Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết chóc

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

Bên cạnh một khe suối trong veo trên Thiết Liên sơn, hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan đang thoải mái uống rượu ăn thịt.

- Phì phì! Thịt cuốn này mùi vị quả thật không tệ!

Điền Đan ném một miếng thịt cuốn vào miệng, nhai hai miếng liền nuốt xuống bụng, sau đó uống một ngụm rượu nồng, luôn mồm hô sảng khoái.

- Hồ Đồng này rất biết cách đối nhân xử thế!

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Thân là Bách phu trưởng, ăn uống quả thật tốt hơn nhiều, nhưng cũng không thể ăn được các loại món ăn đặc sắc. Những thứ này đều là do Hồ Đồng kia đặc biệt sai người từ Hoa Phong thành mang đến hiếu kính bọn họ.

- Thời gian đóng giữ ở đây chỉ mới qua được một nửa, vẫn còn hơn một tháng chúng ta mới có thể trở về Giang Ninh quận thành. Nhưng mà ngay sau khi trở về sẽ phải bận rộn tham gia so tài Bách phu trưởng. Mỗi một lĩnh đều phải so tài để chọn ra hai người yếu nhất, chuẩn bị nghênh tiếp tân nhân tuyển chọn vào ngày mười hai tháng sáu.

Điền Đan cười nói:

- Thanh Sơn huynh đệ thì không cần lo lắng rồi!

Hắc Giáp quân tổng cộng có bốn lĩnh nhân mã, mỗi một lĩnh đều phải tuyển ra hai Bách phu trưởng thực lực kém nhất.

- Điền Đan lão ca! Trong đệ nhất lĩnh chúng ta thực lực của huynh cũng xem như lợi hại, số người kém hơn huynh cũng không ít đâu!

Đằng Thanh Sơn đang nói giữa chừng, đột nhiên nhìn về phía xa:

- Này, huynh xem bên kia kìa!

“Hử?” Điền Đan cũng nghi hoặc nhìn lại.

Xuyên qua những cây đại thụ và hoa cỏ xanh um tươi tốt, thấp thoáng nhìn thấy trên con đường núi xa xa có một bóng người.

- Bạch Kỳ?

Điền Đan kinh ngạc thốt lên.

- Hắn xuống núi làm gì? Hôm nay là ngày những thợ mỏ xuống núi… Hắn đường đường là một đô thống, xuống núi để làm gì?

Điền Đan không thể lý giải được.

“Có chút khác thường!” Đằng Thanh Sơn nhướng mày, lập tức quay đầu nhìn Điền Đan cười nói:

- Điền Đan lão ca! Chúng ta theo sau xem một chút không phải là biết ngay sao?

- Được! Đi thôi!

Điền Đan cũng cảm thấy hứng thú.

Hai người cầm lấy binh khí, liền bám theo phía sau.

……

- Đại nhân!

- Đại nhân!

Bạch Kỳ hành tẩu trên sơn đạo. Một số binh vệ lên xuống núi nhìn thấy hắn lập tức cung kính hành lễ.

Bạch Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hán tử trung niên ở cách xa hơn hai mươi trượng: “Trên sơn đạo này có nhiều binh vệ như vậy, nếu như ta hạ thủ có lẽ sẽ bị bọn chúng phát hiện. Đặc biệt là từ trên người nam tử trung niên kia lục soát được tử kim, bị đám binh vệ chung quanh nhìn thấy và loan truyền ra, như vậy thì hỏng bét!”

Bạch Kỳ cố kìm nén sự nôn nóng, một mạch đi theo.

Con đường núi này là náo nhiệt nhất, bởi vì dưới chân núi cũng có một đám binh vệ chuyên môn canh giữ và chăm sóc những chiến mã. Các binh vệ trên núi và dưới núi thường xuyên thay ca, đưa đồ ăn các loại, cho nên trên sơn đạo này thường xuyên nhìn thấy binh vệ.

……

Hán tử trung niên “Lý lão tam” và các thợ mỏ khác cùng nhau xuống núi, có vẻ rất bình thường.

- Này, Lý lão tam! Ngươi làm việc một mạch nửa năm trời, tiền công cũng không ít. Trở về nhà vợ của ngươi nhất định sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, chăn êm nệm ấm chờ ngươi đấy nhỉ!

- Ta à? Bà nương của ta nếu tốt như vậy thì ta đã không nỡ rời khỏi nhà!

Lý lão tam hừ một tiếng, đồng thời giả vờ tùy ý liếc nhìn ra phía sau một cái. Bóng người kia ở phía xa khiến cho hắn trong lòng cả kinh: “Đai nhân vật của Hắc Giáp quân này trước đó đã nhìn chằm chằm vào ta một lúc, bây giờ lại theo ta làm gì?”

Trong lòng có quỷ, đương nhiên càng nghĩ thì lại càng hoài nghi.

“Không! Không thể nào! Hắn không thể nào phát hiện được!” Lý lão tam không thể nghĩ được mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào.

“À! Đổng lão đại đang ở ngay chân núi, chờ đến khi gặp được Đổng lão đại thì sẽ không sao rồi. Hoàn thành đại sự này, về sau có thể hưởng phú quý cả đời!” Lý lão tam cố nén lo lắng, giả vờ tùy ý truyện trò cùng các nhân công chung quanh, đi về hướng chân núi.

……

Bạch Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hán tử trung niên kia. Trong mắt hắn, giết chết một tên hán tử bình thường như vậy căn bản là dễ như trở bàn tay. Hiện tại chuyện mà hắn cần cân nhắc chính là không để binh vệ nhìn thấy hắn giết người và lục soát được tử kim.

“Trước tiên để cho ngươi sống lâu thêm một chút!” Bạch Kỳ cứ như vậy đi theo, hắn cũng không sợ bị đối phương phát hiện.

Lý lão tam và Bạch Kỳ một trước một sau cứ như vậy hạ sơn.

Đương nhiên phía sau hai người bọn họ còn có hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan lặng lẽ bám theo.

……

Con ngươi của Bạch Kỳ đột nhiên co rút lại: “Đã đến chân núi rồi!”

Tốc độ của hắn lập tức gia tăng.

Chỉ thấy Lý Lão tam kia vừa chia tay với các nhân công khác liền lao vào một ngã rẽ bên cạnh, biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Kỳ.

Chỉ trong thời gian hô hấp vài cái Bạch Kỳ đã lao đến chân núi, hắn lập tức nhìn về hướng quan đạo.

- Đổng lão đại!

Lý lão tam vừa nhìn thấy bóng người và chiến mã xa xa, lập tức chạy đến.

“Tiếp ứng?” Bạch Kỳ trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

- Cùng chết đi!

Chung quanh chỉ có vài tên nhân công, không hề có vệ binh. Hơn nữa đối phương có chiến mã tiếp ứng, Bạch Kỳ đã không thể suy nghĩ quá nhiều.

“Vù!” “Vù!”

Bạch Kỳ thi triển khinh công, tựa như một trận gió nhanh chóng đến gần Lý lão tam.

Lý lão tam quay đầu nhìn lại, không khỏi hoảng sợ hét lên:

- Đổng lão đại! Cứu mạng!

Đồng thời hai chân cũng liều mạng bỏ chạy, nhưng túi tử kim cột trên chân phải lại khiến cho hắn căn bản không thể chạy nhanh.

- Kẻ nào!

Tráng hán dáng người cao lớn béo mập, một tay cầm một cây giản sắt màu đen giận dữ quát lên.

“Hừ!”

Bạch Kỳ cười nhạo một tiếng. Thân phận của hắn thế nào, sao lại phải quan tâm đến một tên tiểu tặc bên cạnh?

- Chết đi!

Bạch Kỳ cười khinh thường, trường thương trong tay nháy mắt đâm về hướng Lý lão tam.

Lý lão tam hoảng sợ hét lên:

- Cứu mạng!

Thế nhưng bốn người Đổng Duyên ở phía xa căn bản không thể đến kịp để cứu hắn. Chỉ nghe một tiếng “phập”, đầu thương đã từ phía sau đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Lý lão tam hai mắt trợn trừng.

Vốn là…

Một trường đại phú quý hắn đã sắp đạt được, nhưng tại thời khắc cuối cùng lại bị giết chết.

Đổng Duyên ở phía xa sắc mắt trầm xuống, quát lên:

- Giết hắn!

“Đông!” “Đông!” “Đông!”

Đại Bàn cầm một đôi giản sắt, Nhị Bàn cầm một đôi chùy đồng lớn, còn nam tử trung niên tóc bạc thì cầm một thanh kiếm sắc lập tức lao đến. Đổng Duyên giữ khoảng cách xa xa bám theo phía sau cùng, trong tay xuất hiện hai thanh phi đao.

“Hừ!” Bạch Kỳ tung một cước đá văng thi thể của Lý lão tam sang một bên, sau đó dùng trường thương vạch một đường của chân phải của Lý lão tam, lập tức cắt chiếc quần ra một lớp, ẩn ước có thể nhìn thấy chiếc túi vải được buộc trên cẳng chân. Chiếc túi vải này đã có vết rách, từng mảnh tử kim vụn lộ ra, ánh sáng màu tím rung động lòng người.

Cặp mắt Bạch Kỳ lập tức sáng lên.

- Tiểu tặc!

Đại Bàn chạy đầu tiên cũng đã nhìn thấy tử kim, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, thiết giản trong tay đập mạnh tới.

- Buông tay!

Bạch Kỳ cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay vung lên.

“Vù!”

“Cheng!” Trường thương va chạm vào thiết giản.

Đại Bàn chỉ cảm thấy tay phải chấn động, cả người không kìm được thối lui ba bước.

Bạch Kỳ cũng cảm thấy tay phải tê rần, giật mình nhìn tên nam tử cao lớn béo mập này: “Khí lực thật kinh người!”

Chỉ một lần giao thủ này, Bạch Kỳ đã xác định đối phương là nhất lưu võ giả.

- Đại ca! Dùng cách đấu lực!

Đại Bàn hét lên một tiếng.

- Cùng tiến lên!

Đổng Duyên cũng đã lao qua.

Nam tử tóc bạc tay cầm trường kiếm, “bá!” một tiếng, một mảnh bóng kiếm lập tức bao phủ Bạch Kỳ đô thống.

Bạch Kỳ sắc mặt lạnh lẽo, lập tức lay động cán thương, trường thương trong tay trong nháy mắt múa thành vòng tròn. Chỉ nghe những tiếng va chạm không ngừng vang lên, kiếm ảnh đã bị đánh bật ra.

“Cao thủ này cũng là một nhất lưu võ giả!” Bạch Kỳ trong lòng càng thêm lo lắng, hắn quả thật không nghĩ đến lại xuất hiện nhiều cao thủ lợi hại như vậy.

……

Hai người Đằng Thanh Sơn và Điền Đan trốn trong bụi cỏ, nhìn chăm chú vào bên này. Bởi vì cự ly khá xa, bọn họ cũng không nhìn thấy tử kim.

- Thanh Sơn! Chúng ta làm thế nào đây?

Điền Đan thấp giọng hỏi.

- Điền lão ca! Chuyện thú vị như vậy sao không xem thêm một lát?

Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói.

Điền Đan cũng gật đầu nở nụ cười:

- Bạch Kỳ giết chết tên nhân công kia, hơn nữa lại dẫn ra mấy tên cao thủ lợi hại này, xem ra chuyên này có vẻ không bình thường. Phiền toái này là tự hắn gây ra, vậy thì để cho hắn tự giải quyết. Nhìn thấy tên Bạch Kỳ này chịu khổ cũng là cũng là một chuyện rất có ý tứ!

Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát trận chiến:

- Ừm! Trong số bốn người kia, người cầm phi đao luôn trốn ở bên cạnh không dám cận chiến, chân chính động thủ chỉ có ba người. Trong đó hai tên mập mạp sức lực không nhỏ, nhưng chùy pháp và giản pháp thì lại bình thường. Chỉ có nam tử tóc bạc kia có thể xem như là cao thủ, nhưng so với Bạch Kỳ thì vẫn còn kém không ít.

- Ừm! Tên mập cầm song chùy kia đã bị đâm một thương, xem ra ba người đối phương cũng không đánh lại Bạch Kỳ. Thật đáng tiếc, vốn còn muốn xem Bạch Kỳ mất mặt chịu khổ!

Điền Đan chán nản nói.

Bạch Kỳ luyện thành “Triều Dương cửu thương”, cho dù là so với Nhạc Tùng cũng không kém bao nhiêu.

Khi hắn so tài với Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn dùng năm vạn cân khí lực thi triển thương pháp “Như Ảnh Tùy Hình” , Bạch Kỳ mới thất bại thảm như vậy, nhưng thực lực chân chính của hắn thì vẫn rất mạnh.

Có thể đảm nhiệm chức vụ đô thống, không có một chút thủ đoạn thì sao làm được?

……

- Nhị Bàn, lui mau!

Đổng Duyên vội vàng hét lên.

- Muốn chạy?

Bạch Kỳ cười lớn một tiếng, trường thương trong tay rung lên. Nhị Bàn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, rực rỡ giống như ánh mặt trời.

“Vù!”

Đổng Duyên vội vàng phóng ra một thanh phi đao, bắn thẳng về hướng Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ rung động trường thương, lập tức gạt phi đao bay đi, đồng thời đâm thẳng về phía trước. “Phập!” một tiếng, trường thương trực tiếp đâm vào ngực Nhị Bàn, sau đó nhanh chóng rút ra.

“Phụt!”

Máu tươi bắn ra tung tóe.

Nơi ngực của Nhị Bàn xuất hiện một lỗ thủng lớn kinh người, máu tươi tuôn ra. Nhị Bàn mở to mắt nhìn về phía Đổng Duyên ở xa xa, muốn nói gì đó nhưng ý thức cuối cùng đã biến mất, cả người ngã rầm xuống.

- Nhị Bàn!

Đổng Duyên sắc mặt đại biến.

- Tiểu đệ!

Đại Bàn cũng điên cuồng.

- A Duyên! Các ngươi mau chạy đi!

Trung niên tóc bạc quát lớn, đồng thời trên mặt hắn hiện lên một lớp sương mù màu trắng, tốc độ của trường kiếm trong tay đột nhiên tăng vọt.

- Không! Ta phải báo thù cho tiểu đệ!

Hai mắt Đại Bàn đỏ bừng, giống như đã phát điên.

- Ha ha! Muốn liều mạng?

Bạch Kỳ cười lớn:

- Hôm nay các ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát!

Sau khi luyện thành “Triều Dương cửu thương”, Bạch Kỳ chưa bao giờ thi triển một cách thống khoái như vậy. Lúc trước khi vừa mới luyện thành đã bị Đằng Thanh Sơn đả kích một trận, điều này khiến cho hắn rất không cam lòng. Còn hiện tại đối mặt với đám người này, hắn ra tay vô cùng sảng khoái.

“Xoẹt!”

Bụng của Đại Bàn bị rạch một thương, máu tươi ứa ra.

“Cheng!” Trung niên tóc bạc ngăn cản một thương, đồng thời một cước đá bay thân thể Đại Bàn.

- A Duyên! Ngươi mang Đại Bàn chạy trước đi!

Trung niên tóc bạc vội vàng nói.

Đổng Duyên nhìn chắm chằm thi thể của Nhị Bàn, toàn thân khẽ run lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Kỳ, hai mắt cũng ẩn ước đỏ bừng, trầm giọng nói:

- Thúc! Thúc mang Đại Bàn chạy đi!

Nói đoạn, cả người hắn bỗng nhiên lao về phía Bạch Kỳ. Đổng Duyên từ lúc bắt đầu chỉ trốn ở phía xa thi triển phi đao, nhưng lúc này hắn lại nhanh chóng tiếp cận.

Bạn đang đọc Cửu Đỉnh Ký của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 363

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.