Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ (2)

Tiểu thuyết gốc · 938 chữ

-Chúng ta về quán thôi Sơn Sơn, đến giờ rồi.

-Á phải về rồi á,muội vẫn muốn chơi nữa! Tỷ, hay chúng ta chơi thêm chút nữa rồi về!

-Không được, nếu không về bà sẽ mắng chúng ta mất! (dọa)- Tối là lễ hội rồi, chúng ta lại đi tiếp, được không,bây giờ thì phải về thôi!

-Được rồi! ta nghe tỷ.(nói xong, cả hai quay lại ,rảo bước đi)

''Tiểu Hồn thính khách quán'' là nơi khách quan thường dừng chân lại tại đây để nghe kể truyện, nghe ca hát, trao đổi tin tức...Nơi đây có thể nói là một khách quán nổi tiếng bậc nhất nước A, đặc biệt được biết đến với một ca nữ xinh đẹp, tài giỏi tên ''Tranh Bạch Liên''.Mỗi ngày khách quán sẽ mở cửa vào giờ Ngọ, và đóng cửa vào giờ Sửu.

-A bà bọn con đều về rồi!

-Đều về rồi,mau đi thay y phục,chuẩn bị làm việc,mau!

Một bà lão chừng 70 tuổi đi ra, giọng trầm trầm đi ra nhắc,bà là chủ quán nơi đây. Có thể nói là người thân nhất của hai tỉ muội kia. Khi hai người còn nhỏ đã được a bà chăm sóc cho rồi, chính hai người họ cũng không nhớ mình làm cách nào gặp được a bà.

-Bọn con thay xong rồi!

-Hảo, giờ ta bắt đầu mở quán.

Khi thính quán vừa mở cửa một lượng khách đến nghe ào vào. Mới nghe đồn là nơi đây rất nổi tiếng mà không ngờ lại còn hơn cả lời đồn.

Thính quan không chỉ nổi mà còn được mọi người yêu thích. Khách đến đây chủ yếu là thương nhân giàu, lữ khách,...

-Bà chủ, khi nào bắt đầu đây, chúng tôi đợi lâu lắm rồi.

-Đây tới ngay đây. Vậy các vị muốn nghe truyện trước hay nghe hát trước?.....

-Hát trước...hát trước....hát trước (rầm rộ)

-Hảo!

Từng ca nữ nổi tiếng bước ra và biểu diễn tiết mục của mình, cho đến tiết mục cuối cùng, thính quán đã rầm rộ lại càng rầm rộ hơn,người nổi tiếng nhất của quán '' Tranh Bạch Liên'' từ phía trên xuất hiện. Nàng mặc bộ y phục hồng nhạt, tay cầm chiếc quạt phe phẩy làm tóc nàng khẽ bay,trông rất ''tiên khí'', kèm theo đó là giọng hát trong trẻo, mỗi lời hát đều toát lên sự thần bí khiến người ta nghe thấy đều muốn nghe thêm.

Bên ngoài...

-Xin hỏi, ở tôi có thể tìm thông tin ở nơi nào tốt nhất?

-Cậu muốn tìm thông tin? vậy đến Tiểu Hồn thính khách quán là tốt nhất, nơi đấy thì thông tin nào cũng có ....

-Cảm ơn vị huynh đài, vậy thính khách quán đó ở chỗ nào vậy?

-Đi thẳng rẽ phải là tới.

Sau khi nghe chỉ đường, nam nhân bắt đầu rảo bước. Đến giờ chàng mới nhớ ra, Bắc Biến thành có một nơi nổi tiếng với việc tìm và trao đổi thông tin. Nam nhân đi theo chỉ dẫn của vị huynh đài kia, chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng nhộn nhịp rồi, kèm theo đó là một giọng ca rất hay, có thể nói chàng đã bị giọng ca đó cuốn hút ngay từ lần đầu nghe. Bước chân vào quán,nơi này thực sự rất rộng và đẹp, khách vào quán tuy nhiều nhưng cũng không làm quán chật đến hết chỗ, còn thừa rất nhiều không gian. Nam nhân vừa vào liền đi thẳng đến nơi đông đúc kia. Bỗng thay bằng giọng hát chàng vừa nghe là một tiếng kêu thất thanh. Là Bạch Liên, cái dây treo nàng lên bị đứt khiến nàng đột ngột rơi xuống. Nam nhân kia phản ứng nhanh, dùng khinh công nhanh như chớp bay đến đỡ nàng. Bạch Liên sợ hãi nhắm chặt đôi mắt ngọc, nhưng khi cảm thấy có người đỡ mình liền chậm dãi mở mắt ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt nàng.

Hai người cùng nhau đáp xuống sàn, nam nhân mới quay xuống nhìn nữ nhân mình vừa cứu là ai. Chàng ngạc nhiên:

-Là cô nương!!?

-Công tử, chúng ta lại gặp lại nhau rồi!!?

Lầu trên Bạch Sơn Sơn thấy tỷ mình ngã liền không khỏi lo lắng, lập tức định chạy xuống đỡ tỷ, nhưng khi thấy bóng dáng nam nhân quen thuộc, chân nàng như đeo gông, đứng phỗng lại, nửa bước cũng không dám tiến lên, ánh mắt cứ dõi theo hai người, đặc biệt là nam nhân kia. "Thật đẹp đôi" ý nghĩ chợt vụt qua đầu nàng, nàng toan quay lưng lại để tránh phải nhìn thêm cảnh trước mắt. thế mà sao khi nàng quay lưng lại,tim nàng lại nhói lên một cái thật đau thế này. Nàng bước đi

Dưới lầu, mọi người chưa kịp khôi phục lại tinh thần sau những gì vừa xảy ra, tất cả đang chìm trong im lặng thì có tiếng nói cất lên:

-Cảm ơn chàng lần nữa cứu ta! ta có thế làm gì báo đáp chàng bây giờ, ơn của chàng đối với ta thật quá lớn, cái gì cũng không thể xứng đáng với chàng!

-Cô nương ta đã nói rồi ta chỉ là đi qua thấy cô nương gặp nạn nên tiện giúp thôi, ta không cần báo đáp.

-Nhưng ta...

-Hay vậy đi, cô nương giúp ta một chuyện! Cô có thể đưa ta đến gặp chủ quán này không?

-...A bà rất ít khi gặp mặt người khác......Thôi được ta có thể đưa chàng đi, mời ....

Bạn đang đọc DẠ sáng tác bởi MạcSơnSơn001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcSơnSơn001
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.