Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia tộc của chị Phượng

Phiên bản Dịch · 5004 chữ

Đang uống trà, nghe Tuyết Cơ vừa nói thế, Long Vũ thiếu chút nữa đã phun hết ra. Ngẩng đầu nhìn Tuyết Cơ, Long Vũ vẻ mặt buồn bực:

- Chị Tuyết Cơ, sao chị lại nói thế, em là loại người đó sao? Haizz, nói thật, ngoại trừ Tiểu Hàn, Hiểu Mai, Hương Hương đều là những chuyện ngoài ý muốn, ít nhất em một chút ấn tượng đều không có.

- Vậy còn tối hôm qua?

Tuyết Cơ trừng mắt hỏi.

- Tối hôm qua cũng là trúng kế của Mã Ngọc…!

Long Vũ cười, nói:

- Chị Tuyết Cơ, nói thật, nếu để cho em lựa chọn lão bà, em sẽ chọn Tiểu Hàn. Đúng rồi, chị có biện pháp gì có thể làm cho Tiểu Hàn tu đạo không?

- Tu đạo?

Tuyết Cơ nghe vậy nhíu mày nói:

- Tiểu Vũ, ý nghĩ này của em quả là viễn vông. Hàn Duyệt nàng ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, em cảm thấy với tuổi của nàng ấy có thể tu đạo được sao? Tốt, lại nói, coi như nàng ấy thật sự có thể làm được, nhưng em có nghĩ tới nàng với em chênh lệch vĩnh viễn đều không thể bù lại. Các ngươi căn bản vốn không phải là người ở cùng một thế giới…

- Chị Tuyết Cơ, những điều đó em đều nghĩ qua… Bất quá em vẫn muốn thử qua một lần…!

Long Vũ nói:

- Lần này tiến vào Huyền Cảnh, em sẽ tìm xem có phương pháp nào thích hợp hay không.

- Thật bó tay với em, trước kia chị như thế nào cũng nhìn không ra, tiểu tử em lại có số đào hoa như vậy.

Tuyêt Cơ nói:

- Thật là chẳng có biện pháp gì với em.

- Hê hê, cũng hết cách, chỉ trách khí chất của em quá tốt…!

Long Vũ vốn định nói mình đẹp trai, nhưng nghĩ lại, như vậy cũng bình thường, còn phối hợp với khí chất, đúng là khí khái anh hùng bức người.

- Em hả… Quên đi, em hiện tại cũng đã trưởng thành, việc của em chị cũng không đi quản. Bất quá Tiểu Vũ, chị phải nhắc nhở em, em cũng không thể thật sự đi làm ngựa giống a…

Tuyết Cơ thành tâm nói.

Buổi tối, Long Vũ đã thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của Mã Hiểu Mai. Liền vẫy tay nói:

- Đến phòng anh một lúc…

Mã Hiểu Mai tim đập như hươu chạy. Nghĩ đến Long Vũ lại muốn tìm mình để phát tiết dục hỏa. Thoáng do dự, nàng cuối cùng vẫn cắn môi đi theo sau Long Vũ vào phòng. (DG: thế này thì ghiền cmnr)

Long Vũ lấy trong tủ treo quần áo ra một cái túi giấy đưa cho Mã Hiểu Mai, nói:

- Cho em. Đây là anh buổi chiều sau khi đi dạo phố, mua giúp em đấy. Em nhìn thử xem, không biết có hợp hay không?

Mã Hiểu Mai sững sờ, tựa hồ khó có thể tưởng tượng, trừng mắt lạnh lùng nhìn Long Vũ.

Tiếp nhận túi giấy, Mã Hiểu Mai cảm thấy được có chút không nỡ. Nàng thậm chí suy nghĩ, đây là lễ vật trước khi chia tay sao?

Tâm nghĩ đến đây, tâm tình của nàng càng thêm buồn bực.

Cùng Long Vũ ở chung đến bây giờ, trong lòng nàng đối với hắn thật ra là có chút yêu say đắm. Hơn nữa, nàng cùng Long Vũ cũng đã giống như vợ chồng.

Cũng không phải không nói, Mã Hiểu Mai muốn mượn lần này để làm chút gì đó.

Mấu chốt là thân thể của nàng đã thuộc về Long Vũ, trong lòng nàng hình bóng hắn chầm chậm xuất hiện.

Dưới tình huống như thế, nàng giờ đây có phần không đành lòng.

Thấy Mã Hiểu Mai tuy rằng tiếp nhận túi giấy, vẻ mặt vẫn không vui, ánh mắt cũng trốn tránh, Long Vũ trấn an nàng vài câu:

- Hiểu Mai, tối hôm qua là anh uống nhiều quá, ít nhiều em đã chiếu cố anh, mấy ngày hôm trước anh tâm tình không tốt, đối với em nhiều ít cũng có chút hiểu lầm, nếu em cảm thấy ủy khuất, cứ tới đây cắn anh một cái để trút giận.

Mã Hiểu Mai lần đầu tiên nghe Long Vũ ôn nhu an ủi mình, liền giật mình, cảm thấy có chút khó tin.

Long Vũ càng khách khí như vậy, trong lòng nàng lại càng không hiểu thấu.

Long Vũ nhất thời ngơ ngẩn, đây là sao a, chính mình một mảnh thân tình, như thế nào cảm giác giống như mặt nóng dán tại cái mông lạnh thế này.

- Chị Tuyết Cơ đã nói cho anh biết hết rồi…!

Long Vũ dứt khoát đem sự tình nói ra.

Mã Hiểu Mai nghe vậy, thân mình run lên:

- Anh quả nhiên là đã nhận ra một chút gì đó rồi… Tiểu Vũ, thực xin lỗi, em thay Mã gia, thay cha ta hướng tới anh chịu tội, hy vọng anh có thể tha thứ cho Mã gia.

- Quên đi, đều là chuyện quá khứ… Anh cũng không muốn nói thêm cái gì…

Long Vũ ôn nhu nói:

- Nói với chú Mã, chúng ta ba ngày sau đi Huyền Cảnh.

- A…!

Mã Hiểu Mai thấy Long Vũ không có ý gây chuyện, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm.

- Hiểu Mai, em cũng thật là, vì cái gì lại không nói với anh…

Long Vũ ôn nhu hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Long Vũ, nỗi ủy khuất kia của Mã Hiểu Mai lại đột nhiên không cánh mà bay, lại có chút kích động:

Em nghĩ…

- Em là muốn đợi anh yêu em, rồi em mới nói cho anh biết, phải không?

Long Vũ nói:

- Đáng tiếc em cùng chú Mã nói chuyện để anh nghe được. Em là cảm thấy mình bị ủy khuất nên mới nói cho chị Tuyết Cơ biết sự thật đúng không?

- Anh cũng biết…!

Mã Hiểu Mai ngượng ngùng nói:

- Tiểu Vũ, em hy vọng anh có thể tha thứ cho cha em. Thân là gia chủ Mã gia, người thật sự đã quá mệt mỏi.

Long Vũ sở dĩ muốn lựa chọn ba ngày sau tiến vào Huyền Cảnh đó là có nguyên nhân. Bởi vì hắn muốn đi gặp một người.

Về Long Phi, hắn cũng là từ chú hắn Long Thiên Trạch nói qua. Trừ lần đó ra, đối với lão gia gia này, hắn là hoàn toàn không biết gì cả.

Long Phi cũng từ Yến Nam Thiên mới biết được hoàn cảnh của Long Vũ. Đối với cháu trai chưa từng gặp mặt, hắn có vẻ rất xúc động.

Hai người hẹn gặp nhau vào hoàng hôn tại bờ sông.

Long Phi cẩn thận đánh giá cháu trai của mình, vẻ mặt có chút kích động:

Hài tử, lại đây, để ông nội hảo hảo nhìn con nào…

- Không vội…!

Đối với sự kích động của Long Phi, Long Vũ có vẻ tương đối bình tĩnh. Trên thực tế, hắn nhìn Long Phi so với nhìn người lạ cũng không có gì khác biệt.

Đối với sự hờ hững của Long Vũ, Long Phi có chút kinh ngạc, hắn thậm chí sững sờ:

- Hài tử, con là đang hận ông sao? Chuyện năm đó, ông cũng không còn cách nào…

- Ông ngay cả con trai và con dâu đều không bảo vệ được.

Long Vũ thản nhiên nói:

- Quên đi, nhiều năm như vậy, tôi cũng không muốn làm khó dễ ông. Hôm nay tôi gặp ông, chỉ là muốn nói, quan điểm năm đó của các người đều là sai lầm. Hài tử do dị năng giả cùng người tu đạo sinh ra, không phải là phế vật, mà là thiên tài.

- Hài tử, con có tin tức về ba mẹ con sao?

Về tu vi đạo lực, dị năng của Long Vũ, Long Phi đã biết. Không thể không nói, là một kỳ tích, một chuyện làm kẻ khác phải phấn chấn. Hắn hiện tại muốn biết nhất chính là tin tức của đứa con trai và con dâu mình.

- Bọn họ hiện ở tại đang ở trong Huyền Cảnh…!

Long Vũ nói:

Ông yên tâm đi, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không có việc gì, tôi sẽ đưa bọn họ trở về đây an toàn.

- Không tệ, không tệ, hảo hài tử…

Long Phi vẫn còn có chút kích động:

- Cha mẹ con nếu nhìn thấy con, nhất định sẽ rất vui mừng, bọn họ nhất định sẽ vì có hài tử như con mà cảm thấy tự hào.

- Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói rồi, tôi cần phải đi…

Long Vũ nói lời cáo từ. Đối với lão gia gia này, trong tim của hắn ít nhiều vẫn còn một tia tức giận. Hắn thậm chí không muốn cùng lão tiếp xúc nhiều quá.

- Hài tử… Ta biết năm đó ta không có trách nhiệm của một người làm cha, ta sẽ bù đắp lại…

Lúc gần đi, Long Phi lưu lại lời nói.

- Hài tử, tìm được cha mẹ cùng chú của con, hãy nói cho bọn họ biết, ta thực xin lỗi chúng họ, ta rất nhớ bọn hắn…

Hồi lâu, âm thanh trong không khí truyền đến.

Nhìn bóng lung kia còng xuống, Long Vũ suy nghĩ mình cũng không hề quá mức. Năm đó khi bọn họ đối đãi phụ mẫu mình như vậy chẳng phải là cũng quá phận như vậy sao.

Yến Như Vân sau khi được giải phong, vẫn cuồng bạo như trước. Yến Nam Thiên đã liên tiếp thử rất nhiều biện pháp, nhưng là vẫn không có kết quả.

Đối với lần này, hắn cực kỳ bi thương.

Cùng kề vai chiến đấu, Huyền Môn bất kể hiềm khích trước kia vẫn ra tay viện thủ. Đáng tiếc trải qua nhiều lần cứu chữa, vấn đề vẫn không thể giải quyết.

Tuyết Cơ đề nghị là tiếp tục đóng băng cho đến lúc tìm ra được phương pháp. Nhưng Yến Nam Thiên nhất quyết không đồng ý, hắn muốn đem đứa con mang về tổng bộ Dị Năng Nghiệp Đoàn tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.

Đối với lần này, Huyền Môn cũng không ngăn trở, tùy ý hắn làm chủ. Dù sao đứa con là của hắn.

Huyền Cảnh Dục Giới, hậu viện Bách Hoa Cốc

Kinh Hồng hướng về phía chủ tử hồi báo từ đầu đến cuối tình hình ở thế giới thật rồi chờ đợi ông chủ Hắc Minh trừng phạt. Ai ngờ Hắc Minh kia cũng không có trách cứ, ngược lại khích lệ nói:

- Thật sự không tồi… Là ta quá xem thường Long Vũ. Ngươi về trước nghỉ ngơi đi, đợi cho kế hoạch thông đạo Huyền Cảnh của ta hoàn thành, đoạt lấy thế giới thật dễ như trở bàn tay.

- Đa tạ ông chủ khoan hồng!

Kinh Hồng vội vàng tạ ơn.

- Được rồi, ngươi là cánh tay đắc lực của ta, không cần khách khí, đi đi…

Hắc Minh khoát tay nói:

- Ta phải tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ, kế hoạch thông đạo cần phải nhanh hơn. Huyết thực cũng phải gia tăng thêm rồi.

Mấy phút đồng hồ sau, Hắc Minh một mình đi tới Bách Hoa Hội gặp Cửu Vĩ Thiên Hồ xinh đẹp. Ngay khi hắn sắp gõ cửa, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ rất nhẹ.

- Ah…A…!

Thanh âm tuy rằng rất nhẹ, nhưng không thoát khỏi đôi tai của Hắc Minh, hiển nhiên tiếng rên này phát ra từ cái miệng của Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Hắc Minh nghe được tiếng rên rỉ này làm tâm lý nhảy dựng lên, làm cho tim hắn đập nhanh hơn, trong lòng có cảm giác là lạ.

- Ah…

Tiếng rên rỉ đứt quãng tiếp tục truyền đến, thanh âm lớn hơn một chút, hơn nữa càng thêm dồn dập.

Âm thanh tiêu hồn này tựa hồ lại hướng Hắc Minh kêu gọi, cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra, lộ một chút khe hở. Trong phòng không có đèn đuốc, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Hắc Minh.

Hấp dẫn cùng hiếu kỳ tựa hồ có lực lượng vô hạn, Hắc Minh theo bản năng tiến vào. Hắn phát hiện Cửu Vĩ Thiên Hồ nằm ngửa trên giường, tóc dài đen nhánh tán loạn rơi bên gối, thân thể trần truồng, bộ ngực ngạo nghễ kia theo thân thể vặn vẹo mà rung lên, hai điểm anh đào hồng hào xinh đẹp kiêu ngạo nhô lên…

Giờ phút này, tiếng rên rỉ lay động lòng người của Cửu Vĩ Thiên Hồ dần dần cao vút, cặp mắt đẹp khép hờ khiến nàng căn bản không biết mình đã bị người khác nhìn trộm.

Trước mắt giống như một bức Xuân Cung Đồ sinh động, kích thích. Không có nam nhân nào chịu được cảnh kích thích này. Thân thể Cửu Vĩ làm cho Hắc Minh cả người máu huyết sôi trào, nửa dưới rất nhanh đã xuất hiện phản ứng sinh lý.

Thân thể Cửu Vĩ kịch liệt vặn vẹo, nàng tựa hồ cũng nhanh đạt đến tình trạng cực khoái. Cái mông lớn của nàng cùng lung áo không ngừng rung động. Hắc Minh thậm chí thấy bàn tay nữ nhân luồn vào mật địa.

- Chết tiệt!

Hắc Minh tâm cảnh rất nhanh chuyển động, nửa thân dưới bành trướng làm cho trong lòng hắn không thoải mái, hắn muốn phát tiết gấp.

- Ầm…!

Thoáng một chút do dự, Hắc Minh một cước đá văng cửa phòng đi vào.

Thân hình xinh đẹp run lên bần bật, nháy mắt đã lên đến đỉnh.

Mắt thấy Hắc Minh đi vào, nàng lại không lúng túng, thậm chí cũng không che chắn thân mình. Cứ như vậy quay mặt về phía Hắc Minh.

Hắc Minh ánh mắt híp thành một cái khe hở hẹp, bĩu môi nói:

- Ngươi đây là đang làm cái gì? Muốn nam nhân? Vì sao phải chính mình làm…

Nói xong, hắn đi tới duỗi tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp, ánh mắt tà ác:

Ngươi biết không? Ngươi đã kích động lòng ta rồi…

- Ngươi muốn gì?

Khẽ cười xinh đẹp, Cửu Vĩ nói:

- Ta nhớ là ngươi không thích nữ sắc, không phải sao? Như thế nào? Hôm nay động tâm rồi sao, ta có đẹp không?

- Mỹ nữ cùng bộ xương khô trong mắt ta cũng không có gì khác nhau, chỉ là ta đang muốn phát tiết.

Hắc Minh nói.

- Được thôi…!

Cửu Vĩ cười ám muội, đem cặp đùi mê hoặc tách ra, nói:

- Đến đây đi, để cho ta cảm nhận thân thể cường tráng của ngươi…

- Không, ngươi hiểu lầm rồi…!

Hắc Minh cười nói:

- Ngươi hiểu sai rồi, ta chỉ muốn phát tiết, nhưng ta sẽ không chơi ngươi. Dùng miệng của ngươi đi… (DG: A, ta thích thằng này, rất phong cách)

Cửu Vĩ mắng một tiếng biến thái, trong lòng tuy rằng cũng không nguyện ý, những vẫn làm theo lời Hắc Minh.

- Aaah…!

Hắc Minh xuất ra, Cửu Vĩ khẽ nhíu mày.

- Ha ha…!

Hắc Minh buông đầu ả ra, cười nói:

- Thực là khổ a, bất quá đây chính là thứ tốt… Quên đi, không nói những chuyện này, ta tới tìm ngươi, là hy vọng ngươi có thể cúng ứng Huyết Thực nhanh hơn. Ta muốn kế hoạch thông đạo Huyền Cảnh được tăng tốc.

- Người của ngươi thất bại?

Cửu Vĩ liền nghĩ tới điều này.

- Không sai!

Hắc Minh cũng không có ý định giấu diếm, hắn nói:

- Là ta đánh giá thấp Long Vũ. Cho nên nói, chúng ta bây giờ nhất định phải tiến hành nhanh hơn. Mấu chốt thành công của chúng ta ở chỗ có thể hay không chiếm lĩnh thế giới hiện đại.

- Đúng rồi, có một tin trọng yếu ta muốn báo cho ngươi, Long Vũ đang tìm mẫu thân thất lạc.

Hắc Minh khóe miệng mĩm cười, nói:

- Nếu chúng ta có thể tìm được họ trước, đến lúc đó sẽ là công cụ để uy hiếp hắn ta…

- Chủ ý hay!

Cửu Vĩ cười hỏi:

- Về mẹ của hắn, ngươi biết những gì…

- Mẹ của hắn tên Thủy Tiên!

Hắc Minh nói:

- Ta chỉ biết đúng tin tức này… Ngươi phân phó xuống, cho toàn bộ đệ tử Bách Hoa Hội ở Dục Giới chú ý hành tung nữ nhân này.

- Ngươi yên tâm đi, chị em Bách Hoa ta ở Huyền Cảnh đối với tin tức rất nhanh nhạy.

Cửu Vỹ cười nói:

- Phách Vương mấy ngày hôm trước phái người tới tìm ngươi, ngươi có cần gặp Phách Vương nói chuyện một lần nữa không.

- Chuyện tình Phách Vương kia ta sẽ xử lý. Nhưng thật ra chuyện bên này, ngươi phải nắm chắc một chút, ngàn vạn lần không được chậm trễ đại sự.

Hắc Minh dặn dò.

Biết được Long Vũ chủ động mời mình cùng tiến vào Huyền Cảnh, tâm tình Mã Ngọc rất là vui vẻ. Bất quá hôn sự không thành vẫn là tâm bệnh trong lòng hắn.

Cũng may chuyện nữ nhi hiến thân đã được làm rõ, giữa hai người đã tồn tại tình cảm vợ chồng.

Duy nhất làm cho Mã Ngọc khó chịu chính là, Mã Hiểu Mai sống chết không nghe lời của hắn. Hắn là thật tâm hy vọng có thể làm cho việc tiến vào Huyền Cảnh nắm giữ trong tay mình.

Vẫn là câu nói kia, vận mệnh Mã Gia không thể nằm trong tay người khác.

Hoa An sắp xếp cha con Mã gia ở lại, sau đó nói với Long Vũ:

- Công tử, tiểu thư bên kia gởi thư, nàng muốn người đến gặp nàng.

Long Vũ khẽ nhíu mày:

- Đi đâu?

- Đương nhiên là tới nhà tiểu thư!

Hoa An cười nói:

- Tiểu thư trong nhà còn chưa từng có mời người ngoại tộc, người lần này có thể được phép đến, đây chính là thiên đại phúc khí.

- Là ở đâu?

Long Vũ hơi kinh hãi. Hắn thấy Hoa An không giống nói giỡn, trong lòng biết chị Phượng trong nhà nhất định không hề tầm thường.

- Đây là lộ tuyến đồ, người cứ theo đó mà đi là được.

Hoa An nói xong, ném cho Long Vũ một tấm bản đồ.

Long Vũ nhìn lướt qua tấm bản đồ kia, lập tức thu vào.

- Hoa An, ngươi nói thật cho ta, chị Phượng có phải hay không đang gặp chuyện gì khó khăn?

Long Vũ hỏi

- Không phải!

Hoa An cười nói:

- Công tử, nói không phải, chứ nếu thật sự tiểu thư gặp khó khăn, chỉ bằng thực lực người hiện tại, tuyệt đối sẽ không giúp gì được.

- Đúng rồi, lần này công tử chỉ có thể một mình tiến đến…

Hoa An lại cường điệu:

- Ở nhà tiểu thư, trăm ngàn năm qua, cho tới bây giờ đều không có người khác họ đi vào, công tử chính là người đầu tiên.

- Gia tộc chị Phượng là gia tộc như thế nào?

Long Vũ tò mò hỏi.

- Tương lai người sẽ biết!

Hoa An thần bí cười cười:

- Tóm lại, trước chuyến đi, người nhất định sẽ có đại thu hoạch, chúng ta hai ngày sau sẽ xuất phát…

Biết được Long Vũ phải ly khai, Mã Hiểu Mai trong lòng có chút không muốn. Có tâm muốn tiễn Long Vũ một đoạn, nhưng Long Vũ lại không đồng ý.

Ban đêm, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai ngắm trăng ở hậu hoa viên, ôn nhu nói:

- Yên tâm đi, chờ anh gặp chị Phượng, nếu như không có đại sự gì, anh sẽ rất mau trở lại.

- Tiểu Vũ…Em thật sự không thể cùng anh đến đó sao?

Mã Hiểu Mai vẫn còn có chút chưa từ đó ý định.

- Ừm…!

Long Vũ nói xong nắm chặt tay Mã Hiểu Mai, kéo vào trong lòng. Nàng cũng không có cự tuyệt, ôn nhu tựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Vũ, anh biết không? Từ ngày anh nói với em những lời này, tâm tình em thật sự nhẹ nhõm…

Nói xong nàng đột nhiên cười rộ lên, môi đỏ mọng dán lên tai Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, em sẽ sinh con cho anh…

Hơi thở thơm tho của Mã Hiểu Mai làm Long Vũ ngứa hết lỗ tai, trong lòng lại càng ngứa ngáy, ôm sát eo nhỏ mềm mại, cười nói:

- Vậy sao được, chúng ta bây giờ vẫn còn trẻ, làm sao em đã nghĩ đến chuyện sinh con? Còn có, anh hỏi em, em có từng thật sự yêu anh?

- Anh thật ngốc a…!

Mã Hiểu Mai tức giận nói:

- Nếu không vì thích anh, em lại tùy tiện với anh…trên…

Nói tới đây, nàng có chút thẹn thùng.

- Muốn sinh con, không bằng chúng ta bây giờ liền làm đi?

Long Vũ đột nhiên cười một tiếng, bàn tay to nhất thời trở nên không thành thật.

Mã Hiểu Mai thở hổn hển thoát ra ma trảo của Long Vũ, miệng nói:

- Đừng… đừng ở chỗ này mà…

Long Vũ cười ha hả, buông Mã Hiểu Mai ra, nhìn bốn phía nói:

- Như thế nào? Là sợ người khác thấy à, nếu mà cha em nhìn thấy, không chừng còn vui vẻ nữa là…

Lời này vừa nói ra, Mã Hiểu Mai vốn vẻ mặt tươi cười, nhất thời nhăn lại, nói:

- Tiểu Vũ, anh không phải nói là đã tha thứ cho cha em rồi sao? Vì cái gì có cơ hội lại vẫn sỉ nhục người.

Long Vũ cười nói:

- Anh không cố ý mà…

Trải qua mười ngày lặn lội đường xa, Long Vũ đã tới địa phương được đánh dấu trên bản đồ. Đưa mắt nhìn đi, nơi này núi non hùng vĩ, đỉnh núi cao vút trong mây.

Trước khi chia tay, Hoa An đã nói, bỏ qua ngọn núi này, Kim Phượng ở tại ngọn núi đối diện cánh đồng hoang vu chờ hắn.

Long Vũ đưa tinh thần bay qua đỉnh núi, quả nhiên đối diện là thảo nguyên. Hơi lạnh gió đêm thổi tới làm hai gò má hắn cảm thấy thoải mái.

Không ngoài sở liệu, thân ảnh Kim Phương xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, giờ phút này, nàng đang ngồi trên một tảng đá lơn, trong tay cầm một túi rượu. Mái tóc bay trong gió, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại vẫn mang mị lực mê người.

- Chị Phượng, chị quả nhiên ở chỗ này, mới vừa rồi còn sợ không tìm được chị.

Long Vũ đi tới, đặt mông ngồi cạnh nữ nhân, trong lòng tràn ngập cảm giác thân thiết.

Nữ nhân quay đầu lại nhìn hắn, lại đem ánh mắt dời về phương xa, thấp giọng nói:

- Tiểu Vũ, em có biết nơi này là đâukhông?

- Không biết!

Long Vũ thuận thế nhận lấy túi rượu, uống một ngụm, không ngớt lời khen ngợi:

- Rượu ngon…

- Chị Phượng, chị biết không? Những ngày này không gặp được chị, em thật sự rất nhớ chị…

Sau khi uống vài ngụm rượu, Long Vũ tựa hồ nói nhiều hơn.

Chỉ là chính bản thân hắn cũng chia không rõ, chính mình nói thật, hay là rượu nói.

Kim Phượng ánh mắt chớp động khác thường, người nói vô tâm, người nghe có ý.

- Tiểu Vũ, chúng ta uống rượu!

Kim Phượng cười hì hì, cũng không biết lại thế nào xuất ra một túi rượu, hai người lúc này cùng trăng sao đối tửu.

Rượu này hiển nhiên cùng rượu ở thế giới thật bất đồng. Không quản ngươi tu vi ra sao, chỉ cần uống nhiều hơn, liền biết say là gì.

Sáng sớm, Long Vũ được thanh âm dịu dàng của Kim Phượng đánh thức, xoay người không khỏi lắp bắp kinh hãi, cảm giác mềm mại không phải đến từ tảng đá, mà là từ một cái giường cổ xưa.

- Đêm qua không phải ở bên ngoài uống rượu, như thế nào lại chạy tới chỗ này? Hơn nữa, nhìn đây thế nào cũng giống như một khuê phòng của nữ tử.

Long Vũ vỗ vỗ đầu xác định mình không phải là đang nằm mơ.

- Tiểu Vũ, em sững sờ gì đây?

Kim Phượng cười hỏi.

- Đây là nơi nào?

Long Vũ hỏi.

- Đây là chỗ ở tạm thời của chị…!

Kim Phượng cười nói:

- Em hiện giờ ở chỗ này đợi vài ngày, sau đó, chị sẽ mang em đến nhà của chị, lúc đó em còn có thể gặp mặt Phúc Bá.

- Nhà chị rốt cuộc là ở đâu?

Long Vũ hiếu kỳ hỏi.

- Chờ em đến thì sẽ biết…!

Kim Phượng thần bí cười nói.

Đi ra cửa phòng, ánh mặt trời chiếu trên mặt sáng rõ làm cho người ta mở mắt không ra, Long Vũ hỏi:

Chị Phượng, em đối thân phận của chị thật sự là càng ngày càng tò mò…

- Hì hì!

Kim Phượng khóe miệng mĩm cười, nói:

- Đáp án đều sẽ được sáng tỏ…

Được ánh sáng sớm làm nổi bật, Kim Phượng xinh đẹp giống như tiên tử, giơ tay nhấc chân trong lúc đó lơ đãng mang ra vài phần mị thái, lại càng kiều diễm không gì sánh được làm Long Vũ nhìn không chớp mắt.

- Nhìn cái gì đấy mà ngây người đấy?

Kim Phượng đi vào một chút, duỗi tay điểm lên trán Long Vũ, nói:

- Nói cho em biết, nhà của chị có rất nhiều cô gái xinh đẹp, đến lúc đó em cũng không thể như vậy nhìn chằm chằm các nàng.

Long Vũ cố ý cười nói:

- Chị Phượng, chị ghen sao?

- Nói bậy!

Kim Phượng lại đến gần một chút, nói:

- Chị là sợ những cô gái kia tưởng em là sắc lang, sẽ lấy hết hai mắt của em. Nói cho em biết, các nàng cũng không có tốt như chị đâu…

- Trong lòng em, chị Phượng là đẹp nhất!

Long Vũ như là nghiêm túc nói:

- Về phần những cô gái kia, em đảm bảo không nhìn là được…

- Thật không?

Kim Phượng có chút mất tự nhiên nói.

Long Vũ duỗi tay giúp Kim Phượng vuốt ve mái tóc trên trán, mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi, tâm thần hơi hơi nhộn nhạo:

- Thật…

Nói tới đây, Long Vũ đột nhiên toát ra một câu:

- Chị Phượng, em muốn ôm chị vào lòng…

Kim Phượng giật mình, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao.

Long Vũ thấy vậy, nhìn nàng gần trong gang tấc, môi đỏ mọng, thanh âm tràn ngập mê hoặc, nói:

- Chị Phượng, nhắm mắt lại…

Nói xong, hắn chậm rãi nhìn Kim Phượng, thấy nàng quả nhiên gắt gao nhắm mắt lại. Tâm thần hắn liền nhảy loạn lên, miệng liền đưa tới. Mắt sắp thấy gần chạm cặp môi thơm, lại thấy trước ngực bị cản lại, bị đôi tay mềm của Kim Phượng đẩy ra, nàng cười nói:

- Muốn ăn đậu hủ của chị à, em còn non lắm…

Sau đó Long Vũ cũng tỉnh táo lại, lập tức có chút ngượng ngùng.

- Thực xin lỗi Tiểu Vũ, nơi này cách nhà chị không xa, chị lo lắng có người thăm dò…

Kim Phượng đã khôi phục bình tĩnh, xin lỗi Long Vũ.

Long Vũ lắc đầu:

- Không có việc gì, là em đường đột…

Kim Phượng do dự một lần nói:

- Lúc trở về, chị sẽ cho em toại nguyện…

Kim Phượng hỏi tiếp:

- Tiểu Vũ, chẳng lẽ em lại nảy sinh tà niệm?

Kim Phượng ánh mắt mông lung biến thành nóng cháy, bất quá lại không có ý tứ tức giận.

Là một nam nhân sinh lý khỏe mạnh, nảy sinh tà niệm cũng là bình thường, như này mà không loạn mới là có vấn đề. Long Vũ tuy là người từng trải, nhưng Kim Phượng đối với hắn lực hấp dẫn vẫn không hề giảm.

- Đợi một chút… Có phải hay không Tiểu Hổ cũng tới?

Đúng lúc này, Kim Phượng tựa hồ cảm thấy gì đó.

- Không thể nào?

Long Vũ cau mày nói:

- Lúc chúng ta đi thì không có mang theo nó a…

- Chủ nhân, Thiên Dực Hổ đích xác theo tới. Ngay tại lúc anh tiến vào Huyền Cảnh, nó lặng lẽ theo tới …

Giọng nói của La Lâm lại vang lên trong đầu:

- Chủ nhân, Thiên Dực Hổ lại muốn trưởng thành tiến hoá, nó tất phải tiếp bổ đại lượng năng lượng… Nó muốn em nói với anh một tiếng, hy vọng anh không nên trách nó tự tiện theo tới…

- Lại muốn tiến hóa sao?

Long Vũ nói:

- Em nói với nó, coi như là anh xin lỗi, đã không quan tâm nó. Đúng rồi, đừng làm cho nó gây ra chuyện gì.

Bạn đang đọc Đặc Thù Không Gian của Xích Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.