Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo soái lưu thiếp

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

- Rầm!

Lý Thế Dân vỗ án làm phát ra thanh âm vang động khiến đống tấu chương văng tung tóe, giá bút rơi xuống đất, chén trà cũng đổ nghiên, quát một câu:

- Nghiệp chướng, vì thế đã đoạn chân, còn không biết hối cải.

Đỗ Hà ở bên cũng càng hoảng sợ, đi vào Đường triều đã gần đến một năm, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lý Thế Dân phẫn nộ như thế, khuôn mặt tuấn vĩ cương nghị méo mó khiến hắn có một loại ảo giác, nếu bây giờ có Lý Thừa Càn ở đây thì chắc đã bị cha hắn nuốt sống.

- Lý thúc thúc, bớt giận, công việc còn nặng nề, nếu chọc tức thân thể sẽ không ổn!!

Thấy Lý Thế Dân nộ phát như điên, Đỗ Hà nhịn không được cũng thở dài, không nghĩ Lý Thế Dân sẽ giận đến mức ấy.

Kỳ thật Lý Thế Dân tức giận như thế cũng không phải không có nguyên nhân. Vì thiên hạ vừa mới bình định mới bất quá hơn mười năm, những năm này hắn vì quốc sự bề bộn mà không làm thật tốt trách nhiệm một người cha nhưng ký thác vào Lý Thừa Càn rất cao, vẫn luôn coi là thái tử kế nhiệm để bồi dưỡng, tạo môi trường, bổ nhiệm lão sư tốt nhất.

Nhưng hành vi của Lý Thừa Càn quả thật khiến hắn đau lòng. Nếu như vấn đề phẩm đức, Lý Thế Dân có lẽ sẽ dễ dàng tha thứ, nhưng hành vi của Lý Thừa Càn không chỉ liên quan đến mình hắn mà nguy hại đến lợi ích dân chúng.

Với tư cách một Hoàng Đế anh minh, hắn hiểu rõ câu “Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền”.

Lý Thừa Càn hiện tại bắt đầu uy hiếp lợi ích dân chúng, nếu đem thiên hạ giao cho một người như vậy, sao hắn có thể yên tâm?

Đường đường Đại Đường hoàng trữ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) vậy mà yêu thích trộm đạo, việc này nếu như truyền ra, Lý gia sao có thể đối mặt với sự chê cười của dân chúng thiên hạ? Có con như thế, Lý Thế Dân sao không giận phát như điên?

Được Đỗ Hà liên tục khuyên bảo, Lý Thế Dân gắng kiềm chế nên đã bình ổn lửa giận trong lòng. Qua hồi lâu, Lý Thế Dân mới miễn cưỡng bình phục tâm tình, thở dài lắc đầu nói:

- Trẫm thất thố rồi!

Trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt.

- Mong con hơn người là hy vọng của từng người cha, đây là tình cảm bình thường của con người!

Đỗ Hà lúc này cũng không biết nói cái gì, đáy lòng thậm chí cảm thấy không nên nói ra việc này!

Nhưng cũng biết không thể không nói.

Lý Thế Dân biết suy nghĩ của hắn, cười lớn nói:

- Không cần lo ngại, ngươi làm rất đúng. Hoàng Thái Tử, là thái tử của một nước, luôn phải giữ đạo tu thân. Nếu bỏ qua không truy cứu, tương lai tất thành tai họa, huống chi là việc ác đủ để nguy hại dân chúng bực này.

- Ngươi lui xuống trước đi! Việc này trẫm chắc chắn sẽ xử lý nghiêm, về phần gia đình người kia, ngươi thay trẫm ban thưởng một chút để đền bù tổn thất, mặt khác phân phó bọn họ không thể nói lung tung việc này! Tuy là Thái tử sai lầm không ngại tới Đại Đường ta nhưng thật sự tổn thương quốc thể!

Đỗ Hà gật đầu nói:

- Ta đã phân phó tốt rồi, lão giả kia là dân chúng bình thường, chỉ cần êm đẹp sẽ không nói lung tung!

Hắn nói xong lập tức cáo lui rời đi.

Ra khỏi điện Cam Lộ, Đỗ Hà thở phào. Chuyện đến mật báo không hề chỉ vì hả giận riêng mà là vì hả giận cho dân chúng, quan trọng hơn là hắn đã có tâm tư thay đổi Thái tử.

Hắn vốn cũng không có ý định tham gia chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử nhưng phẩm hạnh Lý Thừa Càn hiện giờ vô cùng xấu xa, không xứng làm hoàng đế Đại Đường, cũng không có tư cách này.

Bởi vì bản thân xuất hiện, lịch sử cải biến rất nhiều, Lý Thừa Càn cuối cùng có bị phế bỏ hay không còn chưa rõ ràng. Đỗ Hà cũng không thể khẳng định, nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn hiệu trung cho Đại Đường, không phải vương triều Lý thị. Hắn muốn Đường triều đại diện cho Trung Quốc càng thêm huy hoàng, càng thêm sáng lạn, cho nên tán thành minh quân thiên cổ Lý Thế Dân, cam tâm tình nguyện xuất lực cho hắn, nhưng tuyệt không tán thành Lý Thừa Càn có tài không đức.

Dọc đường Ngự Hoa Viên, Đỗ Hà nghe thấy trong hoa viên truyền đến tiếng cười như chuông bạc, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

- Chỗ này thật đẹp, hoàng cung thật lớn!

Âm điệu có chút kỳ quái, đúng là Dao Trì công chúa.

- Nơi này là tiền triều Dương Quảng xây dựng, khắp nơi hiển thị rõ phồn hoa lộng lẫy, phụ hoàng tuy không thích, nhưng cũng không bỏ đi!

Người giải thích có giọng nhu hòa, chính là Trường Nhạc công chúa.

Đỗ Hà khẽ động, từ khi chiến thắng trở về cũng mới chỉ thấy qua hai nữ hôm ở Hoằng Văn quán hai ngày trước, hai nàng khi đó phải vào lớp nên không có thời gian ở chung, chỉ nói không đến mười câu đã chia tay. Hôm nay vô tình gặp được, không bằng......

Nghĩ như vậy, hắn rảo bước đi vào, cười nói:

- Ngự Hoa Viên tuy đẹp, nhưng sao so được Dao Trì!

Dao Trì công chúa nghe tiếng cười nói tự nhiên, quay đầu thấy là Đỗ Hà, trên mặt càng sáng ngời:

- Dao Trì tạ Đỗ công tử khen quá rồi!

Trường Nhạc công chúa thấy Đỗ Hà đã đến, khuôn mặt cũng lộ sắc vui mừng, nhưng nghe hắn nói thì trong mắt khẽ lóe lên, hung dữ lườm qua.

Thấy phản ứng của hai nữ, Đỗ Hà nhất thời rùng mình một cái, lắc đầu cười khổ, vội vàng giải thích:

- Ta nói Dao Trì là Thiên Sơn Thiên Trì, không phải chỉ người ......

Sắc mặt Trường Nhạc công chúa lúc này mới dịu đi, lại lườm hắn một cái.

Dao Trì công chúa lại nói:

- Đỗ công tử nói vậy là coi Dao Trì không đẹp rồi hả?

- Ách......

Liếc Trường Nhạc công chúa một cái, Đỗ Hà cười khổ cầu xin tha thứ:

- Công chúa, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!

Dao Trì công chúa tự nhiên cười nói:

- Tạm tha ngươi lần này đem! Bất quá Đỗ công tử biết rõ Thiên Sơn Dao Trì kỳ mỹ, ngươi thực đi qua?

Đỗ Hà trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời, khi hắn đi du lịch ở đời sau có đi qua Thiên Sơn đến qua Dao Trì, nhưng ở Đường triều Đỗ Hà nhất định là chưa từng, chỉ có thể nói:

- Không có, bất quá sư phụ ta đã từng đi qua, hắn từng đã nói với ta về cảnh sắc Thiên Sơn Dao Trì, nói chỗ đó tuyết trắng nơi nơi tựa như nhân gian tiên cảnh! Nếu có may mắn thật muốn đến xem.

- Ta sinh ra ở Dao Trì nên phụ thân gọi là Dao Trì! Nếu như ngươi đến Tượng Hùng, ta nhất định mang ngươi đi xem phong cảnh Dao Trì!

Dao Trì công chúa yêu nhất Dao Trì, nghe Đỗ Hà ca ngợi cảnh sắc Dao Trì thì vui vẻ mời.

- Một lời đã định!

Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng biết chuyện này cũng không quá khả năng vì giao thông cổ đại thật sự quá bất tiện. Tới chỗ đó ít ra cũng phải mất đến nửa năm, lấy đâu ra thời gian?

Bởi vì chuyện Thổ Phiên, Lý Thế Dân rất coi trọng Tượng Hùng quốc, lại sai trưởng công chúa tự mình tiếp khách. Đỗ Hà cố tình ở thêm với Trường Nhạc nên cũng đi vào.

Cho tới nay, Đỗ Hà thật đúng là chưa đi dạo qua hoàng cung, giờ nhờ phúc các nàng nên được xem qua cảnh sắc hoàng cung một lần.

Làm bạn với hai vị giai nhân, Đỗ Hà thao thao bất tuyệt, thể hiện bản tính lắm mồm. Học thức uyên bác, ăn nói khôi hài, chọc cho hai nữ không ngậm miệng được.

Cùng trong lúc này, Đỗ Hà cũng hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, khi qua Đông Cung gặp tâm phúc của Thái tử thì lưu lại trên người hắn một tờ thư ngắn: Thái tử không đức mất ấn; Đạo Soái diệu thủ được tỉ.

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.