Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng độc

Phiên bản Dịch · 2372 chữ

-Ha ha! Chịu chết đi!

Bạch Kỳ điên cuồng cười lớn. Hắn căn bản không hề để Đổng Duyên vào mắt.

Một kẻ ngay từ đầu chỉ dám trốn ở xa phóng phi đao, có thể có được mấy phần thủ đoạn?

- Đại ca!

Đại Bàn đã bị thương vội vàng hét lên.

- A Duyên! Bình tĩnh đi!

Trung niên tóc bạc cũng nôn nóng. Bọn họ đều biết thực lực của Đổng Duyên là yếu nhất trong bốn người, chỉ vì hắn thông minh và thủ đoạn nên mới thành thủ lĩnh. Nếu bàn về thực lực, bất kể là Đại Bàn hay Nhị Bàn cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.

Đổng Duyên giống như điên cuồng lao đến.

“Ha ha!” Bạch Kỳ hai tay cầm thương, định đâm chết Đổng Duyên.

Đúng lúc này…

Ánh mắt Đổng Duyên thoáng hiện lên thần sắc lạnh lẽo, trong tay áo phải đột nhiên lộ ra một vật dài hình ống màu đen. Hắn đột ngột nhấn vào một cái khe trên ống dài màu đen đó.

“Chíu!”

Vài đạo ảo ảnh từ miệng ống đen bắn ra, tốc độ cực nhanh nghe rợn cả người.

Bạch Kỳ biến sắc: “Không tốt!”

Ám khí vô danh kia quá nhanh, hắn chỉ kịp vung trường thương trong tay lên, mới miễn cường đỡ được một đạo ảo ảnh trong đó.

- Tiểu tặc! Chịu chết đi!

Bạch Kỳ chỉ cảm thấy tay trái và đùi phải đau nhói, nhanh chóng trở nên tê dại. Hắn giận dữ rống lên, muốn giết chết Đổng Duyên kia.

Nhưng Đổng Duyên lại quay người bỏ chạy:

- Không sợ chết thì đuổi theo đi!

Một khi trúng độc, vận động càng mạnh thì khí huyết sẽ lưu thông càng nhanh, tốc độ lan ra của độc cũng sẽ mau hơn. Bạch Kỳ chỉ có thể đứng tại chỗ, căn bản không dám động. Mà Đổng Duyên lại đứng cách đó mười trượng, rõ ràng là không có ý định chạy, ánh mắt đảo qua thi thể của Nhị Bàn, lại nhìn về phía bao tử kim buộc ở chân Lý lão tam.

Trong đó đều là Tử Kim.

- Lại đây! Tới đây ta sẽ giết ngươi!

Bạch Kỳ đột nhiên điểm mạnh vào huyệt vị trên tay trái và đùi phải, đồng thời lập tức xé vải áo, buộc chặt phần vai gần tay tay trái và trên đùi phải, muốn ngăn máu huyết lưu thông.

Trung niên tóc bạc kia lập tức ôm lấy thi thể Nhị Bàn.

- Đô Thống đại nhân!

Một tiếng hô lớn vang lên. Hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan rốt cuộc cũng hiện thân.

- Chúng ta đi!

Đổng Duyên cắn răng, trực tiếp lao đến nhảy lên ngựa.

Trung niên tóc bạc đặt thi thể Nhị Bàn lên ngựa. Đại Bàn cũng lên ngựa. Mấy người bọn họ lập tức thúc ngựa chạy đi. Những con ngựa mà bọn Đổng Duyên cưỡi đều có thể một ngày đi ngàn dặm, tốc độ trong nháy mắt bộc phát, khiến cho hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng của đối phương.

Kỳ thật luận về tốc độ, Điền Đan có lẽ không đuổi kịp, nhưng Đằng Thanh Sơn thì lại có thể.

Có điều…

Hắn không thể vì giúp Bạch Kỳ trút giận mà bại lộ thực lực

……

Mấy người Đổng Duyên thúc ngựa chạy như bay, trong lòng đau đớn.

- Tiểu đệ! Tiểu đệ!

Mắt Đại Bàn ngấn lệ, trong lòng thống khổ.

Đổng Duyên nghiến răng:

- Là ta! Là do ta! Nếu như ta sớm lấy Quỷ Linh châm ra, Nhị Bàn sẽ không phải chết!

Lúc Nhị Bàn rơi vào nguy hiểm, Đổng Duyên căn bản không kịp lấy Quỷ Linh châm ra. Hắn chỉ có thể dùng phi đao ngăn cản, không có cách nào cứu được Nhị Bàn.

- Đại ca, không thể trách huynh! Vừa rồi huynh căn bản không kịp cứu Nhị Bàn , ta cũng chỉ có thể đứng nhìn!

Đại Bàn thống khổ.

- A Duyên, đừng quá đau khổ! Nhị Bàn chết rồi, nhưng cũng may hắn còn lưu lại con cái, xem như huyết mạch vẫn chưa tuyệt!

Trung niên tóc bạc thở dài nói:

- Chúng ta bây giờ phải chiếu cố thật tốt cho hai đứa con của hắn!

“Ừm!” Đổng Duyên trầm ngâm một lát:

- Thúc! Hoa Phong thành này không thể ở lại được nữa. Chúng ta hãy quay về, mang theo tiền tài lập tức rời khỏi Hoa Phong thành, rời xa Giang Ninh quận!

“Hả?” Trung niên tóc bạc cả kinh.

- Đại ca! Nhân mã chúng ta cực khổ xây dựng nên ở Hoa Phong thành không cần nữa sao?

Đại Bàn nhìn Đổng Duyên. Nhân mã dưới trướng bọn họ đều là người địa phương, đều có gia đình. Bảo những người bình thường này theo họ xông pha thiên hạ căn bản là chuyện không thể nào.

- Cần bỏ thì phải bỏ, nghĩ nhiều như vậy làm gì! Chúng ta có thể tạo dựng ở Hoa Phong thành này một mảnh thiên địa riêng thì ở nơi khác có thể còn tốt hơn. Hơn nữa thằng khốn của Quy Nguyên tông kia, Đổng Duyên ta nhất định có một ngày phải lấy mạng nó!

Đổng Duyên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Trúng Quỷ Linh châm hắn có chết không?

Trung niên tóc bạc hỏi.

- Hừ! Nếu hắn do dự không quyết, đợi khi độc khuếch tán ra thì hắn sẽ chết chắc. Nhưng nếu như hắn tàn nhẫn một chút với bản thân thì sẽ không chết, cao lắm chỉ thành người tàn phế thôi!

Đổng Duyên cười lạnh:

- Cho dù là phế nhân, giết chết huynh đệ ta, ta nhất định phải tự tay giết hắn!

Sau đó đám người Đổng Duyên lập tức phi nhanh về Hoa Phong thành.

Giữa trưa hôm đó, bọn họ mang theo con cái gia thất lặng lẽ rời khỏi Hoa Phong thành, tiếp tục lưu lạc thiên hạ.

……

- Đô Thống đại nhân! Ngài không sao chứ?

Điền Đan liền hỏi.

Đằng Thanh Sơn lúc này lại phát hiện ra chiếc túi buộc trên chân của thi thể bên cạnh, trong túi lộ ra màu sắc của tử kim. Hắn giật mình: “Không ngờ lại là tử kim! Khó trách Bạch Kỳ lại âm thầm động thủ, thì ra là vì muốn nuốt trọn chỗ tử kim này mà không cho người trong tông phái biết!”

Hắn lập tức đưa tay mở chiếc túi ra, hốt tử kim bỏ vào trong túi.

- Đằng Thanh Sơn! Ngươi làm gì vậy?

Bạch Kỳ hét lên.

- Chỗ tử kim này là do người kia lén mang ra, đương nhiên là phải mang về!

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nói.

Bạch Kỳ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thống hận.

Hắn một mình âm thầm truy sát trung niên hán tử kia vì cái gì? không phải là vì tử kim kia sao? Nhưng hiện tại bị hai người Đằng Thanh Sơn phát hiện, hắn căn bản không có cơ hội một mình độc chiếm. Trừ phi… hắn có thể giết chết hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan. Nhưng hắn hiểu rất rõ thực lực của Đằng Thanh Sơn.

Hắn tình nguyện cùng bốn người vừa rồi đánh mười trận cũng không muốn đánh một trận với Đằng Thanh Sơn .

Tử Kim không lấy được, bản thân còn bị trúng độc, thật đúng là trộm gà không được lại mất nắm gạo.

- Chà chà! Đô Thống đại nhân! Điền Đan huynh! Túi tử kim này ít nhất cũng phải mười cân, thậm chí còn có thể hơn mười cân.

Đằng Thanh Sơn xách túi vải cảm thán nói. Cùng một thể tích, tử kim so với hoàng kim nặng hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân mà “Thiên kiếm” của Tần Lĩnh Thiên Đế trong truyền thuyết lại cần đến hơn trăm cân Tử Kim.

Dù sao lợi kiếm bình thường cũng chỉ nặng vài cân, còn “Thiên kiếm” lại hơn trăm cân. Một túi nhỏ tử kim nặng mười cân cũng có thể hiểu được.

- Mười cân tử kim?

Điền Đan sợ hãi than:

- Vậy chính là một ngàn cân hoàng kim, cũng là một trăm vạn lượng bạc. Đây là một khoản tiền cực lớn. Khu mỏ tử kim của Quy Nguyên tông ta một tháng cũng chỉ kiếm được mấy chục cân tử kim mà thôi. Đám người này thật có thủ đoạn, không ngờ trộm được đến mười cân mà không bị phát hiện!

Mỗi tháng lấy trộm một cân, Quy Nguyên tông căn bản không thể phát hiện. Dù sao khai thác tử kim, sản lượng mỗi tháng không thể hoàn toàn như nhau.

“Mười cân!” Bạch Kỳ càng thêm đau xót. Lương tháng của đô thống là một ngàn lượng bạc, nhưng trừ đi các khoản chi tiêu ăn uống hàng ngày, một năm hắn chỉ còn lại chừng ba đến năm ngàn lượng bạc, muốn tích lũy được một trăm vạn lượng bạc thì trăm năm cũng không đủ.

- Đại nhân!

- Đại nhân! Ở đây xảy ra chuyện gì?

Vài binh vệ từ xa chạy lại, cung kính hỏi.

- Đô Thống đại nhân! Ngài còn đi được không?

Điền Đan lo lắng hỏi.

- Hai người các ngươi!

Bạch Kỳ chỉ vào hai tên binh vệ, hét lên:

- Dìu ta lên núi!

Hai tên binh vệ bất đắc dĩ, đành phải làm theo mệnh lệnh, dìu Bạch Kỳ dậy.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn Bạch Kỳ, chỉ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, lộ ra vẻ thống khổ.

Vừa đi được khoảng hai mươi trượng, Bạch Kỳ vội vã hét lên:

- Mau đặt ta xuống! Mau!

Hai binh vệ kia bị dọa đến ngây người.

- Cút!

Bạch Kỳ vội vã vung tay phải lên, đánh bay hai tên binh vệ kia qua một bên, sau đó lập tức đặt mông ngồi xuống, xé toạc ống quần chân phải của mình.

“Roẹt!”

Cả ống quần bị xé ra.

“Cái gì!” Đằng Thanh Sơn và Bạch Kỳ vừa nhìn thấy liền biến sắc. Chỉ thấy chân phải của Bạch Kỳ phồng to lên, biến thành màu đen sẫm.

- Đây là loại độc gì?

Điền Đan kinh hô.

“Độc này không ngờ lại lợi hại như vậy!” Bạch Kỳ vốn cho rằng có thể dùng nội kình để chống đỡ được, không ngờ hắn đã phong bế huyệt đạo, lại còn dùng vải buộc thật chặt, nhưng chỉ có thể làm giảm tốc độ lây lan, căn bản không thể ngăn chặn được:

- Điền Đan! Hai người các ngươi có biết đây là độc gì không? Có biết phương pháp giải độc nào không?

Điền Đan lắc đầu.

Đằng Thanh Sơn cũng lắc đầu.

Đối với độc Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không sợ, bởi vì “trọng tâm” tu luyện của hắn chính là khống chế thân thể. Khi còn ở kiếp trước, hắn đã có thể khống chế khí huyết lưu động, khống chế nhịp tim giảm xuống …vv. Còn ở kiếp này, khả năng khống chế thân thể của hắn càng lợi hại hơn. Vô luận là cơ nhục, màng da, đầu khớp xương, lục phủ ngũ tạng …vv, hắn đều có thể khống chế được. Thân thể trong nháy mắt có thể cao lên hoặc thấp đi vài tấc. Thậm chí hắn còn có thể khống chế một khu vực cục bộ, trong thời gian ngắn ngừng lưu chuyển khí huyết.

Độc truyền đi nhờ vào huyết dịch lưu chuyển. Khí huyết không lưu thông, độc đương nhiên cũng không thể truyền khắp toàn thân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho trung cấp cường giả ở thế giới kiếp trước trở nên đáng sợ. Còn nội kình cao thủ, mặc dù thực lực mạnh nhưng cũng chỉ là nhờ vào nội kình, khả năng khống chế cơ nhục và gân cốt của mình quá kém, không cần phải nói đến khống chế khí huyết lưu thông.

……

Bản thân Đằng Thanh Sơn không sợ, nhưng hắn lại không thể giúp được người khác.

- Đô thống đại nhân! Chất độc này lan ra càng lúc càng nhanh!

Điền Đan vội nói. Mắt thấy vùng màu đen trên chân Bạch Kỳ đang mở rộng, lan đến bắp đùi, hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.

Bạch Kỳ thét lên:

- Có đao không?

- Không có!

- Tôi có chủy thủ!

Một binh vệ bên cạnh la lên.

- Đưa cho ta!

Bạch Kỳ lập tức nhận lấy chủy thủ từ trong tay binh vệ kia, trực tiếp rạch một vết trên đùi. Huyết dịch màu đen lập tức chảy ra.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Kỳ lại chửi rủa: “Hoàn toàn tê dại rồi! Đây là độc gì vậy? Cho máu chảy ra hoàn toàn không có một chút tác dụng nào!” Bạch Kỳ cảm giác được rất rõ độc tố đang lan ra không ngừng, một khi kéo dài đến nơi yếu hại, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Mồ hôi lạnh toát ra trán Bạch Kỳ, toàn thân khẽ run lên.

“Xoẹt!”

Hắn xé rách y phục thân trên, chỉ thấy tay trái lúc này cũng biến thành đen sẫm, phồng lên.

“Làm sao bây giờ? Làm sao? Ta không thể chết, không thể chết được!” Bạch Kỳ cuống đến mức toàn thân run lên, mồ hôi lạnh toát ra.

- Đô Thống đại nhân, còn chần chờ sẽ không cứu được đâu!

Điền Đan hét lên.

Bạch Kỳ rùng mình một cái, sau đó nhìn vào bắp đùi và tay trái đen sẫm đã phồng lên. Hắn cắn răng, đột ngột vung chủy thủ lên.

“Phập!” “Phập”

Bắp đùi và cánh tay trái đều bị chặt đứt.

Chỉ thấy máu tươi chảy ra từ nơi bị cắt đều là màu đỏ.

“A!” Bạch Kỳ phát ra một tiếng kêu thống khổ.

Bạn đang đọc Cửu Đỉnh Ký của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 337

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.