Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lí Ninh

Tiểu thuyết gốc · 3312 chữ

Ở miền Nam nước Việt, có một vùng đất vẹn biển là Giang Hải. Sở dĩ có tên gọi như vậy. Vì vùng này phía tây bắc là nơi hội tụ của hai con sông, phía Đông Nam giáp biển lớn.

Vùng này có nơi cũng có núi cao trùng điệp, những dãy núi phủ đầy thực vật . Sơn- Hải- Giang cùng nhau hợp thành một vùng đất trù phú tươi đẹp.

Dù vậy,  dân cư ở đây không quá đông , hai mươi vạn người sống rải rác trong vùng có chu vi gần trăm dặm.

Biển và sông ở Giang Hải trù phú, có những hải vật quý hiếm như san hô, ngọc trai đến những loại hải sản tôm ,cá, mực, bạch tuộc... Nói đến đây cũng đủ hiểu về cuộc sống dân cư ở đây.

Họ chủ yếu sống bằng nghề cá, làm muối và đan ngư cụ. Đến Giang Hải , nhất là cuối thu, đầu đông không khó bắt gặp khung cảnh tấp nập của dòng người các tỉnh ùa về để mua những sản vật , thủy hải sản cùng những con thuyền trở trai tráng trong vùng ra khơi đánh bắt dài ngày mà khi về ghe thuyền đầy ắp cá tôm , hoặc là một đi không trở lại , xấu số  gặp gió mùa lật thuyền tử nạn.

Giang Hải giờ là thời điểm cuối năm, dòng người ngựa qua lại mua sắm cho dịp tết sắp tới nườm nượp qua lại. Nam Thành , một thị xã nhỏ phía nam từ sáng đến trưa dòng xe không ngớt.

Một mùi tanh tưởi bốc lên, mùi của cá , tôm , hải sản. Đến Giang Hải ai mà không ngửi thấy mùi tanh, cách xa Giang Hải ba mươi dặm vị còn vương.

Đây là câu nói gắn liền với vùng đất này. Không tanh không phải Giang Hải, người đi xa nhớ quê nhớ cả vị tanh đặc trưng.

...

Nam Thành, những căn nhà san xát nhau, cảnh người mua bán tấp nập, dưới những mái ngói là những sạp đầy ắp hải sản . Nghe đâu có tiếng cười duyên của thiếu nữ, có tiếng mặc cả của khách mua hàng, thi thoảng còn có cả tiếng la ó om sòm...

" Tiểu tử, sao mực của ngươi nhỏ mà nặng quá vậy?". Tiếng nói là một người đàn ông bụng xệ , ăn mặc xồm xoàm , mặt để ria mép nhìn rất hèn mọn.

" Khách quan, mực nhà tôi bán là loại mực thơm ngon trong vùng, tuy nhỏ nhưng thịt lại chắc , nặng cân là chuyện thường". Giọng nói của một thanh niên mặc đồ màu xanh , tuổi chạc  mười bảy , khôn mặt bình thường , da hơi ngăm.

Hai tay hắn đang cầm chiếc cân đặt một con mực cân cho người đàn ông. Kì quái, con mực chỉ nhỏ bằng nắm tay lại nặng đến ba kí rưỡi.

Người đàn ông nhìn cái cân , đăm chiêu nhìn mặt tên thanh niên.

"Ngươi không cân điêu cho ta chứ? Hay cân không chuẩn?" . Người đàn ông hỏi một câu nghi ngờ.

"Không có đâu. Tôi là người thật thà , ai lại làm thế, mất khách". Hắn trả lời.

Nghe vậy, người đàn ông nhíu mày , trầm tư nhìn vào con mực. Loại mực của thằng nhóc này màu đỏ xẫm rất khách với những hàng bên màu hồng nhạt , hình như là loại ngon được đánh bắt ở vùng nước sâu nhưng cũng có thể là loại mực để lâu ngả màu. Màu sắc của mấy con mực này làm hắn chú ý, nhìn trang phục hắn vận rất giống mấy tên xa phu từ ngoại tỉnh đến, mấy con mực mua về chiêu đãi cả đoàn là một bữa trưa tuyệt vời.

" Đưa đây ta xem nào." Tên phu xa giật cái cân trên tay người thanh niên . Hắn cân thử chỉnh đi chỉnh lại cái cân. Quả cân vẫn dừng lại vạch ba kí rưỡi. Ở bên cạnh người thanh niên kia vẻ mặt tươi cười nhưng lòng đầy khinh bỉ. Mắng người đàn ông nhỏ mọn .

Cân song mực , hắn vẫn không tin, tay cầm con mực lên ước lượng , vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt trung niên nhân.

Con mực nhẹ bõm , cảm giác con mực nặng chỉ khoảng rơi vào kí rưỡi, hai kí nhưng sao cân lên lại nặng đến ba kí rưỡi.

" Cân ngươi có chuẩn không? Con này cùng lắm là hai cân sao lại là ba cân rưỡi? Ngươi về lấy cân khác cân lại ta xem". Người đàn ông ôn tồn hỏi.

Nghe vậy, thanh niên kia nhíu mày xị mặt, vẻ tươi cười trên mặt tắt , nhìn hắn như kiểu họng mắc xương, đầy khó chịu, hắn nói.

" Khách quan, ngài không mua thì thôi sao lại nói lời ảnh hưởng đến uy tín của quán chúng tôi?. Khách quan, cách năm trăm trượng có một quán mực , ngài ra đấy mà mua".

Dứt câu, người thanh niên giật lại chiếc cân từ tay người trung niên. Hắn để con mực ngay ngắn trên sạp, người đàn ông ria mép vẻ mặt ngượng đỏ, hắn không ngờ tên thanh niên trẻ tuổi này dứt khoát đến vậy, không bán cho hắn nữa còn bảo sang bên hàng bên mà mua.

" Được rồi, ta mua nhưng ta thấy của ngươi không còn tươi ngươi phải giảm giá một phần ba". Tay chỉ vào mực trên sạp hàng , hắn dõng dạc nói.

Người thanh niên nghe song câu đó , hắn cười nhạt một cái ,mặt hớn hở nói.

" Cám ơn khách quan, mực của ngài đây . Giá là ba mươi lượng , ngài mua lần đầu nên tôi chỉ lấy hai lăm ... À không hai mươi lượng thôi".  Tên thanh niên gọi nhanh con mực, hớn hở đưa cho tên ria mép.

Tên ria mép thấy vậy dở khóc dở cười, mắng thầm thằng này trở mặt như tắc kè . Tay hắn móc vào túi áo lấy ra một đống bạc lẻ đưa cho người thanh niên.

Trả sống, hắn vẻ mặt đăm chiêu nhìn vào con mực treo trên tay, rõ ràng con này nếu hai cân cùng lắm giá mười lăm lượng , ba cân nó bán cho mình  giá  hai mươi lượng mình cũng không thiệt. Nhìn Người thanh niên một cách hài lòng, người trung niên rời đi.

" Đợi đã, Đại Gia".

Gọi lớn phía sau, đúng là người thanh niên.

Trung niên nhân kia nghe vậy, vẻ mặt kì quái quai lại .

" Còn gì nữa nhóc?". Trung niên nhân hỏi.

" Ngài chẳng lẽ chỉ mua một con sao?". Thanh niên áo xanh hỏi.

" Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ muốn ta mua thêm?" . Người Trung niên không trả lời mà hỏi ngược lại một câu.

" Ta thấy ngài nên mua thêm vài con, cả đoàn  từ kinh thành đến , người ngựa đều mệt mỏi. Phải có một bữa no nê , tôi biết ngài không chỉ mua mực không mà còn lấy cá, tôm, rau ,củ . Nhưng ngài chỉ mua một con mực định để người ăn kẻ nhìn sao?".  Người thanh niên làm một tràng làm tên ria mép nghe chết đứng , giận đến đỏ mặt, bực vì tên này đang xỏ xiên đá xéo mình keo kiệt .

" Làm sao ngươi biết ta không đi một mình? Ngươi theo dõi ta?". Dù hơi bực , tên ria mép vẫn hỏi thanh niên kia biết rõ hắn là mã phu. Hắn chưa hề nói ra công việc của mình thậm chí cả tên cũng không buồn giới thiệu . Đi mua mực đơn thuần chỉ mua bán trao đổi, xưng danh tính thì không cần thiết.

" Ta có điên đâu mà theo dõi ngài, eo có cây roi không phải mã phu thì là gì. Khẩu âm đặc tiếng bắc nên tôi đoán ngài từ kinh thành đến".

Người thanh niên áo xanh hớn hở trả lời.

Tên để ria mép nghe vậy vuốt râu chợt hiểu, thì ra mấy thứ trên người hắn đã nói luôn xuất thân của hắn rồi. Nói thì đơn giản nhưng người tinh tế nhìn ra bản chất lại không nhiều, hắn thầm khen người thanh niên nhỏ tuổi mà lại có con mắt tinh tường, nói năng  không sang không hèn. Ngày xưa hắn mười bảy cũng không được như thế.

" Nhóc con ngươi đúng là tâm lí , có điều tiền trong túi ta không nhiều. Khi khác ta mua vậy?". Trung niên nhân để ria mép nói.

" Khi khác? Ngài đùa rồi, biết bao nhiêu năm ngài mới quay lại mua hàng của ta. Có khi suốt đời này không thấy tăm hơi ngài đâu." Người thanh niên làu bàu, vẻ mặt chua chát.

" Sao cơ, ngươi định ép ta mua hàng?". Trung niên nhân hỏi với giọng khó chịu.

" Ấy Ấy... Tôi đâu dám ép ngài , ngài là vị đại nhân cao cao tại thượng, anh tuấn tiêu sái ... Tôi đây ngưỡng mộ không hết đâu dám bất kính".

Người thanh niên tỏ vẻ bối rối, mặt mũi đầy vẻ xiểm nịnh . Công phu vỗ mông ngựa tuôn ra. Thấy mặt mày đối phương nhíu lại , có vẻ ngạc nhiên . người lạ khen mình như vậy chắc chắn làm bản thân đề phòng. Hắn liền nói.

" Ta biết ngài từ xa đến đây." Dừng lại một lát, hắn thở dài như kiểu chua xót khi gặp người khó khăn.

" Ta còn biết ngân lượng trên người ngài mang theo không nhiều . Thế này đi coi như ta chịu thiệt , chỗ mực này bán rẻ cho ngài , xem như giúp đỡ".

" Nhóc con miệng lưỡi ba hoa , ai cần ngươi giúp đỡ ta chứ, còn nữa ai bảo ta thiếu ngân lượng? Còn nói bậy nữa ta vả cho gãy răng".

Tay chỉ thẳng mặt người thanh niên, Trung niên nhân quát. Thằng nhóc này nói năng đầy vẻ khiêu khích, đây là đang chê hắn nghèo túng chứ chẳng có ý tốt gì.

Khuôn mặt thanh niên kia nghe song hết vẻ trầm tư , chua xót . Hớn hở nói.

" Ha Ha... Vậy tại sao lúc nãy ngài nói ngài không mang theo tiền. Người lớn mà lừa trẻ con sẽ bị thối tai đấy nhá".

" Tiểu tử thối... Ta có tiền hay không liên quan gì đến mi. Dám sỉ nhục ta hả?" Quát lớn một tiếng, người trung niên hầm hầm tiến sát tên thanh niên.

Người thanh niên thấy vậy, vẻ mặt lo sơ vừa hiện lên đã thoáng qua . Khoé miệng cười nhạt trả lời.

" Tiểu nhân có tội... Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi... Toàn nói năng linh tinh... Ta đánh ngươi nè... ngươi nè."

Mỗi tiếng " ngươi nè" hắn lại đánh nhẹ một cái vào má mình, hết bên trái rồi qua phải giống như mình đã phạm vào một lỗi lần lớn không thể tha thứ. Trung niên nhân kia thấy hắn như vậy, biết là đang diễn tuồng nhưng cơ mặt giãn ra , hình như đã hết giận. Hắn liền nói.

" Coi như ta đại lượng tha cho ngươi . Về nhà học cách ăn nói đi . Gặp người khác đã vả cho ngươi không còn chiếc răng nào."

Dứt lời, hắn quay lưng vừa định rời đi thì người thanh niên bỗng than .

" Haiz... Hôm nay lại ế rồi... Đang định vừa bán vừa cho coi như làm phúc ... Vậy mà..."

Mấy lời tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng lọt vào tai tên trung niên nhân không sót mọt chữ. Bước chân hắn dừng lại , nhìn vào sạp hàng . Cá có, mực có. Thật ra hắn rất muốn mua thêm, trưởng đoàn giao cho hắn công việc phụ bếp , nếu làm tốt biết đâu được thưởng thăng cấp. Hắn vốn là người keo kiệt nhưng lại không thể mua mấy món tạm bợ , ít ra cũng phải số lượng nhiều. Tên nhóc này vừa bán vừa cho đúng là đang giúp hắn .

" Chỗ này bán thế nào?". Chỉ vào sạp mực , hắn hỏi.

...

Trung niên nhân rời đi , người thanh niên hớn hở nhìn theo. Khi nhìn thấy gã kia đã đi khuất. Hắn cười lớn, tay cầm xâu tiền vẻ mặt đầy khoái chí.

" Tao phục mày quá đi Lý Ninh ạ. Chỉ mấy câu mà lời cả đống tiền. Chẳng mấy mà mà thành đại gia".

Người thanh niên áo xanh tên là Lý Ninh, người Thành Nam. Lúc trước hắn thương lượng với người đàn ông ria mép bán phá giá , lúc đầu kì kèo năm mươi lượng, sau cùng chiều ý gã giảm xuống 35 lượng toàn bộ hàng. Giao tiền song, người đàn ông mừng như bắt được vàng, hớn hở ôm đống mực rời đi.

Lúc này Lý Ninh ngồi dựa ghế vắt chân lên sạp hàng, tay không ngừng tung đi tung lại xâu tiền, hắn lẩm bẩm tên trung niên vừa rồi đúng là một tên dê béo, keo kiệt nhưng lại dễ lừa. Nói mấy câu vỗ mông ngựa mà đã tít mắt , xiêu lòng rồi.

Hôn lên xâu tiền, hắn nhắm mắt trong đầu không ngừng tưởng tượng ra mình có cả núi tiền. Miệng ê a hát mấy câu, vẻ mặt bỗng đăm chiêu, lẩm bẩm nói.

" Lý Ất, cái tên vô dụng này . Sao đi lâu vậy chứ. Không lẽ không tìm được mực. Hừ, ta phải trừ tiền công tên này mới được".

..

" Cá này bán thế nào đây?" Giọng nói nho nhã làm hắn tỉnh giấc.

Mở mắt ra thấy trước mặt là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi , mặc đồ xanh bụng áo có hình bát quái và mấy văn tự lạ.Khi nhận ra lai lịch của ông ta , Lý Ninh vẻ mặt cổ quái, đây rõ ràng là một lão đạo , hắn nghe nói đạo sĩ cũng như thầy chùa đều là người tu hành, cơm nước toàn đồ chay. Sao lại có mặt ở nơi này còn hỏi mua hắn cá , hắn còn nghĩ mình nghe nhầm.

" Tiên sinh ngài muốn mua cá?" Lý Ninh ngạc nhiên hỏi.

Lão đạo không vì sự ngạc nhiên của Lý Ninh mà ngượng ngùng, lão nhìn chằm chằm vào hắn , ánh mắt giống như trưởng bối nhìn hậu bối nhà mình, tay cầm phất trần chỉ vào chậu cá dưới chân bàn lão hầm hầm nói.

" Ngươi điếc hả ta bảo cá này ngươi bán bao nhiêu?".

Lý Ninh chợt tỉnh, vẻ vui mừng trong mắt của hắn hiện rõ, trách mình đã quá đa nghi. Đạo sỹ, hoà thượng cũng là con người . Đúng là họ ăn chay nhưng thi thoảng lén ăn thịt cũng chẳng sao, có thể việc này sẽ ảnh hưởng đến tu hành của họ nhưng Lý Ninh không quan tâm , miễn là mình có tiền là được. Với lại những tên tu đạo mà ăn vụng thịt chắc gì đã phải loại tốt đẹp .

Hắn chợt nhớ ra, số mực , cá của mình đã bán hết từ lúc nào, giờ chỉ còn duy nhất một con trong chậu, bán cho lão đạo này là hết hàng.

Nhanh tay bắt con cá mè mang xâu sợi lạt.Do con cá khá trơn , Lý Ninh phải giữ nó mãi mới xâu được, con cá mè vảy nước văng đầy mặt hắn.

Trong khi đó , lão đạo híp mắt lại nhìn, nếu lúc này Lý Ninh nhìn lão , toàn thân hắn sẽ phải phát lạnh .

"Khách quan cá của ngài đây, năm đồng".

Lý Ninh đưa con cá cho lão đạo nói.

Lão nhận lấy con cá mè, lão đạo cho tay vào áo móc ra mấy đồng xu ném cho Lý Ninh. Vì lão không đưa mà ném nên mấy xu đều văng hết xuống đất, Lý Ninh chửi ầm mười tám đời tổ tiên nhà lão trong bụng, lão đạo sĩ là người tu đạo mà văn hoá ứng xử quá tồi tệ , thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn cảm ơn rối rít.

Đạo sĩ nhìn Lý Ninh cúi xuống nhặt mấy đồng tiền, đôi mắt lão lại híp lại không ngừng đánh giá hắn.

" Tiên sinh, ngài có thể nhấc chân lên được không? Tiểu Sinh không nhặt được đồng xu".

Ngước mặt nhìn Lão đạo , Lý Ninh nói bằng giọng năn nỉ.

Thì ra trong lúc mấy đồng xu rơi, đã có một cái chui cạnh đế giày và bị lão đạp vào. Lão đạo thấy vậy cười mỉm , chân từ từ mở ,đồng xu đúng là ở dưới đế giày lão. Lý Ninh mừng rỡ , nhanh chóng đưa tay móc đồng xu ra.

Lý Ninh nhặt mấy đồng xu lên ngồi đếm , năm đồng không thiếu một xu, lão đạo nhìn hắn đếm tiền mà miệng cười nhạt một cái. Sau rồi chắp tay sau lưng rời đi. Thế nhưng được vài bước , lão quay lại hỏi.

" Tại sao cá ngươi bán đang bơi tung tăng trong nước lấy lên không cựa quậy gì vậy?"

" Ơ... Tôi..."

Nghe lão đạo hỏi, Lý Ninh tạm thời á khẩu không nói được câu nào.

" Ngươi tên là gì?". Lão đạo lại hỏi.

" Tôi họ Lý".

Lý Ninh trả lời.

" Ngươi điếc hả ta hỏi tên chứ không phải họ".

Lão đạo bỗng quay sang quát .

" Tôi...tôi tên chỉ một chữ Ninh."

Lý Ninh run rẩy trả lời.

" Lý Ninh, tên hay lắm chỉ tiếc nhân phẩm lại quá tồi tệ. Tại sao hắn một đời oanh liệt, chính trực lại sinh ra một đứa con nhân phẩm như chó gà thế này?! Ông trời ơi ! Chẳng lẽ nhà Lê khí số đã tận".

Lão đạo sĩ bỗng ngước lên trời mà than, bộ dạng của hắn đầy vẻ hối tiếc và oán trách. Lý Ninh nhìn hắn, vẻ mặt trở nên cổ quái . Một hồi hắn lại nổi cơn thịnh nộ.

" Đạo sĩ thối, ngươi nói ai là nhân phẩm tồi tệ không bằng chó gà hả? Ta nói cho ngươi biết : Chính ngươi mới là loại nhân phẩm chó má . Ngươi không lo tu hành mà đến đây mua cá thịt, rõ ràng phạm vào cấm kỵ, đã vậy còn mắng người nữa.

Loại đạo sỹ thối bì ổi, vô liêm sỉ như ngươi có tu mười kiếp cũng không đắc đạo được đâu".

Lý Ninh nổi giận , mắng lão đạo một tràng dài. Tên đạo sỹ này và mình không quen , không biết tại sao lại ngước cổ than trời , chửi hắn một cách thậm tệ như vậy.

Đứng trước tràng chửi của Lý Ninh, lão đạo không những không tức giận mà lặng thinh. Lão lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền như chua xót. Một hồi hắn quay lại nhìn Lý Ninh.

Lý Ninh nhìn lão đạo, vẻ mặt tức giận của hắn tan biến. Không những vậy , khi hắn thấy ánh mắt chua xót , thương hại của đạo sĩ. Lòng hắn bỗng phát lạnh, cảm giác như đứa trẻ làm điều sai trái bị người lớn trách phạt . Nhưng chốc lát hắn nổi lên nghi hoặc, không lẽ mình và tên đạo sĩ này thật sự quen biết.

" Đáng tiếc... Đáng tiếc..."

Đạo sĩ kia bỗng thở dài , quay lưng rời đi.

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.