Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại đột phá

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

- Phượng Hoàng vì ghi ơn báo đáp, tặng cho đồng bạn của em dịch của ngô đồng, giờ phút này hắn đang trong quá trình hấp thu luyện hoá, phỏng chừng còn phải hai ba ngày nữa.

Kim Phượng giải thích:

- Ba ngày sau, chị sẽ đích thân đưa hai rời khỏi nơi này. Nhớ kỹ, ngày sau không được quay lại đây… Đúng rồi, thương thế của em vừa mới khỏi hẳn, nơi này linh khí sung túc, lại tinh thuần, phi thường thích hợp đả tọa tu luyện, không bằng em cũng điều tức một hồi đi, chị đi ra ngoài tìm ít đồ, buổi tối tự tay xuống bếp nấu cơm cho em ăn.

- Tốt, tốt!

Long Vũ vội vàng gật đầu.

Đợi sau khi Kim Phượng rời đi, Long Vũ lập tức ngồi xếp bằng. Hắn là người hiểu rõ ràng tình huống trong cơ thể mình, nhất là đạo lực đột phá đã vượt xa quy luật của người khác. Hắn phải nắm chặt cơ hội này nếu không trong lòng hắn sẽ không nỡ.

Trải qua một phen cẩn thận xem xét, Long Vũ có thể khẳng định đích xác, đạo lực tu vi của hắn đã tăng tiến, đây là một sự thật không thể gạt bỏ.

Đồng thời, hắn phát hiện tại mi tâm của mình có một cổ khí lưu ấm áp, tựa hồ ẩn chứa thật lớn năng lượng. Dựa theo thuyết pháp của La Lâm, đây hẳn là máu huyết chưa hấp thu hết.

Hắn rất khó hiểu, Kim Phượng rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao máu tươi của nàng lại có công hiệu thần kỳ như vậy?

Suy nghĩ một mạch cho tới khi bầu trời đã tối đen, Long Vũ vẫn không nghĩ ra manh mối gì thì Kim Phượng lại gọi hắn ra ăn cơm. Bên ngoài nhà gỗ, Kim Phượng xây một cái bếp lò giản dị, bàn ăn giản dị… Trên bàn bày nhiều món ăn sáng tinh xảo.

Có lẽ vì đói bụng, Long Vũ mắt thấy các món ăn bình dân kia nhất thời tựu không tự giác nuốt một ngụm nước miếng. Không đợi Kim Phượng nói gì, chính hắn đã cằm đũa gắp lấy gắp để, bộ dáng như một con quỷ chết đói đầu thai. Chỉ trong chốc lát, bàn ăn sáng đã bị Long Vũ ăn sạch sẽ.

- Ha ha!

Kim Phượng thấy vậy cười duyên không thôi, nói :

- Nhìn đệ dùng cơm bộ dáng thật đáng yêu a...

Long Vũ ngượng ngùng cười cười, hắn lúc này mới phát hiện, cả bàn đồ ăn đều bị hắn một mình ăn sạch, người ta bận việc nửa ngày, lại ngay cả đũa cũng không có nhúc nhích.

Cười khan một tiếng, Long Vũ ưỡn ngực nghiêm mặt nói:

- Chị Phượng , thực xin lỗi, tài nấu nướng của chị thật sự là rất xuất sắc , em không thể nhịn được...

- Không có việc gì. Em nếu thích. Vài ngày kế tiếp, chị sẽ làm cho em ăn...

Kim Phượng cười một tiếng, bắt đầu thu dọn bát đũa.

Cứ như vậy lại qua hai ngày, Mã Chính Phong rốt cục đem ngọc dịch ngô đồng của gia đình Phượng Hoàng tặng luyện hoá hấp thu, hướng tới Long Vũ và Kim Phượng bày tỏ cảm ơn.

Mã Chính Phong trên mặt xấu hổ, nói:

- Tiểu Vũ, nhắc tới thật hổ thẹn a…Ta lần này chính là muốn bắt giết một con Phượng Hoàng, lại không nghĩ rằng Phượng Hoàng này thật là có tình nghĩa…Thật sự là hổ thẹn a…

- Biết sai mà sửa là được rồi!

Kim Phượng đi tới cười nói:

- Vị đạo hữu này. Không quản ngươi ước nguyện ban đầu như thế nào, nhưng cuối cùng ngươi đã gia nhập hàng ngũ bảo vệ sinh mệnh Phượng Hoàng, cho nên ngươi chiếm được ân tình của một nhà Phượng Hoàng. Đây cũng là cơ duyên của ngươi...

- Mã Đại ca, huynh cũng đừng áy náy!

.

Long Vũ phụ hoạ nói:

- Mã Đại ca, nếu không có việc thì chúng ta trở về đi. Chị Phượng nói nơi này từ nay về sau sẽ trở thành cấm địa Huyền Linh Thiên. Đệ thấy tốt nhất là rời khỏi sớm một chút.

- Uh!

Mã Chính Phong nghiêm túc gật đầu. Nhớ tới nguy cơ đã trải qua, trong lòng hắn vẫn đầy sợ hãi. May mà hắn đi cùng Long Vũ, nếu không thật không biết kết quả sẽ như thế nào nữa.

…………………………………………� �……………………………………

…………………………………………� �……………………………………

Vầng trăng trên cao lơ lửng, màu trắng ngà chói lọi soi sáng mặt đất, trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu. Đêm, gió thổi, trong rừng lại càng có một mùi thơm ngát theo gió tràn ngập. Phóng mắt nhìn lại, cả rừng Ngô Đồng đều chìm trong sự tĩnh lặng.

Nhìn lên giữa không trung, trăng sáng sao lấp lánh, thực sự là đẹp. Ngửi mùi thơm ngát trong không khí truyền đến, Long Vũ dường như say mê bên trong ý cảnh này.

- Thật là đẹp quá!

Long Vũ tự đáy lòng khen một tiếng.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng thở nhẹ, đưa hắn từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại. Nhìn qua nơi truyền đến thanh âm đã thấy Kim Phượng cùng Tiểu Phượng Hoàng ở phía trước cách đó không xa, trên một cây ngô đồng cao lớn ngắm nhìn hắn.

Long Vũ trong lòng vừa động, đang muốn bước qua, lại đột nhiên cảm thấy đạo lực trong cơ thể tự hành vận chuyển. Sau khi định thần, khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi thúc dục đạo lực trong cơ thể, Long Vũ rất nhanh tiến vào cảnh giới vong ngã…

Mắt của hắn thình thoảng có màu lục sắc, lam sắc cùng sáng lên. Hiển nhiên, tu vi của hắn vừa đột phá, sắp tiến vào cảnh giới màu lam.

Trên cây ngô đồng, trong đôi mắt tiểu phượng hoàng xuất hiện vẻ lo lắng, cánh vỗ nhẹ nhàng, kêu một tiếng thanh thót.

- Tiểu gia hoả, im lặng một chút, ngươi kêu to như vậy sẽ ảnh hưởng tới Long Vũ đệ đệ…!

Kim Phượng duỗi tay khẽ vuốt cái trán tiểu phượng hoàng vài cái, cười nói:

- Đừng có gấp, ta sẽ giúp cậu ta…

Nói xong, đầu ngón chân Kim Phượng điểm nhẹ một chút, thân mình phiêu phiêu bay tới, vững vàng đáp xuống trước người Long Vũ, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Giây lát, Kim Phượng ngồi xổm người xuống, trên trán Phượng hoàng ấn ký nhất thời dần hiện lên, nàng giơ tay phải đặt lên huyệt bách hội ( nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu. Bách hội nằm trên mạch Đốc, là điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể.) của Long Vũ, một cỗ khí màu vàng nhạt chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.

- Chủ nhân, Kim Phượng đang giúp cậu hấp thu giọt máu huyết kia.

Hành vi của Kim Phượng nhất thời đã được La Lâm thông báo cho Long Vũ. Long Vũ trong lòng cảm kích, nhưng lúc này hắn không thể nói chuyện để tránh tẩu hoả nhập ma.

Kim Phượng rất rõ ràng máu huyết của mình ẩn chứa bao nhiêu năng lượng, cho nên nàng một chút cũng không dám chậm trễ, lấy đạo lực của mình giúp hắn luyện hoá hấp thu.

Theo đạo lực không ngừng đưa vào, trên trán Kim Phượng lấm tấm mồ hôi.

Được đạo lực của Kim Phượng tương trợ, máu huyết trong cơ thể Long Vũ đạt được mức độ lớn nhất hoạt hoá và luyện hoá, một cỗ lực lượng mênh mông từ mi tâm của hắn phóng mạnh về toàn thân.

Cảnh giới đạo lực của Long Vũ dĩ nhiên đã đột phá màu lục, tiến nhập cảnh giới màu lam. Lần đột phá đạo lực này của Long Vũ, cơ hồ có thể nói là nước chảy thành sông mà thuận lợi. Mặc dù là do ngoại lực gây nên nhưng Long Vũ đã tu luyện từ nhỏ, căn cơ thâm hậu, cho nên cũng không có xuất hiện bất luận sai lầm gì.

Còn Kim Phượng trên mặt lại mơ hồ hiện lên vẻ uể oải, bất quá khoé miệng của nàng lại nổi lên nét vui mừng tươi cười.

Thu hồi đạo lực, Phượng Hoàng ấn ký tại mi tâm lần nữa biến mất không thấy. Tiểu phượng hoàng vỗ cánh bay tới, bay múa xung quanh Kim Phượng.

Nhìn thấy trong đôi mắt Long Vũ không ngừng loé ra lam quang, Kim Phượng thở ra một hơi, thấp giọng cười nói:

- Lần này xem như tiện nghi cho em ( Đủ loại tiện nghi )…Có lẽ, giữa chúng ta thật sự có duyên phận.

Khẽ cười nhẹ, Kim Phượng ngự gió phi hành, nhảy lên lên một cây ngô đồng, chậm rãi thúc dục đạo lực trong cơ thể tiến hành điều tức. Mà tiểu phượng hoàng thì thu hồi cánh, đứng ở trong chỗ cách Long Vũ không đủ ba thước, cảnh giác bốn phía.

Hiển nhiên, tiểu gia hoả muốn giúp Long Vũ hộ pháp.

Bạn đang đọc Đặc Thù Không Gian của Xích Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 268

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.