Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân trong quan tài

Phiên bản Dịch · 3315 chữ

Dịch: Hoangforever

"Hỗn Độn khí? Tiên Huyết? Bức tranh Lục Đạo Luân Hồi ? Đó là những thứ gì vậy?"

Lăng Thiên nghe thấy Linh Lung kinh hô lên, liền quay đầu lại nhìn Linh Lung một cái, vẻ mặt khó hiểu, hỏi.

"Hỗn độn khí tức là khí hỗn độn. Là một loại lực lượng Hỗn độn, lực lượng này có thể nói là lực lượng cường đại nhất trên thế gian. Tiên huyết! Chính là máu chân tiên, máu của tu luyện giả mạnh nhất khi còn sống. Bức tranh Lục đạo luân hồi, có giải thích một hồi cũng chưa chắc đã hết được. Tóm lại, nó cũng là một tồn tại vô cùng cường đại."

Linh Lung vuốt ve bức tranh Lục đạo, nói.

Những hình vẽ trên bức tranh Lục Đạo này giống như đang còn sống vậy. Hình vẽ không ngừng thay đổi, nhìn rất là sống động.

Linh Lung cẩn thận nghiên cứu quan tài bằng ngọc. Rất nhanh nàng liền phát hiện ra một bí mật kinh người.

Cái quan tài này ấy vậy mà lại được làm từ đá Hỗn độn. Cái này không phải cũng quá là xa xỉ sao?? Quả thực phải nói là bỏ phí của trời! Cho dù có là tiên nhân đi chăng nữa, nếu như nhìn thấy số lượng đá Hỗn độn lớn như thế này, chắc chắn bọn họ cũng sẽ động tâm!!

Còn Tiên huyết cũng quá là khủng khiếp đi. Có quá nhiều Tiên huyết. Nó phải nhiều tới mức nào mới có thể đem đá Hỗn độn có màu xám tro kia nhuộm thành một màu đỏ như máu như thế này??

Linh Lung nhìn cái quan tài bằng ngọc mà khâm phục không thôi.

Quả thật, nàng thật sự không nghĩ ra được, người ở trong cái quan tài này phải có thân phận như thế nào, mới có thể có được một chiếc quan tài như thế này???

Có lẽ, ngay tới cả mẫu thân của nàng, một vị cường giả mạnh mẽ, không ai có thể so sánh được, cũng chưa chắc đã dùng một cỗ quan tài xa xỉ như thế này! Người được chôn cất trong này phải có cấp bậc cao tới như thế nào đây??

Trong lúc Linh Lung đang còn suy tư thì Lăng Thiên không ngừng vuốt ve cỗ quan tài bằng ngọc này. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lấy tay đẩy nắp quan tài bằng ngọc này ra. Hắn cũng không có sử dụng quá nhiều lực lượng, thế nhưng nắp quan tài này vẫn được đẩy ra.

Tiếng nắp quan tài mở ra liền kinh động tới Linh Lung đang ngây người ở bên cạnh. Linh Lung định ngăn cản Lăng Thiên. Thế nhưng đã quá muộn rồi. Bởi vì lúc này, nắp quan tài đã được mở ra hoàn toàn rồi.

Linh Lung còn chưa kịp oán giận Lăng Thiên, thì hình ảnh bên trong cỗ quan tài đã khiến cho Linh Lung phải kinh ngạc. Ngay tới cả Lăng Thiên đang còn đứng bất động, không dám ho he một tiếng nào kia, cũng phải quay lại nhìn vào cỗ quan tài.

Bên trong quan tài là hình ảnh một cô gái đang nằm, ngoài ra không có thứ gì khác nữa.

Không sai! Đó là một cô gái rất đẹp! Một cô gái hòa hoa phong nhã, phải nói là đẹp vô song. Nàng xinh đẹp như là tiên nữ giáng trần vậy.

Lăng Thiên nhìn cô gái nằm trong quan tài mà giật cả mình. Hắn vẫn luôn cho rằng, Linh Lung là cô gái xinh đẹp nhất thế gian này. Nhưng cô gái đang ở trước mắt hắn lúc này, nếu như so sánh với Linh Lung thì nàng cũng không có thua kém Linh Lung là bao, thầm chí có phần còn nhỉnh hơn.

Nàng thanh cao thoát tục. Có đôi lông mày cong cong, lông mi dài khẽ cong lên. Trên mí mắt trơn bóng, có một đường màu tím mỏng manh. Đôi môi mỏng ướt át giống như cánh hoa hồng mềm mại. Khuôn mặt hình trái xoan vô cùng xinh đẹp. Làn da mịn màng, trắng như tuyết. Hai cánh tay thon dài, mịn màng giống như ngọc.

Nàng có mái tóc dài màu tím, được xõa ra. Ở mi tâm, có một đạo hoa văn màu tím thần bí. Ở lỗ tai, có hai cái hoa tai. Một cái hoa tai có hình Âm dương. Cái còn lại có hình Lục đạo. Ở ngón áp út trên tay phải, có một chiếc nhẫn màu trắng xám. Trên tay trái đeo một cái vòng Lục lạc.

Cô gái mặc một bộ đồ màu tím, trên bộ đồ có hình vẽ Lục đạo luân hồi. Một vài chấm đỏ dính trên đó. Nó trông giống như những vệt máu. Cho dù đó có là vệt máu dính lên đi chăng nữa, thì những giọt máu này vẫn rất chi là sống động.

Nàng nằm đó, và nhắm mắt lại giống như đang ngủ say vậy, khiến cho hai người không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ đánh thức nàng dậy.

Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện ra một tia hồng nhuận, chính vì vậy mà hai người mới không dám tin nàng đã chết rồi.

Một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng, mùi hương này khiến cho tâm thần của hai người phải run rẩy lên, làm cho hai người cảm thấy khoai khoái, dễ chịu.

Hai người nhìn kỹ lại mặt trong của chiếc quan tài thì thấy bên vách trong khác xa hoàn toàn vách bên ngoài. Dĩ nhiên, vách ở bên trong có màu xám tro và cũng được khắc những hình vẽ mà hai người đã thấy lúc trước. Ngoài ra, nó còn có một số ký hiệu kỳ lạ và văn tự cổ xưa nữa.

Quan tài mở ra.

Một cơn gió tươi mát liền thổi tới, giống như kiểu cơn gió này thổi tới để chào đón nàng vậy. Đột nhiên, chiếc mũi thanh tú của nàng giật giật, mí mắt khẽ rung lên. Trong lúc Lăng Thiên và Linh Lung đang còn mở to hai con mắt ra nhìn vì bất ngờ thì nàng liền mở mắt ra.

Phải nói, nàng có một đôi mắt rất đẹp, đẹp không có từ nào kể xiết. Nó vô cùng trong suốt. Từ trong con ngươi màu tím của nàng một tia ánh sáng nhạt lóe lên. Đây là một đôi mắt vô cùng sắc bén. Một đôi mắt thể hiện ra sự bá đạo, sự cao ngạo vô song và vô cùng kiên cường. Quả thật, hai người không ngờ rằng một người xinh đẹp như nàng lại có thể có một đôi mắt kiên cường tới như vậy. Một đôi mắt khinh thường thiên hạ.

Cô gái nhắm mắt lại, sau đó lại mở nó ra lần nữa. Từ trong con ngươi ánh lên một tia sáng phá vỡ không gian.

Thân thể cô gái giật giật một cái, làm cho hai người Lăng Thiên sợ hết hồn. Trong khi hai người đang còn kinh hãi thì cô gái đã ngồi dậy.

Hai con mắt xinh đẹp của nàng nhìn bốn phía xung quanh một chút. Cuối cùng, ánh mắt rơi vào hai người. Khi hai người bị ánh mắt nàng nhìn vào, thân thể hai người liền run lên giống như kiểu hai người trần chuồng ở trước mặt nàng vậy, làm cho hai người không dám ho he một câu nào.

Nàng cũng không nhìn hai người nữa, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Từ trong đôi mắt, một tia mê mang hiện ra.

"Đây là nơi nào? Ta là ai?"

Nàng nhẹ nhàng nói. Sau đó, nàng vỗ vỗ đầu, giống như đang cố nhớ lại điều gì đó. Nhưng một lát sau, nàng liền thở dài. Xem ra, nàng cũng không có nhớ ra được điều gì.

Từ trong quan tài, nàng đứng dậy. Sau đó, nàng vung một tay lên, quan tài bằng ngọc liền đóng lại. Rồi nó dần dần thu nhỏ lại trước mắt hai người. Cuối cùng, nó nhỏ bằng lòng bàn tay của nàng, sau đó chậm rãi rơi vào tay nàng. Nàng nhìn chiếc quan tài nho nhỏ trong lòng bàn tay mình, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó vậy.

"Quan tài bằng ngọc? Là ngươi luyện chế cho ta sao?"

Trong lúc hai người đang còn không thể tin vào mắt mình, nàng lại vung tay lên một lần nữa. Bàn tay đánh tan không gian, đưa vào trong không gian và hướng về một ngôi sao. Ngay sau đó, một tia sáng bắn về phía ngôi sao này. Ngôi sao kia nhanh chóng nhỏ đi, và bị nàng luyện hóa. Chỉ trong nháy mắt, ngôi sao này liền bị luyện hóa thành một sợi tơ nhỏ.

Nàng cầm lấy sợi tơ này, nhẹ nhàng buộc lên chiếc quan tài bằng ngọc nho nhỏ kia. Cuối cùng, nàng đem chiếc quan tài bằng ngọc này giắt ở trước ngực mình.

Sau khi làm xong mọi chuyện, nàng liền đứng yên bất động, giống như kiểu đang suy nghĩ chuyện gì đó vậy. Cuối cùng, nàng nói một câu mà hai người phải kinh hãi.

"Phiến thiên địa này là một phiến thiên địa khác à? Pháp tắc thiên địa cũng không có giống, cũng may đạo của ta vượt qua trời đất."

Sau đó, nàng nhìn về phía hai người đang còn kinh ngạc từ nãy tới giờ, nhíu mày một cái, lắc đầu nói,

"Ngay cả phương thức tu luyện cũng khác? Phương thức tu luyện thật kỳ quái!"

"Các người là ai vậy?"

"Ta....chúng ta.... là mạo hiểm giả tới nơi này."

Lăng Thiên lắp bắp nói.

Giọng nói nàng mặc dù không lớn, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất là mạnh mẽ. Nó hiện ra sự uy nghiêm, không thể chống cự lại được. Mặc dù, nàng chỉ nói có mấy câu, làm có mấy động tác, nhưng những việc nàng làm, và lời nàng nói lại khiến cho hai người phải kinh hãi.

"Cảm giác rất quen thuộc. Các ngươi có biết ta là ai không?"

"Chúng ta không biết."

Linh Lung lắc đầu nói.

Người nói đùa gì vậy ?? Hai người bọn ta làm sao mà biết người là ai được cơ chứ?? Có lẽ Lăng Thiên không biết những hành động nàng làm ra, những lời nói nàng nói ra có ý nghĩa như thế nào, nhưng Linh Lung lại biết.

Những lời nàng vừa nói tới chính là tân thế giới và phương thức tu luyện mới. Nói như vậy, cô gái này không phải là người thuộc thế giới này. Rất có thể nàng chính là người còn sót lại của cái thế giới trước. Mà phép thuật nàng ta vừa mới sử dụng chính là phép thuật ngưng luyện ngôi sao. Thuật này chỉ có tu sĩ trong đại Thánh tiên mới có thể làm được đấy!! Nếu vậy cô gái này phải kinh khủng tới cỡ nào đây??

"Cảm giác rất quen thuộc, có lẽ chúng ta quen biết nhau."

Nàng nhìn hai người, nói.

Từ trên cơ thể hai người, nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc. Mặc dù nó rất nhạt, nhưng quả thực có tồn tại.

Sau đó, nàng dùng hai bàn tay của mình. Ngay lập tức, một cái gương liền xuất hiện trước mặt nàng. Trong gương từng cảnh tượng không ngừng hiện lên và lướt qua.

Cảnh tượng không ngừng thụt lùi.

Đầu tiên là cảnh tượng ở nơi này. Sau đó là những hình ảnh với thời gian không ngừng lùi về phía sau. Nó lùi mãi cho tới tận thời điểm cái thế giới này vừa mới ra đời. Tới lúc này, khí thế trên người nàng đột nhiên thay đổi. Cảnh tượng lại một lần nữa biến hóa. Trên chiếc gương liền xuất hiện 10 thân ảnh. 10 thân ảnh này đang luyện chế, nhào nặn ra ngôi sao, sáng tạo ra thế giới.

Thấy cảnh tượng này nàng nhíu mày một cái. Sau đó lại phát lực thêm lần nữa. Cảnh tượng lại một lần nữa thụt lùi về phía sau. Nhưng vừa mới thụt lùi về phía sau một lúc, đột nhiên một đạo Lôi điện hiện ra. Hình ảnh trong gương liền nổ tung.

Lúc này, bầu trời tràn ngập mây đen. Lôi quang lóe lên liên tiếp, một cỗ hơi thở đè nén tỏa ra, truyền tới tận nơi này. Sau đó Lôi điện bắt đầu khởi động. Một đạo Lôi điện màu đen xẹt ngang bầu trời, từng đạo Lôi điện du tẩu trong làn mây. Đây là Thiên Phạt !!

Nàng nhìn Thiên Phạt này một cái rồi khinh thường. Bàn tay nàng giơ lên, chỉ một cái, một đạo thần quang bắn ra. Thần quang vỡ ra, bay thẳng vào trong không trung, hung hăng đánh vào đám mây đen kia, đánh lên đạo Lôi điện màu đen vừa mới xuất hiện ngang trời kia. Ngay lập tức, dạo Lôi điện màu đen nát tan. Theo sau đó, là mây đen và lôi quang cũng tản đi. Cuối cùng, nàng quay đầu lại nhìn hai người.

"Chúng ta thật sự không có biết. Hiện tại, cô cũng không có chuyện gì. Thôi chúng ta có việc phải đi bây giờ, tạm biệt."

Linh Lung lắc đầu, nói. Quả thật, nàng thật sự không có nhận ra cô gái này. Nói xong, nàng kéo Lăng Thiên, chuẩn bị rời đi.

Một kích vừa rồi do cô gái này tung ra cũng quá kinh người đi. Một ngón tay phá tan Thiên Phạt. Thiên Phạt đối với mỗi tu sĩ mà nói, đó chính là một sự tồn tại kinh khủng a!!! Thế mà ở trong mắt cô gái này liền một ngón tay phá tan. Tu vi của nàng thật sự phải nói là thiên hạ vô song, chưa từng có từ trước tới nay!

Cô gái mê mang nhìn hai người một cái, nhưng cũng không có nói gì. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong đôi mắt hiện ra sự cô đơn. Lăng Thiên nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, trong lòng liền khẽ động. Hắn cũng không biết nên nói như thế nào cho phải, liền nói một câu.

"Mặc dù chúng ta không biết cô là ai, nhưng nếu như cô thấy không ngại thì... chúng ta có thể làm bạn của nhau. Thật ra, ta cũng giống như cô, cũng không biết mình là ai!"

Hai con mắt Lăng Thiên hiện ra sự cô đơn nói. Quả thật, hắn không biết hắn là ai. Trí nhớ của hắn cũng chỉ có ngắn ngủi được có nửa năm. Nửa năm trước, hắn được Linh Lung phát hiện. Sau đó, nàng đem hắn từ trong hôn mê cứu tỉnh dậy. Cái tên Lăng Thiên này, cũng là do Linh Lung đặt cho hắn.

"Được."

Cô gái nhìn Lăng Thiên một cách quái dị, gật đầu, nói. Sau đó, nàng cũng không có nói gì thêm gì nữa.

Linh Lung cũng kinh hãi nhìn Lăng Thiên. Nàng quả thật không ngờ, Lăng Thiên lại dám nói như vậy. Mà câu trả lời của cô gái này lại càng khiến nàng kinh ngạc hơn.

"Cô có tên không?"

"Có lẽ có. Nhưng ta không nhớ rõ."

"Vậy cô tự đặt cho mình một cái tên hay là...."

Lăng Thiên chưa nói xong, đột nhiên cô gái ôm lấy đầu mình. Từng hình ảnh hiện ra trong đầu nàng, từng cái thân ảnh xuất hiện, từng giọng nói vang lên.

"Tiên đế."

"Xin tiên đế xuất thủ trấn áp bạo động!"

"Tiên đế đại nhân!"

"Thần hoàng, không chết!"

"Thần hoàng vừa được cứu sống ...."

Từng giọng nói không ngừng hiện ra trong đầu nàng. Nó hiện ra rất nhanh. Nàng chỉ nghe thấy được có mấy câu như vậy. Dần dần, nàng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói.

"Ta nhớ có người gọi ta là Tiên đế, có người gọi ta là Thần hoàng. Thời đại đó tu luyện đạo, là tiên đạo. Ta gọi là Ngọc Tiên."

Ngọc Tiên?

Linh Lung lẩm bẩm trong lòng. Lấy tiên làm danh hiệu. Đây cũng là danh hiệu dành cho cường giả trên cảnh giới Tiên vương mới có tư cách lấy. Sau đó, Linh Lung lắc đầu một cái, nghĩ thầm trong đầu, nàng hoàn toàn có tư cách đó a!

Linh Lung, Lăng Thiên và Ngọc Tiên, ba người tiến vào chỗ sâu trong hang. Ba người cứ như vậy im lặng tiến lên và cũng không có ai nói bất cứ câu gì. Nhưng trong lòng Linh Lung thì lại không có được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Có lẽ, nguyên nhân là do nàng là một cường giả tới từ thế giới trước. Nàng có thực lực siêu cường, ở trong dãy núi Cấm tội có khả năng tước đoạt đi lực lượng của tu sĩ bình này thế mà vẫn bình an không có việc gì. Lực lượng của nàng không có một chút nào gọi là bị ảnh hưởng. Nàng phải cường đại tới mức như thế nào a? Có thể ở trong thế giới bị hủy diệt kia sống sót, điều này có nghĩa là thực lực của nàng ngang ngang bằng với Thần Đế 10 phương ??

Mặc dù Linh Lung không rõ thực lực của nàng cụ thể như thế nào. Thế nhưng chỉ dựa vào thủ đoạn một tay luyện chế ngôi sao kia, nàng chắc chắn không có yếu hơn mẫu thân của Linh Lung là bao. Mẫu thân của nàng kinh khủng như thế nào? Không cần phải nhắc tới, mẫu thân nàng không phải số 1 thì cũng là số 2 ở thế giới này. Mẹ nàng chính là một cường giả đứng trên đỉnh thế gian a!!

Linh Lung âm thầm nghĩ trong đầu rằng nếu như nàng để cho Lăng Thiên và cô gái này tạo ra một mối quan hệ tốt. Dựa vào thực lực của Ngọc Tiên, cho dù là mẫu thân của nàng thì cũng phải lấy cung kính để đối đãi. Có chỗ dựa vững chắc là Ngọc Tiên, như vậy khi Lăng Thiên tới chỗ mẫu thân nàng cầu hôn thì... nàng cũng đỡ phải lo lắng hơn.

Nhưng, nàng còn chưa biết hắn có thể tu luyện được hay không. Nếu như hắn không thể tu luyện được, thì lúc đó làm thế nào đây? Không phải sẽ thất bại sao? Mẫu thân nàng chắc chắn sẽ không thích một người bình thường. Ai nha!! Nếu như lúc trước, nàng bất chấp ngăn cản lại cây mặt trời mặt trăng và ngôi sao kia thì hay rồi!!

Linh Lung không ngừng ở trong đầu tính toán những thứ nhỏ nhặt như vậy. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nàng đã yêu Lăng Thiên mất rồi. Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới nàng lại yêu một người bình thường.

Nhưng khi nghĩ tới cái quyết định kia của mẫu thân nàng, nàng lại không khỏi nổi lên sự buồn phiền. Nếu không phải vì cái quyết định đó thì nàng cũng không phải chạy tới nơi này. Cũng chỉ có nơi này, mẫu thân nàng mới không phát hiện ra nàng. Bất quá, mai sau... mẫu thân nàng rất có thể sẽ tới nơi này tìm kiếm nàng. Nghĩ tới chuyện này, Linh Lung lại thở dài, cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó vậy.

Bạn đang đọc Cửu Kiếm Lăng Thiên Đạo (Dịch) của Không Nguyệt Ngân

Truyện Cửu Kiếm Lăng Thiên Đạo (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangforever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.