Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu sư muội báo thù

Phiên bản Dịch · 4373 chữ

Ngày sau khi sử dụng dược tề, toàn bộ dị năng dùng thuốc đều được thức tỉnh dị năng thứ hai, điều này khiến cho Yến Như Vân thèm thuồng không thôi, hối hận vì sao lúc trước không lưu lại một chút cho mình.

Sau khi nhận được tin tức, Yến Nam Thiên phân phó chú ý quan sát mười người quan trọng, giám sát xem có xuất hiện tác dụng phụ hay có vấn đề gì không.

Ba ngày sau, Yến Như Vân trả lời lại, mười người kia cũng không có điểm gì bất thường cả. Lúc này, trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy hối hận. Sớm biết vậy, hắn cũng lưu lại cho mình một ít thuốc, không khéo giờ phút này hắn đã có thêm một dị năng mới.

- Đi, theo ta hẹn với Song Tử Hoàng một lần, ta định cùng ngươi gặp mặt hắn nói chuyện.

Đồ vật này là hàng thật giá thật, theo như lời Song Tử Hoàng nói, thứ này trong tay hắn, chính là một đồ vật vô cùng có giá trị. Hơn nữa, thứ này một khi bị đồn đại ra ngoài, sẽ có rất nhiều dị năng giả sẵn sàng giúp sức cho Khô Lâu.

Thân là hội trưởng nghiệp đoàn dị năng, hắn biết rõ trên thế giới này, không phải bất cứ dị năng giả nào cũng đầu phục nghiệp đoàn dị năng. Trên thế giới, ngoại trừ nghiệp đoàn dị năng, còn có rất nhiều tổ chức dị năng giả nhỏ khác, con số có thể lên đến hàng ngàn, nhân số cũng phải tính hàng vạn người. Chỉ cần Song Tử Hoàng thông báo một tiếng, đem dược vật đó công bố ra ngoài. Tin tưởng rằng số người đầu nhập dưới trướng hắn không ít.

Cho nên hắn đành phải hạ thấp bản thân, đi tìm Vương Quốc Duy nói chuyện.

- Cha, có người muốn gặp.

Yên Như Vân vừa đi ra ngoài, còn chưa được vài phút đồng hồ, rất nhanh đã quay trở lại.

- Là ai vậy?

Yến Nam Thiên phát hiện con mình khóe miệng có vết máu, khẳng định là bị thương:

- Là hắn đả thương con? Hắn rốt cuộc là ai?

- Con chỉ biết hắn là Long Vũ.

Yến Như Vân lau đi vết máu trên khóe miệng nói:

- Chắc chắn hắn rất nhanh sẽ tiến vào đây thôi…

Cùng Huyền Môn xảy ra mâu thuẫn, sau chuyện tình năm đó phát sinh, người của nghiệp đoàn dị năng cũng không còn chú ý tới hậu nhân của hắn nữa. Cho nên, giờ phút này, hắn cũng không biết Long Vũ chính là con trai của Long Thiên Diệu và là cháu của Long Phi.

- Lẽ nào lại như vậy.

Quyền uy của Yến Nam Thiên liên tiếp bị khiêu khích mấy lần, làm cho sắc mặt hắn không lúc nào được tốt.

- Hội trưởng đại nhân. Ngài đừng tức giận…

Ngay tại lúc này, Long Vũ xuất hiện. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt:

- Ta biết hiện tại ngươi đang vội vã muốn đi gặp Vương Quốc Duy. Cho nên ta tới đây cứu ngươi.

- Cứu ta?

Yến Nam Thiên cười lạnh một tiếng nói:

- Đúng là trẻ con, thật là trâng tráo, vận vệnh xưa nay của bổn tọa luôn nắm giữ trong tay mình. Nhưng trái lại là ngươi, ngươi rất nhanh cũng sẽ được chết thôi.

- Là sao?

Long Vũ khinh thường nói:

- Ngươi cũng đã hiểu rõ con người của Vương Quốc Duy, hắn đến từ Huyền Cảnh, hắn đích thị chính là tà mà ngoại đạo, hắn tới đây chính là để hủy hoại thế giới này. Mà ngươi, thân là hội trưởng nghiệp đoàn dị năng của thế giới, chẳng những không biết cẩn thận suy nghĩ đến những an nguy trước mắt, ngược lại còn tiếp tay cho bọn xấu xa, ngươi đích xác chính là một tên khốn nạn.

- Ngươi nói vậy có ý là gì?

Trong mắt Yến Nam Thiên hiện lên một đạo sát ý.

- Ngươi muốn giết ta sao?

Long Vũ tỏ vẻ khinh thường nói:

- Yến Nam Thiên, ngươi có còn nhớ Long Thiên Diệu, Long Thiên Trạch...

- Long Thiên Diệu, Long Thiên Trạch?

Sắc mặt Yến Nam Thiên trở lên khẩn trương, hỏi:

- Ta có biết ngươi sao? Có phải ngươi chính là con trai của Long Thiên Diệu….Không tệ, ta nhìn ngươi so với cha của ngươi và cha của ngươi thì mạnh hơn không ít. Nếu như lão hỏa kế Long Phi biết được sự tồn tại của ngươi không biết sẽ vui mừng như thế nào đây?

Mặc dù chưa có gặp qua Long Vũ, nhưng hắn chỉ trong nháy mắt có thể đoán được thân phận của Long Vũ.

Nói tới đây, giọng nói của Yến Nam Thiên thay đổi, nhẹ nhàng hơn rất nhiều:

- Hài tử, ngươi đã là con trai của Long Thiên Diệu, thì coi như là người thân. Long Vũ, chuyện ngươi đả thương con trai ta, ta sẽ không tính toán, ta hy vọng ngươi có thể vứt bỏ hiềm khích trước kia, cùng ta đi gặp Song Tử Hoàng, để ta bàn việc của nghiệp đoàn dị năng.

- Ha ha…

Long Vũ lập tức bật cười:

- Yến nam Thiên, ngươi cho rằng ân oán giữa ta và ngươi, như vậy có thể bỏ qua sao? Không cần tính toán rõ ràng sao?

- Ngươi không nhớ mình đã từng làm gì sao? Không nhớ năm đó ngươi đã đối xử thế nào với cha mẹ ta sao?

Khóe miêng Long Vũ nổi lên một tia khinh thường:

- Hôm nay ta tới đây, mục đích là để tìm ngươi, đòi lại cho cha mẹ ta một cái công đạo.

- Càn rỡ…

Yến Nam Thiên phẫn nộ nói:

- Ngươi đã là con trai của Long Thiên Diệu, thì sẽ là thành viên của nghiệp đoàn dị năng, là thuộc hạ của ta, mà dám cả gan phạm thượng đối với ta, ngươi không sợ ta sẽ dùng hình phạt với ngươi sao?

- Ngươi quả thật rất là ngây thơ…

Long Vũ khinh miệt nói:

- Yến Nam Thiên, nếu như ta đã dám tới tận cửa tìm ngươi, thì tất nhiên ta cũng có thủ đoạn đối phó với ngươi rồi…

- Ngao…

Đúng lúc này, trong phòng chợt lóe lên một đạo bạch quang, Thiên Dực Hổ chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trên đầu vai Long Vũ. Theo lời La Lâm phiên dịch, Thiên Dực Hổ là vì chủ nhân lược trận mà tới đây.

- Tiểu tử ngươi cũng có chút lương tâm.

Long Vũ đem Thiên Dực Hổ ôm vào trong lòng, bàn tay khẽ vỗ vỗ nhẹ lên đầu nó.

Hành động đó của Long Vũ trong mắt cha con Yến gia chính là mười phần khiêu khích.

Nhưng mà Yến Như Vân cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, mới vừa rồi gặp Long Vũ, chỉ trong nháy mắt hắn đã bị đánh cho hộc máu, người trước mắt này một thân công phu sâu không lường được.

- Ngươi rất ngạo mạn….

Trong lần đi tới Thiên Hải này, đây là lần thứ hai Yến Nam Thiên gặp phải kẻ hậu sinh trẻ tuổi cuồng vọng như vậy. Một kẻ là Song Tử Hoàng, trên tay hắn có số dược vật đủ để thay đổi cả nghiệp đoàn dị năng cho nên hắn phải nhẫn nhịn, kẻ đó đích xác có khả năng để ngạo mạn.

Nhưng đối với tên nghiệt tử của Long Thiên Diệu này, hắn thật sự không hiểu, kẻ này dựa vào cái gì để mà ngạo mạn đây chứ.

Long Vũ lạnh lùng nói:

- Yến Nam Thiên, ta cho ngươi một cơ hội, thông báo với tất cả nghiệp đoàn dị năng, sự tình năm đó là do chính ngươi phạm sai lầm, trả lại sự trong sạch, vinh quang cho cha và chú của ta.

Vốn là một mình hắn xông vào thật sự cũng chưa uy hiếp tới Yến Nam Thiên, nhưng hiện giờ có Thiên Dực Hổ trợ trận, trong lòng hắn yên tâm không ít, càng không có gì phải sợ.

- Đồ hỗn trướng…

Yến Nam Thiên nói:

- Ta vốn vì nể mặt ông nội Long Phi của ngươi, không tính toán chuyện cũ, cho ngươi một cơ hội, nhưng tiểu tử ngươi lại không biết điều. Từ bây giờ, ngươi cũng đừng có oán trách ta…..

- Ngao…

Thiên Dực Hổ gầm to một tiếng, thân hình hóa thành một đạo bạch quang đánh thẳng tới phía Yến Nam Thiên, Yến Nam Thiên lập tức cảnh giác, nhưng cũng không coi đó là gì.

Cho đến khi cảm giác được khí tức mạnh mẽ của Thiên Dực Hổ hắn mới thấy mình đánh giá quá thấp con mèo nhỏ này, nó không hề đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn vội vàng né tránh.

Nhưng mà tốc độ của Thiên Dực Hổ quá nhanh, với khả năng của hắn, trong lúc nguy cấp há có thể né tránh kịp.

- A…

Rất nhanh, một tiếng hét thảm vang lên, trên mặt Yên Nam Thiên đã bị móng vuốt sắc nhọn của Thiên Dực Hổ để lại một vệt rách dài.

Sau khi trở lại đầu vai Long Vũ, Thiên Dực Hổ kêu lên ô ô vài tiếng, dường như muốn khoe chiến tích của mình. La Lâm tiếp tục làm phiên dịch, nói cho Long Vũ biết:

- Chủ nhân, Thiên Dực Hổ nói, cứ giao hai người kia cho nó, khỏi khiến người phải nhọc công, nó có thể đối phó với cả hai.

Vừa nghe thấy lời này, Long Vũ không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Nếu như lời nói đó của Thiên Dực Hổ là thật, thì như vậy lực lượng của nó còn lớn hơn của hắn. Nói cách khác, tư cách chủ nhân của hắn là không đủ.

Lực lượng của gia hỏa này mạnh đến vậy. Chẳng trách nó luôn lạnh nhạt đối với mình.

Nhưng nói lại, sâu trong nội tâm của hắn khó có thể thừa nhận điều này.

Long Vũ âm thầm thề:

- Lão tử sẽ cố gắng, nhất định phải tăng cường thực lực để trở lên mạnh mẽ hơn.

- Long Vũ, ngươi không được làm càn.

Yến Như Vân thấy cha bị thương bởi sủng vật của đối phương, trong lòng nhất thời cũng có chút e ngại, lạnh cả người, nhưng vẫn tiến lên phía trước.

- Chuyện năm đó ngươi không thể trách cha ta được.

Yến Như Vân vì muốn cha không bị liên quan, vội vàng nói:

- Năm đó, người chia rẽ cha mẹ ngươi không phải cha ta, mà là ông nội Long Phi của ngươi.

- Nói bậy…

Long Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi như thế nào có thể biết rõ chuyện này, ngươi nghĩ ta là ai? Một tiểu tử lên ba chắc, nếu như ta tin lời ngươi nói, thì chẳng phải ta là thằng ngốc hay sao?

- Cháu à, Như Vân nói đúng đó. Chuyện năm đó thật sự người phản đối gay gắt nhất là Long Phi, còn ta, khi đó hoàn toàn ủng hộ cha ngươi, nhưng ta cũng không có biện pháp, vì khi đó trong nghiệp đoàn dị năng còn có một người nữa là thủ hạ của ông nội ngươi. Yến Nam Thiên tiếp tục nói:

- Hài tử, nếu như cháu không tin thì có thể tới tổng bộ của nghiệp đoàn dị năng tìm ông nội của ngươi để hỏi.

- Ha ha…

Trái lại Long Vũ cũng không có để tâm:

- Thật sự là bi ai… Đường đường là hội trưởng nghiệp đoàn dị năng, lại có thể vô sỉ bỉ ổi như vậy. Nói thật cho các ngươi biết, ta tới đây tìm ngươi, là ý tứ của chú ta. Chuyện năm đó, chú ấy là người rõ ràng nhất. Yến Nam Thiên, trong chuyện đó ngươi có vai trò gì, chú ấy đều đã nói cho ta biết. Về phần Long Phi, sớm hay muộn ta cũng sẽ tìm đến, tuy rằng năm đó ông ta cũng vì bất đắc dĩ mới làm thương tổn cha ta, nhưng như thế nào thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ông ta. Thân làm cha, mà vì bản thân mình lỡ thương tổn con trai cùng con dâu, loại người đó cũng chỉ là phế vật.

Vừa nghe Long Vũ nói vậy, cha con Yến gia đều trở lên ngây dại.

Nhất là Yến Nam Thiên, nguyên bản hắn còn khinh thường nói dối để tránh trách nhiệm, dựa theo lời nói của con trai mà tương kế tựu kế, nhưng kết quả thì lại làm cho người ngoài thêm khinh bỉ.

- Không sai.

Yến Nam Thiên ổn định lại tinh thần nói:

- Không sai, chuyện năm đó đích xác là do ta phản đối, nhưng tại sao ngươi không tìm hiểu rõ sự tình đi. Tình huống năm đó, có ai là không phản đối, Huyền Môn là như thế nào? Chẳng phải tất cả mọi người đều rõ sao? Dị năng và đạo lực là hai lực lượng hoàn toàn bất đồng, cho nên là Huyền Môn cũng được, nghiệp đoàn dị năng cũng tốt, cả hai bên đều cấm đệ tử qua lại lẫn nhau. Bởi vậy, chuyện này vốn dĩ ta không có làm sai, Huyền Môn Thiên Cơ đạo nhân cũng không có sai…

- Các ngươi đều sai lầm rồi…

Long Vũ xuất ra Thiên Sư kiếm pháp, tay phải nắm chặt kiếm, kiếm quang như ẩn như hiện, đồng thời, trong lòng bàn tay trái của hắn cũng xuất ra một đạo tử sắc hỏa diễm.

- Ngươi đã nhìn thấy chưa?

Long Vũ nói:

- Mở to con mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, Long Vũ ta, trong người tồn tại cả Huyền Môn đạo pháp lẫn hỏa hệ dị năng, ngươi không thấy ta vẫn còn khỏe mạnh đó sao? Bất kể là Huyền Môn đạo pháp hay hỏa hệ dị năng đều có trên người ta, sự tồn tại của ta là bằng chứng tốt nhất cho sự sai lầm của các ngươi cũng như cái thuyết pháp đáng cười mà các ngươi vẫn cho là đúng.

- Không có khả năng, điều này sao có thể chứ?

Tuy đã trông thấy sự thật ngay trước mắt, nhưng Yến Nam Thiên vẫn có chút khó mà chấp nhận được.

- Hừ…

Long Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Được rồi, ngươi đừng có tự lừa mình dối người nữa, Yến Nam Thiên, ân oán giữa chúng ta, để sau này ta sẽ tìm ngươi tính toán, ta muốn nói cho ngươi biết một điều, ngươi ngàn vạn lần không nên đi tìm Vương Quốc Duy hợp tác, nếu không nghiệp đoàn dị năng sẽ có ngày biến mất hoàn toàn, các ngươi căn bản không biết lực lượng đích thực của hắn khủng bố đến cỡ nào. Mục đích của hắn chỉ có một, là đem toàn bộ nhân loại trên thế giới này biến thành quái vật, làm thủ hạ cho hắn sử dụng.

- Ta chỉ nói vậy thôi, nên làm như thế nào thì tự các ngươi tính.

Long Vũ cũng không muốn giết chết cha con Yến gia, bởi vì sau lưng họ có cả hàng ngàn hàng vạn dị năng giả.

Huống hồ, Long Vũ vẫn còn muốn sự tồn tại của hắn. Yến Nam Thiên vẫn còn có tác dụng rất lớn. Có hắn để kiềm chế Song Tử Hoàng.

Nếu Yến Nam Thiên chết đi, trong giới dị năng giả, sẽ không có người thứ hai nào có thể thu phục nhân tâm của của dị năng giả. Đến lúc đó, chẳng phải là tiện nghi cho tên Vương Quốc Duy kia sao?

…………………………………………� � �……..

…………………………………………� � �……..

Sau khi Long Vũ rời đi, ý kiến của cha con Yến gia rất mâu thuẫn, người thì muốn tiếp tục hợp tác với Vương Quốc Duy, người thì đắn đo suy nghĩ.

Ý tứ của Yến Như Vân rất rõ ràng, hắn không muốn tin những lời Long Vũ nói là thật. Hắn muốn tiếp tục hợp tác cùng Vương Quốc Duy để lấy dược tề của hắn, để có được dị năng thứ hai.

Mà Yến Nam Thiên thì lại cảm giác được, những lời nói của Long Vũ trước khi đi thật sự không phải là giả.

Hai người tranh luận cả một buổi chiều, cuối cùng Yến Nam Thiên quyết định, tạm thời dừng hợp tác với Vương Quốc Duy, chờ xem diễn biến về sau, hắn tiếp tục lưu lại Thiên Hải, yên lặng quan sát tình hình phát triển.

Trong lòng Yến Như Vân bây giờ cũng vô cùng phức tạp, sự xuất hiện của Long Vũ gây cho nàng một đả kích thật lớn. Lực lượng của Long Vũ mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa, hắn lại là cháu trai của Long Phi.

Lấy lực lượng cùng dị năng của hắn, chỉ cần Long Phi thừa nhận thân phận của hắn, sau đó công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ủng hộ.

Điểm này là không thể nghi ngờ.

Nói cách khác. Long Vũ rất có lợi trong việc cạnh tranh.

Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc, có nên hay không bàn bạc cùng cha vấn đề này. Hoặc nói là, có nên để mình đi gặp Vương Quốc Duy trước.

Nếu có thể, hắn hy vọng mau chóng lấy được một chút dược tề, trước tiên đem dị năng tăng lên rồi sau đó có nói gì thì nói. Quyền đầu cứng, mới chính là vương đạo.

Long Vũ vốn tình toán muốn tới nơi Vương Quốc Duy ở tìm một phen, nhưng không nghĩ tới, Tuyết Cơ gọi điện báo cho hắn biết, Đường Hương Hương muốn tới Đại Phu sơn tìm Đường gia gia chủ quyết đấu, không chết không thôi.

Ý tứ của Tuyết Cơ rất rõ ràng. Nàng hy vọng Long Vũ có thể tới lược trận. Tuyết Cơ đã cùng với Vân di nhất trí với nhau, có cao thủ như Long Vũ đi cùng, thì ít nhiều cũng an toàn hơn một chút. Trong phạm vi Đại Phu sơn, đều là thế lực của Đường gia. Nhìn vào nhân phẩm của Đường Sơn, nếu như không có gian trá thì chỉ có quỷ mới tin được.

Long Vũ sau khi nghe Tuyết Cơ phân tích, thì lập tức chạy tới giúp đỡ. Còn về chuyện của Vương Quốc Duy, hiện tại chỉ có thể hy vọng vào Lâm Phong cùng Hàn Duyệt, còn có đám người của Huyền Môn nữa.

Đương nhiên, vì sự an toàn của Hàn Duyệt, Hắn lưu lại Thiên Dực Hổ để bảo vệ cho nàng.

Về chuyện mời Long Vũ đến, Tuyết Cơ trước đó cũng không nói với Đường Hương Hương. Cho tới khi đến nơi quyết đấu, nàng mới biết rằng, không chỉ có một mình Long Vũ tới mà còn có cả Lữ Minh nữa.

Nói cách khác, số người bên Đường Hương Hương tính cả Đường Na nữa là tổng cộng năm người.

Đồng dạng, Đường Chính bên kia cũng có năm người lược trận, mà một người trong đó Đường Hương Hương dẫu có nằm mơ cũng muốn giết chết, chính là người có vai vế cao nhất trong Đường gia, nhị thúc Đường Cát.

- Tiểu sư muội, gắng lên.

Lữ Minh đi tới khích lệ một tiếng.

Long Vũ cũng muốn tới khích lệ Đường Hương Hương một câu, nhưng hắn lại thấy vẻ mặt lãnh đạm của nàng dành cho mình, nên cuối cùng cũng bỏ qua, La Lâm thở dài nói:

- Chủ nhân, anh sợ cái gì? Kỳ thật anh nên dũng cảm hơn một chút.

Sắc mặt Đường Chính sắc mặt nghiêm nghị, lạnh như băng, tay cầm loan đao, giơ lên nói:

- Hương Hương, mấy năm không gặp, thật không nghĩ tới thành tựu của ngươi đạt được lại cao như vậy, so với cha mẹ ngươi thì hơn rất nhiều. Ta biết, trong lòng ngươi rất hận ta. Bởi vậy, trong trận chiến ngày hôm nay, những ân oán cũng lên tính rõ ràng đi, nếu ta thua, dĩ nhiên ta không có gì để nói, tùy ngươi xử trí, còn nếu như ngươi thua, thì chỉ trách ngươi học nghệ chưa thành, đừng trách ta hạ thủ vô tình…

Nói tới đây, Đường Chính xoay người nhìn sang Tuyết Cơ nói:

- Tuyết Cơ tiên tử, hôm nay ta hy vọng ngươi có thể làm chứng, trận quyết đấu này chính là việc nội bộ của Đường gia, ta không muốn có người ngoài nhúng tay vào.

Đường Hương Hương lạnh lùng cắt ngang lời hắn nói:

- Về điểm này ngươi cứ yên tâm, không quản kết quả như thế nào, Huyền Môn cũng sẽ không nhúng tay vào việc này...

Đường Chính đưa mắt nhìn sang Tuyết Cơ, hắn muốn biết thái độ của nàng ra sao.

- Lời của Hương Hương cũng chính là ý của ta.

Tuyết Cơ nói:

- Nhưng, ta nói trước, nếu như ngươi sử dụng bất cứ âm mưu thủ đoạn gì, thì cũng đừng trách Huyền Môn chúng ta nhúng tay vào.

- Tiên tử xin yên tâm.

Đường Chính nói:

- Ngày hôm nay quyết đấu, chỉ dựa vào bản lãnh của hai bên, quyết không có âm mưu gì bên trong.

- Như vậy là tốt.

Đường Hương Hương nói.

- Đừng nhiều lời vô ích, Hương Hương, hãy cho ta xem, những năm qua ngươi đã học được những gì?

Vừa nói, Đường Chính vừa rút Loan đao ra, đồng thời mạnh mẽ lao về phía Đường Hương Hương. Loan đao ở trong tay hắn vũ động, phát ra một ánh sáng vô cùng thanh lãnh nhưng vô cùng chói lọi.

Đường Hương Hương đứng đối diện với Đường Chính, mặt đối mặt, khoản cách hai người tầm năm thước, vẻ mặt cả hai đều rất ngưng trọng, không ai dám khinh thường đối phương. Đường Chính tay cầm Loan đao chỉ về phía mi tâm Đường Hương Hương, đao phong lạnh lẽo, dày đặc, mơ hồ bao quanh có một làn khí độc. Tuyết Cơ vội vàng phân phó mọi người, cẩn thận đề phòng.

Đường Hương Hương cũng đã phần nào cảm nhận được lực lượng của Đường Chính, hắn tuyệt đối là một kình địch. Mặc dù đạo lực tu vi của Đường Chính chẳng có gì đáng nói, nhưng một thân độc công của hắn thì không ai có thể xem thường.

Bởi vậy, xét cho cùng thì sức chiến đấu của Đường Chính cũng không kém Đường Hương Hương là bao.

Bích Thủy pháp kiếm trong tay Đường Hương Hương tỏa ra một tầng huyền quang nhàn nhạt, quanh thân nó toát ra một cỗ sát khi vô cùng bá đạo.

- Tặc tử Đường Chính, năm đó ngươi dùng âm mưu hãm hại cha ta, cướp đoạn vị trí gia chủ của người. Hôm nay ta quang minh chính đại giết ngươi, lấy mạng ngươi để tế linh hồn cho cha mẹ ta.

Đường Hương Hương nói những lời này chủ yếu là để cho các vị trưởng lão của Đường gia đang xem trận chiến nghe.

Đương nhiên trong chuyện này cũng bao gồm nhị thúc công Đường Cát.

Bởi vì sau khi giết chết Đường Chính, người tiếp theo phải giết chính là Đường Cát.

Khóe miệng Đường Chính co lại, giật giật hai cái, lạnh lùng nói:

- Chuẩn bị tiếp chiêu đi, mong rằng ngươi không làm cho ta thất vọng. Ta muốn nhìn xem, đại ca ta để lại một cái mầm mống rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Đang nói chuyện, Loan đao trong tay Đường Chính phát ra những thanh âm kỳ dị, xoay tròn hướng Đường Hương Hương mà tới, chung quanh độc khí cũng mạnh mẽ khuếch tán ra.

- Keng.

Một tiếng kêu vang lên, pháp kiếm trong tay Đường Hương Hương bổ thẳng xuống thân Loan đao, trên không trung những đốm lửa bắn ra bốn phía, nhưng Loan đao không hề rơi xuống, mà theo một quỹ tích kỳ dị, hướng về Đường Chính bay tới.

Đường Hương Hương dường như không chút để ý tới những chất độc kia, mạnh mẽ, thân hình nhanh như tia chớp tiến lại gần. Trong nháy mắt khi Đường Chính thu về Loan đao, nàng đã vọt tới trước mặt hắn, Bích Thủy Pháp Kiếm hướng thẳng trái tim hắn đâm tới.

- Không tệ, nếu như năm đó đại ca có được bổn sự như ngươi thì khi đó hắn cũng không phải táng mạng.

Đường Chính rõ ràng là muốn kích thích làm cho Đường Hương Hương phân tâm.

Quả nhiên, tặc tử này là kẻ gây lên cái chết của cha, tâm tình của Đường Hương Hương hơi chút xao động, Đường Chính nhân cơ hội này lập tức phản kích.

Hai đạo quang mang hiện ra trên không trung, một đạo là do Bích Thủy pháp kiếm của Đường Hương Hương tỏa ra huyền quang, mà đạo còn lại chính là u quang phát ra từ Loan đao của Đường Chính, hiển nhiên hắn đã đem độc công dồn lên trên mặt của Loan đao.

Hai đạo quang mang trên không trung đập mạnh vào nhau, từng đợt bạo liệt xảy ra, phụ cận cát bụi bay lên. Đang xem cuộc chiến mọi người vội vàng lui về phía sau, để tránh bị độc khí gây thương tích.

Bạn đang đọc Đặc Thù Không Gian của Xích Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 244

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.