ phu nhân sáng lên tia tình cảm hừng hực, lắc đầu: "Không! Thiếp muốn chàng an ủi thiếp trước!"

Ta sao lại không hiểu rõ hàm ý chân chính của từ "an ủi", chỉ đành cười khổ: "Không được càn quấy!"

Đồ phu nhân hung dữ trừng mắt với ta một cái, lui lại, kéo vạt áo ra một chút, lại nhét chiếc mặt nạ giả của ta vào giữa bộ ngực cao thẳng, mỉm cười: "Nhã Tử xin cáo lui!"

Đến lúc này, ta mới lĩnh hội sâu sắc được vẻ ngang tàng đáng yêu và sự cay độc quyến rũ của Hồng Ma nữ lang. Đồ Giảo Giảo như vậy, Đồ phu nhân Nhã Tử cũng như thế.

Trước khi Nhã Tử giả bộ rời khỏi phòng, ta chặn ngang người nàng. Nàng cố tình kêu lên kinh hoảng: "Pháp sư, ngài muốn gì đây?"

Ta không chút khách khí, nhấc thân thể mềm mại của nàng lên vác trên vai, đi đến trước giường và quẳng nàng xuống. Tiếp đó, đè chặt nàng trên giường, phớt lờ lời cầu xin và tiếng rên đau đớn của nàng, đánh "phách phách bạch bạch" liên tiếp hơn mười cái lên đôi mông trắng phấn tròn trịa nhô cao, lúc đó mới tiêu tan được hết khí giận.

Mỹ nhân phong tình vạn chủng này, sau khi thở ra đau đớn, liền xoay người lại, khuôn mặt sáng rỡ vẻ dụ nhân, mị nhãn như tơ, yếu ớt nói: "Chàng đánh thiếp như vậy, thiếp phải theo chân chàng cả đời để báo thù xứng đáng. Trừ phi, chàng ngay lập tức bồi thường tổn thất cho thiếp, còn phải làm cho thiếp hài lòng với bồi thường đó thì thiếp mới có thể buông tha cho chàng."

Sau khi ta tiễn Đồ phu nhân đi, lúc quay về nội sảnh, Đồ Giảo Giảo nắm chặt lấy đầu vạt áo của ta, giận dữ nói: "Còn nói là chàng không háo sắc. Nhìn hình dạng đó của nàng ta, ai cũng biết các người đã làm chuyện gì trong phòng?"

Ta vừa dỗ dành vừa cưỡng ép lôi nàng sang một bên ngồi lên đùi ta, kể thật tất cả mọi chuyện vừa rồi cho nàng nghe. Tính cách của tiểu nữ tử này vốn cương ngạnh quật cường, nếu không dùng đạo lý thuyết phục nàng thì rất có thể lại gây ra chuyện.

Sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện, khuôn mặt thanh tú đang căng cứng của Đồ Giảo Giảo mới giãn ra, nói với vẻ hơi xấu hổ: "Thiếp đã trách oan chàng rồi!"

Tây Kỳ vốn ngồi bên quan sát mọi chuyện nãy giờ đã chạy lại, ngồi lên tay ghế, mỉm cười: "Thiếp chưa bao giờ thấy qua Lan Đặc nhỏ giọng mềm mại với nữ nhân như vậy. Có phải cảm thấy đã chịu ủy khuất hay không?"

Giảo Giảo nghe nàng nói như thế, thần tình trở nên mất tự nhiên. Tây Kỳ đưa tay nắm lấy bả vai nàng, ghé sát bên tai nàng, nhu hòa nói: "Hãy tín nhiệm Lan Đặc đi! Chàng làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do khiến người tin phục. Ta và các tỷ muội khác tuy có cùng chàng chơi đùa ầm ĩ, nhưng lại chưa từng có ai nghi ngờ chất vấn chàng liệu có đi sai bước hay không."

Giảo Giảo bị nàng nói như vậy, hai mắt đỏ lên, lã chã chực khóc. Tây Kỳ vỗ nhẹ lên mặt nàng, chân thành nói: "Ta thực sự là muốn tốt cho muội. Các nàng ấy đều chiều chuộng Lan Đặc. Nếu như nhìn thấy dáng vẻ hung dữ đó của muội đối với chàng, thì có thể sẽ không hài lòng, cuộc sống của muội sau này sẽ khó chịu."

Giảo Giảo gật đầu nghe theo, liếc trộm ta một cái, khẽ hỏi: "Lan Đặc chàng có vì chuyện này mà không yêu mến thiếp nữa hay không?"

Ta bật cười ha hả, ôm nàng vào trong lòng, chuyển chủ đề: "Mặt trời cũng sắp xuống núi, tại sao các nàng ấy vẫn chưa quay về?"

Lời còn chưa dứt, tiếng nói cười của bọn Đạm Như đã từ phía ngoài truyền tới. Đồ Giảo Giảo thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của ta rồi đứng lên. Đạm Như, Thanh Thanh, Tiểu Phong Hậu, Cự Linh, Diệp Phượng, Chiến Hận, tất cả đều đã quay về.

Ta hỏi Đạm Như sơ lược về tình hình hội nghị. Sau khi biết tất cả đều thuận lợi thì mới nói cho bọn họ biết chuyện của "Hắc Quả Phụ" Liên Lệ Quân. Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đạm Như hiểu rõ nhất sự đáng sợ của Vu đế, khuôn mặt thanh tú trở nên u ám, đề nghị: "Chúng ta phải chăng nên phớt lờ đi chỉ thị của Liên Lệ Quân, lập tức đuổi tới Vu cung, cùng Vu đế quyết một trận thư hùng?"

Tây Kỳ nói: "Nếu như chúng ta không làm rõ được động cơ thật sự của Liên Lệ Quân, thì sẽ vô cùng bất lợi."

Đạm Như nói: "Thực ra, trong lòng ta luôn cảm thấy không thích đáng. Vu đế là tà vật có sức mạnh phi thường. Nhưng lần này, toàn bộ hành trình thật ra lại rất dễ dàng và thuận lợi. Hắn không thể không biết chúng ta muốn đến tiêu diệt hắn. Thế nhưng, hắn lại hoàn toàn không có bất cứ hành động nào nhằm đối phó với chúng ta, trái lại, còn để cho Liên Lệ Quân nhiều lần ám trợ cho Lan Đặc."

Cự Linh hỏi: "Phải chăng bởi vì hắn chắc chắn xơi tái chúng ta, cho nên mới hoan nghênh chúng ta đến Vu cung?"

Chiến Hận rùng mình đáp: "Hắn nhất định muốn tự tay tiêu diệt chúng ta."

Ta hướng về phía Tây Kỳ hỏi: "Ma Nữ từng nói Phụ Thần có thể thông qua sự liên thủ giữa ta với nàng để phát ra năng lượng hủy diệt có thể giết chết Vu đế. Phải chăng thực sự có chuyện như vậy?"

Tây Kỳ khẳng định: "Đúng vậy!"

Ta thở dài một hơi rồi phân tích: "Hiện giờ, chúng ta chỉ có thể đoán rằng Vu đế đánh giá thấp chúng ta, không nghĩ đến Phụ Thần lại bí mật làm hậu thuẫn. Cho nên hắn mới dẫn dắt chúng ta đến Vu cung nhằm hoàn thành một mục tiêu nào đó."

Ngừng một lát, ta nói tiếp: "Đã như vậy, chúng ta cứ kiên nhẫn một chút, chờ tin tức của Liên Lệ Quân, rồi đi đến Vu cung gặp hắn."

Đạm Như gật đầu: "Xem ra đành phải như thế thôi."

Không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng ta, cảm giác bất an lại càng mãnh liệt hơn. Có lẽ ta biết nguyên nhân ở nơi đó. Từ sau khi đặt chân đến Vu quốc, ta cảm nhận được, có thể dưới tình huống nào đó, dị lực dự báo tương lai đã biến mất không còn chút tung tích. Con đường phía trước ẩn giấu trong thế giới tối tăm không bờ bến.

Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ của Huỳnh Dị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.