Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai hương ngào ngạt (hạ) . . .

Phiên bản Dịch · 2166 chữ

“Ngày đó em cùng Vương Kỳ chỉ là uống chút rượu tự ôn chuyện, không có việc gì cả, tại sao anh lại chuyện bé xé ra to như vậy?” Tôi rốt cục cũng có cơ hội đi ra khỏi cửa phòng, đi vào nhà ăn. Người ngăn chặn tự do của tôi đang ngồi cách đó không xa Quan Ứng Thư, hắn thì thản nhiên uống canh, còn tôi thì kích động không yên.

“Anh biết.” Hắn trả lời ngắn gọn.

Tôi gần đây hay nóng nảy: “Biết sao? Anh biết như vậy mà còn đổ oan cho em? ! Anh chỉ biết đen mặt cãi nhau với em thôi!”

Dường như là chưa thấy bộ dạng tôi giận dữ bao giờ, dì Lưu ở phòng bếp đang định bước ra có chút do dự.

Đại BOSS quả nhiên là người nhìn quen sóng to gió lớn, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, tiếp tục ăn cơm.

Tôi tức giận đến phất tay áo mà đi. Còn tưởng hắn không tin tôi, hóa ra là cố ý vu oan, kiếm cớ bới móc!

Trong tay phải cầm được con át chủ bài, mới có thể chủ động ngả bài.

Tôi ở thư phòng Quan Ứng Thư lưu luyến không rời, hắn mới chịu ngẩng đầu: “Làm sao?” Không thấy có tí tẹo tổn thương nào từ thái độ kieu ngạo phách lối vừa rồi của tôi, khiến tôi thấy thất bại thật sự.

“Em muốn đi làm.”

“Vì sao?” Hắn hỏi rất tự nhiên, hình như còn hơi hơi cau mày.

“Vì sao? ! Vì sao em bị giam lỏng tại mấy căn phòng này? Em không làm sai việc gì!”

“Huống hồ em muốn cố gắng làm việc, để hoàn thành sổ sách sớm!” Tôi định tìm nhiều lý do một chút, để biểu hiện mình trở về đi làm là yêu cầu cỡ nào đúng lý hợp tình.

“Hoàn thành sổ sách?” Hắn nở nụ cười lạnh không âm không dương “Em, cố gắng làm việc hoàn thành sổ sách?” Lặp lại hai lần tỏ vẻ cường điệu cùng khinh bỉ khiến người nông cạn như tôi cũng cảm nhận được rõ ràng.

Tôi giận sôi người, đi ngủ luôn không thèm ăn cơm tối.

Nửa đêm có lẽ hắn sợ con hắn bị đói nên mang canh gà vào, hương thơm bay vạn dặm, từ xa tôi đã ngửi thấy được. Sau khi mang thai tôi không thể chịu đói được, vừa mới ở trong phòng đói không chịu nổi lén ăn hạch đào cùng bột phiến mạch, hiện tại bụng lại là “Nghe thấy con gà nhảy múa” …

Hắn ngồi bên trái giường tôi liền xoay người sang bên phải, kiên quyết quán triệt thực hiện chính sách không thỏa hiệp, không đầu hàng, không bị lừa dối, cũng như không quan tâm.

“Trong ba phút mà không ăn hết canh gà trên tay anh thì mai tự chạy bộ đi làm.” Cách uy hiếp của hắn luôn đáng đánh đòn như vậy…

Nhưng trước khi hắn tính thời gian tôi lý ngư đả đĩnh* lập tức đứng dậy đoạt lấy canh gà trong tay hắn, hổn hển uống đến cái đáy dựng lên trời, vẻ mặt đau khổ cau mày: “Nhưng em vẫn còn rất đói bụng…”

Hắn bật cười, xoay người cõng tôi nín cười: “Vậy đi vào phòng bếp!”

**

Vừa đến công ty Tiểu Mẫn liền dùng sức túm lấy cổ áo tôi mà lắc, còn không ngừng hét lên: “Em quả thực nhân phẩm bạo phát, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, giẫm phải cứt chó …” Mấy câu linh tinh thông tục mà tôi chẳng hiểu gì.

Không đợi tôi ngấm ngầm điều tra tính chân thực của mấy sự việc, Du đại nhân cho mời .

“Đem công tác còn lại của cô đưa cho Ngụy Tiểu Mẫn, sau đó đi lên báo cáo.” Hắn nói thẳng.

Tôi mờ mịt không hiểu gì: “Hả? Đi lên đâu báo cáo cơ?”

Hắn cau mày: “Tôi trước kia còn liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô, định dạy bảo cô cẩn thận để một ngày nào đó trở thành nhân tài. Thì ra cô muốn dựa vào thái sơn để có thể nghỉ phép mỗi ngày mà vẫn thăng chức tăng lương à.”

Trong lòng tôi yên lặng đồng ý: đúng vậy đúng vậy, Du tổng anh đúng là mắt mù rồi …

Trước khi ra cửa tôi liều chết ném lại một câu: “Du tổng, tôi cảm thấy nếu người anh chọn là Tiểu Mẫn, thì bây giờ chính là mùa thu hoạch…”

Bên cạnh tổng tài luôn có trợ lý cao cấp hoặc là thư kí, không chỗ nào là không có nhân tài văn võ song toàn. Tôi làm ở đây giống như bị lạc loài, mấy cụm từ như thua chị kém em, một trời một vực tôi đã được trải nghiệm. Nhưng mỗi khi nghĩ đến lúc thư ký Hạ đưa mấy thứ cho tôi, tôi đã lén hỏi về tiền lương cô ấy, lập tức cảm thấy làm bùn thì cũng phải làm bùn của tổng tài …

Phụ trách tiếp đãi khách hàng cùng với bưng trà rót nước là một mỹ nữ mặt như hoa, dáng người cùng đầu óc đều không có gì để chê trách. Tôi chỉ lên văn phòng tổng tài một lần từ lâu lắm rồi mà cô ấy vẫn nhớ mặt tôi. Vừa đi lên cô ấy đã cười đoan trang, âm thanh như hoàng anh xuất cốc:

“Thư kí Mạc, mời đi bên này.” Lễ tiết chu đáo làm cho tôi có ảo giác không phải không phải tôi là thư kí nữa, mà là thái thượng hoàng.

Trước kia vốn nghĩ rằng nếu cầm trước bốn lần tiền lương thì sẽ có ngày ra sức cống hiến cho công ty. Nhưng tôi thấy bản thân đã bị tước đoạt quyền lợi làm việc mất rồi, bên ngực trái đeo một biển công việc mới tinh, đúng là châm chọc tôi mà …

Tổng kết một chút về tình trạng bây giờ của tôi, mỗi ngày trên cơ bản chỉ làm hai việc: ở nhà dưỡng thai, cùng với, ở công ty dưỡng thai…

Tôi chán đến chết không có việc gì làm nằm úp sấp trên bàn.

“Thư ký Hạ, tôi có thể xem lịch làm việc của tổng tài không?”

Hắn là người duy nhất biết rõ thân phận thật của tôi, đối với tôi luôn tôn kính: “Được.”

“Thư ký Bành.” Tôi gọi mỹ nữ vừa bước vào cửa định đưa nước, bây giờ thì đã có thể phân biệt được họ tên của mấy người này.

“Để tôi đưa vào cho, đúng lúc tôi có việc tìm Quan Ứng Thư.” Tôi đỡ lấy cà phê trên tay cô ta. Nhìn cô ta ở trong phòng chỉ có 24 độ mà ăn mặc cảnh xuân bắn bốn phía, xuân sắc khôn cùng thì lửa giận trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt.

Mắt thấy cô ta xoay người tôi lại chạy đến gian trà nước, đổi thành sữa chua bình thường tôi hay uống rồi mới đi vào.

Quan Ứng Thư nhìn thấy sữa chua lại bắt đầu biểu tình cau mày kinh điển khuynh quốc khuynh thành của hắn: “Anh muốn cà phê.”

“Lát nữa anh phải đi xã giao với mấy người trong ngân hàng, ăn cơm nhất định phải uống rượu. Dạ dày mà đói thì hấp thu cồn rất mạnh, uống một ít sữa chua sẽ hình thành ở vách tường dạ dày một lớp niêm mạc bảo vệ…”

“…” Hắn chắc là bị tri thức lý luận phong phú của tôi thuyết phục, quả nhiên với tay lấy sữa chua.

Sau khi cắm ống hút đưa lại cho tôi: “Qua sô pha kia ngồi uống hết.”

… …

Đúng là không nể mặt.

Sau khi mang thai còn có một đặc thù lớn chính là ngủ, mọi lúc mọi nơi đều có thể rất ngủ, chẳng quan tâm xung quanh tiếng trống như sấm, tôi ngủ say như lợn…

Lúc tỉnh dậy đã ở trên giường trong văn phòng hắn, cái chăn tơ lụa mềm nhẵn như nước, thoải mái giống như ngồi trên suối nước nóng. Xem đồng hồ một chút, thì ra đã là bốn giờ chiều…

Tôi có thể ngủ bao lâu đây, nếu không tỉnh lại vì đói bụng, phỏng chừng thật đúng là có thể ngủ đông luôn = =

Nghe tiếng cái bụng tôi kêu loạn, Quan Ứng Thư cầm lấy áo khoác khoác lên cho tôi, sau đó đi ra văn phòng. Ngoài cửa trợ lý Hình đang đứng cầm văn kiện, ánh mắt nhìn chằm chằm đảo qua đảo lại hai chúng tôi, chưa ý thức được mình đang mạo phạm thiên uy.

“Để lên bàn trước đi.”

Khi đã đi xa tôi quay đầu lại, vẫn nhìn thấy bóng dáng trợ lý Hình đứng như cây tùng. Trợ lý Hình tên đầy đủ là Hình Tinh Tinh, là người có tiếng lưỡi dài lắm miệng, trình độ học vấn cùng năng lực rất cao, có nhiệt tình nhưng làm việc xúc động. Vào công ty còn muộn hơn tôi, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn khảo sát.

Tất cả đều là tôi hỏi thăm được từ thành viên của cơ quan tình báo công ty, đồng chí Tiểu Mẫn, lúc trước nghĩ muốn biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hiện tại xem ra, tôi căn bản là không có cơ hội lên chiến trường…

Quán ăn chúng tôi mới đến rất đẹp, đình đài lầu các, núi giả suối phun, mặc dù đang mùa đông tuyết bao trùm, nhưng trong vườn đều là xuân ý hoà thuận vui vẻ, cây thanh tùng cổ xưa ngạo nghễ cao chót vót, lá trúc phất phơ bay trong gió. Không chỗ nào là không tốt, người xem cảnh đẹp ý vui. Mấy món ăn đều là đặc sản phía nam, toàn là màu xanh phong phú, đặc sắc mười phần, hương vị làm người ta khen ngợi. Món đường dấm chua ngư ( _ cá với đường và dấm _ ) ngon đến xâm nhập lòng người, tôi u mê đem cái khay đựng hướng đáy lên trời, Quan Ứng Thư gần đây đã quen với khẩu vị sâu không thấy đáy của tôi, thấy nhưng không thể trách .

Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được Vương Kỳ, hình như hắn tới đây bàn chuyện làm ăn. Nhìn thấy tôi hắn cũng giật mình.

“Ở đây ăn cơm chiều sao?” Hắn cười chào hỏi.

“Vớ vẩn, nhìn không thấy sao? Chẳng lẽ ngồi xe ngắm cảnh?” Tôi thấy rất bất lực với khả năng phán đoán của hắn.

Hắn quay đầu mới nhìn thấy Quan Ứng Thư ngồi đối diện, vẻ mặt như vừa nuốt một đám ruồi bọ. Tôi tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng hai người họ không biết nhau, thành phố này dung hạ nhiều trùng hợp thật…

Lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt trở nên đen tối không rõ, không đoán được lúc này trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Đại BOSS mí mắt cũng khong thèm nâng, thản nhiên uống cà phê đã bị tôi đổi trắng thay đen ở văn phòng, một chút ý muốn bắt chuyện không có.

Tôi chỉ có thể mở miệng: “Vị này là ông chủ của em, Quan tổng.”

Lại giả vờ giả vịt với Quan Ứng Thư: “Quan tổng, đây là bạn học đại học của tôi, Vương Kỳ.”

Thế rồi mới bắt tay hàn huyên. Chỉ trong hai năm ngắn ngủn, Vương Kỳ thành thục không ít, toàn thân cố ý vô tình tản ra khí thế, ở trước người khác cũng có vẻ sâu sắc mà thâm trầm.

Trước khi đi hắn ném lại một câu khiến người khác khó chịu: “Mạc Nhan Hinh, ăn ít một chút, em đã quá nặng rồi đấy .” Tôi tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Quan Ứng Thư không nhanh không chậm nói: “Làm phiền Vương tổng quan tâm, phu nhân tôi bây giờ là phụ nũ mang thai, cân nặng dĩ nhiên là của hai người.”

… …

Tôi ngơ ngác nhìn ánh mắt đạm mạc lại hung ác nham hiểm của Quan Ứng Thư cùng ánh mắt ngơ ngác của Vương Kỳ ( _ Tác giả : câu này thoáng có vẻ có chút rối rắm = = _ )…

_ Lý ngư đả đĩnh ( _ _ 鲤鱼打挺 _ _ ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. _

Bạn đang đọc Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn của Vitamin ABC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.