Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6.2: Anh ta không tự sát

Phiên bản Dịch · 2295 chữ

Cô giáo họ Hồ mới đến kia, tên là Hồ Lưu Hà, trên diễn đàn của trường đã nhanh chóng có hội fan hâm mộ của cô ấy, cả đám người trong ljoa văn còn viết một đống thơ sến súa, đăng lên diễn đàn, thậm chí còn tự xưng là “Lý Đỗ tái thế”*

(*Ý nói mấy ảnh tự ví mình làm thơ xuất sắc như Lý Bạch, Đỗ Phủ – hai nhà thơ lớn của thời Đường – Trung Quốc)

“Quả là một con hồ ly tinh!” Một cô gái ngồi sau vừa ngồi xuống, vừa đậm quyển sách lên bàn nghe bộp một tiếng.

“Hả? Ai cơ?” Cô gái ngồi cùng bàn hạ giọng hỏi.

“Còn ai nữa, con mụ họ Hồ kia chứ ai!” Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi nói “Đi đâu cũng liếc mắt đưa tình, khiến mấy tên con trai cả ngày đều không thấy bóng dáng, toàn tụ tập vào phòng làm việc của cô ta, không biết làm gì nữa!”

Mấy lời oán trách tương tự đều quanh quẩn bên tai tôi, ngay cả Huyền Kỳ cũng như mất hồn, thường xuyên ngẩn người.

“Em đang nghĩ gì vậy hả?” Tôi từng hỏi cậu như thế.

“Tiên nữ.” Cậu cười ngu ngơ “Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm đó.”

Nghe cậu nói thế, tôi lại không thể phản bác được câu nào, cũng không nỡ nói nặng cậu.

Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng ai đó kêu to, sau đó, không khí nặng nề trong phòng học đột nhiên như vỡ òa, mấy bạn học trong lớp đều rối rít chạy ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?” Huyền Kỳ túm lấy một người đi ngang qua hỏi.

“Hình như…có người định nhảy làu….” Người nọ nói xong rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vội vã hất tay Huyền Kỳ ra, sợ sẽ bỏ lỡ thứ gì.

“Cô giáo Hồ! Cô giáo Hồ đang ở trên đó!” Trong hành lang lại có người kêu lên.

Huyền Kỳ nghe vậy sửng sốt, vội vàng chạy đi.

Tôi biết không thể gọi cậu lại được, bất đắc dĩ chạy theo sau.

Hai chúng tôi theo dòng người đi đến dưới sân, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên sân thượng cao nhất của dãy nhà, có hai người đang đứng đối diện nhau. Một người đã leo đến bên ngoài lan can, cứ như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua thôi là có thể khiến anh ta rơi xuống ngay. Đối diện là một bóng người cao gầy, hai tay nhàn nhã đút bên trong túi áo khoác trắng tinh, đó chính là cô giáo dạy môn Bảo vệ sức khỏe tâm lý — Hồ Lưu Hà.

Người đã leo ra đến ngoài lan can kia hình như tâm tình rất kích động, một tay anh ta nắm lan can, một tay khác lại không ngừng múa may trong không khí, dường như đang nói gì đó, chỉ là khoảng cách quá xa, chúng tôi cũng không thấy rõ vẻ mặt của cô Hồ, chỉ nhìn thấy cô ấy không hề nhúc nhích, đứng yên ở đó.

“Sao lại đứng vây xem ở đây, có gì đáng nhìn đâu!” Mấy thầy cô khác cũng chạy đến, vừa chen qua đám người vừa lớn tiếng nói.

Đáng tiếc, không ai để ý đến mấy người họ, sự chú ý của mọi người đều đang tập trung vào hai người đang đứng trên sân thượng kia.

“Báo cảnh sát chưa?” Thầy chủ nhiệm khoa quay đầu lại, khẽ hỏi thầy giáo bên cạnh.

“Báo rồi.” Thầy giáo kia gật gật đầu.

“Aizzz, đúng là thời buổi rối loạn, thời buổi rối loạn mà…” Thầy chủ nhiệm thở dài, lấy khăn tay run rẩy lau lau cái ót của mình.

Sau đó, thầy lại híp mắt nhìn hai bóng người trên kia, lại hỏi: “Một người nữa là ai vậy? Là cô giáo Hồ mới đến đúng không? Cô ấy ở trên đó làm gì?”

Thầy giáo kia lại đáp: “Dạ, đúng là cô giáo Hồ, cô ấy chắc đang khuyên nhủ học sinh kia.”

“Ồ.” thầy chủ nhiệm lấy kính mắt xuống, bắt đầu lau mồ hôi trên mặt — cũng khổ thân thầy, trong mùa đông giá rét mà đổ nhiều mồ hôi như thế.

Lúc này, người leo ra ngoài lan can kia đã dần bình tĩnh lại, cô giáo Hồ bắt đầu bước từng bước đến chỗ anh ta.

Đám người bên dưới cũng yên tĩnh hẳn, có người còn chảy cả mồ hôi hột.

Khi cô giáo Hồ bước đến chỗ cách người kia một khoảng không xa, người nọ lại bỗng nhiên kích động hẳn lên, mấy lần đều có vẻ muốn nhảy xuống.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, chỉ một lát sau, trong sân trường đã xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe cứu thương và một chiếc xe cứu hỏa.

Mấy vị cảnh sát kéo dây làm thành giới hạn an toàn, mấy đội viên của cục phòng cháy chữa cháy cũng khẩn trương bơm nệm hơi.

Bên tai tôi chỉ nghe một tiếng “A—” thật to, vài giây sau, trên mặt đất lại vang lên tiếng vật nặng bị va chạm trên đất, trong hai hàng người đứng đầu lập tức vang lên tiếng người hét chói tai, cả đám ngừoi lập tức lui về phía sau.

Cả đám người đứng khá sát vào nhau nên dù chúng tôi chẳng biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không ngừng bị xô đẩy.

Mấy người ở đằng trước cố sức lui về phía sau, người phía sau lại muốn biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hiện trường đều trở nên rối loạn, cảnh sát luống cuống tay chân duy trì trật tự nhưng số lượng người lại quá ít ỏi, may là người đến vây xem cũng không nhiều lắm, tôi kéo Huyền Kỳ đến chỗ xe cứu thương cách đó không xa, chỉ thấy có mấy người đang nhìn ra sau lưng của thầy chủ nhiệm, sau đó mặt mũi lập tức trắng bệch, thậm chí còn hơi lảo đảo, cò người thậm chí còn nôn mửa.

Mấy người ở đằng trước đều tản đi gần hết, mấy người phía sau muốn đến xem thử đều bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài. Tôi cũng nhìn về phía phát ra âm thanh ban nãy, xem xong liền cảm thấy ***g ngực hơi khó chịu.

Thứ nện trên mặt đất không gì khác chính là người đã leo lan ca ban nãy, mặt của anh ta đập vào trên mặt đất, quanh đầu là một vũng máu đỏ tươi, mơ hồ còn thấy chút dịch màu trắng. Mấy thầy cô và thầy chủ nhiệm đứng gần đó hình như cũng bị dọa cho sợ hãi, đứng đờ người ra, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

Có một cảnh sát đi đến, dẫn mấy người họ đến bên cạnh xe cứu thương, mấy đội viên của cục phòng cháy chữa cháy ban nãy đang bơm đầy nệm hơi lúc này cũng nhanh chóng xử lí hiện trường.

Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không nói gì.

Từ trên thi thể, có thể thấy một linh hồn chậm rãi đứng dậy, nhưng anh ta lại không hề đi vào dãy nhà ban nãy, bắt đầu tái diễn quá trình tự sát mà chỉ đứng bên cạnh thân thể mình, vẻ mặt kinh ngạc.

“Chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho tôi biết có chuyện gì không?” Anh ta nhìn bốn phía, gần như sắp khóc đến nơi.

Tôi và Huyền Kỳ lập tức mở to mắt.

“Giải tán giải tán, có gì mà nhìn.” Cảnh sát thấy chúng tôi liền đi đến, thô lỗ đẩy chúng tôi ra bên ngoài giới hạn an toàn.

“Khoan đã, khoan đã, còn một cô giáo ở trên sân thượng chưa xuống.” Huyền Kỳ nghiêng người nói.

Cậu vừa nói xong, cô giáo Hồ đã từ từ bước ra.

Cảnh sát sửng sốt, cũng chẳng quan tâm đến việc đẩy chúng tôi nữa, quay đầu hỏi thầy chủ nhiệm: “Cô ấy là ai?”

“Là cô giáo dạy môn Bảo vệ sức khỏe tâm lý ở trường chúng tôi.” thầy chủ nhiệm nói “Vừa rồi, chính cô ấy đã ở trên sân thượng khuyên nhủ học sinh kia.”

Sau đó, thầy giơ tay lên vẫy vẫy: “Cô Hồ, ở bên này.”

Cô giáo Hồ nghe thấy liền đi về phía chúng tôi.

“Thật ngại quá, tôi không thể cứu được em ấy.” Cô ta khẽ cúi người với thầy chủ nhiệm, mắt hình như còn hơi rươm rướm.

“Ờ…ừm…” thầy chủ nhiệm cũn không biết nói gì cho phải.

“Đó là học sinh của cô à?” Cảnh sát lấy bút và một quyển sổ nhỏ ra rồi hỏi.

Cô giáo Hồ “ừm” một tiếng: “Trước đó em ấy đến tìm tôi, nói mình là sinh viên mới tốt nghiệp, hơn nữa thành tích không tệ lắm, hơn nửa năm nay đã bắt đầu đi kiếm việc làm nhưng lại không tìm được việc nào thích hợp, cảm thấy áp lực rất lớn. Lúc tôi nói chuyện với cậu ấy, cảm thấy cậu ấy hơi có khuynh hướng trầm cảm. Sáng hôm nay em ấy lại gọi điện cho tôi, nói đang ở sân thượng của dãy phòng học, muốn nói chuyện với tôi một chút, tôi liền lên. Ban đầu nói chuyện rất bình thường, sau đó, em ấy nói lạnh, tôi liền bảo để tôi đi mua chút đồ uống nóng, vậy mà sau khi mua xong trở lại, tôi đã thấy em ấy đứng ngoài lan can rồi. Aizzz, nghĩ mãi cũng không hiểu…”

Cảnh sát gật đầu, nhanh chóng ghi chép.

“Cô giáo Hồ, đã xảy ra chuyện gì?” Hồn phách của người nọ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô giáo hồ, gần như là khàn giọng kêu lớn, đồng thời muốn đưa tay túm lấy cánh tay cô ta, nhưng lại như chộp vào khoảng không.

Tôi và Huyền Kỳ không phòng bị đều bị anh ta làm cho giật mình.

“Sau vậy?” Cô giáo Hồ nhìn chúng tôi, nhướn mày hỏi.

“Không có gì, không có gì.” Trong lúc lơ đãng, mắt tôi có tiếp xúc với mắt cô ta, chỉ một thoáng thôi nhưng tôi đã kịp nhận ra sự giảo hoạt trong mắt cô ta, ngay cả môi cũng hơi nhếch thành nụ cười.

Một cảm giác bất an lập tức xông thẳng lên đầu tôi, hơn nữa, càng lúc càng sâu đậm.

Cảnh sát còn hỏi thêm vài vấn đề, sau đó quay đầu nhìn chúng tôi, đuổi như đuổi ruồi: “Hai người sao còn đứng đây? Đi đi đi, còn nhỏ như thế đừng có nhiều chuyện, dùng đầu óc để học tập đi!”

Tôi không nói tiếng nào, kéo Huyền Kỳ vội bỏ chạy, chạy một lúc lâu mới dừng lại.

“Chị làm gì vậy? Định rèn luyện thân thể à?” Cậu chợt hất tay tôi ra, hai tay chống gối, thở hồng hộc tỏ vẻ bất mãn.

Tôi dừng lại, cũng thở gấp, che ngực, hít vào thở ra một lúc mới hỏi: “Em có thấy hồn phách kia không?”

Cậu gật đâì.

“Người kia không tự sát, cô giáo Hồ đang nói láo.” Tôi khẽ nói bên tai cậu.

“Cái gì?!” Cậu như nhảy dựng lên “Không thể nào! Cô giáo Hồ không thể nói láo!”

“Suỵt, nhỏ thôi! Em nghe chị nói hết được không hả?” Tôi hơi tức tối “Sao em lại khẳng định cô ta sẽ không nói dối? Người tự sát, hồn phách sẽ không ngừng tái diễn lại quá trình tự sát, không bao giờ giống như anh ta ban nãy đâu.”

“Có lẽ anh ta vốn muốn chết, kết quả là khi đi ra lan can mới phát hiện mình sợ độ cao, chân liền mềm nhũn, không cẩn thận ngã xuống thôi.” Huyền Kỳ nói năng vô cùng hùng hồn.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không hợp lý: “Không đúng, em nhìn dáng vẻ của anh ta đi, anh ta vốn không biết vì sao mình lại ngã xuống, anh ta không phải như em nói.”

“Bất kể thế nào, tóm lại cô giáo Hồ không thể nói láo.” Huyền Kỳ không kiên nhẫn phất tay, kết luận.

“Em bị quỷ ám rồi hả!” Tôi tức tối không kiềm chế được, vỗ mạnh vào sau ót cậu một cái.

Cậu bị tôi đánh đến hơi lảo đảo, sau đó sờ sờ ót tức giận trợn mắt nhìn tôi.

“Em…” Tôi chưa từng thấy ánh mắt cậu như thế, dù là khi còn bé, lúc tôi làm hỏng mất món đồ chơi cậu yêu thích nhất, cậu cũng chưa từng có ánh mắt căm hận và tức giận như thế.

“Huyền Kỳ?” Tôi nghĩ, có lẽ là tôi ra tay quá nặng “Huyền Kỳ em không sao chứ? Đau lắm à? Chị không…”

“Biến!” Cậu nghiến răng nghiến lợi xen ngang lời tôi.

Tôi lập tức kinh ngạc đến đầu óc đều trống rỗng. Chuyện gì đây? Cậu sao vậy? Từ nhro đến lớn chúng tôi rất ít khi cãi nhau, cho dù có đi nữa cũng chỉ chiến tranh lạnh, tuyệt không nói nửa câu nặng lời.

“Sỉ nhục em thì được, nhưng không được sỉ nhục cô giáo Hồ!” Cậu thấy tôi không nhúc nhích còn nói “Chị không đi đúng không? Được, em đi!”

Nhìn cậu bỏ đi, tôi liền cảm thấy, tôi nên đến phòng cố vấn chăm sóc sức khỏe kia một chuyến.

Bạn đang đọc Cửu Biện Liên của Cữu Vĩ Huyền Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.