Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xảo ngôn du thuyết

Phiên bản Dịch · 2630 chữ

Đỗ Hà nhìn lên Quốc Công phủ giản dị trước mắt, trong lòng cũng sinh ra một tia kính ý. Quả nhiên đúng như lịch sử ghi chép lại, A Sử Na Xã Nhĩ sau khi quy hàng Đường triều, trung tâm như một, lâm trận anh dũng, liên tục xây dựng công huân. Hắn vào triều làm phò mã, ra ngoài là chiến tướng, không ngại gian nguy vì Đại Đường chinh chiến tứ phương. Càng khó được chính là hắn cũng như Lý Tĩnh, làm quan thanh liêm, cuộc sống mộc mạc công huân lớn lao, không chút kiêu ngạo.

Ngay cả Lý Thế Dân cũng không thể không tán thưởng tự đáy lòng:

- Võ thần các triều đại, người xuất chúng dũng cảm, liên có được Xã Nhĩ đã cảm thấy thật thỏa mãn.

Nghe trong phủ truyền đến tiếng bước chân, Đỗ Hà hồi phục lại, thu liễm tâm thần. Hết thảy hướng đi đúng như hắn sở liệu, dưới sự thúc đẩy, cơ hồ cả triều văn võ đều bị thổi quét bên trong, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình. Đủ loại chủ ý ùn ùn, nếu nhất nhất thi hành chỉ sợ Đột Quyết không ra vài năm sẽ biến mất trên thế gian này.

Nhất là một chiêu di dân Lĩnh Nam càng thêm cực kỳ âm hiểm. Đỗ Hà không thể tưởng được người chính trực như Ngụy Chinh ở lúc cần thiết cũng có thể xuất ra được một chủ ý âm độc như thế.

Tóm lại trong trận thảo phạt mãnh liệt lần này, chuyện di dân Đột Quyết đã biến thành thần hồn nát thần tính, hết thảy đều tiến hành theo tình huống lý tưởng, chỉ còn kém một bước cuối cùng.

Cửa phủ mở rộng, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực sóng vai đi ra.

Đỗ Hà mỉm cười, trong lòng biết có thành công hay không phải xem hôm nay. Hắn tiến lên bái kiến, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều là đại tướng quân, là võ tướng mang binh có chức vị cao nhất, so với hắn lớn hơn rất nhiều.

A Sử Na Xã Nhĩ cười lớn giành bước lên trước, Đỗ Hà còn chưa kịp cúi người đã bị hắn nâng dậy nói:

- Đỗ tướng quân không cần đa lễ, nào, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, A Sử Na có chuyện muốn thỉnh giáo Đỗ tướng quân.

Chấp Thất Tư Lực cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười thân mật.

Đỗ Hà cũng hiểu được ý tứ, tuy hắn cùng nhị tướng có vài lần duyên phận tiếp xúc, nhưng quan hệ cũng không thâm sâu, nếu không phải có việc muốn nhờ cũng không cần phải khách khí với hắn như thế, nhất là trong thời khắc mấu chốt hiện tại. Hiện giờ thế cục rắc rối phức tạp, mà bản thân Đỗ Hà lại là công thần bắt giữ A Sử Na Kết Xã Suất, là người có quyền lực phát biểu nhất, muốn cầu Đỗ Hà chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Dưới sự dẫn dắt của nhị tướng, Đỗ Hà đi tới thư phòng bên trong Quốc Công phủ.

Thư phòng thật lớn, tàng thư bên trong gần ngàn bản, mỗi một quyển đều có dấu vết được lật xem, hiển nhiên thật sự không phải chỉ bài trí, chủ nhân đúng là thường xuyên dùng tới.

Vô hình trung Đỗ Hà đối với A Sử Na Xã Nhĩ càng nhìn cao hơn ba phần.

A Sử Na Xã Nhĩ mời Đỗ Hà ngồi xuống, gọi người dâng trà.

Nước trà cũng không phải thượng đẳng Long Tỉnh mà là loại giá trẻ Bích Loa Xuân, nhưng hiển nhiên đã xem là loại trà tốt nhất trong phủ.

Đỗ Hà cũng không e ngại bưng lên uống, A Sử Na Xã Nhĩ trầm giọng nói:

- Đỗ tướng quân, hiện giờ triều đình phân tranh, ngươi cũng đã được nghe nói. Việc này chứng thật là do A Sử Na Kết Xã Suất có lòng làm phản, làm ra việc ác trước tiên. Chúng ta cũng không phải muốn biện giải cho hắn, chỉ là chuyện hắn sai lầm không liên quan tới tộc nhân. Nếu bởi vì A Sử Na Kết Xã Suất để tộc nhân bị phạt tới Lĩnh Nam, như vậy thật sự rất oan uổng!

Đỗ Hà đặt chén trà lên bàn, cười nói:

- Điểm ấy các vị đừng lo, ta chính là vì việc này mà tới. Bệ hạ cũng biết hiện giờ ngôn luận bên trong triều đình rất bất lợi đối với các vị, ngài sợ các vị đa nghi nên gọi ta tiện thể nhắn lại cho các ngươi. Để các ngươi được yên tâm, chỉ cần một ngày ngài vẫn còn là hoàng đế, chỉ cần Đại Đường còn do bệ hạ làm chủ, tộc nhân Đột Quyết của các vị vẫn là con dân Đại Đường, sẽ không phải chịu bất cứ đãi ngộ không công chính nào. Điểm này tin tưởng các vị có thể tin tưởng bệ hạ sẽ làm được đến!

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều là người thẳng tính, vừa nghe được lời này của Đỗ Hà, hốc mắt đỏ lên, nước mắt như sắp rơi xuống.

A Sử Na cảm động nói:

- Thiên Khả Hãn bệ hạ…đối với chúng ta thật sự quá tốt!

Chấp Thất Tư Lực cũng trộm lau khóe mắt nói:

- Thiên Khả Hãn bệ hạ quá lo lắng, từ ban đầu chúng ta chưa từng hoài nghi lời hứa của ngài.

Chúng ta tin tưởng lời hứa của ngài cũng như núi tuyết phương bắc, tùy ý cho gió tuyết thổi đến nhưng mãi mãi không thay đổi, chỉ là lo sợ ngài thấy khó xử nên không thể quyết đoán mà thôi.

Cảm động hồi lâu, A Sử Na Xã Nhĩ mới nói:

- Đỗ tướng quân, tình thế hiện giờ ngươi hiểu rất rõ. Văn võ quần thần kiên trì như thế, mà Thiên Khả Hãn bệ hạ lại luôn luôn cự tuyệt can gián. Nếu cứ tiếp tục như thế đối với cả ba bên đều không có lợi. Ta không muốn thấy Thiên Khả Hãn bệ hạ bị khó xử, cũng không muốn bởi vì việc này mà trong triều đình nháo lên mâu thuẫn, càng không muốn nhìn thấy tộc nhân của ta phải di dời tới Lĩnh Nam chịu khổ. Nhưng ta thật sự nghĩ không ra lại có biện pháp nào vẹn toàn có thể giải quyết được mâu thuẫn này. Đỗ tướng quân tài trí hơn người, không biết có nghĩ ra diệu kế gì chỉ dạy cho ta, A Sử Na Xã Nhĩ sẽ vĩnh viễn ghi khắc ân tình của Đỗ tướng quân!

- Còn có ta!

Vẻ mặt Chấp Thất Tư Lực cũng thật nghiêm túc.

Đỗ Hã khó xử gãi đầu, bộ dáng như phi thường khó khăn, kỳ thật đáy lòng hắn đã sớm cười nở hoa, đúng là gặp khi buồn ngủ lại có người đúng lúc đưa lên gối đầu. Hắn còn đang lo lắng làm sao sắm được vai quân sư chỉ điểm hai người, không thể tưởng được họ lại trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Hắn ra vẻ suy nghĩ một lúc lâu, mới nói:

- Việc này nói ra thật phức tạp, như vậy đi, ta kể lại nguyên nhân vì sao tạo thành cục diện như hôm nay. Hai vị hẳn sẽ cảm thấy tình hình thật kỳ quái phải không? Vì sao hành vi cá nhân của A Sử Na Kết Xã Suất lại tạo ra mưa gió như vậy trong triều đình, vì sao một chuyện không lớn cũng không nhỏ lại tạo thành sóng to gió lớn như vậy, đem cả bệ hạ, cả triều văn võ kể cả tộc dân Đột Quyết của các vị đều bị liên lụy vào!

Câu nói của hắn chính là chuyện mà A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, bọn họ sinh hoạt tại Đại Đường không chỉ mới một hai năm, nếu tính toán kỹ lại, A Sử Na Xã Nhĩ đã trở thành phò mã Đại Đường bảy năm, Chấp Thất Tư Lực cũng đã sinh hoạt suốt mười năm.

Trong thời gian này, bọn họ tiếp xúc Đại Đường ngày càng hưng thịnh, là dung nạp trăm sông, có đại khí thôn nuốt sơn hà thiên hạ, có được uy thế làm người ta thần phục. Cả triều văn võ đối với họ cũng không hề có mâu thuẫn khúc mắc, nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao lại biến thành tình hình căng thẳng như bây giờ.

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Nói trắng ra chỉ có một nguyên nhân, các vị là người Đột Quyết, là ngoại tộc, thực sự không phải là người Đại Đường, là Hán tộc!

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều kịch biến, sắc mặt trở nên vô cùng khó xem. Từ sau khi thuần phục Đại Đường, bọn họ đã được tấm lòng rộng rãi của Lý Thế Dân cảm nhiễm, đã quyết định sẽ vì Đại Đường trả giá hết thảy, nhưng nếu bởi vì họ là người Đột Quyết nên bị bài xích, như vậy sẽ thật tổn thương tấm lòng của họ.

Đỗ Hà lại giảm bớt ngữ khí, nói:

- Hai vị đại tướng quân đừng trách tại hạ nói khó nghe, từ xưa đến nay Hoa Hạ cùng ngoại tộc bắc Trường Thành có cừu hận vĩnh viễn không thể tiêu tan. Từ thời Tần Hán là Hung Nô, đến thời kỳ Lưỡng Tấn lại có Ngũ Hồ, tiếp tục thời kỳ Tùy Đường lại có Đột Quyết. Giữa chúng ta xảy ra chiến sự nhiều không kể xiết, cừu hận lẫn nhau cũng càng ngày càng sâu. Tuy rằng Đại Đường lấy được thắng lợi, nhưng cừu hận tích lũy quanh năm suốt tháng vẫn tồn tại trong lòng mỗi người!

A Sử Na Xã Nhĩ lại nói:

- Nhưng Thiên Khả Hãn bệ hạ đã nói qua, sẽ không trách lỗi xưa. Ngài sẽ đối đãi tộc dân Đột Quyết như tộc dân Hán tộc Đại Đường, mà trên thực tế cũng làm được như vậy. Suốt mười năm nay con dân Đột Quyết sinh hoạt tại Đại Đường vô cùng yên ổn, đã sát nhập vào Đại Đường. A Sử Na Xã Nhĩ đã xem Đại Đường chính là tổ quốc của ta, vì tổ quốc chinh chiến, vì quốc gia bán mạng, cừu hận là có thể hóa giải!

Đỗ Hà lắc đầu cười nói:

- A Sử Na đại tướng quân, suy nghĩ của ngài thật quá ngây thơ rồi. Cừu hận là có thể hóa giải, nhưng tuyệt đối không thể nói hóa giải liền hóa giải.

Ở trong mắt các ngươi Đại Đường chiếm cứ thổ địa phong thủy trù phú, lại thường xuyên xuất binh thảo phạt các vị, tàn sát giết chóc tộc dân của các vị. Nhưng ở trong mắt Đại Đường con dân, Đột Quyết các vị có phải là cường đạo hay không? Chiến tranh giữa hai dân tộc, không có phân biệt tà ác cùng chính nghĩa, nhưng lẫn nhau vẫn có cừu hận. Bệ hạ quả thật có được lòng dạ biển chứa trăm sông, ngài đã tiếp nhận các vị.

Nhưng loại lòng dạ rộng rãi đại khí này không phải người nào cũng sẽ có. Những dân chúng Đại Đường từng bị Đột Quyết hãm hại chưa chắc đã chịu thừa nhận, những vị đại thần chán ghét các vị chưa chắc đã chịu thừa nhận.

Chỉ là vì có mệnh lệnh của bệ hạ, bọn hắn không có cách nào, chỉ có thể tuân lệnh, nhưng trong lòng chán ghét cừu hận cũng không vì một câu nói của bệ hạ mà hóa giải, chỉ cất giấu trong lòng, không dám biểu lộ đi ra. Đồng dạng ta tin tưởng tộc dân Đột Quyết của các vị cũng có người cừu hận dân chúng Đại Đường, cũng không phải người Đột Quyết nào cũng có ý tưởng như hai vị. Nói thật cho ta biết, tộc dân của các vị thực sự không hề bài xích Đại Đường sao?

A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực im lặng không nói gì, thật lâu Chấp Thất Tư Lực mới nói:

- Câu nói này của Đỗ tướng quân ta thật sự không thể phủ nhận. Đừng nói là người khác, nói chính mình, ban đầu khi thua bại trong tay Đại Đường trong lòng ta không phục, từng nghĩ sẽ phản kháng. Nhưng từ sau khi cảm nhận được lòng dạ rộng lớn biển chứa trăm sông của Thiên Khả Hãn bệ hạ, ta đã buông cừu hận, thay đổi ý tưởng. Tộc dân của ta cũng như vậy, khi Đông Đột Quyết diệt vong, cảm xúc phản Đường quả thật mãnh liệt, nhưng trải qua sinh hoạt mười năm yên ổn, phần lớn tộc dân đã sớm thông hiểu hết thảy!

Đỗ Hà nói tiếp:

- Đại tướng quân cũng nói, đây là phần lớn tộc dân mà không phải toàn bộ, điều này nói rõ vẫn còn có người không chịu an phận. Nơi này ta không phủ nhận thời gian có thể hòa tan hết thảy, kể cả cừu hận. Thế nhưng cần phải có một đoạn thời gian dài đăng đẵng, mười năm còn xa xa không đủ. A Sử Na Kết Xã Suất chính là mồi lửa khơi gợi lên vấn đề này, giả sử không có hắn dẫn dắt sự kiện này, như vậy ở hai mươi năm hoặc ba mươi năm sau, thời gian quá dài sẽ có thể tiêu hủy cừu hận giữa hai dân tộc. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một A Sử Na Kết Xã Suất, làm cho những người còn chưa quên cừu hận lại một lần nữa tìm về ký ức cừu hận bài xích kia, do đó lại mãnh liệt bạo phát. Hoàn toàn có thể nói, A Sử Na Kết Xã Suất đã hủy diệt bao nhiêu cố gắng dung hợp của bệ hạ đối với hai dân tộc chúng ta, khiến mâu thuẫn giữa song phương lại một lần nữa ác hóa, đây là nguyên nhân khiến sự kiện này phát sinh ngày càng lớn!

Chấp Thất Tư Lực thở dài nói:

- Nói đến cùng cũng là do các ngươi không thể thừa nhận chúng ta!

- Sai lầm rồi!

Đỗ Hà nghiêm túc nhìn hắn nói:

- Không phải chúng ta không tiếp nhận các vị, mà là các vị ngay từ đầu luôn luôn không muốn dung nhập chúng ta. Đông Đột Quyết đã sớm tiêu diệt, quốc gia của các vị đã không còn tồn tại, nhưng các vị vẫn cứ quần cư cùng một chỗ, cùng Đại Đường cách ly thật rõ ràng. Đừng nói là người khác, dù chính hai vị đại tướng quân khi mở miệng đều nói “tộc dân” của chúng ta, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho các vị cũng không hề đem Đại Đường là mẫu quốc của chính mình… Đây chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng trực tiếp phản ứng lòng của các vị…Thử hỏi các vị không phối hợp cùng Đại Đường, không đem chính mình xem là người Đại Đường, Đại Đường làm sao yên tâm tiếp nhận các vị?

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.