Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc chiến Thiên Khải lần thứ nhất (10)

Phiên bản Dịch · 2709 chữ

Kỵ binh chủ lực Hữu Kim ở phía trước đang xung phong liều chết, đột nhiên nghe thấy tiếng chém giết từ phía sau, Đoan quân bọc đánh thẳng tới trận chủ soái. Kỵ tướng dẫn đầu Khoa Lâm Khố Đồ hô to: “Vương tử sớm có lệnh, dù phía sau xảy ra chuyện gì, không cần cứu viện! Chỉ quan tâm đến nhiệm vụ chém giết đến trận quân Đoan, phá tan chủ trận quân Đoan mới được quay đầu.”

Kỵ quân Hữu Kim đồng thời gào thét điên cuồng, quăng mũ, cởi áo giáp, để trần thân trên, máu đỏ hai mắt, xông thẳng tới chủ trận quân Đoan.

Chiến hào quân Đoan lập ra đều sớm bị xe đụng phá hủy, kỵ quân Hữu Kim vừa lao tới, chỉ có thể nói là không thể ngăn nổi, vượt qua đoạn đường chồng chất xe đụng, từ hai cánh xông tới đại trận quân Đoan.

Đây chính là trận ác chiến thực sự, Mục Như Hàn Giang vẫy cờ lệnh, trống trận lại vang lên, hai cánh quân Đoan tạo trận vuông, giơ thương dài, đều bước đẩy mạnh về phía trước, nghênh hướng kỵ binh Hữu Kim.

Kỵ binh Hữu Kim lao tới gần trận vuông, nhưng không đối đầu, lại đột nhiên tản ra hai bên, xẹt ngang qua trận mà bắn tên, tài cưỡi ngựa bắn cung của Hữu Kim vang danh thiên hạ, mưa tên lọt vào trong trận, quân Đoan ngã xuống hàng loạt, quân đội ở những chỗ này trận pháp vốn đã không nghiêm, vừa rơi vào hoàn cảnh bị bắn đột ngột liền bắt đầu hỗn loạn, có người muốn xông lên, có người muốn lùi xuống, tự xung đột lẫn nhau.

Mà sau khi hai đội kỵ binh Hữu Kim phía trước tản ra, đội quân chém giết từ phía sau, mới là trọng kỵ chân chính của Hữu Kim. Cái gọi là trọng kỵ, không chỉ là giáp nặng, mà là toàn bộ kỵ binh đều cầm rìu lớn, gậy sắt, một nhát bổ xuống, dù có ngàn quân, khiên sắt cũng vỡ nát. Đoan quân sao có thể chống nổi, quân Hữu Kim xông đến đâu, nơi đó một mảnh tiếng kêu thảm, trận hình đại loạn.

Mục Như Hàn Giang đứng trên đài cao lắc đầu thở dài, thứ mà kỵ quân Hữu Kim đang dùng, vốn là chiến thuật quen dùng của Mục Như thế gia, chàng sớm liệu được sách lược của quân Hữu Kim, nhưng quân đội trong tay đã không còn là Mục Như kỵ quân dâng trào như lửa trong tay các trưởng bối nữa rồi. Năm xưa chỉ có Mục Như kỵ quân tập kích trận địa địch, đi về như gió, làm đối thủ khổ không thể nói, không như hiện tại bị động đến nông nỗi này.

Trên sườn núi cao phía bắc, Thạc Phong Hòa Diệp cười nhạt: “Mục Như Hàn Giang dù có mạnh địch tam quân, dưới tay lại không có cường tướng tinh binh, thì cũng vô dụng. Cứ bắn như vậy vài lượt nữa, Đoan quân tất bại, có lẽ tới trưa là có thể kết thúc trận đánh này.”

...

Sau nửa canh giờ, các trận vuông của tiên phong Đoan quân gồm hơn bốn vạn người hầu như bị giết sạch, kỵ quân Hữu Kim luân phiên xa bắn tên, gần chém đao, các doanh chỉ có thể tự lo cho mình, sao còn quản nổi cờ lệnh của Mục Như Hàn Giang ở hậu phương.

Ở doanh trại trung quân, có tướng lĩnh vội la lên: “Để trung quân tiến lên cứu viện đi.” Mục Như Hàn Giang khoát tay chặn lại: “Lúc này nhiều người vô dụng, bộ binh không đuổi kịp kỵ binh, vài lần tiến lùi, sẽ loạn trận tuyến. Tộc Hữu Kim nhiều đời dùng kỵ binh, tạp binh các phủ thái thú hiện tại không thể chống nổi, chỉ còn cách cố gắng cầm cự.”

Trong trận Hữu Kim, Thạc Phong Hòa Diệp nhìn chiến trường cười to: “Cách đánh rụt đầu này của Mục Như Hàn Giang, tựa hồ đang đợi chết. Trung quân không viện trợ tiền quân, tuy có thể kéo dài chiến sự một lúc, nhưng chẳng phải bị từng đao lại từng đao cắt thịt, so với một kiếm chém chết còn đau đớn gấp nhiều lần sao. Hắn thích bị lăng trì như thế, để hắn hưởng thụ đi.”

Tướng lĩnh Hòa Đạt Thố đứng một bên, nói: “Đoan quân đông người, lại co thành một cụm, chỉ bằng hai vạn kỵ binh của bộ Tốc Thấm và bộ Tác Đạt, chậm như vậy thì bao giờ mới xong? Kéo dài khiến ngựa mỏi sẽ không tốt, hạ lệnh bộ tộc ta cũng xông lên đi.”

Thạc Phong Hòa Diệp lắc đầu: “Không thể nóng ruột, từ từ mặc dù tốn thời gian, nhưng cuối cùng có thể ăn sạch quân Đoan, ngược lại nóng ruột có khi sẽ nghẹn chết. Các ngươi phải lưu lại để thay cho nhân mã hai bộ kia, thổi tù và, lệnh cho bộ binh tiến về phía trước!”

...

Chiến sự lại tiếp tục gần một canh giờ nữa, ngay giữa chiến trường, hơn bốn vạn tiên phong quân Đoan bị kỵ quân Hữu Kim và bộ binh của Khang Hữu Thành vây công cơ bản đều bị diệt, kỵ quân Hữu Kim bắt đầu rà soát và giết nốt những người chưa chết sót lại trên chiến trường, còn bộ quân Bắc Phủ của Khang Hữu Thành bắt đầu giằng co với trung quân Đoan triều của Mục Như Hàn Giang.

Có tướng lĩnh báo với Mục Như Hàn Giang: “Trong ba lộ đại quân đột kích chủ doanh Hữu Kim của ta, tướng quân Viên Lãng, tướng quân Quách Lực tuân lệnh nguyên soái, ra sức xung phong liều chết, vài lần xông đến cách tướng địch Thạc Phong Hòa Diệp chỉ khoảng nửa dặm, nhưng không cách nào tới sát hơn, quân của Thái thú Tấn Bắc Trình Tử Danh bị kỵ quân địch xông lên giao chiến vài lần, còn hơn năm ngàn người, nhưng quan đi đầu bỏ trận tháo chạy, hiện ba lộ đại quân đã rút lui.”

Tướng lĩnh chư hầu xung quanh đầy tiếng xôn xao, than thở. Nhưng Mục Như Hàn Giang sắc mặt trầm tĩnh, tuy chỉ sai một bước, nếu không phải có tướng lĩnh sợ chết tháo chạy, có lẽ có thể phá được chủ doanh Hữu Kim, thật khiến người ta bóp tay tiếc nuối. Nhưng đây cũng là việc chàng đã liệu tới từ lâu, đáng tiếc bản thân phải trấn giữ trung quân, nếu dưới quyền có dũng tướng đắc lực, Thạc Phong Hòa Diệp sẽ không thể an tọa trên sườn núi cao.

Chiến sự chững lại, quân Hữu Kim tựa hồ đã đạt được ưu thế. Quân Đoan bị diệt hơn bốn vạn người, còn Hữu Kim chỉ tổn hại nhiều nhất là hơn một vạn. Nhưng trên sườn núi cao, đầu mày Thạc Phong Hòa Diệp lại càng ngày càng nhíu chặt. Trung quân Đại Đoan từ đầu đến cuối vẫn chưa động, sách lược kỵ binh luân phiên thủ thắng trong cuộc hỗn chiến mà chàng quen dùng không thể sử dụng tiếp, hiện tại các lộ kỵ quân đã mệt, nếu lúc này trung quân Đại Đoan xuất động, sẽ phải gắng gượng chiến đấu.

Lúc này trong trung quân Đại Đoan bỗng vang lên tiếng trống. Thạc Phong Hòa Diệp đứng lên từ thảm cỏ, đối thủ của chàng, rốt cục sắp xuất trận rồi.

...

Trăm mặt trống lớn đánh vang, Mục Như Hàn Giang giáp trụ chỉnh tề, đích thân giục ngựa tới giữa trận vuông của trung quân Đại Đoan, hô to: “Đã đánh ba canh giờ, các ngươi tận mắt chứng kiến các huynh đệ tiền quân chết trận ngay trước mặt, sức lực và lửa giận đều nín đủ rồi. Hiện giờ quân Hữu Kim đã đánh lâu như vậy, ngựa thì mệt mỏi, binh cũng nặng nhọc, mười vạn trung quân Đại Đoan chúng ta vẫn tác phong chỉnh tề, chúng ta nhịn lũ giặc Hữu Kim đã lâu, liệt thổ chi cừu, phần đô chi sỉ*, hôm nay đòi lại một thể!”

*裂土之仇, 焚都之耻: Mình không hiểu nghĩa lắm, chờ cao kiến của các bạn.

Mười vạn đại quân nhất tề rống giận, giơ cao cờ và thương, trăm dặm bình nguyên phía bắc Thiên Khải như sóng cả cuộn trào.

Mục Như Hàn Giang thúc ngựa, chỉ trường kiếm về phía trước, hô lớn: “Trung quân! Xông lên!”

Chàng cưỡi ngựa đi đầu, các trận vuông của trung quân Đại Đoan đều xuất phát, như nước lũ vỡ đê xông về phía quân Hữu Kim.

Lúc này, kỵ quân Hữu Kim đã chém giết mấy canh giờ, mệt mỏi rã rời, chiến đao cũng quằn. Thạc Phong Hòa Diệp trên sườn núi cao chăm chú quan sát chiến trường, vung mạnh tay, chỉ thấy cờ soái trong chủ doanh Hữu Kim lay động, kỵ quân Hữu Kim hô lên một tiếng, toàn bộ lui về. Phía trước chỉ để lại bộ binh của Khang Hữu Thành, quyết chiến cùng chủ lực quân Đoan của Mục Như Hàn Giang.

Nếu luận sức chiến đấu, liên quân Cần Vương từ các quận Đoan triều thật sự không sao sánh kịp quân Bắc Phủ của Khang Hữu Thành. Hầu hết tinh binh của số ít chư hầu đều đã tham gia đột kích chủ doanh Hữu Kim. Đội trung quân hiện tại, dù có mười vạn người, nhưng do quân của hơn mười nhà hợp thành, màu áo không đồng nhất, đao thương thứ phẩm. Mà đối diện, quân Bắc Phủ của Khang Hữu Thành giáp sắt bảo vệ ngực thuần một sắc, chiến đao trong tay làm từ thép tốt nguyên chất, ai cũng cao to cường tráng, tuy chỉ có năm vạn người, nhưng nếu thật sự lấy cứng chọi cứng, quân Đoan vẫn xuống thế hạ phong.

Trong nháy mắt hai quân đã xoắn thành một khối, chu vi vài chục dặm đều thành chiến trường, tiền đội của trung quân Đoan quân và Khang quân xung đột ở một chỗ, mấy vạn người phía sau nhanh chóng bọc đánh hậu phương và hai cánh Khang quân, định vây kín quân Bắc Phủ. Khang Hữu Thành huy động cờ hiệu, quân Bắc Phủ phân thành bốn trận vuông lớn, như chiến hạm khổng lồ giữa trận hồng thủy, trận hình tập trung, chậm rãi đẩy về phía trước. Mặt trước chống lại bằng đao thuẫn, mặt sau bắn quân Đoan bằng cung tiễn, quân Đoan dâng tràn đầy đồng, cũng không thể làm trận hình hỗn loạn.

Thạc Phong Hòa Diệp trên sườn núi cao, ngưng thần nhìn cờ hiệu của Mục Như Hàn Giang, chỉ thấy lá cờ lớn hình hỏa kỳ lân ấy tung bay giữa vạn quân, như một cánh buồm lửa trên biển rộng. Chàng cầm bầu rượu cười lạnh, dù Mục Như Hàn Giang có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là chiếc lá trôi trên mặt nước, có thể giết được trăm người ngàn người, cũng không thể cứu Đại Đoan triều bằng sức một người. Chỉ cần cờ soái của Mục Như Hàn Giang đổ, liên quân dù có trăm vạn, cũng chỉ là một nắm cát, có gì phải sợ?

Vì vậy quay đầu cười nói với các tướng: “Chư vị, hãy đi lấy đầu Mục Như Hàn Giang đến nhắm rượu với ta.”

Chiến tướng Hữu Kim đều là kẻ dũng mãnh, chỉ chờ những lời này. Lúc đó dũng sĩ các bộ tộc điên cuồng hét lên một tiếng, nâng vò rượu điên cuồng uống, rượu mạnh hắt ra đầy người, bỏ chiến giáp, để trần thân trên, lên ngựa dẫn theo kỵ quân tinh nhuệ lao xuống sườn núi, bảy tám cỗ bụi mù, tốc độ như chớp, hướng về phía cờ chiến hỏa kỳ lân trong đại quân. Như giao long tập kích chim ưng biển, kể từ trận chiến với Mục Vân Hàn ở Bắc Lục, đã lâu họ chưa gặp đối thủ khiến người ta phấn chấn như vậy.

Thạc Phong Hòa Diệp cất tiếng cười to, ngẩng đầu nhìn mây trời, hôm nay chàng nắm dây dài trong tay, phải trói buộc con thương long, chỗ dựa của Đại Đoan triều này.

...

Đột nhiên tiếng chém giết nổi lên từ phía tây, Thạc Phong Hòa Diệp cả kinh quay đầu nhìn, đã thấy một đội kỵ binh tinh nhuệ, chỉ khoảng hơn ngàn người, xông thẳng tới chân núi, tướng dẫn đầu giáp bạc choàng đỏ, trường thương trong tay múa lượn, như rồng qua biển, những kẻ cản trở đều bị đánh bay. Chẳng phải Mục Như Hàn Giang đó sao! Kẻ dưới cờ hiệu trong chiến trường, thì ra chỉ là thế thân.

Thạc Phong Hòa Diệp lần này không còn dám an tọa trên sạp, nhảy lên chiến mã Trục Lộc, giơ bảo đao Huyết Sắc, quát dẹp đường: “Vây quanh ta, loạn tiễn bắn chết!”

Bên người Thạc Phong Hòa Diệp có ba trăm xạ thủ khỏe mạnh, gọi là Xích Lam, dùng tên đuôi lông chim đỏ thẫm, chính là từ chim cắt hung ác, khi bắn ra như cầu vồng vạch trời; mũ cắm lông này, khi giục ngựa bôn ba, lông đỏ lay động như rồng lửa rượt theo; nếu giữ tay bất động lại giống ngọn lửa cháy mạnh, gió thổi không tắt. Một khi vũ tiễn bắn ra, ngàn người không sao tới gần.

Xích Lam tuân lệnh bắn ra, bắn ngã một mảnh tinh kỵ bên người Mục Như Hàn Giang, nhưng ngựa chiến của Mục Như Hàn Giang lại quá nhanh, Mục Như Hàn Giang chỉ gạt cản một lượt tên, đã xông vào trận của kỵ binh cận vệ Hữu Kim, chém giết ở một chỗ, Xích Lam cũng vô dụng.

Thạc Phong Hòa Diệp trên sườn núi cười nói: “Ngươi còn có thể chém giết ra khỏi đội cận vệ tinh nhuệ của ta hay sao?” Nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy đội cận vệ người ngã ngựa đổ, Mục Như Hàn Giang mở một đường máu, quân cận vệ tuy nhiều, nhưng chàng cưỡi ngựa như gió, mấy người xông lên đều bị chàng bỏ lại phía sau.

Thạc Phong Hòa Diệp mặt hơi biến sắc, chợt nghe tiếng xé gió vang lên, một mũi tên vụt tới, cắm ngay giữa mũ giáp của chàng, lông chim trĩ dài rủ xuống, Thạc Phong Hòa Diệp cả kinh quát to một tiếng, lung lay trên lưng ngựa. Không nghĩ rằng Mục Như Hàn Giang ở ngoài mấy chục trượng, lại đang phi nhanh, còn có thể bắn giỏi tới vậy. Chàng không dám mạo hiểm thêm, quất ngựa phóng thẳng sang một bên. Ba trăm Xích Lam hồng linh kỵ và năm trăm Sóc Phong trường đao kỵ theo sát hộ vệ chàng.

Mục Như Hàn Giang múa thương hô to: “Không được để Thạc Phong Hòa Diệp chạy thoát!” Dẫn theo chỉ vài kỵ binh đuổi sát. Đại quân Hữu Kim tràn tới từ bốn phía, va chạm chớp nhoáng, nhưng không ngăn nổi chàng tốc độ như chớp, xa giương cung, gần vung kiếm, đến đâu kỵ sĩ Hữu Kim ngã ngựa đến đó. Nhưng ngày càng có nhiều kỵ binh vọt tới, dần vây chàng vào giữa.

Thạc Phong Hòa Diệp ghìm ngựa nhìn lại, chỉ thấy bão táp cuồn cuộn, mấy trăm kỵ binh vây quanh, đuổi giết vài người, bốn phía lại có đại đội kỵ binh bọc đánh, loạn thành một đoàn, giống như mây đen đầy trời đang bọc lấy một con ngân long, nhưng trước sau vẫn không che nổi thân hình siêu việt của nó.

Chàng thở dài, nói: “Dũng tướng như thế, sao lại sinh vào mạt thế Đoan triều. Dù có sức nâng cả vòm trời, lại không phải lúc xoay chuyển trời đất. Biết không thể được mà vẫn làm, là một kẻ cô ngạo!”

Bạn đang đọc Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký của Kim Hà Tại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNhiTử
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 323

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.