Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm động phòng hoa chúc

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Trường Nhạc đi tới, ngón tay ngọc nhẹ nhàng chạm lên ngực hắn, nói:

- Cao Dương vẫn luôn như vậy, phu quân cũng không cần so đo với nàng làm gì!

Đỗ Hà nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều của nàng hiện lên vẻ lo lắng, tựa hồ lo sợ mình vì vậy mà chán ghét Cao Dương nên muốn đứng ra làm người hòa giải. Nàng lại không biết động tác của mình lại mê người đến thế nào, thật giống như đang chủ động khiêu khích hắn.

Đầu của Đỗ Hà liền gật nhanh như gà mổ thóc:

- Được rồi, ta cũng không so đo với tiểu nha đầu kia nữa, nhưng phải so đo với nàng!

Trường Nhạc lập tức hiểu ý, cúi đầu thẹn thùng, nhớ tới mấy ngày trước Trưởng Tôn hoàng hậu từng cho nàng một quyển đông cung đồ, làm nàng xấu hổ đến đỏ hồng mặt. Hôm nay là đêm tân hôn của họ, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, tâm hồn thiếu nữ đã ngầm đồng ý, chỉ là việc này luôn cảm thấy vô cùng khó xử, rụt rè khó thể nói ra miệng.

Loại chuyện này không cự tuyệt chính là chấp thuận, đạo lý đơn giản như vậy đương nhiên Đỗ Hà hiểu thật rõ ràng.

Đỗ Hà ôm Trường Nhạc vào lòng, tuy còn cách một lớp quần áo, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được da thịt non mềm tuyệt sắc trong lòng mình, làm hắn cảm thấy ấm áp đầy lòng, vô cùng vui vẻ thoải mái.

Đỗ Hà ôm lấy Trường Nhạc, nhìn xuống tuyệt đại giai nhân thủy linh, không kìm lòng được nâng khuôn mặt của nàng lên, nhìn thấy gò má đỏ bừng của nàng cùng đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng diễm nhỏ nhắn, phảng phất còn kiều nộn hơn cả cánh hoa, chín ngọt như anh đào mặc người ngắt lấy, làm sao còn tự chủ được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.

Trường Nhạc thấy Đỗ Hà nâng mặt mình lên, liền nhắm nghiền mắt, nàng chưa bao giờ gặp qua việc này, dưới ánh mắt nóng bỏng của Đỗ Hà, nàng hoàn toàn lúng túng, vừa ngượng ngùng lại vừa khẩn trương.

Còn định cúi đầu che giấu vẻ ngượng ngập, lại cảm thấy bờ môi mình bị bao phủ, một cảm giác hưng phấn choáng váng nảy sinh, nhất thời chân tay luống cuống, dục hỏa dần dần bốc cháy, theo bản năng nàng cũng hôn trả lại.

Hai người ôm nhau quên hết tất cả, hôn thật nồng nàn.

Đỗ Hà bế bổng Trường Nhạc đi về giường.

Hai người ngã xuống giường, tựa như củi khô gặp phải lửa nóng, không thể vãn hồi.

Phù dung trướng noãn, Đỗ Hà cùng Trường Nhạc cùng phó vu sơn, cả phòng tràn đầy xuân sắc…

Ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào, Trường Nhạc nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của ái lang, hai tay ôm chặt hắn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say, đáy lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc, chợt thấy Đỗ Hà có vẻ như sắp tỉnh giấc vội vàng nhắm nghiền hai mắt lại.

Đỗ Hà mở mắt, nhìn thấy Trường Nhạc đang yên ổn nằm ngủ trong lòng mình, gương mặt còn lưu chút nước mắt, khóe môi thoáng run rẩy. Còn đang dự định thưởng thức hình ảnh mỹ nhân say ngủ, phát hiện cánh tay Trường Nhạc đang ôm mình có vẻ hơi run, chẳng phải…

Đỗ Hà cười cổ quái, nhớ tới đêm qua cùng nàng đại chiến hai hiệp, làm cho nàng phải đau khổ cầu xin tha thứ. Hắn dùng tay trêu đùa chỗ mẫn cảm của nàng, trêu chọc bên tai:

- Tối hôm qua đủ không? Nàng gọi thật lớn a, nếu không chúng ta lại đến một lần?

Trường Nhạc không giả vờ được nữa, nắm lấy bàn tay đang tác quái, nói:

- Trời sáng rồi, theo tập tục chúng ta phải ra đại sảnh bái cha mẹ nữa đó!

Đỗ Hà cũng nhớ tới chính sự, thời cổ đại phiền nhất chính là lễ tiết. Tính cách hắn xưa nay vốn tiêu sái không thích bị lễ tiết trói buộc, nhưng có chút lễ tiết cũng đáng giá phải tuân thủ, nhất là lễ tiết hiếu kính đối với cha mẹ càng nên đáng giá tôn sùng.

Nghe Trường Nhạc nhắc nhở, Đỗ Hà phục hồi lại tinh thần, đúng lúc này ngoài phòng truyền vào tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thị tỳ đã đứng bên ngoài chờ từ lâu, chỉ là vẫn không dám quấy rầy đôi phu thê vừa qua đêm tân hôn, thẳng đến khi nghe được bên trong có động tĩnh mới gõ cửa chờ phân phó.

Trường Nhạc mỉm cười, lẳng lặng nhìn Đỗ Hà cũng không lên tiếng.

Đỗ Hà hiểu ý nàng, như chủ nhân một nhà, cười nói:

- Vào đi!

Nghe được tiếng gọi, hai tỳ nữ của Trường Nhạc cùng Linh Lung đẩy cửa đi vào, trong tay bưng những đồ vật chuẩn bị rửa mặt chải đầu.

Trước khi họ đi vào, Đỗ Hà đã lấy quần áo trong mặc vào, đi ra cho Linh Lung hầu hạ. Hai thị nữ chia ra một người hầu hạ Trường Nhạc, một người đi tới bên giường, nhìn thấy điểm lạc hồng rơi trên giường, dùng kéo chuẩn bị sẵn đem chỗ đó cắt xuống.

Trường Nhạc tiến lên cầm lấy mảnh vải kia, tựa hồ muốn lưu giữ lại.

Đỗ Hà cười cười, nhìn Trường Nhạc mím mím môi.

Trường Nhạc thấy Đỗ Hà trêu chọc, có chút hờn dỗi, nhưng vẫn thận trọng lưu giữ lại mảnh vải.

Hai người rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị hết thảy cùng nhau đi tới Thái Quốc Công phủ.

Bên ngoài Thái Quốc Công phủ đã sớm có người chờ đợi nghênh đón hai người đi vào đại sảnh. Trên cao Đỗ Như Hối cùng Chương thị đã ngồi ngay ngắn, lúc này Đỗ Hà dẫn theo Trường Nhạc cùng tiến tới quỳ xuống, kính trà, nói:

- Cha mẹ, hài nhi kính trà!

Nhị lão rốt cục thấy Đỗ Hà đã thành gia, hai mắt liền đỏ lên, cười nhận chén trà, uống một hớp, liền nói:

- Nhị lang, con mau đứng lên!

Còn đang nói chuyện, nước mắt Chương thị bỗng nhiên chảy xuống, Đỗ Như Hối cũng cảm giác vui mừng sâu sắc.

Trường Nhạc cũng quỳ xuống nói:

- Công công bà bà, con dâu kính trà!

Nhị lão lập tức mặt mày hớn hở, nhận lấy trà uống một hớp, lại lấy ra hai bao lì xì, đưa cho hai người nói:

- Nhanh đứng lên, đứng lên!

Kế tiếp là một quá trình lễ tiết phức tạp, ăn trứng gà đỏ, đại tảo, quế viên, đậu phộng, hạt dưa…

không có gì ngoài ý nghĩa sớm xin quý tử cùng ban thưởng.

Chương thị kéo tay Trường Nhạc cùng trò chuyện.

Đỗ Hà cùng Đỗ Như Hối đều nói chuyện phiếm về ngày hôm qua.

- Phụ thân, ngày hôm qua hành động mạo muội của hài nhi không gây thêm phiền toái gì cho lão nhân gia đi?

Đỗ Hà cũng không hối hận hành động lúc đó của mình, chỉ là không muốn làm liên lụy Đỗ Như Hối mà thôi.

Đỗ Như Hối cười nói:

- Không sao, dù sao cha con cũng đi theo tùy tùng bệ hạ gần hai mươi năm, việc này là do con dâu tự nguyện, cũng không phải do chúng ta bắt buộc. Với lòng dạ của bệ hạ cũng không đến mức nhỏ hẹp như thế. Mới đầu quá mức đột nhiên, quả thật có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó ngẫm lại cũng hiểu được nhị lang làm vậy là có đạo lý, lần một lần hai cũng thôi đi. Nếu để lão già như phụ thân mỗi lần nhìn thấy con dâu mỗi lần đều phải hành lễ, tận đáy lòng cũng cảm thấy không thoải mái, lần này bị các ngươi làm như thế, có lẽ sẽ tạo ra một hình huống mới cũng không nhất định!

Đỗ Như Hối có chút thần bí cười cười nói.

Đúng như sở liệu của Đỗ Như Hối, chuyện Trường Nhạc quỳ lạy trước mặt mọi người hiện tại trong Trường An cũng đã xôn xao. Có người nói Trường Nhạc làm công chúa, với thân phận công chúa tôn sư không nên như thế. Có người lại đồng ý cách làm của Trường Nhạc, cảm thấy mỗi chữ mỗi câu của Đỗ Hà thật đáng cảm động vô cùng, công chúa dù là cũng là con dâu, hoàng gia cũng nên đại biểu tấm gương cho thế nhân, không phải là bồ tát sống luôn để cho người cung phụng.

Việc này cũng đã náo tới trước mặt Lý Thế Dân, nhìn hai bên cãi nhau, Lý Thế Dân liền làm ra câu trả lời. Đại Đường dùng nhân hiếu trị quốc, trưởng lão là tôn. Từ ngày hôm nay trở đi, trước mặt cha mẹ chồng công chúa cũng nên thực hiện hiếu đạo làm người.

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.