Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng Ta Đúng Là Tuổi Tuất

Tiểu thuyết gốc · 2149 chữ

Hai mẹ con Lý Ninh cáo từ Chúc lão ra về. Ông lão này muốn mời mẹ con hắn ở lại ăn cơm nhưng mẹ hắn lấy lí do đường xa muốn về sớm .Chiều còn đi giao đậu nên đành hẹn dịp khác. Chúc lão nghe vậy , cũng không giữ hai người ở lại nữa. Trước khi đi , lão còn biêú nguyên một ổ trứng gà , Vương phu nhân đành phải nhận cho y vui lòng.

Trên đường về mẹ hắn có tới chợ mua một chút hoa quả, và một bộ áo cho hắn. Đã lâu rồi hắn không có áo mới , Lý Ninh tỏ ra thích thú với bộ này. Tuy không phải là loại đẹp, đắt tiền nhưng cốt là mẹ mình chọn , hắn đều rất thích.

Vừa đến nơi, Lý Ninh vào phòng đánh một giấc. Phải đi bộ cả quãng đường gần bốn dặm , hắn cảm thấy rất mệt.

Buổi chiều , hắn qua phòng Lý Ất tìm gã rủ ra ngoài cho khuây khoả nhưng chẳng thấy gã đâu. Nghe tiếng dao băm thịt trong bếp , hắn xuống thì thâý Đinh Hương. Cô nàng này đang cần mẫm băm nhuyễn thịt cá , trong thúng hái nhiều rau lốt . Tối nay được ăn chả cá, nghĩ đén đây Lý Ninh nước miếng chảy ra.

" Đinh Hương tỷ tỷ, ngươi có thấy Lý Ất đi đâu không?"

Dù không muốn, bất đắc dĩ hắn phải hỏi Đinh Hương.

" Doạ chết ta rồi , thiếu gia ngươi có thể đến mà báo trước được không? tý nữa vỡ tim ta rồi."

Bị gọi bất ngờ, Đinh Hương giật nảy mình. Nàng quay lại nhìn Lý Ninh trách móc.

" Ý chết ta vô ý quá, làm Tiểu Hương của chúng ta bị hù đến xanh mặt rồi."

Lý Ninh làm vẻ mặt vô tội. Đinh Hương nghe thấy hắn trêu nàng mặt đỏ lên như cà chua. Tiểu Hương, Tiểu Hương từ nhỏ có ai gọi mình như thế đâu, chỉ có cái tên heo mập kia gọi mình như vậy, nghe ớn chết đi được.

" Mà rõ ràng bổn thiếu quang minh chính đại ngự giá xuống đây sao ngươi lại như rùng mình như chuột bị giẫm đuôi. Nói đi có phải nhà ngươi có tật giật mình, đã vụng trộm làm điều gì không dám cho người khác biết phải không? "

Thấy Đinh Hương đỏ mặt , Lý Ninh ưỡn ngực , làm dáng đại thiếu gia tiếp tục trọc quê nàng.

" Vụng trộm cái đầu nhà ngươi, dám chọc ghẹo bổn cô nương, hôm nay bà đây sẽ giáo huấn tên hư đốn người... Đứng lại ".

Chịu hết nổi , Đinh Hương ném ngay miếng chả vào hắn. Lý Ninh né ra, thè lưỡi . Nàng càng bực hơn đứng dậy đuổi theo muốn bắt cái tên thiếu gia ba trợn nói nhăng nói cuội này.

" Đứng lại, có giỏi thì lại đây đánh nhau với lão nương."

Lý Ninh chạy lòng vòng sau sân , nàng làm sao đuổi kịp thiếu gia ba xạo nhà mình. Đuổi một lát thì thấm mệt ngồi xuống thềm nghỉ.

Đinh Hương không đuổi nữa , Lý Ninh thấy mất hứng. Hắn lại  thè lưỡi ra trêu nàng nhưng nàng chỉ nhìn với ánh mặt tức giận mà không có ý định đuổi bắt hắn nữa.

Lý Ninh chợt nhớ , hắn đang muốn hỏi chuyện Lý Ất lại mải trêu đùa mà quên bénh.

" Chán rồi, không chơi trò này nữa. Hơi tý là tức giận chẩng vui gì. Mà này cô có thấy Tiểu Ất đi đâu rồi không?"

" Đi đâu cái đầu nhà ngươi!"

Dứt lời, Lý Ninh chỉ cảm thấy mặt mình nổ đom đóm. Ngã xuống mắt trợn ngược , trời đất quay cuồng không còn nhận biết điều gì nữa.

" Thiếu gia, Thiếu gia... Ngươi làm sao vậy? Đừng làm Đinh Hương sợ , ngươi mau tỉnh lại đi ... Tiểu Hương biết sai rồi..."

Đinh Hương hoảng hốt , liên tục lay Lý Ninh. Ở bên cạnh có văng một cái guốc bằng gỗ đế giày cộp.

" Nữ nhân thật là đáng sợ!"

Lý Ninh chỉ thuề thào một câu rồi lịm đi.

...

Trong một căn bếp nhỏ , cả trần và tường phủ đen đầy bồ hóng . Ánh lửa bập bùng đang đun cái gì đó. Ngồi cạnh bếp có một cô gái trẻ dáng người mảnh khảnh và một cậu thanh niên da rạm đen . Cô gái đang cầm một chiếc khăn, miệng xinh đang nhai lá thuốc đắp lên mặt cậu thanh niên , để ý kĩ mới thấy nhấp nhô trên trán hắn có vết bầm nhỏ. Bàn tay nhỏ nhẹ thoa thuốc , hắn vẫn nhăn nhó mặt mày , miệng rít kêu đau.

" A, nhẹ thôi đau chết ta rồi , con gái gì mà bạo dễ sợ!"

" Thiếu gia , đừng động . Thuốc này hình như hơi xót nhỉ? ".

Cô gái mấp máy môi . Biểu cảm của nàng như người lớn đang dỗ dành đứa nhỏ.

Hai người này đúng là Lý Ninh và a hoàn Đinh Hương.

Ban nãy , vì tức giận thiếu gia trêu ghẹo mình. Nàng đã hạ đo ván hắn bằng chiếc guốc gỗ dày cộp. Nàng không có ý phản ứng kịch liệt như vậy , chỉ muốn trừng phạt nhẹ hắn. Nàng đâu có dễ bị bắt nạt . Ai ngờ, chiếc tông vì khá nặng, nàng chỉ phẩy tay một cái nhẹ . Chiếc guốc bay trúng mặt hắn , choáng váng ngất luôn.

Thấy thiếu gia nhà mình lăn đùng ra, Đinh Hương rất hoảng hốt, liên tục dùng tay lay hắn dậy nhưng Lý Ninh như bị chết giấc,nàng lay mãi mà không chịu tỉnh. Bất đắc dĩ, nàng phải tát hắn . Bị nàng tát hắn kêu ú ớ. Đinh Hương thầm than, thì ra thiếu gia vẫn còn muốn trêu nàng, hắn chẳng bao giờ tỏ ra một người nghiêm túc với nàng cả, lớn rồi mà vẫn muốn như trẻ con.

Định đứng dậy bỏ đi, bỏ mặc hắn. Chỉ khi nhìn thấy trên mặt hắn còn in bầm dấu dép, ánh mắt nàng tỏ ra lo lắng, mau chóng đỡ hắn ngồi dậy đưa vào trong bếp , dặn hắn đợi nàng ra sau hái thuốc.

" Ngươi bị thương thử để lão tử bôi xem có xót hay không?"

Nghe Đinh Hương hỏi mình, Lý Ninh không trả lời , gắt nàng một câu.

" Hứ, con trai gì mà yếu xìu ,có thế cũng không chịu được."

Nàng bĩu môi , giọng nhỏ như muỗi kêu.

" Ngươi thì thầm cái gì vậy, có phải đang nói xấu bổn thiếu gia?"

Lý Ninh lườm nàng. Ngón tay trỏ chỉ thẳng đối phương như đang hỏi tội.

" Thì thầm cái đầu nhà ngươi ý, khỏi rồi thì tự bôi đi."

Tay nàng khẽ nhấn vết bầm , nàng đụng rất nhẹ cũng làm hắn rít lên đau. Lý Ninh lại thầm kêu khổ, xem ra con nha đầu này đã được chiều chuộng quá nên sinh hư mất rồi. Hừ phải uốn nắn nàng mới được.

Bàn tay Lý Ninh bất ngờ đưa lên thọc vào nách nàng, nhột quá nàng nảy người lên con mèo con.

" Thiếu gia , bỏ ra ta nhột quá!"

Đinh Hương đứng dậy chạy vòng vòng. Lý Ninh không quan tâm lời của nàng, hắn lại hoá thành chú mèo đang mải mê vờn chuột.

" Con nha đầu đáng ghét này , ta xem ngươi còn dám giỡn mặt ta không?"

Thanh âm của hắn nghe thật đê tiện.

Đinh Hương chạy vào góc bếp , hết đường nàng không chạy được thế là Lý Ninh vươn tay vịn lấy được nàng. Bắt được nàng , hắn cười lên đắc ý vô cùng.

Bất ngờ , một mùi hương nữ tính từ nàng phát ra. Lý Ninh miệng im bặt, hai người ở sát nhau đến nỗi nghe rõ từng nhịp thở của đối phương. Ánh mắt hắn chìm vào đê mê . Đinh Hương cũng chưa kịp phản ứng gì , nàng giống hắn đều nhìn chằm chằm vào đối phương. Trải qua vài nhịp thở, mặt nàng hửng đỏ như nắng xuân, Lý Ninh chợt tỉnh mau chóng bỏ thân thể nàng ra.

Để phá bĩnh sự thẹn thùng , Lý Ninh ho khan vài cái, hắn cũng phát hiện ra mình có chút đỏ mặt. Không thể nói hắn có chút gì đó với tiểu nha đầu này chỉ đơn thuần bây giờ cả hai đã lớn , sẽ phải thận trọng với vấn đề dần trở nên tế nhị. Làm sao thoải mái như hồi nhỏ được.

" Sao đám đàn bà , con gái các cô ai nấy cũng hung dữ như sư tử Hà Đông? Ai nấy vừa đụng một chút đã muốn ăn tươi nuốt sống người ta."

Lý Ninh sờ sờ vào mũi, ngồi xuống vẻ mặt hằn học.

Đinh Hương cũng đã thanh tỉnh , thiếu gia hôm nay làm nàng khó hiểu . Hết trêu mình rồi quay sang giận dỗi , nàng nghe hắn than vãy , miệng nhỏ bèn đáp.

" Xem ra thiếu gia nhà mình đã bị cô nương nào đùa nghịch đến tức tối nên về nhà trút giận lên đứa tỳ nữ đáng thương này.

Ngươi nói xem cô nàng hư đốn này là ai , dám ăn hiếp thiếu gia. Lão nương sẽ thay ngươi trừng phạt nàng ta."

Đinh Hương cũng ngồi xổm xuống , giơ nắm đấm , đôi mắt long lanh tỏ ra bất bình. Lý Ninh nhìn cô nàng này miệng không khỏi bật cười. Nguyên lai, cô gái mà hắn luôn tưởng ngoan ngoãn, hiền thục cũng biết làm bộ hung dữ , an ủi người khác.

" Ta cũng không biết cô ta là ai nữa , tay bổn thiếu không may bị nàng ta cắn ".

Lý Ninh lại nhớ đến thiếu nữ lần trước hắn gặp ở hậu viện Bách Tửu Lâu. Lúc đó hắn bị người truy đuổi , vô tình chạy vào phòng tắm của nàng. Vì để ngăn nàng la lên gọi người , hắn đành phải cho tay bịt miệng nàng . Nào ngờ sơ sẩy, cả bàn tay hắn đã bị nàng cắn đau muốn chết. Vết cắn rất sâu, hắn đau ê ẩm mấy ngày mới khỏi.

" Hả, ngươi bị nàng ta cắn, nàng cầm tinh con chó sao?"

Đinh Hương tròn mắt . Cô gái này đúng là quá hung dữ mà, tại sao vừa gặp đã cắn người, trên đời có loại con gái này sao? Đinh Hương nghĩ mà thấy tức thay Lý Ninh. Thiếu nữ này tuy nàng chưa gặp nhưng ấn tượng về nàng ta trong lòng đã giảm đến mức thấp nhất. Hừ ta phải thay thiếu gia dạy dỗ con hổ cái này mới được.

Đó là Lý Ninh không dám kể việc hắn xem thiếu nữ này tắm mà chỉ kể qua loa cho Đinh Hương nghe. Nếu nàng biết được thiếu gia nhà mình đã làm chuyện này , không biết nàng còn bênh vực hắn nữa không.

" Ừ , chắc tuổi Tuất mới hung dữ như vậy.   Hứ , cô nói xem cô ta toàn thân toàn xương , gầy như bọ ngựa có gì phải làm giá thế chứ. Hơn nữa lão tử cũng không cố ý , ai ngờ đen đủi gặp con chó cái này."

Nói đến thiếu nữ kia, Lý Ninh cũng không giữ nổi vẻ bất bình , mở miệng mắng nàng vài câu. Lúc đó hắn bị người ta đuổi đánh , mới phải chạy đến chỗ nàng ấy vậy mà nàng không rủ một chút lòng thương, xuýt nữa thì Lý Ninh hắn đã không về được đây mà. Hắn chỉ liếc nhìn chút thôi, có chết ai đâu mà, thật là quá đáng.

" Thiếu gia, sao ngươi biết cô gái này toàn thân toàn xương, gầy như bọ ngựa? Chẳng lẽ thiếu gia ngươi đã..."

Đinh Hương tròn mắt , hình như chuyện này không đơn thuần như nàng nghĩ.

Lý Ninh trong đầu kêu la. Chết rồi , hắn bực quá lỡ nói chuyện này ra rồi, để người ta biết , hắn chắc chết vì xấu hổ mất.

" À , nàng ta bề ngoài rất gầy , còn rất xấu xí nữa . Đã thế còn thích người ta khen mình đẹp nữa . Ta tất nhiên không chịu khen những lời giả tạo đó, thấy gì thì nói đấy .Thế là bị nàng cắn."

Lý Ninh không biết nói gì cho phải , nói năng cứ lộn xộn lên.

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.