Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp cha mẹ

Phiên bản Dịch · 2231 chữ

Hoàng Thiên Cần cung kính thấp giọng báo:

- Bẩm Tôn Giả, Vũ Hoàng Môn chúng ta kết thù với một hư cảnh cường giả nhàn tản tên là Kinh Ý. Kinh Ý này có một con hư cảnh yêu thú. Hôm nay, thuộc hạ cho hai người là Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ cùng với Liệt Phong Long Chuẩn, Lục Nhĩ Toản Địa Thử, thêm vào Xạ Nhật Thần Sơn Thân Công Đồ cùng nhau liên thủ đi giết Kinh Ý. Ai ngờ, giữa chừng Kinh Ý này lại được Bất tử phượng hoàng năm đó đi theo Chí cường giả Thi Kiếm Tiên giúp đỡ.

- Hỏa Phụng? Thanh âm trầm thấp hùng hậu, mang theo sự ngạc nhiên.

- Vâng, Bất tử phượng hoàng này giết chết Thân Công Đồ, giết luôn Vũ Đồng Hải của Vũ Hoàng Môn chúng ta. Hơn nữa, thuộc hạ còn phát hiện thân phận thật sự của tên gọi là Kinh Ý này. Hắn chính là một thanh niên mới hai mươi hai tuổi tên là Đằng Thanh Sơn mà năm đó bị cả thiên hạ đuổi giết. Năm ngoái, hắn đã trở thành một hư cảnh cường giả rất lợi hại. Nói cách khác, Đằng Thanh Sơn hai mươi mốt tuổi đã là hư cảnh, nói không chừng còn có thể sớm hơn. Xin làm phiền Tôn Giả chỉ điểm, Vũ Hoàng Môn chúng ta giờ nên làm như thế nào?

Khung cảnh bỗng trở nên trầm mặc.

Lão Tôn giả nọ hồi lâu không trả lời, Hoàng Thiên Cần cũng không dám dò hỏi.

Cuối cùng:

- Thiên Cần, trời cao biên rộng, chúng ta dùng cách giống như năm đó đối phó Tần Lĩnh Thiên đế là lùi một bước. Còn nữa, mang thân phận Đằng Thanh Sơn của Kinh Ý lặng lẽ truyền ra ngoài, truyền khắp Cửu Châu. Sau đó phát sinh chuyện gì chỉ việc đứng xem là được. Thanh âm trầm thấp hùng hậu quanh quẩn trong gian phòng yên tĩnh, lập tức biến mất, không bị dội lại.

Hoàng Thiên Cần tỏ vẻ ngạc nhiên, thầm nhủ: Cách năm đó đối phó Tần Lĩnh Thiên đế? Tôn Giả lại lùi bước, không lẽ là bởi vì con Bất tử phượng hoàng đó?

Tuy rằng vẫn còn đầy nghi vấn nhưng Hoàng Thiên Cần trong lòng liền bình ổn lại ngay.

Lệnh của Tôn Giả, Vũ Hoàng Môn tự nhiên tuân theo.

Hôm đó Hoàng Thiên Cần cho người mang tin tức kinh thiên Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn năm ngoái chạy trốn khắp thiên hạ truyền ra ngoài.

Sang buổi chiều mưa to vừa tạnh, hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn, Lý Quân liền cưỡi Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh bay về phía đông nhắm về Giang Ninh quận thành.

- Thanh Sơn, huynh thật là nôn nóng quá!

Lý Quân cười nhẹ.

- Đương nhiên là nôn nóng rồi.

Đằng Thanh Sơn nhìn xa xa phía đông.

Huynh rời nhà quá lâu quá lâu rồi, từ khi trở về từ Đoan Mộc đại lục gặp cha mẹ cũng chỉ có thể làm như không thấy. Huynh một mực không dám để lộ thân phận, chỉ có thể để hai người vì đứa con là huynh đây mà đau lòng. Nếu thân phận của huynh đã không cần phải bảo mật nữa, việc đầu tiên bây giờ là phải báo cho cha mẹ.

Giọng nói rất bình tĩnh nhưng Đằng Thanh Sơn cảm thấy được mình sắp nghẹn lời.

Khẩn trương, thấp thỏm, áy náy, hưng phấn. Trong lòng hắn chứa đựng tất cả các loại cảm xúc.

- Thanh Sơn, đừng lo lắng. Cha mẹ thấy huynh nhất định sẽ rất vui, rất vui đó.

Lý Quân cười bảo.

- Đã gọi cha mẹ rồi.

Đằng Thanh Sơn hứng thú nhìn Lý Quân, Lý Quân mặc ửng hồng, bất giác trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, không khí giữa hai người trở nên ấm áp không ít.

Bất tử phượng hoàng tùy ý mà bay, thỉnh thoảng lại nhìn xuống mặt đất trải dài vô tận, tỏ ra rất kinh ngạc.

Lát sau trên mặt đất rộng lớn xuất hiện một tòa thành trì to lớn - Giang Ninh quận thành.

- Tiểu Thanh.

Lý Quân chỉ xuống dưới, đồng thời gầm gừ hướng dẫn tiểu Thanh. Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh lập tức lao xuống, để lại trên bầu trời một đạo tàn ảnh đỏ rực lửa, đã tới Quy Nguyên Tông ở Giang Ninh quận vốn là nơi ở của Vũ trưởng lão. Để tiểu Thanh ở lại chỗ ở của Vũ trưởng lão, còn Đằng Thanh Sơn, Lý Quân liền thi triển khinh công hướng về phía nơi ở của vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm.

Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm bình thường đều ở trong trang viện bên trong Quy Nguyên Tông. Như vậy sẽ thường nhìn thấy con gái Thanh Vũ với cháu trai, cháu gái.

Đây là một trang viện cũ kỹ, yên tĩnh, trên tường đều có rêu xanh. Ở trên tường nội viên leo đầy dây nho, ở trong góc còn khai khẩn một mảnh ruộng nhỏ trồng một số loại rau. Ở hành lang của gian chính, Đằng Vĩnh Phàm đang nằm trên ghế dựa, lúc thì nhìn trang viện, lúc thì bầu trời trong xanh sau cơn mưa.

Ẳng! Ẳng!

Trong phòng củi chạy ra một con hắc cẩu lớn, lát sau nó đã chạy tới trước Đằng Vĩnh Phàm.

- Tới đây.

Đằng Vĩnh Phàm cười ha ha bắt lấy hai chân trước con chó, để nó đứng thẳng lên.

Mà lúc này Viên Lan đang nổi lửa trong bếp, lúc thì nhìn Đằng Vĩnh Phàm đang trợn mắt cười bên ngoài.

Mọi thứ đểu rất bình lặng.

Đây chính là cuộc sống của hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm. Đột nhiên…

- Ủa? Đằng Vĩnh Phàm đang nằm trên ghế dựa, ông phát hiện có gì đó liền quay đầu nhìn về phía cửa, trong trang viện vốn không đóng cửa đã tiến vào hai người, một nam một nữ. Nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp.

Cạch!

Đằng Vĩnh Phàm sững sờ buông hai tay, con chó rơi xuống mặt đất nhưng Đằng Vĩnh Phàm vẫn ngây ngốc nhìn hai người đang bước vào trong nhà, ông nhịn không được hai mắt mắt rưng rưng.

Đằng Thanh Sơn thấy cha như vậy, trong lòng quặn thắt, liền bước lên hai bước.

- Bộp.

Hắn quỳ mạnh xuống nền đá vẫn còn ướt sũng nước trong sân, mắt nhìn cha đã có nếp nhăn trên mặt, tóc lốm đốm sợi bạc, một thanh âm vang lên từ tận phế phủ:

- Cha!

’Cha’ Một tiếng này làm cho Đằng Vĩnh Phàm hai tay nắm chặt ghế dựa muống đứng lên.

Phốc, thông!

Xe lăn trượt từ hành lang tới sân rồi ngã xuống, Đằng Vĩnh Phàm cũng bị ngã theo, ông liền dùng tay cố chống đỡ.

- Sao vậy? Sao vậy?

Viên Lan đang ở trong bếp chạy ra.

Nhưng Đằng Vĩnh Phàm dường như không biết, dùng hai tay đầy sức mạnh của mình chống đỡ trên đất, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, hai mắt đỏ hồng, ngân ngấn nước mắt, khàn khàn nói:

- A Lan, A Lan, con chúng ta trở về rồi, Thanh Sơn nó về rồi.

Viên Lan đã đi ra khỏi phòng. Bà cũng nhìn thấy thanh niên đang quỳ trong sân, mắt trong chốc lát đã đầy nước mắt. Bà cố gắng nhìn dung mạo rất giống với hồi đó, chỉ là có thêm sự thành thục và nội liễm.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn mẹ.

- Mẹ!

Đằng Thanh Sơn giọng nói có chút run run.

Viên Lan dụi dụi mắt mình, sau đó giống như liều mạng lao tới trước mặt Đằng Thanh Sơn, ngồi ngay xuống nắm chặt bàn tay, sau đó lại sờ mặt của hắn.

- Thanh Sơn, Thanh Sơn, con cuối cùng trở về rồi.

Viên Lan nhịn không được, ôm chầm lấy Đằng Thang Sơn, run rẩy òa khóc.

Bà vĩnh viễn nhớ rõ, năm đó con trai mình lưng cõng người chồng tàn phế, sau khi đưa về nhà thì ngay lập tức quay lại Đại Duyên Sơn.

Từ đó về sau không còn gặp lại con trai nữa.

Bà nghe nói, trận chiến Đại Duyên Sơn con trai mình đã giết không ít tiên thiên cường giả, bị người thiên hạ giật mình mà gọi là thiên tài năm trăm năm mới có một.

Bà cũng nghe nói, con trai mình chạy thoát khỏi tay của cao thủ tiên thiên kim đan.

Tất cả những thứ đó bà chẳng quan tâm. Bà chỉ muốn con trai mình bình an, con trai mình có thể bình an trở về.

- Thanh Sơn, Thanh Sơn, mẹ không phải là đang nằm mơ chứ.

Viên Lan cắn môi, cố nén nước mắt, chăm chú nhìn mặt của Đằng Thanh Sơn.

Đằng Vĩnh Phàm nắm chặt tay và ngồi lại lên xe lăn. Ông là một người đàn ông rất kiên cường, trừ một lần thất thố đầu tiên, lúc này đã hoàn toàn kiểm soát bản thân, ngược lại thấp giọng dỗ dành:

- A Lan, xem bà kìa! Đừng khóc nữa. Thanh Sơn rời nhà đã sắp năm năm rồi, còn không để Thanh Sơn đi vào trong ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Sau này sẽ có thời gian cho mẹ con bà nói chuyện.

- Vâng! Sau này còn có nhiều thời gian.

Viên Lan liên tục gật đầu.

- Thanh Sơn, mau đứng lên. Viên Lan kéo Đằng Thanh Sơn.

Đối với cha mẹ Đằng Thanh Sơn vô cùng áy náy, mặc kệ mọi thứ Đằng Thanh Sơn cứ thẳng lưng quỳ, sau đó hướng cha mẹ dập đầu ba cái.

Binh! Binh! Binh!

Ba tiếng thật to

Sau đó hắn ngẩng đầu, hai mắt chứa đầy nước mắt nhìn cha mẹ:

- Cha, mẹ, con bất hiếu. Từ nay trở đi con sẽ không rời đi nữa. Sẽ không như vậy nữa.

- Tốt, tốt.

Vợ chồng hai người Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan kéo Đằng Thanh Sơn dậy.

- Thanh Sơn, vị cô nương này là….

Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đều chú ý tới Lý Quân đang rất ngoan ngoãn đứng sau lưng Đằng Thanh Sơn. Bởi vì Đằng Thanh Sơn phục hồi lại tướng mạo của mình, thêm vào ánh mắt và sự thân thiết ẩn chứa trong huyết mạch làm cho Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan vừa nhìn là nhận ra ngay con trai của mình.

Nhưng bọn họ chưa từng gặp qua Lý Quân.

- Cha, mẹ!

Đằng Thanh Sơn kéo tay Lý Quân.

- Đây là con dâu con cưới khi phiêu dạt ngoài biển, gọi là Lý Quân.

- Con dâu?

Viên Lan lập tức hai mắt sáng rỡ.

- Con dâu của Đằng gia chúng ta? Đằng Vĩnh Phàm liền tỉ mỉ đánh giá Lý Quân.

Lý Quân cũng ngoan ngoãn khấu đầu xuống lạy ba lạy với vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, nói:

- Con ra mắt cha mẹ.

- Tốt, tốt.

Viên Lan bối rối.

- Ta cũng không có chuẩn bị gì cả. Việc này…

Viên Lan nhất thời không thể tìm thấy thứ gì trên người để tặng con dâu, bà tằn tiện quen rồi, tuy rằng Thanh Vũ từng tặng bà một số trang sức, nhưng cũng bị bà bỏ vào trong rương.

- Cha, mẹ, không cần đâu.

Đằng Thanh Sơn liền nói.

Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan trong mắt đầy nước mắt vui vẻ, có thể thấy con trai, còn có thể thấy con trai có vợ tự nhiên là rất vui mừng.

- Cha mẹ, tiểu Quân hiện giờ cũng đã có thai rồi.

Đằng Thanh Sơn lại nói thêm một câu, làm vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm càng vui mừng.

- Ha ha, ha ha….

Đằng Vĩnh Phàm nhịn không được cười to.

Ngay lúc này.

- Cha đang cười gì vậy. Ở bên ngoài từ xa đã nghe tiếng cười của cha rồi, có chuyện gì vui à?

Ngoài vườn vang lên giọng nói quen thuộc.

- Tiểu Vũ đến rồi.

Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều quay đầu lại nhìn.

Đằng Thanh Sơn thật ra đã sớm nhận ra khí tức của em gái, nhưng thân phận bản thân dù sao cũng đã công khai đương nhiên là không né tránh. Vì thế hắn chỉ cười nhìn ra cửa sân, chỉ thấy Thanh Vũ trang điểm như thiếu phụ mặc áo màu lục, tóc búi đang nắm tay hai đứa trẻ, cười đi vào sân.

- Cha, mẹ, con hôm nay…

Đang nói đột nhiên nàng dừng lại.

Thanh Vũ sững sờ nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng trong sân, đặc biệt là thân ảnh lưng đeo túi thương quen thuộc, đó là thân ảnh từ nhỏ đã cực kỳ quyến luyến.

- Ca?

Có chút thấp thỏm, có chút e sợ là nằm mộng, cũng có chút cực kỳ mong đợi, Thanh Vũ nhẹ nhàng thốt ra một tiếng.

- Thanh Vũ. Đằng Thanh Sơn tươi cười có vẻ cưng chiều, giống như hồi nhỏ gọi Thanh Vũ.

Bạn đang đọc Cửu Đỉnh Ký của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.