Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức thạch phá thiên kinh

Phiên bản Dịch · 2614 chữ

Trong vòng ba tháng tiếp theo, Đỗ Hà xem như vượt qua thời gian như thần tiên, cảnh đẹp Giang Nam như vẽ, bởi vì muốn cùng Vũ Mị Nương giả trang tình lữ, bọn họ không ngừng đi dạo khắp nơi, thời gian trôi qua thật thoải mái.

Vũ Mị Nương trời sinh mị cốt, đôi mắt như cười, tràn đầy sức hấp dẫn, càng thêm ý trung nhân của nàng là Đỗ Hà, đối mặt với cơ hội như thế, tự nhiên không thể thiếu một phen nồng nàn, Đỗ Hà cấm dục hơn nửa năm bị nàng hấp dẫn, thường xuyên có ý niệm xúc động muốn đem yêu nghiệt không biết trời cao đất rộng kia hành quyết ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng thật oán niệm nhẫn nhịn xuống.

Căn cứ theo kế hoạch của Đỗ Hà, Ba Vũ Hưng đã thành công lẫn vào Chấn Uy võ quán, đã trở thành đồ đệ thứ sáu của Chu Chấn Uy, hôm nay đang chỉ điểm võ nghệ cho hắn. Đỗ Hà biết rõ sở dĩ Chu Chấn Uy thu lưu Ba Vũ Hưng là vì tính cách Ba Vũ Hưng chuyên nhất, là một nhân tài tập võ, không muốn uổng phí nhân tài, nhưng đối với hắn chưa hẳn hoàn toàn tín nhiệm.

Sự thật cũng là như thế, Đỗ Hà biên soạn cho Ba Vũ Hưng một thân thế ly kỳ, đem thân thế nhân vật nam chính Hồ Phỉ trong Tuyết Sơn Phi Hồ của Kim Dung gắn lên người Ba Vũ Hưng, chỉ là không đến nỗi ly kỳ khúc chiết như vậy, chẳng hạn như đem nhân vật Miêu Nhân Phụng coi như kẻ thù giết cha.

Chu Chấn Uy ở mặt ngoài nhận lấy Ba Vũ Hưng, nhưng sau lưng lại phái thân tín đi điều tra thân phận của hắn. Người che giấu cho Ba Vũ Hưng là Lý Thế Dân, đương kim đệ nhất nhân của Đại Đường vương triều. Hắn muốn bịa đặt ra một nhân vật thật sự dễ như trở tay, thật rất dễ dàng. Thân phận giả của Ba Vũ Hưng là một người thực sự tồn tại, căn bản không thể tra được điều gì dị thường.

Tra xét hết thảy là thật, lúc này Chu Chấn Uy mới đối đãi Ba Vũ Hưng như đồ đệ thực sự, tự mình truyền thụ võ nghệ không hề giấu diếm. Ba Vũ Hưng cũng dựa theo lời phân phó của Đỗ Hà, làm gì cũng thực sự, ở bên trong Chấn Uy võ quan không hỏi đến thế sự, chỉ vùi đầu luyện tập võ nghệ.

Sự hiện hữu của hắn là một thanh đao sắc bén có thể đâm vào trong đám dư nghiệt của Lý Kiến Thành, không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dùng tới, nếu dùng nhiều sẽ bị người hoài nghi, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.

Ở chỗ Mã Ngạn Phi cũng truyền đến tin tức, dưới phương pháp thẩm vấn bằng tinh thần, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có thể giữ lại được bí mật, mặc dù là nam nhi làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi suốt hơn hai mươi ngày không được chợp mắt ngủ, liên tục bị ép hỏi bức cung, mặc dù là người có ý chí mạnh mẽ cũng không cách nào chịu nổi. Kết cục chỉ có hai con đường, một là đem người bị thẩm vấn bức bách nổi điên, tinh thần thất thường, một là theo bản năng phải nhổ ra hết thảy. Nhưng có thể kiên trì đến mức nổi điên đương thời cũng thật hiếm thấy.

Nhóm người bị bắt tự nhiên không có được bổn sự này, vì vậy đã hoàn toàn khai ra tất cả.

Đoạn Càn Chí đúng là người biết rất nhiều so với những người còn lại, nhưng chỉ biết rõ Chu Chấn Uy xác thực là một trong những dư nghiệt của Lý Kiến Thành, hơn nữa địa vị rất cao, mặt khác còn một tin tức tương đương trọng yếu, nói Chu Chấn Uy rất kính trọng Vân Trác.

Điểm này đúng là không chút tầm thường, theo đạo lý dư nghiệt của Lý Kiến Thành là những người thuộc về đời trước, thủ lĩnh đứng sau màn phải là tâm phúc còn sống sót của Lý Kiến Thành năm xưa.

Chu Chấn Uy với tư cách là người thế hệ trước, vậy mà lại kính trọng với người tuổi trẻ như Vân Trác, đủ chứng minh địa vị của Vân Trác cao hơn Chu Chấn Uy. Chu Chấn Uy võ nghệ cao tuyệt, danh chấn thiên hạ, mặc dù Đỗ Hà chưa thấy hắn ra tay, nhưng từ võ nghệ của đại đệ tử hắn là Lý Dật Phong cũng có thể thấy được võ nghệ của hắn.

Nhân vật như thế, địa vị còn kém hơn người tuổi trẻ như Vân Trác, như vậy thân phận của Vân Trác cũng đã trở nên rõ ràng.

Hắn rất có thể chính là vị thiếu chủ kia, nhi tử của Lý Kiến Thành.

Mặc dù là không phải, nhưng dùng hắn làm chủ tuyến nhất định sẽ có thu hoạch.

Một võng lưới lớn đã dần dần trải rộng.

Trong khoảng thời gian gần đây, Đỗ Hà thường thường cùng Vân Trác uống rượu trò chuyện, quan hệ hai người được tận lực kiến tạo xuống, có thể xem như chỉ hận gặp nhau thật muộn, như keo như sơn, chỉ kém còn chưa đốt giấy vàng kết nghĩa kim lan.

Bất quá Vân Trác vẫn chưa mở miệng mời hắn gia nhập, điều này thật làm Đỗ Hà sốt ruột, nhưng hắn cũng đã nhận được mật báo, đã có người ở tại quân doanh Trường An nghe ngóng tin tức của hắn. Lúc trước hắn đã dám nói mình từng nhậm chức dưới trướng Hầu Quân Tập, tự nhiên sẽ có người vì mình che lấp, căn bản cũng không tra xét ra được gì.

Vì bức bách Vân Trác mở miệng, ngày hôm đó Đỗ Hà đặc biệt hướng Vân Trác chào từ biệt, nghe nói hắn phải đi, sắc mặt Vân Trác nhất thời thay đổi, thấp giọng hô lên:

- Đỗ huynh phải đi, đây là vì sao? Không phải đã nháo mâu thuẫn với Vũ cô nương rồi a?

Đỗ Hà mỉm cười lắc đầu nói:

- Phải đi chính là vì Mị Nương, Vũ gia gia đại nghiệp đại, ngành trà sản xuất ngày tiến cả đấu vàng. Nhưng ta một thân một mình, cái gì cũng không có, lại dựa vào cái gì đến lấy Mị Nương.

Cho nên ta quyết định muốn đi làm một phen đại sự nghiệp, quang minh chính đại cưới Mị Nương. Phân ly ngắn ngủi đổi lấy chính là hạnh phúc lâu dài, Mị Nương cũng đồng ý với cách làm của ta, nàng nói Trường An là trung tâm của Đại Đường vương triều, cơ hội ở nơi đó vượt xa Giang Nam rất nhiều!

Trải qua nhiều ngày ở chung, Vân Trác đã đầy đủ kiến thức được tài năng mưu lược của Đỗ Hà, nếu cho hắn đi đến Trường An sẽ trở thành kẻ địch của mình, do dự một thoáng, thấp giọng nói:

- Ai nói Trường An nhất định là có cơ hội, hiện tại có một cơ hội tốt trời ban, muốn xem Đỗ huynh có tranh thủ nắm bắt hay không thôi!

Đỗ Hà ngẩn ngơ, vội hỏi:

- Mong Vân huynh chỉ giáo!

Vân Trác cười nói:

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi chỗ hẻo lánh chúng ta từ từ nói!

- Được!

Đỗ Hà trả lời thật thống khoái, tận đáy lòng hắn hiểu được ý định của Vân Trác. Chuyện này quan hệ tới sự thành bại của bọn hắn, trước khi thời cơ chưa tới tuyệt không thể để lộ nửa điểm phong thanh. Mặc dù võ nghệ của Vân Trác thật tốt, nhưng không phải là địch thủ của Đỗ Hà, nếu Đỗ Hà không đồng ý gia nhập vào bọn hắn, muốn cường lưu Đỗ Hà ở lại là không thể nào. Vì vậy hắn muốn dẫn Đỗ Hà đến một nơi có thể đem Đỗ Hà tru sát tại chỗ nếu bàn không xong việc này.

Quả nhiên không ngoài sở liệu.

Vân Trác trực tiếp dẫn Đỗ Hà đi tới một quán rượu gần Chấn Uy tiêu cục, đi vào một nhã gian.

Đỗ Hà ngồi trên ghế có thể rõ ràng phát giác được khắp bốn phía có một cỗ hào khí vô cùng áp lực, rất hiển nhiên hắn đã bị bao vây, hơn nữa nhân số không ít, cao thủ cũng không ít.

Đỗ Hà vội vàng nói:

- Ở nơi này không người, khi nãy Vân huynh nói có cơ hội không biết là…

Vân Trác trầm giọng nói:

- Đỗ huynh có biết vì tiền thái tử Lý Kiến Thành?

Đỗ Hà ra vẻ kinh ngạc nói:

- Biết rõ, năm đó biến cố Huyền Vũ Môn là chuyển hướng của Đại Đường ta, mặc dù không người dám thảo luận sau lưng nhưng ai cũng đều biết rõ!

- Ta chính là nhi tử của Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành là phụ thân của ta, giang sơn Đại Đường vốn thuộc về chúng ta!

Vân Trác nói ra một câu như thạch phá thiên kinh, đem chuyện mẫu thân mình là Tống Nhạn Nhi, là nữ nhi của đại tướng Tống Lão Sinh Tùy triều, bởi vì Lý Đường chiếm cứ Trường An, làm gia đạo Tống gia sa sút, bất đắc dĩ phải dấn thân vào thanh lâu.

Giám quốc Lý Kiến Thành dùng tên giả Lý Thành gặp mặt nàng, sau đó mới mang thai Vân Trác. Cuối cùng Tống Nhạn Nhi biết được thân phận chân thật của Lý Kiến Thành, trong cơn tức giận đi xa tha hương, về sau ở lại Giang Nam.

Đỗ Hà giả vờ trợn mắt há hốc mồm, thật lâu nói không ra lời, qua hồi lâu mới nói:

- Vân…Vân huynh, ngươi không phải muốn…muốn phục hồi…

Vân Trác gằn giọng nói:

- Vì sao lại không? Giang sơn Đại Đường này vốn nên thuộc về phụ hoàng ta, là Lý nhị tặc dùng thủ đoạn ti tiện cường đoạt mất. Hôm nay ta thừa kế nghiệp cha, có gì không thể?

Đỗ Hà còn chưa ngốc tới mức làm ra vẻ bị hai câu nói này của hắn đả động, nếu quá đơn giản bị đánh động sẽ làm cho người khác hoài nghi, nhất định phải đến thời khắc mấu chốt mới có thể nhả ra, làm ra vẻ nói:

- Không được, Vân huynh, với tư cách bằng hữu ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi thì hơn. Quả thật Lý Thế Dân giết huynh bức phụ, xác thực vi hiếu nghĩa, nhưng bất kể nói như thế nào hắn cũng là một vị quân vương hùng tài vĩ lược. Hôm nay quốc lực Đại Đường phát triển không ngừng trên tay hắn, quốc gia binh tinh dũng tướng, thiện chiến binh mã không dưới năm sáu mươi vạn. Hơn nữa trong Tôn Tử binh pháp có nói, đạo thiên địa tướng pháp, không thể rời khỏi năm loại nhân tố mấu chốt này. Đạo chính là muốn nói quân chủ cùng dân chúng đều có mục tiêu giống nhau, ý chí thống nhất, có thể đồng sinh cộng tử mà không e ngại nguy hiểm. Thiên là chỉ ngày đêm, âm dương, hàn thử, tứ quý thay đổi. Địa là chỉ địa thế cao thấp, lộ trình, địa thế hiểm yếu hay bằng phẳng, chiến trường rộng lớn hay hẹp hòi, là sinh địa hay tử địa. Tướng, là chỉ tướng lãnh túc trí đa mưu, thưởng phạt có tín dự, đối với bộ hạ nhiệt tình yêu mến, dũng cảm quyết đoán, quân kỷ nghiêm minh. Pháp là chỉ kết cấu tổ chức, phân chia trách quyền, biên chế nhân viên, quản lý chế độ, bảo đảm tài nguyên, điều phối vật tư. Đương kim bệ hạ tài đức sáng suốt, chiếm cứ thiên thời địa lợi, ngoài ra nhân tài vô số, chế độ quốc gia đều không thể bắt bẻ. Mặc dù ta không biết thực lực của Vân huynh có bao nhiêu, nhưng muốn cùng đối kháng với Đại Đường hiện tại không khác gì lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức!

Những lời này là đạo lý cơ bản, Đỗ Hà cũng không sợ nói ra.

Vân Trác lại không cho là đúng, cười nhẹ một tiếng nói:

- Đỗ huynh chỉ biết một mà không biết hai, hết thảy cũng như lời ngươi nói, cũng xác thực tồn tại những vấn đề này. Nhưng vạn nhất Lý nhị chết đi thì sao đây? Đương kim thái tử thất đức, tam hoàng tử Lý Khác có tiền triều lão thần ủng hộ, làm người cũng rất có uy vọng, đối với ngôi vị hoàng đế cho tới nay đều nhìn chằm chằm. Lý Thái ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, vốn không phục Lý Thừa Càn, nếu Lý nhị chết, Lý Thái có thể nhìn thẳng để mặc Lý Thừa Càn kế nhiệm ngôi vị hoàng đế thì ra quỷ rồi. Còn có Tề Vương Lý Hữu, người này là đồ phế vật, có chí lớn nhưng tài mọn, đối mặt loạn cục có lẽ hắn là người đầu tiên đứng ra cắt cứ thành chư hầu cũng không nhất định. Hoàn toàn có thể tưởng tượng, khi đó Đại Đường sẽ rối loạn thế nào? Ở phương bắc Tiết Duyên Đà ủng binh ba mươi mấy vạn, ở tây bắc Đông Đột Quyết tuy nguyên

khí đại thương, nhưng vẫn còn khả năng một trận chiến, còn có Thiết Lặc, Tây Đột Quyết, Thổ Phiên, Nam Chiếu, những dị tộc thực lực không tầm thường này đối mặt với Đại Đường hỗn loạn, sẽ có mấy nước vẫn tiếp tục thần phục như trước? Hoàn toàn có thể tưởng tượng đến lúc đó thiên hạ sẽ là cục diện thế nào, đây là thời cơ mà chúng ta phải chờ đợi!

Đáy lòng Đỗ Hà rung động, nếu như hết thảy dựa theo kịch bản của Vân Trác mà tiến hành, sẽ là bi kịch của toàn bộ Trung Quốc, thiên hạ lại lần nữa lâm vào hỗn loạn, năm đó bi kịch chiến loạn toàn lãnh thổ sẽ trình diễn một lần nữa. Nhưng hết thảy điều kiện tiên quyết là nếu Lý Thế Dân chết không minh bạch.

Lý Thế Dân hiện tại là hoàng đế Đại Đường, thâm cư trong hoàng cung, muốn hắn chết nói dễ vậy sao?

Tuy tên gia hỏa này rất tự kỷ, thỉnh thoảng cải trang xuất cung nhìn ngắm Đại Đường phồn hoa, nhưng ngày xuất cung lại bất định, lại thêm mỗi lần hắn vi phục xuất tuần bên cạnh đều có hộ vệ bảo hộ, mà chính bản thân hắn từng là một hãn tướng anh dũng chiến đấu, mặc dù có cố tình ám sát cũng là bất lực.

Nhưng Vân Trác lại dám nói lời tự tin như thế, chém đinh chặt sắt, hoàn toàn là biểu lộ hiện tại Lý Thế Dân sắp trở thành món thịt trên thớt.

Nghe được tin tức như thế, Đỗ Hà không thể không nghiêm túc mà suy nghĩ!

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.