Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Lâm tiến hóa (1,2)

Phiên bản Dịch · 3024 chữ

Sau khi đoàn người tiến Thái Dương Phong tìm kiếm mọi người, giải thích tình huống và nhận trị liệu của Bồ Đề Kim Phật.

- Chư vị đều ra ngoài đi!

Bồ Đề Kim Phật nói:

- Phật gia của chúng tôi xem trí nhớ chính là nhân quả, chỉ cần tìm được nhân quả, trí nhớ liền khôi phục lại. Trong quá trình phép đều là Phật gia bí pháp. Mong mọi người thông cảm mà tránh ra.

Mọi người nghe vậy, liền lánh đi.

Sau nửa canh giờ, Bồ Đề Kim Phật một mình ra khỏi phòng. Long Vũ liền nhanh chóng đi tới, hỏi:

- Đại sư, như thế nào rồi? Trí nhớ của Thi Ý đã khôi phục chưa?

- Thí chủ đi vào nhìn là biết liền!

Bồ Đề Kim Phật trầm giọng nói:

- Tiểu Vũ, lão nạp còn có việc trong người, ngày khác nếu có thời gian rảnh, hi vọng cậu đến Đại Thiên thế giới gặp mặt, cáo từ.

- Đa tạ đại sư!

Long Vũ cảm ơn một tiếng liền vội vàng bước vào.

Chỉ thấy Thi Ý thời khắc này đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích. Long Vũ nhất thời liền luống cuống, tưởng lão hòa thượng kia vội vàng rời đi, sẽ không phải là trí nhớ không tìm lại được, ngược lại biến thành kẻ ngốc chứ?

- Tiểu Vũ!

Ngay lúc này Thi ý xoay đầu lại, đôi mắt to xinh đẹp ngơ ngẩn nhìn Long Vũ.

- Thi… Ý… Cô không sao chứ?

Long Vũ cẩn thận hỏi:

- Cô có biết chúng tôi không?

- Xú tiểu tử, con nói bậy cái gì đấy?

Thi Ý đột nhiên bổ nhào về phía Long Vũ, đập vào Long Vũ một cái, nói:

- Tiểu tử thúi, mẹ là mẹ của con, Thủy Tiên đây…

- Mẹ? Thủy Tiên?

Long Vũ sững sờ. Lập tức mê mang nói:

- Người đã khôi phục. Người thực sự đã khôi phuc… Trí nhớ toàn bộ đều đã khôi phục?

- Ừ!

Thi Ý nhất thời khóc nên, nói:

- Nhiều năm như vậy, mẹ nằm mơ cũng đều nghĩ đến con. Nhớ đến con… Đáng thương cho mẹ, sớm đã gặp lại con, lại không nhận ra con.

- Cô thực sự là mẹ của tôi?

Long Vũ tựa hồ vẫn còn chưa xác định.

- Cô thực sự là sư tỷ sao?

Sau đó Tuyết Cơ cũng đã đi tới, nhìn chằm chằm vào Thi Ý.

Ít nhất, diện mạo hiện tại không giống.

- Đúng rồi… Ta thiếu chút nữa quên, ta đang mang mặt nạ!

Nói xong, Thi Ý duỗi tay chà xát mặt, da mặt bắt đầu hé ra rất nhỏ.

Đợi đến khi da mặt hoàn toàn rơi ra, Tuyết Cơ nhất thời liền đi tới:

- Sư tỷ, chị thực sự là Thủy Tiên sư tỷ, sư tỷ nhiều năm như vậy đến tột cùng là chị ở nơi nào, em luôn luôn tìm kiếm chị, lo lắng cho chị.

- Tuyết Cơ!

Thi Ý vỗ nhè nhẹ lưng Tuyết Cơ, lập tức ôm lấy nàng, giọng nghẹn ngào nói:

- Tý nữa chị với em sẽ cẩn thận tâm sự sau, bây giờ để chị nhìn kỹ đứa con trai của chị nào.

Buông Tuyết Cơ ra, Thi Ý nói:

- Đây là mẹ học được từ Liễu Kim Ngô đại sư cách chế tạo mặt nạ… Tiểu Vũ, lại đây để mẹ nhìn ngắm con cho thật kỹ nào.

Long Vũ nhất thời tỉnh ngộ, chẳng trách chính mình luôn luôn tìm không thấy nơi ở của mẹ, hóa ra mẹ sau khi học xong cách chế tạo mặt nạ từ Liễu Kim Ngô đại sư thì nàng liền dịch dung luôn.

Long Vũ âm thầm cảm khái một tiếng.

Chính mình mạng cũng đủ khổ, mẹ thì dịch dung, cha thì bị hạ vu chủng nên cố ý tránh né, con đường tìm người thân quả nhiên là khó khăn. Cũng may hiện giờ đã tìm được cả hai người. Trong lòng cũng không thấy tiếc nuối.

- Mẹ!

Long Vũ kêu một tiếng, thoáng do dự liền quỳ xuống, ngả đầu vào lòng Thi Ý, hai mẹ con ôm nhau thật chặt. Ai cũng không nói gì.

Một lát sau, Thi Ý ngẩng đầu nói:

- Tiểu Vũ, đại sư giúp mẹ tìm được trí nhớ trước kia, mà trí nhớ lúc mẹ mất trí vẫn còn, mẹ biết ha con hiện tại chỉ còn linh hồn, con bảo Hương Hương nhanh làm phép, vì cha con trùng tố lại thân thể đi, mẹ với cha con đã xa nhau mấy chục năm rồi, mẹ thực sự nhớ cha con…

- Vâng!

Long Vũ gật đầu, buông mẫu thân ra.

Sau đó, Đường Hương Hương đi tới nói:

- Yên tâm đi, con đã chuẩn bị xong rồi, tùy thời có thể trùng tố lại thân thể bác trai… Mọi người ra ngoài chờ con một lát.

- Tiểu Vũ, chúng ta đi ra ngoài trước đi!

Thi Ý mỉm cười, mang theo Long Vũ, Tuyết Cơ đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, Thi Ý hướng tới Thi Nhân cười nói:

- Cám ơn cô đã đặt tên cho tôi, giờ tôi muốn khôi phục lại thân phận của mình, tôi là Huyền Môn Thủy Tiên.

Lời này vừa nói ra, Tuyết Cơ nhất thời vỗ tay bảo:

- Tốt, tốt, sư tỷ cũng là tên trước kia của chị nghe hay hơn… Hì hì, em phải thông báo với các đệ tử Huyền Môn, Huyền Môn Thủy Tiên đã trở lại.

- Ừ!

Thủy Tiên nghiêm túc gật đầu:

- Rời khỏi Huyền Môn nhiều năm như vậy, chị thủy chung đã quay trở lại, về nhà cảm giác thật là tốt.

Thiên Cơ Tử nghe tin liền đến nhìn đệ tử kiệt xuất của mình năm đó, trong đôi mắt liền chảy nước:

- Thủy Tiên, thật sự là con sao?

- Vâng!

Thủy Tiên nghiêm túc gật đầu nói:

- Là con, Thiên Cơ sư tôn, là con, con là Thủy Tiên, con đã trở về…

- Thủy Tiên, thực xin lỗi, sự tình năm đó vi sư thực xin lỗi con…

Trước đó, Thiên Cơ Tử đã muốn giải thích với Long Vũ, hơn nữa tuyên bố đặc xá trừng phạt đối với Thủy Tiên trước Huyền Môn. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Thủy Tiên, Thiên Cơ Tử trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.

- Sư tôn, đều là quá khứ, đừng nói lại chuyện tình năm đó nữa.

Thủy Tiên nghẹn ngào nói:

- Sư tôn, con biết trong lòng người mấy năm nay cũng rất khổ sở.

Nói đến đây, nàng đột nhiên hỏi:

- Sư tôn, Lữ Tâm Quân đại sư huynh còn ở Huyền Môn không?

- Hắn đi rồi!

Thiên Cơ Tử âm thầm thở dài:

- Các con mất tích không lâu, hắn liền rời đi.

- Con từng ở Huyền Cảnh gặp qua đại sư huynh một lần, bất quá sau này thì không có tin tức.

Thủy Tiên nói.

Thiên Cơ Tử vội vàng hỏi:

- Con ở Huyền Cảnh từng gặp qua hắn? Nói như vậy, hắn hiện tại chắc còn đang ở Huyền Cảnh.

- Sư tôn… Sư huynh có thể…

ThủyTiên bộ dáng muốn nói lại thôi:

- Hắn có thể… Có thể đang ở Đại Thiên thế giới.

- Ý của con là hắn đã xuất gia.

Thiên Cơ Tử thất thanh nói.

- Có lẽ vậy, con cũng không thể khẳng định.

Thủy Tiên xin lỗi nói:

- Lần trước đại sư huynh đến Huyền Cảnh tìm được con, tỏ tình với con, lại bị con cự tuyệt, sau đó liền đi Đại Thiên thế giới…

Thiên Cơ Tử vốn định hỏi thêm một chút gì đó nhưng lại thôi, Đường Hương Hương đã từ trong phòng đi ra, nàng cười nói:

- Anh Vũ, bác gái, mọi người vào đi, thân thể của bác trai đã trùng tố xong rồi.

- Thật tốt quá!

Thủy Tiên nghe vậy, vội vàng đẩy cửa đi vào.

- Thiên Diệu!

Thủy Tiên la lên một tiếng, liền ngả đầu vào ngực người đàn ông trước mặt. Chẳng qua hành động của người đàn ông này dường như có chút cứng ngắc, miệng nhấp nháy vài cái nhưng lại nói không ra lời. Bất quá có thể thấy ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn.

- Tại sao lại như vậy?

Thủy Tiên liền phát hiện có điều không ổn thỏa, trong lòng liền căng thẳng.

Lúc này Long Vũ đi vào giải thích:

- Mẹ, không cần phải lo lắng, Hương Hương nói thân thể của cha vừa mới được trùng tố, nhất định sẽ không linh hoạt. Cần phải có một đoạn thời gian để thích nghi.

- Ồ!

Nghe xong Long Vũ giải thích, Thủy Tiên mới yên tâm. Nàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của Long Thiên Diệu, trong lòng trần ngập kích động cùng tình yêu say đắm.

- Con… trai!

Long Thiên Diệu có lẽ thấy được Long Vũ, nhẹ nhàng nâng cánh tay, ngón tay của hắn chỉ về phía Long Vũ. Thủy Tiên vội vàng nói:

- Tiểu Vũ, mau tới đây, cha con đang gọi con đấy.

Long Vũ nghe vậy, bước nhanh tới cầm cánh tay còn chút cứng ngắc của phụ thân.

Đến tận giờ mọi người mới được sum họp.

Tâm nguyện của Long Vũ rốt cuộc cũng đạt được.

Long Thiên Diệu giờ phút này hành động không được, nhưng trong lòng lại rõ ràng. Đứa con lấy được bao nhiêu thành tựu, trong lòng hắn cũng rõ ràng. Hắn vì đứa con này mà kiêu ngạo, vì hắn mà vui vẻ.

- Kiêu ngạo!

Long Thiên Diệu giơ ngón tay cái lên, miệng miễn cưỡng mỉm cười.

Con mắt của Thủy Tiên đỏ lên, dâng lên một tầng hơi nước nhàn nhạt:

- Long Vũ, cha con đang khích lệ con đấy, hắn vì con mà cảm thấy kiêu ngạo…

- Con biết!

Long Vũ gật gật đầu, nói:

- Cha, mẹ từ khi con biết chuyện tình hai người, con luôn tìm kiếm hai người. Hôm nay, tâm nguyện của con rốt cuộc cũng đạt được. Lúc này, con thề, đời này kiếp này tuyệt đối sẽ không để hai người chịu khổ một chút nào nữa, đứa con này sẽ bảo vệ hai người…

- Con trai ngoan!!

Thủy Tiên ôm chầm lấy Long Vũ, cả nhà ba người ôm nhau cùng một chỗ, rất vui vẻ hòa thuận

Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của Đường Hương Hương, linh hồn Long Thiên Diệu rốt cuộc cũng hoàn toàn dung hợp với thể xác. Một nhà ba người ở trong phòng nói chuyện suốt đêm.

Long Thiên Diệu cùng Thủy Tiên nói với Long Vũ những chuyện bọn họ trải qua sau khi rời khỏi Huyền Môn.

Hóa ra năm đó bọn họ rời khỏi Huyền Môn, thiên hạ to lớn không chỗ nào dung thân. Sau này bởi vì cơ duyên xảo hợp, tiến nhập Huyền Cảnh. Hai người vốn tính toán ở lại Huyền Cảnh tu luyện thật tốt, đến khi nào có đủ lực lương để khiêu chiến với Huyền Môn, Dị Năng Nghiệp Đoàn thì sẽ tìm tới đòi lại công đạo.

Hai người không ngờ được lúc này lại phát sinh dị biến, Long Thiên Diệu cũng không biết bị sao, tính tình đột nhiên thay đổi. Thậm chí còn không tiếc ra tay xúc phạm Thủy Tiên.

Sau khi rời khỏi Long Thiên Diệu, Thủy Tiên một mình ở Huyền Cảnh phiêu bạt, sau này nàng gặp Liễu Kim Ngô đại sư học tập luyện khí, nhưng nàng rất nhanh liền phát hiện Liễu Kim Ngô đại sư cũng là một ác nhân, liền trộm trốn đi.

Dọc đường, nàng gặp lại Long Thiên Diệu tính tình đã thay đổi đồng thời còn làm nàng bị thương, khiến nàng mất luôn trí nhớ.

Đợi đến khi thương thế phục hồi, Thủy Tiên liền tìm kiếm Long Thiên Diệu người đã làm nàng bị thương khắp nơi.

Đương nhiên, khi đó nàng không nhớ được Long Thiên Diệu là người đàn ông của nàng.

Theo như Long Thiên Diệu nói, hắn sở dĩ tính tình thay đổi là bởi vì Đại Vu huyết mạch cùng vu chủng.

Nói cho cùng, tất cả chuyện này đều do Đại Vu tạo thành.

Long Vũ tỏ vẻ nhất định sẽ tìm đến Ba Độ đòi lại khoản nợ máu này, lần trước cùng Ba Độ chính diện đối kháng, hắn đã kích phát được một chút tiềm năng. Đồng thời cũng làm cho lòng tin của hắn tăng lên.

Hắn tin tưởng, sớm hay muộn sẽ có một ngày hắn chiến thắng được Ba Độ.

Hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, ngăn cách được tiêu trừ, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Long Vũ nằm mơ cũng đang mỉm cười.

Ban đêm, Long Vũ bị La Lâm gọi dậy.

- Chủ nhân, ra sau núi đi, em có chuyện muốn nói với anh.

Từ sau khi hấp thu năng lượng của vụ nổ, La Lâm hình như sắp đạt được tới trạng thái hoàn mỹ.

- Ồ!

Long Vũ đáp ứng một tiếng, lập tức hỏi:

- La Lâm, em có biết rõ tình trạng hiện tại của em không?

- Ừ

La Lâm nói:

- Chúng ta ra sau núi trước đi, đợi một lát nữa anh sẽ hiểu ngay.

Mấy phút đồng hồ sau, Long Vũ xuất hiện ở một nơi hẻo lánh ở đằng sau núi. Sau đó, giọng nói của La Lâm lại một lần nữa vang lên:

- Chủ nhân, em đã có thể tiến hóa đến bước cuối cùng biến thành người máy rồi, hiện tại em đã có thể rời xa khỏi thân thể của chủ nhân, một mình hành động, chủ nhân chờ chút, em lập tức tách ra khỏi cơ thể của chủ nhân.

Nói xong, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bắn ra từ đồng hồ điện tử trên tay Long Vũ. Lập tức một luồng ánh sáng ở trước mặt hắn không ngừng vặn vẹo.

Một lúc sau, luồng ánh sáng kia dần dần hiện ra hình dáng con người.

Long Vũ khẩn trương nhìn vào luồng ánh sáng. Rất nhanh, ánh sáng chói mắt biến mất, thay vào đó là một dáng người thướt tha, thoải mái mà không mất vẻ gợi cảm của một cô gái tuyệt sắc.

Nàng đứng yên tại chỗ, ánh sáng màu lam từ đôi mắt nàng lóe ra, đôi mắt hơi nước lượn lờ, thâm thúy như hải dương mang theo vẻ vui vẻ thản nhiên cùng dễ thương, khiến cho kẻ khác có một loại cảm giác thương tiếc.

Nàng mặc trên người một món đồ mỏng như cánh ve, giống như bộ quần áo màu trắng trong suốt, trong quần áo có thể thấy được hình dáng xinh đẹp đang lộ cảnh xuân. Long Vũ vội vàng nhìn thoáng qua, phát hiện cô gái này nửa dưới không có lông mao, đây phải chăng chính là Bạch Hổ trong truyền thuyết.

Thân hình này thật khiến cho người ta cảm thấy say mê. May là Long Vũ tu hành đã gần đến đại thành, nên tâm thần hoàn toàn không sinh ra gợn sóng dao động nào.

Cô gái trừng mắt nhìn Long Vũ, ánh mắt điềm đạm đáng yêu.

- Em chính là La Lâm?

Cuối cùng Long Vũ không kìm được thấp giọng hỏi.

- Vâng!

Cô gái nghiêm túc gật đầu, hứng thú nhìn Long Vũ, mỉm cười nói:

-Chủ nhân, anh so với trước kia đẹp trai hơn một chút… Đúng rồi, anh thích quần áo của La Lâm chứ?

- Cái…này?

Long Vũ vội vàng nói:

- Em có thể hay không trước tiên mặc y phục vào …

- Chủ nhân, em có mặc quần áo mà!

La Lâm có chút mê mang:

- Em rõ rằng có mặc quần áo mà.

Nói xong, nàng dạo một vòng quanh Long Vũ.

Ai ya, cái mông đầy đặn, bộ ngực kiều mỵ, bắp đùi thon dài… Vô cùng đẹp đẽ, Long Vũ thiếu chút nữa không tự chủ được.

- Chủ nhân, tâm thần của anh hình như rất không ổn định nha, hơn nữa hormone trong cơ thể anh phân bố cũng nhanh hơn.

La Lâm trong con ngươi hiện ra một tia giảo hoạt:

- Là do bộ dáng hiện tại của em khiến anh bất an sao?

Long Vũ xấu hổ một trận:

- Em còn có thể đọc được tâm tư của anh?

- Đương nhiên!

La Lâm cười nói:

- Tuy rằng em đã rời khỏi thân thể của anh, nhưng chúng ta ở chung lâu như vậy, mặc dù em đi ra nhưng em vẫn có thể ứng tâm tư của anh. Em và anh là cùng nhau từng bước phát triển. Chủ nhân, anh không thích bộ dáng hiện tại của em, vậy em liền đổi lại bộ dáng khác… Bất quá dung mạo của em là cố định, em chỉ có thể đổi quần áo thôi…

Nói xong, trên người La Lâm hiện lên một luồng ánh sáng trắng. Bộ váy trắng trong suốt trong khoảnh khắc liền biến mất. Thay và đó là một bộ quần áo hiện đại, trên áo phông, dưới là chiếc quần bò, đem phụ trợ dáng người ma quỷ đúng là rất hoàn mỹ.

Long Vũ không tự chủ nuốt từng ngụm nước bọt:

- La Lâm, tình huống hiện tại của em như thế nào?

Đôi mắt màu lam của La Lâm hiện lên từng tia mờ mịt, rất nhanh hiện ra một tia mê mang:

- Em cũng không biết rốt cuộc em là người máy hay là La Lâm?

Bạn đang đọc Đặc Thù Không Gian của Xích Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 205

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.