Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dụng tâm của Lý Thế Dân

Phiên bản Dịch · 2542 chữ

Vì chúc mừng trận đại thắng lần này, Lý Thế Dân còn riêng đại xá thiên hạ, hơn nữa còn buông lệnh cấm đi lại ban đêm tại Trường An, để dân chúng tận tình hưởng thụ vui sướng.

Việc thăng nhậm đại tướng quân không chỉ đơn giản chỉ ban xuống một tờ công văn.

Tượng trưng cho địa vị, còn cần một nghi thức long trọng, đón nhận ấn tỷ của đại tướng quân.

Tuy trước danh hiệu Hữu Uy Vệ đại tướng quân của Đỗ Hà còn có hai chữ “Kiểm Giáo”, nhưng bởi vì tiền nhiệm Hữu Uy Vệ đại tướng quân đã rời cương vị công tác, vì vậy hắn cũng có được quyền lực tướng quân chính quy chân chính.

Hai tay tiếp nhận ấn tỷ của đại tướng quân, trên mặt Đỗ Hà tràn ngập cảm xúc tự hào.

Kể từ hôm nay hắn đã là đại tướng quân. Một vị đại tướng quân hai mươi tuổi, cho dù phóng mắt khắp thời cổ đại cũng tìm không ra mấy người.

Nghi thức chấm dứt, buổi khánh công cũng dừng tại đây.

Đỗ Hà đang định đi tới Hữu Uy Vệ nhìn xem quân doanh thuộc về mình, còn chưa đi ra hoàng cung, liền nhận được tin Lý Thế Dân triệu kiến.

Đỗ Hà thông báo một tiếng với La Thông, Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi cùng Phòng Di Ái đang đi cùng, để họ thay thế mình phụ trách chuyện giao tiếp quyền lực.

Đi vào Cam Lộ điện, Lý Thế Dân vẫn như ngày thường đang ngồi cúi đầu phê duyệt tấu chương, thấy Đỗ Hà đi vào liền phất tay miễn cho hắn hành lễ, nói nhanh:

- Đến đây, xem sách một chút đi, đợi thêm lát nữa cùng trẫm đi một chỗ…

Hắn cũng không nhiều lời, tiếp tục cúi đầu bận việc.

Hôm nay bởi vì cần nghênh đón đội quân chiến thắng trở về, không cử hành triều hội như thường ngày. Tấu chương vì vậy cũng trì hoãn xuống, Lý Thế Dân là vị hoàng đế hôm nay có chuyện phải giải quyết trong hôm nay cho xong, trong việc xử lý quốc gia đại sự, hắn chưa bao giờ lười biếng.

Đỗ Hà cũng không khách khí với Lý Thế Dân, Cam Lộ điện là thư phòng của hắn, tàng thư phong phú, Đỗ Hà tiện tay tìm một quyển cổ thư hiếm thấy lật ra xem.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm của Lý Thế Dân từ phía trên truyền đến:

- Tiểu tử ngươi lại có thể dự liệu trước có người sẽ buộc tội ngươi, lại biết tự mình nhận tội kiểm điểm trước, rất không đơn giản!

Đỗ Hà ngẩng đầu thấy dáng tươi cười của Lý Thế Dân, cười khan nói:

- Không dám giấu diếm nhạc phụ đại nhân, đây có thể nói là gừng càng già càng cay, không phải tiểu tế có bổn sự biết trước, mà do phụ thân ta chỉ điểm…phụ thân nói thân ở quan trường thân bất do kỷ, không thể mang theo lòng hại người càng không thể không có lòng đề phòng người. Chẳng ai hoàn mỹ, bất cứ thời gian nào đều có thể phạm sai lầm, ở trong mắt người có ý đồ tội nhỏ có thể thành sai lầm lớn, dặn ta trước tiên nên dự phòng…Không thể tưởng được thật sự có người lại nhớ tới tiểu tế!

Lương tâm của Đỗ Hà cũng thật đen, đem sự tình thêm mắm dặm muối nói một trận, còn làm ra thần sắc ủy khuất. Hắn tính toán đòi chút điểm đồng tình cho bản thân mình, làm cho Lý Thế Dân xử lý vương bát đản tính kế mình, làm khó dễ hắn.

Đương nhiên Đỗ Hà cũng tính toán đùa giỡn ám chiêu một chút, trước sau cùng giáp kích mới có thể giải trừ lời cáo buộc mà bản thân hắn chẳng hiểu vì sao.

- Không thể mang lòng hại người nhưng không thể không có lòng đề phòng người…

Lý Thế Dân cúi đầu lẩm nhẩm hai câu, thở dài nói:

- Đây là tâm đắc làm quan nhiều năm của Đỗ tướng rồi đi, trẫm thật xin lỗi những cựu thần như bọn họ, bọn họ thân ở địa vị cao, lại không thể không cẩn thận hành sự, không dám có bất kỳ lười biếng nào. Đây là quan trường, tuy trẫm không liên quan trong đó nhưng cũng hiểu biết được một phần. Nếu không phải trẫm không ly khai được bọn họ, có đôi khi thật muốn để cho họ sớm được hưởng thanh phúc!

Hắn nhớ rõ lúc xưa khi Phòng, Đỗ hai người đi theo truy tùy hắn, hai người đều là tài tuấn kinh thế tuyệt diễm, tiêu sái hào phóng, trí kế vô song. Một người thiện mưu, một người nhìn xa trông rộng; Một người giỏi nhìn rõ lòng người, một người khéo quyết đoán, lẫn nhau phối hợp âm mưu dương mưu, mọi việc đều thật thuận lợi. Cho dù hắn gặp nguy hiểm thế nào, chán nản ra sao, hai người đều chưa từng phản bội, mạo hiểm tính mạng bản thân trù hoạch chính biến Huyền Vũ Môn giúp hắn.

Thế nhân đều nói Lý Thế Dân giết huynh giết đệ, tàn nhẫn như thế nào, âm mưu tính toán tường tận ra sao. Nào biết đâu rằng tình cảnh Lý Thế Dân lúc đó không lạc quan tới mức độ nào. Chính hắn bị rút binh quyền, những phụ tá đắc lực như Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối đều bị Lý Uyên đuổi ra khỏi Trường An. Lý Uyên lại thiên vị Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát tay cầm binh quyền lại toàn lực ủng hộ Lý Kiến Thành.

Lý Thế Dân là người có công lao lớn nhất Đại Đường, tới lúc đó lại cùng đường thật sự. Không có bao nhiêu người xem trọng Lý Thế Dân, nhưng Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối lại liều chết cải trang thành đạo sĩ lén trốn vào Trường An, trù hoạch chính biến Huyền Vũ Môn. Chính biến Huyền Vũ Môn, nói ra thật dễ nghe nhưng Lý Thế Dân lại biết đó căn bản chẳng đáng là gì, cũng chẳng phải là chính biến cung đình gì, mà là một lần ám sát, một lần dùng tính mạng để đánh bạc.

Lúc ấy nhân số mà Lý Thế Dân có thể vận dụng chỉ có tám mươi mốt người, bên trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, dùng tám mươi mốt người ám sát trữ quân tương lai của Đại Đường, một người là thống soái quân sự cao nhất Đại Đường, xác suất thành công lại có được bao nhiêu?

Hiện giờ bất quá chỉ mới hơn hai mươi năm, hai người Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối đều đã tóc bạc hoa râm, trên mặt còn sót lại dấu vết tang thương năm tháng, thanh xuân trôi qua, Lý Thế Dân nhìn thấy mà lòng chua xót.

Nghe Đỗ Hà nói ra lời này, trong lòng hắn cảm xúc thật khó nói nên lời, đối với gián quan buộc tội Đỗ Hà càng thêm thống hận, vì một chút chuyện nhỏ đám gián quan kia lại đứng ra đâm bị thóc chọc bị gạo. Nếu như đám gián quan kia là loại người công chính vô tư như Ngụy Chinh, còn có thể chấp nhận, dù sao Đỗ Hà cũng quả thật phạm sai lầm. Nhưng Thị Ngự Sử kia rõ ràng nhắm vào Đỗ Hà, đi ra công kích, rõ ràng là phá rối, trong lòng vừa nghĩ tới làm sao gây khó khăn cho tên Thị Ngự Sử kia, thuận tiện bắt được người đứng phía sau màn sai khiến hắn.

Lý Thế Dân nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện mình đã lạc đề, tìm Đỗ Hà cũng không phải để cho hắn tới đây đọc sách, tấu chương cũng đã phê duyệt xong, hẳn nên làm chính sự, tạm thời buông trôi ý nghĩ này đứng dậy.

- Đi, bồi trẫm đi một chỗ…

Lý Thế Dân đột nhiên nói một câu, đi phía trước dẫn đường.

Đỗ Hà cũng không hỏi đi nơi nào, chỉ theo sau, xem hướng đi hẳn là muốn xuất cung. Ở sau lưng hắn còn có mấy chục Thiên Ngưu Vệ bảo hộ an toàn cho hoàng đế, cả nhóm người tinh thần cảnh giác đi theo sát sau lưng.

Giờ phút này trên mặt Lý Thế Dân có chút dị thường, cũng không có bao nhiêu vui sướng, tràn ngập biểu tình phức tạp, tựa hồ có chút nặng nề.

Bọn họ đi ra khỏi hoàng cung, vòng về hướng đông.

Nhìn hướng đi của Lý Thế Dân, Đỗ Hà chợt hiểu, đó là phương hướng tới Hình Bộ. Hiện tại đi tới tử lao chỉ có một mục đích, nhìn Hầu Quân Tập.

Hầu Quân Tập bị giam trong trọng hình phòng, dù sao cũng là một nhân vật có danh dự uy tín, tử lao cũng không quá khó xem. Một người ở riêng, phạm vi không lớn nhưng chỉnh tề sạch sẽ, còn có chút ánh mặt trời.

Lý Thế Dân dặn hộ vệ ở ngoài chờ đợi, chỉ gọi Đỗ Hà theo sau.

Giờ phút này Hầu Quân Tập ngồi dựa ngay góc tường, mặc tù phục màu trắng, thần sắc có chút dại ra chán nản, không còn vẻ hăng hái năm xưa, trong tai nghe được tiếng bước chân, chết lặng quay đầu lại nhìn, thấy là Lý Thế Dân cùng Đỗ Hà, đồng tử trong mắt co rụt lại. Hắn không nhìn Đỗ Hà, mà đưa mắt dừng lại trên người Lý Thế Dân, yết hầu chợt động, một câu cũng không nói nên lời.

- Đã gặp người nhà chưa?

Biểu tình của Lý Thế Dân thật phức tạp, hắn vốn là một vị hoàng đế thật trọng cảm tình.

Mà Hầu Quân Tập là vị tướng lĩnh một tay hắn đề bạt lên, trong lòng của hắn Lý Tĩnh, Lý Tích, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức những người này còn kém Hầu Quân Tập. Đến nay hắn còn nghĩ mãi mà không hiểu rõ vì sao Hầu Quân Tập lại phản bội hắn.

Hầu Quân Tập phức tạp gật gật đầu, trên mặt hiện đủ mọi diễn cảm, vừa cảm động, vừa chết lặng, vừa áy náy. Hắn biết hành vi của mình không thể tha thứ, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ ra người nhà ở trong tay Lý Thế Dân nhưng vẫn còn sống được hoàn hảo trên đời này.

Nhưng đây chính là sự thật, sau khi hắn bị nhốt vào thiên lao chưa bao lâu, Lý Thế Dân cũng đã an bài cho hắn được gặp mặt thê nhi. Tuy rằng người nhà hắn đều bị hắn liên lụy, nhưng Lý Thế Dân đã sớm đặc biệt phân phó, không được làm khó bọn họ, ngoại trừ hạn chế tự do, cơm nước kém một ít cũng không gặp phải đối xử thiệt thòi gì.

Lý Thế Dân thở dài nói:

- Ta và ngươi cũng từng là vua tôi, xem như là duyên phận. Hôm nay coi như lần từ biệt cuối cùng, từ nay về sau gặp lại, chỉ có thể đối mặt di ảnh ôn lại tình nghĩa xưa…Còn có di ngôn gì nói với trẫm đi, trẫm sẽ hết sức làm cho ngươi…

Kỳ thật hắn có lòng muốn bảo hộ Hầu Quân Tập, ở trên triều đình cũng từng ám chỉ qua ý kiến của các thần tử.

Không hề nghi ngờ, quần thần chỉ có một đáp án:

- Tội của Quân Tập, thiên địa bất dung, thỉnh giết để khuyến cáo…

Lý Thế Dân cũng biết không thể tha thứ cho Hầu Quân Tập, cũng không quá kiên trì, nhưng giờ phút này trong lòng hắn thật bi thương, hai mắt biến thành đỏ đậm.

Hai mắt Hầu Quân Tập nhìn Lý Thế Dân thật sâu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó khăn từ bỏ, rốt cục nhịn không được quỳ rạp trên đất nói:

- Quân Tập ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, rơi vào hoàn cảnh hôm nay thật không dám trách bất luận kẻ nào. Được bệ hạ niệm tình cũ, dưới trướng làm tướng nhiều năm, cũng từng lập công vì nước, xin lưu một đứa con để tế bái tổ tiên…

Lý Thế Dân im lặng gật đầu nói:

- Trẫm cho phép…

Hầu Quân Tập thấy Lý Thế Dân đáp ứng không chút do dự, quỳ rạp trên mặt đất thật lâu không đứng dậy.

Lý Thế Dân đứng ngây người chốc lát, cuối cùng liếc mắt nhìn thoáng qua Hầu Quân Tập, quay đầu liền đi.

Ra thiên lao, Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn bầu trời chiều, khẽ nói:

- Ngươi có biết vì sao trẫm mang ngươi tới nơi này không?

Trong lòng Đỗ Hà tràn đầy nghi vấn, lắc đầu nói:

- Tiểu tế ngu dốt, thật không biết…

Lý Thế Dân lại nói:

- Vậy ngươi có biết vì sao trẫm cần nhâm mệnh ngươi làm Kiểm Giáo Hữu Uy Vệ đại tướng quân không?

Đỗ Hà cười nói:

- Vậy thì tiểu tế biết, là nhạc phụ đại nhân coi trọng tiểu tế đi…

Lý Thế Dân lại nói:

- Bởi vì ngươi cùng Hầu Quân Tập rất giống, không, còn xuất sắc hơn hắn rất nhiều…

Hầu Quân Tập là một thiên tài, một kỳ tài, nhưng bởi vì xuất thân nên không được bồi dưỡng tốt, hơn nữa do nguyên nhân tính cách, tính tình hắn lại có vẻ kệch cỡm, kiêu ngạo tự phụ lại thích khoe khoang, sử dụng cung tên nhưng lại không tinh thông, còn dùng vũ dũng tự xưng bản thân mình.

Nhưng Lý Thế Dân lại phát hiện tiềm lực bên trong người hắn, lưu lại bên cạnh bồi dưỡng, được Lý Tĩnh chỉ điểm cũng học được từ tài hoa của Lý Thế Dân.

Hầu Quân Tập trưởng thành làm người ghé mắt, tiêu chuẩn tài năng quân sự của hắn thẳng truy Lý Tĩnh, Lý Thế Dân; Tiêu chuẩn mưu lược thẳng truy Phòng Huyền Linh; Khả năng nhìn xa trông rộng cùng quyết đoán cũng có thể so với Đỗ Như Hối. Mặc dù ở những phương diện này còn kém hơn những người kia một phần, nhưng lại tập hợp được sở trường của những người kia. Cũng giống như Đỗ Hà, Lý Thế Dân đem Hầu Quân Tập trở thành kình thiên ngọc trụ của Đại Đường mà bồi dưỡng.

Hiện tại Hầu Quân Tập rơi vào hoàn cảnh như thế, Lý Thế Dân đau lòng, thật sự không biết dùng lời nào để hình dung…

Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Hà, nói:

- Hầu Quân Tập có, ngươi có; Hầu Quân Tập không có, ngươi cũng có…

Trong mắt Đỗ Hà sáng ngời, hắn đã có chút hiểu ra!

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.