Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trà Phổ Nhĩ, mưa thu cùng ngõ nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 1100 chữ

Mười năm trước

Tháng 10, khi trời đã thu lại cái oi nóng mùa hạ, thay vào đó là những màn sương lạnh, cô tân sinh viên Thanh Ngân vừa chân ướt chân ráo lên mảnh đất Hà Nội phồn hoa, đang đi lang thang vẩn vơ những con hẻm quanh trường, những mong tìm thấy một quán ăn nhỏ nhưng trứ danh - đặc sản đất Hà Thành chẳng nơi đâu có. Cô đã khám phá khu vực này mấy hôm nay rồi, làm tân sinh viên thì chẳng có gì ngoài thời gian, thời tiết đã thu lại nắng gắt mùa hạ, thay vào đó là từng cơn gió heo may se lạnh, khí trời này thật thích hợp để lang thang phố phường!

Chưa tìm được một quán ăn trứ danh hay quán cafe vintage đặc sắc nào, Hà Nội đã nghênh đón một trận mưa thu, Thanh Ngân vội tìm một chỗ trú mưa, có lẽ là một quán cafe nhỏ không biển hiệu, phía trước gần như chìm trong những dây đằng la xanh biêc biếc. Không gian phía trong tựa như một thế giới khác, tiếng mưa vẫn lộp độp ngoài kia không ảnh hưởng đến sự yên lặng có phần hơi u ám của nơi này. Cảm nhận này có lẽ thuộc về khí tức nào đó, một khí tức trầm lắng, không liên quan đến âm thanh ngoại cảnh.

Cô nhìn quanh, những trường kỷ gỗ dài, những bộ trà cụ nâu đen phủi bụi, hóa ra nơi đây là một tiệm trà, một tiệm trà lâu đời và cũ kỹ thực sự, không liên quan đến những trào lưu vintage hay retro ngoài kia. Tiệm trà này, có lẽ đã yên lặng ở đây rất lâu, bức tường đằng la ngoài kia che khuất gần nửa mặt tiền, cũng không biển không hiệu, một nơi giống như bị quên lãng giữa chốn phố thị ồn ã này.

- Cô bé, em tìm ai?

Thanh Ngân quay lại, thấy một người đàn ông trẻ đứng đó, anh ta mặc một kiểu giao lĩnh khai vạt xanh thẫm, tóc đen và ngắn làm nổi bật lên những đường nét nam tính nhưng cả người anh ta lại tỏa ra một cảm giác rất nhẹ nhàng và có vài phần thư hương xưa cũ.

- Đây là một tiệm trà...đúng không ạ? Em muốn trú mưa một chút, cũng không biết là quán có kinh doanh hay không...Em, em xin lỗi nếu vào nhầm…

- Không, em không vào nhầm đâu, ở đây chỉ có trà, ngồi đi, em muốn uống loại gì? Hình như đằng kia có menu…

Thanh Ngân theo ánh mắt của anh ta đến một bộ bàn ghế bên cửa sổ, cô mù tịt nhìn vào những loại trà trong tờ menu cũ, trần đời nay cô chỉ uống trà sữa và biết duy nhất một loại trà ông nội hay uống là “nước chè”, những cái tên trong này chẳng có chút gì quen thuộc với cô.

- Cho em trà nhài được không ạ? - Giọng cô có vẻ không tự tin cho lắm

- Trà nhài ủ xuân năm nay đã hết rồi… Em từng uống trà Phổ Nhĩ chưa? Nếu chưa thì cho phép tôi được giới thiệu cho em nhé!

Phổ Nhĩ là loại gì cô nào biết, nhưng có lẽ vì ánh mắt anh nhìn cô lúc đấy rất sáng, rất đẹp, cô chỉ kịp ấp úng “Vâng ạ, cảm ơn anh” rồi vội cúi đầu vào điện thoại. Tiếng nước sôi trong ấm bị nhấn chìm trong tiếng mưa ngoài kia nhưng hơi nước nóng tỏa ra như xua đi cái lạnh của cơn mưa thu đầu mùa. Một cảm giác ấm áp mà yên bình khó nói tỏa ra trong lòng, cô ngước lên nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông ấy tráng chén, hãm trà, ngón tay dài mảnh, khớp xương rõ ràng, thuần thuần thục thục mà vẫn thong dong, điềm tĩnh. Cô cứ mải ngắm nhìn cách anh pha trà, cho đến khi đôi tay ấy đưa đến trước mặt cô một chén nước nhỏ màu hổ phách, hơi nước lan tỏa.

"Em cảm ơn" - Cô cầm chén trà nhỏ, chén gốm nâu, ủ trong tay rất ấm áp, nhất là

vào một chiều mưa thế này, thử một ngụm, thấy vị đắng chát tràn ngập khoang miệng kèm theo mùi gỗ ẩm mục. Trong ký ức cô, loại hương vị này dừng lại trên người ông nội, ông thường uống chè vào mỗi sáng, chè ông uống có màu xanh thê thiết, cùng là đắng chát, nhưng cũng cùng là rất ấm áp. Vị chát khiến Thanh Ngân cau mày, với một cô gái nhỏ chỉ uống những thứ ngon lành ngọt ngào, hương vị này quả có chút không phù hợp.

- Em là người đầu tiên cau mày khi uống trà tôi pha đó!Giọng anh vang lên, không phân biệt được là ấm áp hay lạnh lùng.

- Em xin lỗi, nó hơi chát với em, nhưng rất ấm, giống như ông nội em vậy.

- Uống trà, phải kiên nhẫn, đợi ra đủ hương, khí và hậu vị, thiếu một thứ cũng không được. Bây giờ cảm nhận xem còn thấy đắng không?

Quả là không đắng nữa, vị ngọt dịu lan tỏa nơi cuống họng, hương trà quấn quít, tầng hương vị này khác hoàn toàn so với khi nãy。Ánh mắt cô sáng bừng lên như đứa trẻ, ngước lên nhìn anh đầy ngạc nhiên và thích thú, anh vẫn điềm nhiên nhìn cô như trước, nhưng trong ánh mắt như muốn nói: "Tôi đã bảo mà!"

"Em có thể đến đây thường xuyên không ạ? Em không biết nơi này mở cửa thường xuyên không, em muốn học hỏi thêm về trà" Cô đã hỏi anh khi mưa bắt đầu tạnh, cô chuẩn bị rời đi.

- Thực ra đây là ngày đầu tiên quán này mở lại sau năm năm, không ngờ là đón tiếp một người khách như em, em có thể đến đây, tôi mới trở về, quả là cần có một người phụ giúp chân tay.

Anh tiễn cô bằng một câu nói đơn giản như thế, cả hai người bọn họ đều không biết rằng cuộc gặp gỡ này đã đẩy cuộc sống của họ về một hướng rất khác. Không khí sau cơn mưa thật sạch sẽ và se lạnh, những ngọn đằng la phía trước cửa tiệm đã nghiêng ngả hết cả, để lộ ra một tấm biển gỗ nhỏ đã rất cũ: "Tiệm trà Lang - Biang"

Bạn đang đọc Đã Từng Yêu sáng tác bởi RuanXian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RuanXian
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.