Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa Năm Sau

Tiểu thuyết gốc · 2903 chữ

" Nguyên lai là như vậy , vậy mà ta cứ tưởng, thiếu gia và nàng ta..."

Đinh Hương nghe vậy cũng cho phải dừng một chút nàng lại mắng.

" Đúng là một ả không biết xấu hổ, người ta không muốn nói dối , nói dối chỉ làm người ta ảo tưởng thêm thôi .

Thiếu gia ta ủng hộ ngươi , ngươi làm rất đúng , nếu là ta cũng làm như vậy. Nhưng thiếu gia quá nhân từ với loại con gái trơ trẽn này , nều là ta thì đã cho ả vài cái bạt tai, túm tóc ả nhấn vào vại nước cho tỉnh ngộ".

Lý Ninh không khỏi bật cười khi nhìn mấy thế võ mèo cào cô nàng này bày ra. Nhưng hắn đâu thể làm thế được. Hắn là nam nhi làm sao đánh phụ nữ có lẽ chỉ có hai người đàn bà mới giải quyết nhau êm đẹp nhất mà không bị thiên hạ dị nghị.

" Đó là cô còn chưa biết , còn một con hổ cái nữa. Không đâu xa chính là vị hôn thê của Lý Ất kia. Bề ngoài nàng ta yêu kiều mà đối nhân xử thế quá tệ. Nghĩ lại mà tức , khi ta và mẹ ta ngồi vào bàn ,nàng không những không một lời chào hỏi . Đã thế bưng trà tiếp khách lề mề , mặt nhăn khỉ ăn ớt , rót trà mà đổ lênh láng suýt nữa thì mẹ đã bỏng rồi. Cô nói xem ả này tỏ thái độ như thế chấp nhận được không? Chí ít không thích người ta cũng phải chừa chút mặt mũi cho cha nàng ngồi cạnh chứ. Vừa đanh đá lại vừa đần độn. May mắn Lý Ất nhà mình không lấy ả ta, nếu không thì uổng phí đời trai."

Hồi tưởng hồi sáng , nhớ đến cô gái tên Tuyết nhi kia. Lý Ninh nghĩ mà giận thấy cho mẹ mình .

Đinh Hương không trả lời , nàng đứng phắt, phủi mông bỏ đi. Lý Ninh thấy nàng giận dỗi vô duyên, vô cớ hắn lại tự hỏi hắn đâu có lỡ lời gì với nàng.

" Này , cô làm sao vậy , sao tự dưng lại dỗi ? Bổn thiếu đâu có làm gì có lỗi với cô, đây là thái độ gì?"

Tuôn ra một tràng nghi vấn, Lý Ninh tỏ ra gắt gỏng với nàng. Dù gì trên thân phận hắn là thiếu gia của nàng , tuy hai người như bằng vai vế nhau nhưng ít ra nàng phải có một lý do chứ. Là một con người thoải mái như Lý Ninh, cơ hồ cũng không chịu nổi cái thái độ không có trên dưới của nàng.

Đinh Hương cước bộ chợt dừng, nàng nghiền ngẫm một lúc , đôi mắt trở nên khó chịu.

" Thiếu gia , tại sao ngươi và Lý Ất chưa hỏi ý kiến của ta đã từ tiện gán ghép ta với hắn. Ngươi có biết bị trêu đùa như vậy , trong lòng ta  khổ sở thế nào không?"

Trái ngược với vẻ hồn nhiên thường ngày, trên mặt nàng đầy vẻ nghiêm túc. Thậm chí ánh mắt phảng phất nỗi uất ức.

" Thì ra cô đã biết rồi , nhưng chuyện này hình như không liên can đến ta..."

Lý Ninh sờ mũi giải thích. Đinh Hương đã biết việc bị Lý Ất đem làm bình phong tránh hỷ . Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn nha, hắn hoàn toàn vô tội.

" Hứ..."

Đinh Hương thở gắt , nàng quay lưng bỏ đi , không tin hắn bào chữa.

" Ấy!"

Lý Ninh vẫy tay gọi nàng nhưng đối phương đã đi rồi. Trong lòng hắn lại thầm kêu khổ. Từ bao giờ hắn trở thành đồng phạm với Lý Ất , nhất định cái tên heo mập này đã bày trò kéo hắn xuống cái vũng nước đục này.

"Lý Ất ơi là Lý Ất, ngươi không thể không đề tên lão tử vào chuyện xấu của ngươi được không? Mất hết hình tượng ta trong lòng tiểu nha đầu rồi biết không?"

Lý Ninh bất đắc dĩ thở dài, tay cầm lá thuốc bôi lên trán thoa vừa chạm nhẹ đã rít đau. Bực quá hắn quẳng luôn vào bếp không thoa nữa.

Trong một tuần lễ sau đó , Đinh Hương vẫn giận chuyện nàng bị Lý Ất gài. Nàng giận lây ra cả Lý Ninh , nghĩ rằng với đầu óc ngốc nghếch của Lý Ất không thể nào nghĩ ra trò này được, vì thế mỗi lần thấy hai người bọn hắn , cô nàng này đều tránh ra xa, không muốn nói chuyện. Lý Ninh thầm kêu khổ vì mình bị kéo vào chuyện này , có giải thích nàng cũng không chịu nghe . Hắn đành bắt Lý Ất phải giải thích rõ ràng , nhận hết trách nhiệm nàng mới chịu tin.

Kì quái là mẹ của hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên, không mấy quan tâm đến việc này. Dường như đã biết rõ đó là tình giả không phải tình thật.

Thoáng chốc , nửa năm qua đi cũng không ai trong nhà hắn nhắc đến chuyện này nữa.

Trong suốt nửa năm qua , Lý Ninh bày bán hải sản trở lại. Khổ nỗi, việc buôn bán của hắn đã trở nên nghiêm túc hơn, Lý Ninh không cần nhập những hàng thiu, hàng hỏng nhưng công việc buôn bán của hắn lại ế ẩm đến mức đáng thương. Có lẽ vào tiết trời đông lạnh mọi người ra chợ hiếm hoi, thương nhân các tỉnh cũng ít ghé đến Giang Hải mà có đến người ta cũng không chọn mua những hàng quán bụi lề đường như Lý Ninh.

Đám người thị vệ kia chắn chắn đã rời đi đâu rồi, Lý Ninh cũng dần quên chuyện lúc trước xảy ra với mình. Do việc buôn bán ế ẩm, nản quá hắn đành từ bỏ.

Người trong nhà hắn, mẹ hắn thì vẫn bận bịu công việc bươn trải bán đậu phụ . Đậu bán cho rất nhiều hộ trong vùng ,mà khách mua nhiều đậu nhất lại là Chúc lão. Lý Ninh chắc mẩn y có ý với mẹ mình thế nhưng hắn đoán rằng với tính cách của nàng sẽ không chấp nhận tái giá cho ai khác , dù nàng là một goá phụ.

Lý Ất và Đinh Hương giữa hai người cải thiện hơn rất nhiều. Cô nàng này cũng không còn giận chuyện lúc trước nữa. Nàng vẫn ở nhà trồng rau, nuôi gà thi thoảng vẫn đem ra chợ bán hoặc đi cùng mẹ hắn giao đậu. Còn Lý Ất mọi việc của gã dường như kém xuôn sẻ hơn. Ba tháng trước , gã có xin ra ngoài đi làm ở ruộng muối nói rằng mình không thể cứ ở nhà phụ giúp mãi được . Hơn nữa, tiền công ở đó khá cao tháng người ta trả cho gần 50 đồng. Vương phu nhân cân nhắc một chút rồi gật đầu đồng ý cho gã đi.

Thế nhưng, xui xẻo cho gã. Vừa làm hơn tháng thì phải nghỉ . Công việc quá vất vả nên bị ốm , về nhà nằm cả tháng trời đến nay trông gã gầy đi không ít.

" Ta về đến rồi!"

Ngoài sân văng vẳng tiếng Vương phu nhân. Nàng cầm một cái giỏ trúc , mặt nàng trông có vẻ mệt mỏi như người thức khuya.

" A, mẹ về rồi ...ủa , hình như mẹ bị ốm ?"

Lý Ninh chạy ra đón , hắn thấy mẹ mình bước chân uể oải , mặt kém sắc thì lo lắng , khẩn trương đỡ nàng vào nhà.

" Ta không sao, mau mang chút thịt này xuống bếp cho Hương nhi ."

Nàng lấy ra trong giỏ một miếng thịt heo buộc treo lủng lẳng dặn dò Lý Ninh.

Lý Ninh đỡ nàng ngồi vào ghế , rót cho mẹ chút nước nóng. Nàng uống ngụm rồi ho khan vài tiếng.

" Sao nước lại đắng vậy?" Nàng nhìn Lý Ninh hỏi.

" Dạ, trong nước có pha một chút thuốc bổ , nghe nói rất tốt cho bệnh đau đầu. Từ sáng con đã ra tiệm mua, ông chủ bảo chỉ cần uống đều đặn mấy ngày , bệnh đau đầu tự nhiên thuyên giảm ".

Lý Ninh cầm bát nước vừa thổi vừa giải thích cho nàng nghe.

Nhìn con mình tận tình với mình, trong lòng nàng trở nên ấm áp , nhưng ngoài mặt lại thở dài.

" Thôi, con để đó cho ta tự làm , con mau mang miếng thịt xuống cho Hương nhi . Làm nhanh mà ăn cơm, cũng muộn rồi."

Mớ thịt vẫn chưa mang vào bếp mà vẫn treo trên kệ. Vương phu nhân thấy vậy bèn giục.

" Dạ, để con mang xuống cho nàng ".

Lý Ninh đặt bát thuốc lá cây xuống , cầm lấy miếng thịt ba chỉ thối lui xuống bếp.

Trong bếp Đinh Hương đang nhặt rau , vì trời có mưa nhỏ . Trong bếp dày đặc những làn khói tụ lại. Thấy Lý Ninh xách mớ thịt đến , bắc lên trên ngọn lửa chiếc nồi nhỏ rồi cho thịt vào luộc. Hắn cũng ngồi xuống giúp nàng vặt rau.

Vì có người trợ giúp , việc nấu nướng diễn ra nhanh chóng. Hơn nữa , khẩu phần cũng chỉ toàn đồ luộc kèm theo muối dưa. Vì vậy, nửa giờ sau cơm nước đã song xuôi.

Trưa nay , trời mưa lất phất. Trong bếp nhiều nơi ẩm ướt do mưa dột. Thế là, bọn hắn đành phải bưng lên nhà ăn.

" A, sao Phu nhân và Lý Ất chưa thấy ra ăn ?"

Không thấy có ai ở trên nhà , Đinh Hương  sau khi đặt mâm xuống bèn hỏi.

" Để ta đi gọi Lý Ất, chắc giờ này hắn đang ở phòng , cô mau đi gọi mẹ ta. Mẹ có vẻ hơi mệt chắc do đường dài."

Vừa lúc Lý Ninh cũng đang ôm nồi niêu cơm.

Hắn đi ra sau phòng Lý Ất gọi gã, một hồi mà trong phòng chưa thấy có động tĩnh gì. Vừa định mở ra xem gã bị làm sao thì cửa phòng chợt mở, Lý Ất bước ra ngoài.

Trên người tên mập này nồng nặc mùi mồ hôi, đầu tóc gã rối bời. Bước ra với khuân mặt lim dim như người thiếu ngủ. Cả người như gầy đi một vòng mỡ. Dường như , lần này gã ốm có vẻ khá nặng.

Dưới nhà chỉ có mỗi Đinh Hương đang cặm cụi xới tơi cơm. Lý Ất vừa vào đã ngồi xuống ghế ăn luôn , gã chẳng nói câu nào như thể hai người Lý Ninh , Đinh Hương là không khí.

" Mẹ ta không ra ăn sao?"

Không thấy Vương phu nhân đâu. Lý Ninh lo lắng hỏi Đinh Hương.

" Phu nhân bảo chúng ta ăn trước để người chút cơm , tí nữa xuống ăn sau."

Linh Hương đáp .

Và song miếng cơm , nàng lại nói:

" Thiếu gia ngươi đừng lo, ta thấy sắc diện nàng vẫn rất tốt. Chắc nàng đi lại nhiều nên hơi mệt. Nghỉ một chút là khoẻ thôi, phu nhân dạo nay ăn cảm thấy không ngon miệng , tý ta xuống bếp nấu nàng tô cháo hành ."

Lý Ninh thầm thở dài, hắn cũng tự trách mình đã lớn rồi mà chưa thể giúp được mẹ. Nhìn nàng ngày nào cũng tần tảo không quản nắng mưa để nuôi ba miệng ăn. Hắn cảm thấy rất xót , không được từ nay phải chăm chỉ phụ mẹ mới được. Lý Ninh tỏ ra quyết tâm.

Bữa trưa thiếu người lớn, sao mà thật buồn tẻ. Lý Ninh chậm rãi ăn hai lưng rồi thôi. Cả bữa hầu như không ai có nói gì thừa thãi, hỏi nhau chút chuyện rồi lại lặng lẽ ăn. Lý Ất ngồi cạnh cũng không nói một câu nào , chỉ cúi đầu mải ăn. Kì quái , tên này đang bị ốm mà vẫn ăn được ba bát .Tuy ăn ít hơn bình thường hai bát nhưng rõ ràng gã ăn rất nhiều, cộng gộp hai người Lý Ninh . Ăn song, gã đứng dậy đi về phòng. Từ đầu đến cuối như người trên trời rơi xuống , chẳng buồn nói chuyện .

Ăn song rồi , Lý Ninh không có việc gì làm , hắn đành về phòng ngủ và đánh một giấc ngon lành.

Buổi chiều , hắn đi đến phòng Vương phu nhân xem thử nàng đã đỡ chưa. Trong căn phòng ngủ không có người, chứng tỏ là đã đi ra ngoài rồi.

Lý Ninh thầm than, người mẹ này của mình yêu công việc như mạng sống. Bản thân không khoẻ nhưng lịch giao đậu phụ cho người ta lại không bao giờ trễ. Nói ra cũng phải thôi, đây là nguồn sống của cả gia đình bốn miệng ăn nhà hắn , dù Vương phu nhân muốn nghỉ cũng không thể nghỉ.

Trên ghế gỗ có để một tô cháo ăn dở, thì ra Vương phu nhân ít nhiều đã ăn rồi . Trong lòng Lý Ninh thở phào, nỗi lo bớt đi phần nào.

Không có việc gì làm , Lý Ninh ngồi không nửa ngày . Chán quá , hắn gõ phòng Lý Ất gọi gã dậy . Cửa đã khoá chốt , xem ra tên mập này không muốn bị làm phiền. Không có tên mập chơi cùng , Lý Ninh buồn chán vô cùng , thầm cầu nguyện cho gã mau mau lành bệnh để chơi với mình.

" Hay là tìm mẹ mình đi, mình đã hứa với bản thân sẽ chăm chỉ giúp mẹ, giờ lại ngồi không thế này ."

Đưa ngón tay trỏ ngậm vào miệng , hắn chợt nhớ hồi xưa mình hứa . Hứa rằng sẽ chăm chỉ làm lụng đỡ đần mẹ , ấy vậy mà đến chiều lại ngủ quên mất.

Nảy ra chủ ý này , có điều hắn không biết mẹ mình đã đi đâu rồi. Mặc dù giao đậu phụ quanh khu vực Nam Thành nhưng cả thị trấn rộng như thế, mẹ hắn đâu phải bất di bất dịch . Hắn biết đi đâu mà tìm?

Có thể Đinh Hương biết ha? Lý Ninh nghĩ cả hai người đều là đàn bà, con gái chắc hẳn cũng hiểu rõ đối phương.

Đinh Hương thì đang cặm cụi giật đồ, quần áo bữa nay khá nhiều do Lý Ất gã ốm bỏ ra không thèm giặt , nàng không thể làm ngơ nên giặt giũ giúp hắn. Cũng may mấy hôm nay gã không có tắm, Đinh Hương cũng bớt cực đi nhiều.

Đang mải mê chà vải , từ đằng sau vọng tiếng hù , nàng giật nảy lên như cá trong chảo.

" Thiếu gia ngươi có thể bớt đi cái tính trẻ con có được không?"

Ở đằng sau Lý Ninh đang cười vô sỉ. Không hiểu sao , dạo này hắn rất thích đùa cô nàng này. Nhân lúc nàng không chú ý, bất thình lình hắn hù nàng từ đằng sau.

Thấy nàng có một tia oán trách, bàn tay lại đang cầm vó nước. Hắn đoán chắc nàng đang sắp sửa làm gì. Hắn cười hỏi:

" Hì Hì, đừng có giận , ta chỉ đùa cô một chút thôi, cũng không định ăn luôn cô, Đinh Hương à , sao cô suốt ngày không thể tươi tỉnh một chút vậy, thôi ta không đùa nữa . À , mà cô có biết giờ mẹ ta ở đâu không?"

Nghe hắn hỏi chủ mẫu, Đinh Hương hơi nhíu mày , thầm nhủ thiếu gia nhà mình tuy có chút trẻ con nhưng vẫn còn biết lo lắng cho mẫu thân của mình. Nghĩ đến đây sắc mặt nàng dịu lại , nàng đáp :

" Ngươi lo lắng cho phu nhân như vậy , sao không cố mà dậy sớm, đã vậy còn ngủ quá nửa buổi chiều?

Nàng ấy đã ra ngoài từ trưa rồi , ngươi cũng đừng lo gì cả. Ngươi ngủ say nên không biết , lúc nàng chuẩn bị đi có một phụ nhân đến đây , hai người tâm sự một hồi , ta có nghe loáng thoáng vị phụ nhân này có mời chủ mẫu đến nhà bà ta chơi. Xem chừng, bà ấy là bằng hữu của chủ mẫu , người không do dự đồng ý . Lúc rời đi trước cửa đỗ cỗ xe ngựa, chắc chí ít chủ mẫu khuya hoặc sớm mai người mới về nhà."

" Vậy mẹ ta không có đi giao đậu?"

" Vâng , đúng vậy thiếu gia !"

Nghe Đinh Hương nói song , Lý Ninh không khỏi lắc đầu. Hắn đang chuẩn bị ra ngoài tìm và phụ giúp mẹ , nhưng căn bản chiều nay nàng không có đi giao đậu. Nghĩ kỹ thì vậy cũng tốt , mẹ mình đi với bạn hữu chắc chắn là đi ăn tiệc, chí ít đó là giây phút nghỉ ngơi sau những ngày vất vả.

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.