Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái hồi Đế cảnh

Phiên bản Dịch · 3922 chữ

Sóng gió cuối cùng cũng đã yên ổn trở lại, lục địa đang ở xa xa phía trước nói cho ta biết hy vọng cũng đang ở trước mắt ta.

Hồi tưởng lại hai ngày hai đêm chiến đấu trên biển, bây giờ ta mới cảm thấy có chút sợ hãi.

Cơ hồ ngay trong khoảnh khắc trầm thân vào sóng lớn, ta đã mất liên lạc với bọn Dực Kỳ. Không những ta không nhìn thấy Phi Tuyết mà ngay cả Dực Kỳ với hai chiếc thuyền cũng không thấy một chút tăm hơi nào, chỉ còn thấy được những cột sóng lớn cao ngất trời.

Nhưng ta chắc chắn sẽ tìm được Phi Tuyết vì ta có thể cảm giác được vị trí của nó.

Sóng lớn không ngừng đem ta nhồi lên rồi lại ném xuống, mỗi lần sóng lớn ập tới ta lại trầm mình vào trong nước và bơi về hướng Phi Tuyết.

Năng lượng kì dị trong nội thể đang duy trì cho ta tìm thẳng đến chỗ Phi Tuyết.

Vừa nhìn thấy ta Phi Tuyết liền bình tĩnh lại. Ta cố sống cố chết ôm lấy cái cổ dài của nó và mang dị năng truyền vào cơ thể nó.

Bọn ta buông lỏng không giãy dụa vô ích nữa, để mặc cho những cơn sóng mang bọn ta vào bờ.

Không một lực lượng nào có thể phân khai ta và Phi Tuyết một lần nữa.

Giờ đây lục địa đã ngay trước mắt.

Khi bọn ta leo lên được một bờ cát hoang vu không một bóng người thì cả người lẫn ngựa đều không thể duy trì được nữa, cả hai nằm lăn ra trên bờ thở hổn hển.

Trong cơn mệt mỏi cực độ ta dần chìm vào giấc ngủ.

Trước khi bước vào giấc ngủ, ta cảm thấy dị năng trong cơ thể thiếu chút nữa thì tiêu hao cạn kiệt, chỉ sợ phải nghỉ ngơi một quãng thời gian mới có thể phục nguyên trở lại. Đến lúc này ta đã hiểu biết thêm một mức nữa đối với loại lực lượng kì dị đến từ Ma Nữ nhận này. Chính nó cũng có thể có thời khắc suy kiệt, cũng giống như thể năng của con người vậy. Tuy nhiên, so với lực lượng của một người bình thường thì nó mạnh mẽ hơn nhiều!

Ta có một giấc mơ

Trong giấc mơ, ta mang Hoa Nhân, Ma Nữ và công chúa, tựa hồ còn có cả Lệ Thanh quận chúa cùng trở lại Tịnh Thổ. Thuyền vừa thả neo cập bờ, ta đã thấy bọn Thải Nhu đang đứng trên bến khóc mừng ta trở lại. Ny Nhã đang bế con gái của ta trên tay.

Tiếng kêu của Phi Tuyết làm ta bừng tỉnh. Ta mơ màng ngồi dậy, chỉ thấy những ánh đèn nhấp nhô trong đêm tối trên vùng đồng bằng bao quanh bãi cát. Một vài kẻ đang đuổi theo Phi Tuyết, muốn bắt nó lại. Hơn mười người đang cầm mâu, phủ cùng mấy loại vũ khí khác, khí thế hùng dũng đi về phía ta, xem ra không hoan nghênh ta chút nào.

Ta cười thầm trong bụng! Ai có thể bắt được Phi Tuyết chứ.

Trong lòng ta truyền đi một đạo tin tức.

Phi Tuyết lập tức hí một tiếng dài, đá ngã vài người, sau đó lập tức vượt qua mười mấy người bộ dạng giống như nông dân rồi nhanh chóng phi về phía ta. Nó tuy đi sau nhưng lại đến bên cạnh ta trước.

Ta cười dài một tiếng, nhảy lên lưng ngựa, lệnh cho ái mã chạy dọc theo bãi cát, bỏ lại phía sau mấy kẻ đầy địch ý kia.

Không đợi ta phân phó Phi Tuyết đã phóng cước chạy đi, tựa như muốn mang những nỗi sầu muộn khi phải vật lộn trên biển phát tiết hết ra ngoài.

Sau khi đã trải qua tất cả những nguy hiểm trong hai ngày hai đêm, quan hệ của ta và Phi Tuyết đã khăng khít thêm một bước nữa. Đó là một loại cảm giác rất vi diệu nối liền người với ngựa, nhưng cảm giác đó cũng vô cùng rõ ràng.

Bọn ta gặp rừng băng rừng, gặp núi qua núi, không biết chạy được bao lâu nữa. Khi trời sáng, bọn ta phi lên một đỉnh núi cao.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trong mắt ta hiện ra toàn bộ những mỹ cảnh xa gần .

Biển đã ở rất xa phía sau, dọc theo bờ biển rải rác phân bố hơn chục thôn làng bé nhỏ. Trên vịnh thấy thấp thoáng một vài ngư thuyền của dân biển. Chính những ngư dân này vừa rồi đã đuổi bắt chúng ta.

Ta không khỏi cảm thấy kì quái. Những ngư dân này không hề tranh đấu với thế giới bên ngoài. Đối với ngoại nhân họ cũng hoan nghênh vô cùng. Tại sao đối với ta lại tràn ngập địch ý? Cái gì đã làm cho bọn họ tức giận?

Bất quá lúc này ta cũng chẳng muốn nghĩ nhiều về vấn đề của bọn họ, có chuyện gì có thể khiến ta chú ý hơn chuyện phải lập tức phi ngựa đến Ma Nữ quốc chứ.

Ta quan sát khung cảnh đẹp đẽ của thung lũng bên sông, tính toán vị trí của mình.

Theo như lời Dực Kỳ nói, sau khi rời khỏi Tịnh Thổ, đi về hướng tây là có thể đến được Nhật Xuất thành. Nhưng vì gặp phải lốc xoáy, lộ trình phải thay đổi thành hướng tây bắc, cho nên nếu từ bờ biển chỗ ta đi lên, rất có thể sẽ đến Vọng Nguyệt thành của Ma Nữ quốc.

Nghĩ đến đây trong lòng ta chợt động, mục quang dừng lại ở một con đê lớn ở phía trước. Ta tư lự một hồi, con sông lớn như thế này ở Đế quốc tịnh không nhiều, lẽ nào đây chính là con sông lớn ngăn cách Ma Nữ quốc và Đế quốc, được hai nước gọi là "Vọng Nguyệt hà" và "Ma Nữ hà"?

Không thể tưởng tượng được lại có thể đến nơi này nhanh như vậy. Trong lòng nóng bừng, ta bèn thúc Phi Tuyết chạy xuống dưới núi, nhằm hướng Ma Nữ hà mà chạy.

Phi Tuyết tăng tốc độ đến cực hạn, lúc hoàng hôn đã tới bên bờ của Ma Nữ hà.

Đến lúc này ta đã không còn chút nghi ngờ gì nữa. Đây chinh là con sông mà người Đế quốc gọi là "Vọng Nguyệt hà" còn người Ma Nữ quốc lại đổi thành "Ma Nữ hà". Bởi vì ta đã nhìn thấy Vọng Nguyệt thành đèn đuốc rợp trời phía trên thượng du.

Boong!

Móc câu đã ngoắc vào bờ tường của Nhật Xuất thành, ta mau chóng trèo lên trên, chỉ thoáng chốc đã lên đến tường thành. Vừa lúc có cơ hội, ta bèn né tránh quân thủ thành đang đi tuần tra rồi nhảy xuống bên kia, đi vào thành.

Đã hơn một năm trôi qua, cuối cùng ta đã trở lại nơi đây, trở lại thành thị vĩ đại này, nơi tràn ngập đủ các tư vị thống khổ và ngọt ngào trong kí ức.

Hình ảnh bọn Mã Nguyên, Hoa Nhân, Thần Lực vương, Ma Nữ, Lệ Thanh quận chúa lần lượt hiện ra trong đầu ta.

Ta đứng ở một chỗ tối trên tường thành, lòng vô vàn cảm khái.

Dọc theo tường thành có khoảng mười con ngựa đang rong ruổi trên đường lớn vào thành. Thoáng nghe có tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền tới, ta nhìn về bên trái thấy hơn nghìn ánh lửa đang tiến về chỗ ta. Biết đó là kỵ vệ tuần thành ta vội thu nhiếp tâm thần, trong lòng lập tức cảm thấy được tâm linh tinh khiết của Phi Tuyết, biết được vị trí và tình trạng của nó. Siêu linh giác kì diệu này làm ta cảm thấy mơ hồ. Nếu không phải có tiếng vó ngựa truyền lại, ta thật không nỡ cắt đứt sự liên hệ tinh thần mỹ diệu này để trốn vào căn phòng đối diện.

Sau nửa giờ, ta rời khỏi khu dân cư phía tây thành đến con đường lớn ở trung tâm. Nơi đây đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ giống như ban ngày.

Tòa thành không có buổi đêm này là một nơi làm ta khó quên nhất, tất cả sự tình đều phát sinh ở trong phương viên kia... tỉ võ quán, chợ lộ thiên, quảng trường vui chơi, chợ mua bán nữ nô.

Con đường vẫn vô cùng náo nhiệt như từ trước đến nay.

Ta chen vào trong đám người, đi theo dòng người mà chẳng có mục đích gì.

Cái cảm giác đó thần diệu vô cùng.

Từ khi ly khai Ma Nữ quốc đến Tịnh Thổ, mỗi một bước đi đều có mục đích. Bây giờ ta mới lại cảm nhận được tư vị của ung dung tùy ý mà làm.

Bất tri bất giác ta đi đến nơi buôn bán nữ nô đằng trước, đếm cũng không đếm nổi có bao nhiêu nam nữ đang chen lấn để vào bên trong.

Ma Nữ liệu có thể vẫn đang ở sau trướng hay không?

Một đám người từ sau lưng vọt tới, ta không tự chủ được cũng phải thuận thế nhích lên, không bao lâu lại phát hiện đã có gần nghìn người chen vào trong trướng.

Dưới ánh sáng của đèn đuốc, trên đài đất cao phía trước trướng đang có một thiếu nữ xinh đẹp thân trên lõa thể, chỉ quấn một tấm vải bố quanh eo, đứng bên cạnh là một kẻ gầy yếu mặt mũi hèn hạ đang ra sức kể về các ưu điểm của thiếu nữ đáng thương này.

Dưới đài vô luận là nam hay nữ đều đang hết sức cao hứng, thỉnh thoảng lại có tiếng cười dâm đãng quái dị vang lên giống như điên cuồng, bộc lộ mặt cực đoan độc ác của nhân tính.

Một vài người càng cố gắng chen đến gần, chỉ mong xem được rõ ràng hơn.

Ta cơ hồ là người đứng cách cái đài đó xa nhất. Đương nhiên chuyện này không thể làm khó ta được. Vừa ngưng thần ta lập tức nhìn rõ dung nhan của thiếu nữ bán khỏa thân đang đứng trên đài.

Tại sao lại có chút quen thuộc?

Ta bỗng dưng nhớ lại. Đây không phải là một trong những thị tỳ thân cận của Ma Nữ Bách Hợp hay sao? Nàng tên là Mỹ Cơ, cũng đã từng hầu hạ ta một quãng thời gian.

Nghĩ đến đây, chân tay ta lạnh ngắt đi.

Lẽ nào Ma Nữ thành đã bị Lệ Thanh công phá rồi sao.

Một luồng nộ hỏa bừng lên trong tim ta.

Lúc này mới bắt đầu ra giá, mọi người đều cố gắng tập trung để nghe cho rõ giá mới nhất được xướng lên.

Giá tiền tăng lên không ngừng, chứng tỏ Mỹ Cơ rất được ưa chuộng.

Một nỗi đau xót điên cuồng không thể kiềm chế bùng lên, ta quát lớn: “Câm mồm!”

Ta cũng không ngờ được mình lại có thể phát ra một tiếng thét kinh hồn như vậy, có thể át đi mọi thanh âm.

Trong trướng lúc này yên lặng đến cực điểm.

Không ai có thể không động dung trước tiếng thét kinh thiên động địa này.

Những người bên cạnh ta đều lùi ra, làm tất cả mọi người có mặt tại đó đều biết âm thanh do ai phát ra.

Ta bước từng bước dài đến trước đài, những người đó đều bị trấn nhiếp trước khí thế của ta, tự động nhường đường.

Kẻ buôn bán nữ nô kia hướng về phía ta hỏi: “Ngươi là ai”

Trong mắt ta thần quang bạo thiểm, liếc mắt nhìn hắn.

Kẻ bán nữ nô đó ngây ngốc đứng yên, không nói thêm được một lời nào.

Ta tới trước đài, nhìn về hướng Mỹ Cơ vẻ không thể tin được, nói: “Nói cho ta biết! Ma Nữ thành có phải đã bị công phá rồi hay không?”

Mỹ Cơ buồn bã gật đầu, nức nở khóc rống lên.

Trước trăm nghìn cặp mắt đang chăm chú nhìn, ta nhảy lên đài, ôm lấy Mỹ Cơ, nhẹ nhàng nói: “Hãy tin ta! Khổ nạn của nàng đã qua rồi.”

Lúc này tên buôn người mới như tỉnh lại, nhảy lên nói: “Tàn dư của Ma Nữ quốc đấy, mau bắt lấy hắn!”

Sau đài mười mấy tráng hán cầm đao kiếm đi ra, hùng hổ lao đến chỗ ta như lang sói.

Dưới đài dân chúng đều tức giận, không nhịn được hoan hô cổ vũ cho chúng, không khí trong trướng liền trở nên nặng nề như ở võ quán vậy.

Ta cười lạnh một tiếng, Ma Nữ nhận từ sau lưng xuất ra. “Keng! Keng! Keng!” hơn mười kiếm được đánh ra, cước bộ di động, gần như toàn bộ các đại hán đao gẫy người thương, loạng choạng lùi lại.

Mọi người ở đó đột nhiên câm lặng.

Ta cởi bỏ ngoại bào che lên người Mỹ Cơ, ôm lấy nàng và nhảy xuống đài.

Tất cả đều rối rít rẽ ra nhường đường.

Ta ôm lấy Mỹ Cơ ngang nhiên bỏ đi. Ra đến ngoài trướng, ta xoay người về phía trướng nói với tất cả mọi người: “Ta chính là Đại Kiếm sư Lan Đặc. Nói với Lệ Thanh, ta sẽ còn trở lại!”

Mọi người ngây ngốc nhìn ta, ngay cả hô hấp cũng tạm thời ngừng lại.

Khi ta bước ra ngoài trướng, bên trong đột nhiên vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt hưởng ứng cùng với tiếng ồn ào.

Hơn trăm người điên cuồng hô lên: “Đại kiếm sư muôn năm! Đại kiếm sư trở lại rồi!”

Ta đã đoán đúng, tại Đế quốc không ai có thể có uy vọng hơn ta.

Lệ Thanh!

Ta sẽ bắt ngươi phải trả lại không thiếu một giọt máu nào mà ngươi đã khiến Ma Nữ quốc phải đổ xuống oan uổng.

Mỹ Cơ chỉ biết ôm lấy ta mà khóc như mang tất cả bi khổ ai oán phẫn nộ tích tụ trong lòng phát tiết ra hết.

Ta và nàng ở tại phòng trên cùng của một tòa nhà. Tình thế trên đường đang xảy ra những biến hóa kịch liệt.

Tin tức ta trở về đã được phát tán nhanh chóng trong thành.

Tướng lĩnh của Lệ Thanh cùng với quân đội từ ngoài thành tiến vào, bắt tất cả những người vô sự phải vào hết trong nhà. Từng đội, từng đội quân Đế quốc thúc ngựa đi trên đường, không khí khẩn trương đến cực điểm.

Quân đội chiếm lấy tất cả các vị trí trọng yếu. Chúng lục soát từng căn nhà để tìm ta.

Mỹ Cơ dần ngừng khóc.

Ta nâng cằm nàng lên một cách trìu mến, ôn nhu nói: “Cho ta biết! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”

Nước mắt của Mỹ Cơ lại trào ra, buồn rầu nói: “Ba tháng trước đại quân của Lệ Thanh nữ hoàng đã công phá được Ma Nữ thành. Nam nhân đều bị đồ sát, nữ nhân đều bị cưỡng gian và bắt làm tù binh... Nô tỳ...” Nàng quá đau buồn nói không thành tiếng.

Tâm tư ta như bị thiêu đốt hỏi dồn: “Bọn Hoa Nhân ra sao rồi?”

Mỹ Cơ miễn cưỡng nén đau buồn trả lời: “Hoa quý phi bị trọng thương, Mã Nguyên quân sư và Bạch Đơn đại tướng quân mấy người liều chết ở lại cản địch cho bọn nô tỳ chạy trốn. Nhưng bọn nô tỳ lại gặp phải phục binh ở ngọn núi phía sau thành nên ly tán hết, bọn nô tỳ… nô tỳ bị bọn họ…”

Ta ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, trong tâm dấy lên một tia hy vọng xa vời, Hoa Nhân có thể vẫn còn trên thế gian.

Ta quay đầu nhìn ra đường, vừa rồi trong một đội Hắc Khôi binh có một Hắc Khôi chiến sĩ phục sức màu vàng đi qua, chính là Hoàng quân phụ trách Thất Sắc xa của Lệ Thanh. Ta còn nhớ thống lĩnh của bọn chúng tên là Anh Diệu, một kẻ khá tinh minh lợi hại. Hắn xem ra lưu lại thành này làm thống lĩnh. Ấn tượng của ta với người này tương đối tốt.

Lệ Thanh vẫn ở trong Ma Nữ thành, chỉ có điều không biết nàng có phát hiện được cung điện nơi Ma Nữ đang đắm chìm trong giấc ngủ triền miên hay không?

Nghĩ đến đây ta không thể nào nhịn được bèn nhẹ nhàng nói với Mỹ Cơ: “Nàng ở lại đây nhé. Sau khi ta lấy được Vọng Nguyệt thành sẽ trở lại tìm nàng.”

Ta dùng dây có móc câu nhảy xuống đường, cố đè nén tâm tình đang như sóng trào, hồi phục lại trạng thái tinh thần trong sáng như gương.

Cảm nhận của tinh thần lập tức trải rộng ra vô hạn, không những có thể rõ được mọi hoạt động xung quanh, thậm chí còn có thể phát sinh cảm ứng với Phi Tuyết đang ở ngoài thành.

Nhờ biết trước nên ta dễ dàng tránh được những trạm canh gác ngầm, lại nhẹ nhàng tránh được mười mấy đội kỵ sĩ tuần tra, đi đến con đường lớn hướng tới hoàng cung.

Đến đây ta không che dấu hành tung nữa mà ngang nhiên hướng về Quận chúa cung tiến vào.

Tiếng la hét không ngừng vang lên.

Đội Hắc Khôi võ sĩ mặc trang phục màu vàng của quận chúa như thủy triều từ bốn phương tám hướng ào tới làm tắc nghẽn con đường lớn của Vọng Nguyệt thành.

Ta như không nhìn thấy bọn chúng tiếp tục bước những bước lớn về phía trước, mỗi bước đều kiên định hữu lực.

Thật kì quái! Những tên Hắc Khôi võ sĩ xem ra tuy khí thế hung dữ như lang sói, giống như muốn đem ta chém thành vạn mảnh, nhưng sự thực chỉ là hư trương thanh thế. Khi ta đi về phía trước, bọn chúng cũng tự động nhường đường để ta đi qua mà không gặp trở ngại nào.

Khí vị gió đêm từ Vọng Nguyệt hồ thổi tới. Cung điện đã ở ngay trước mặt.

Một tiếng quát lớn từ phía trước truyền đến: “Lũ cẩu nô tài các ngươi còn không mau bắt lấy hắn.”

Những chiến sĩ ở tứ phía theo lệnh lao tới.

Ta quát lớn: “Ai dám đến đây chịu chết!”

Bọn chiến sĩ lại sợ hãi lùi ra.

Đối với bọn chúng mà nói, người có thể đánh bại Đại Nguyên thủ đã không còn là người mà là thần thánh. Huống hồ ta còn là nhi tử của Lan Lăng.

Mọi người đều mong ta trở về. Hắc Khôi chiến sĩ cũng không phải là ngoại lệ.

Lúc này trên đường lớn Vọng Nguyệt thành ít nhất cũng có vài nghìn Hắc Khôi võ sĩ. Nhưng trừ tiếng kêu của binh khí, tiếng khôi giáp ma sát và tiếng móng ngựa đạp trên đường ra, tất cả mọi người đều trầm mặc không lên tiếng. Ngay cả tiếng hò hét cũng ngừng bặt, tạo thành không khí ngưng đọng cực kì ma ảo.

Nơi tiếng kêu phát ra phía trước, một vị tướng quân và mười mấy võ sĩ đặc biệt thô tráng đang tiến đến.

Ta cười lạnh trong lòng. Cuối cùng cũng có kẻ không sợ chết tới rồi.

Viên tướng đó quát lớn: “Lên!”

Những dũng sĩ bên cạnh hắn lao đến. Trọng mâu, trường thương trong tay hướng vào ta mà đâm tới.

Ta quát lên một tiếng, Ma Nữ nhận rời vỏ xuất ra, cước bộ di động về phía trước, bất đồ lao vào giữa đám người. Dưới hàn quang của Ma Nữ nhận, hơn ngàn người binh khí đứt đoạn, hai chân trái phải của ta như thiểm điện đá ra, những kẻ trúng cước nằm la liệt trên mặt đất.

Trong phút chốc ta đã cùng viên tướng kia đối mặt.

Hắn lộ vẻ hoảng sợ, trường kiếm trong tay hoảng loạn chém ra.

Ta đạp chân xuống đất rồi vọt lên phía trước, tránh qua thanh trường kiếm kia trong gang tấc. Khi tới sát người hắn, ta tung một quả đấm như trời giáng vào ngực hắn.

Tiếng xương gãy lập tức vang lên.

Viên tướng kia đau đến toát mồ hôi lạnh, quỵ ngay xuống đất.

Ngay cả ta cũng không ngờ được, Hắc Khôi võ sĩ bốn phía hô lên rung trời. Không biết ai là người hô lên đầu tiên “Đại Kiếm sư vạn tuế!”. Tiếp theo đó tất cả mọi người đều hô theo: “Đại Kiếm sư vạn tuế!” Trong đêm khuya, tiếng kêu vang vọng khắp bầu trời đêm trên con đường lớn của Vọng Nguyệt thành.

Cả thành như sôi lên. Cư dân từ trong nhà đổ ra, tham gia vào đội ngũ hoan hô ta.

Sau khi trải qua chuyện ở Tịnh Thổ, ta đã vô cùng quen thuộc với tâm lý dân chúng, quát lớn: “Yên lặng!”

Võ sĩ bốn phía lập tức ngừng lại nhưng không nhịn được vẫn cung kính giơ cao binh khí trên tay, tạo ra một không khí tĩnh lặng bốn phương tám hướng, chỉ còn lại tiếng chân của những người đang vội vã chạy tới.

Ta quát lớn: “Ta, Lan Đặc đã trở lại. Từ hôm nay trở đi, ta chính là lãnh tụ của các ngươi. Cái ta đem đến cho các ngươi không phải là chiến tranh mà là hòa bình và kỷ cương pháp luật. Các người có nguyện trung thành với ta không?”

Chúng võ sĩ và dân thường vâng dạ ầm ầm, sau đó lập tức yên lặng trở lại, xem xem ta có còn lời gì muốn nói không.

Ta nói tiếp: “Các ngươi ở lại nơi đây đợi ta trở lại!” rồi cất bước tiến về phía trước.

Dưới sự ủng hộ của hàng ngàn võ sĩ, ta ngang nhiên bước lên chiếc cầu lớn bắc qua hồ, tiến về hướng Quận chúa cung.

Đám võ sĩ bên đường cất cao giọng tung hô vạn tuế không ngừng, làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng ta không vui vẻ chút nào, chỉ nghĩ đến sự sống chết của bọn Hoa Nhân.

Khi ta đến giữa cầu, một đám tướng lĩnh không mang vũ khí tiến đến, đi đầu chính là đại tướng thống lĩnh Anh Diệu.

Đến trước mặt ta mười mấy bước, toàn thể tướng lĩnh trong đám Anh Diệu mấy người quỳ xuống nghênh tiếp ta.

Võ sĩ ở bốn phía cũng đều quỳ xuống, chỉ còn lại một mình ta đứng giữa cầu.

Ta không hề ngạc nhiên khi đoạt được Vọng Nguyệt thành mà không hề mất một giọt máu nào. Bởi vì Dực Kỳ đã báo tin cho ta rất rõ ràng. Tất cả mọi người đều kì vọng vào sự trở lại của ta.

Hiện tại ta cuối cùng cũng đã trở về.

Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ của Huỳnh Dị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.