Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Phiên bản Dịch · 2315 chữ

Tôi ngồi dựa vào bên khung cửa sổ. Ánh nắng buổi chiều chiếu lên người tôi, vô cùng ấm áp thoải mái.

Đây là nơi mà Vu Dương vẫn thường ngồi, bây giờ nó lại trở thành chỗ của tôi, suốt cả ngày lẫn đêm, bởi vì tôi không thể chịu nổi sự đen tối vĩnh viễn, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ giống như ngày thường, chỉ có ngồi ở đây, tôi mới có thể bình tĩnh trở lại.

Tôi nhớ, Lưu Hà đã bưng cho tôi một chén thuốc, gọi là “nước Vong Xuyên”, sau khi tôi uống xong thì bất tỉnh, khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau, trước mắt chỉ có một màu tối đen.

Đúng vậy, tôi đã mù.

Hôm đó, Vu Dương không nói gì cả, cũng không nhìn tôi, chỉ cau chặt mày, không khí nặng nề, ngay cả Tham Lang vốn luôn vui vẻ cũng im miệng không nói, thậm chí còn không màng đến việc đuổi theo Quỷ Ẩn và Bạch trưởng lão.

Cả nhà đã thành một đống đổ nát. Chúng tôi đành đến “Thần Nông cư” ở tạm, tối hôm đó, tôi xin Lưu Hà giúp đỡ, hoặc giúp tôi, hoặc móc đôi mắt của tôi ra.

“Không biết Vu Dương đi đâu rồi, trên người cô có Ô Thiên ấn, tôi không dám ra tay.” Cô ấy nói xong, lại đuổi tôi ra khỏi phòng.

Cả đêm tôi đều không thể chớp mắt, rạng sáng hôm sau, tôi đập nát một cái chén sứ, định tự sát.

Nhưng đây lại không phải một cách tự sát tốt, mảnh sứ vỡ quá cùn, lại vì đau đớn nên tôi ra tay cũng không mạnh, trên cổ lưu lại một vết sẹo không sâu, hơn nữa lại có Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy trông coi chặt chẽ bên ngoài nên không còn cách nào khác nữa.

“Lần sau, nhớ hỏi mượn kiếm Vân Hải của tôi.” Lưu Hà giúp tôi băng bó, hơi khinh bỉ nói.

Bị thái độ của cô ấy kích thích, tôi quyết định tuyệt thực.

Mấy ngày liền không có giọt nước nào, đau đớn và suy yếu là chuyện có thể tưởng tượng được, nhưng tôi đã hạ quyết tâm, cho dù ai nói gì, tôi cũng làm như không nghe thấy. Lòng mọi người nóng như lửa đốt, không còn cách nào khác là thừa lúc tôi ngủ say, rót nước cơm vào miệng tôi, nhưng cũng chỉ được một ít, vì tôi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, ói toàn bộ những thứ đó ra.

Ban đầu Lưu Hà không chịu chấp nhận, cảm thấy tôi sẽ nhanh chóng bỏ cuộc, nhưng càng về sau, cô ấy lại bắt đầu đốt một loại nhang trong phòng tôi, mùi hương này khiến tôi ngủ càng nhiều, càng sâu, cũng có lợi hơn cho việc mọi người khuyên nhủ tôi.

Dù là như thế, tôi vẫn càng lúc càng gầy, có lúc nhìn đến cánh tay mình, tôi cũng hơi giật mình.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hình như vào buổi sáng một ngày kia, mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có ai đó ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng đỡ tôi, để tôi dựa lên thân thể người đó.

“Thanh Loan, em đang làm gì vậy?” Là Vu Dương, anh dùng ngón tay vuốt ve mấy sợi tóc rối tung của tôi.

“Di Thiên châu.” Tôi mệt chết đi được, để nói được ba chữ kia, tôi cũng đã cố gắng hết sức.

Sự yên lặng kéo dài thật lâu. Trên người anh có mùi hương của mặt trời, khiến tôi yên lòng, cũng khiến lòng tôi chua xót.

Vu Dương, ra tay đi, mau ra tay. Tôi cố nắm lấy một cái tay khác của anh, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, không thể làm gì hơn là mặc nước mắt chảy ra.

Ngón tay vốn đang vuốt ve tóc tôi được lấy ra, vòng ra sau cổ rồi đặt lên xương quai xanh của tôi, Ô Thiên ấn trở nên nóng hổi, sự ấm áp lan khắp toàn thân, có sự thoải mái khó nói nên lời, sau đó, không hề báo trước, môi anh chạm lên môi tôi, một dòng nước ấm lan tràn, khiến tôi không còn chút sức lực nào.

“Nhà họ Triệu của em, trong một khoảng thời gian rất dài, đều là một tộc pháp sư vô cùng hiển hách, chính trực, lương thiện, cho dù gặp phải loại yêu ma nào, cũng tuyệt không lạm sát kẻ vô tội.” Anh kể lại những chuyện xưa cũ “Em gái của ông cố em, chết đuối lúc mười hai tuổi, anh trai của ông nội em, ba tuổi mắc bệnh chết sớm, cha mẹ em….”

Nói đến đây, anh bỗng im bặt, tôi mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Dừng một chút, anh lại nói: “Người giúp anh vượt qua Thiên Kiếp, chính là cha của ông cố em, ý trời, đúng là ý trời mà.”

“Nếu đã là ý trời, vậy anh đừng do dự nữa.” Tôi rất kinh ngạc, mặc dù giọng tôi còn hơi khàn, còn hơi yếu ớt, nhưng tôi đã có thể nói thành câu “Đôi mắt của em có thể đổi lấy tính mạng của toàn bộ người trong tộc anh, rất tốt.”

“Anh không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.” Anh hơi run lên “Vì anh, bốn người trong gia đình em đã phải bỏ mạng, giờ đây…”

“Giờ đây, đến lượt em.” Tôi xen ngang “Trong Mê Hồn trận, em đã nghe thấy giọng nói của cha của ông cố, ông chắc chắn biết rõ mình đang làm gì, cũng biết rõ làm như thế sẽ có kết quả gì, nhưng ông không hề do dự, không phải sao? Nếu lúc ấy đổi lại là em, em cũng không hề do dự.”

Lần này, Vu Dương không nói, chỉ để tôi nằm xuống, lặng yên canh giữ bên giường tôi.

“Đừng như vậy nữa, anh đồng ý với em, nhất định sẽ lấy Di Thiên châu ra.” Trước khi ngủ, tôi nghe anh nói thế “Chỉ là, vào sang năm, mùa hè năm sau, có được không?”

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại, đi vào phòng Huyền Kỳ đòi đồ ăn, cậu vui mừng quá đỗi, ầm ĩ chạy ra ngoài, Thẩm Thiên Huy và Tham Lang tất nhiên cũng rất vui vẻ. Bất ngờ là, Lưu Hà không hề cười nhạo tôi, sau đó, cô ấy ngoài nhốt mình trong tầng hầm, thì cũng chỉ ngồi ngẩn người, thế nên tôi cảm thấy, có lẽ cô ấy đã nhìn thấy Vu Dương.

Một năm sau đó, Vu Dương vẫn không xuất hiện, tôi tin anh có thể làm được, nên an tâm dưỡng bệnh, dùng thời gian khoảng hai tháng mới có thể khôi phục.

Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Thiên Huy đi Hổ Sơn một lần, mời Xảo Tượng đến, chỉ trong một tháng, nhà của chúng tôi đã rực rỡ hẳn lên, chỉ có cây sơn trà trong sân là không thể sống lại, đúng là khiến người ta tiếc nuối mà.

Cũng nhờ có Vu Dương giúp tôi kéo dài thời gian, tôi mới có thể có một tấm ảnh tốt nghiệp bình thường, tham gia lễ tốt nghiệm, khi xong xuôi, ngoài cửa sổ đã vang vọng tiếng ve kêu.

Nhớ lại, đối với việc mất đi đôi mắt, tôi không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ cần tất cả mọi người ở cạnh tôi, để tôi nhìn nhiều hơn một chút, rồi lại nhiều hơn một chút là được.

Huyền Kỳ khóc vô cùng đau lòng, Thẩm Thiên Huy quay lưng lau nước mắt, Tham Lang tỏ vẻ bình thản, thậm chí còn lập chí muốn làm chó dẫn đường — thật không biết anh ta có cái ý tưởng này ở đâu nữa.

Lưu Hà khá bình tĩnh, cả người đi mùi thuốc ra khỏi mật thất dưới lòng đất, theo sau còn có một con mèo đen nho nhỏ.

“Tôi chỉ có thể làm như thế này thôi.” Cô ấy nói “Bị thương quá nặng, cô ấy phải tu luyện lại từ đầu.”

Huyền Kỳ cũng không biết nên vui hay nên buồn, ôm mèo đen khóc nức nở.

Vu Dương đứng ở đầu giường, không tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, tôi cười với anh: “Dáng vẻ vốn có của anh thật quá đẹp.”

Thật ra thì, tôi cũng khá may mắn, bởi vì tất cả mọi người nói cho tôi biết, tự tôi cũng có thể mò mẫm được, vẻ bề ngoài của tôi không có gì thay đổi, mắt vẫn còn đó, chỉ là không thể nhìn thấy thôi.

Sau đó, chớp mắt lại hai năm trôi qua.

Tham Lang không tốn quá nhiều công sức để thi đậu trường học trước kia của chúng tôi, trở thành hot boy thế hệ mới, mỗi ngày sau khi tan học đều về nhà, nói vài chuyện lặt vặt, theo lẽ thường cãi nhau với Huyền Kỳ, trêu chọc Diệu Diệu, ngày tháng trôi qua cũng rất bình thản, sự nghiệp của Tần Lan dần ổn định, không phải vô cùng giàu có nhưng muốn duy trì cuộc sống khá giả cũng không thành vấn đề, nghe nói tôi vì biến cố mà bị như thế cũng rất đồng tình, không có việc gì sẽ sang thăm tôi.

Thẩm Thiên Huy bận việc của gia tộc, không thể kiêm chức “bảo mẫu đa năng” như trước, thế nhưng lại thuê một bảo mẫu đễn lo việc ăn uống sinh hoạt của chúng tôi, không chỉ chi trả cho chúng tôi mọi thứ, ngay cả tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng được đúng hạn chuyển đến, bảo rằng thay ông nội chăm sóc cho chúng tôi.

Huyền Kỳ cảm thán cuộc sống quá dễ chịu, la hét muốn đi chơi, nhưng không bao lâu sau tìm được việc làm, liền trở thành người đi làm sáng chín chiều năm, mỗi lần gọi điện thoại đều khoác lác bảo mình có năng lực đến đâu, được cấp trên thưởng thức thế nào, tôi biết là cậu không biết ngượng ỷ lại vào Thẩm Thiên Huy, muốn ăn bám.

Lưu Hà bỏ việc trong trường học, tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm cho ra tung tích của Cửu Vĩ Hồ tộc, trước khi đi, còn mang theo không ít chai chai lọ lọ, còn lấy ra một bao đồ, bảo tôi mang theo bên người, có giúp ích với việc hồi phục thị lực.

Diệu Diệu vẫn là dáng vẻ vô tâm trước kia, sống đều vô cùng thoải mái, nếu không dựa bên cạnh tôi liếm lông, thì sáng đi phơi nắng, tối phơi ánh trăng, Huyền Kỳ bảo rằng cô ấy đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, ai biết được, có lẽ cô ấy đang ngủ gà ngủ gật thì sao. Tộc trưởng U Hinh cũng đã đến, lần đầu tiên đến có nói cho chúng tôi biết rằng tộc Thuân Ô đã bình yên vô sự, mấy lần sau, thì đến để thăm Diệu Diệu, chỉ cười không nói, tôi hỏi Thẩm Thiên Huy, cũng đã hỏi Tham Lang, hai người đều bảo rằng với cách tu luyện này, muốn nói chuyện thì không dưới hai mươi năm.

Tôi dần thích ứng với bóng tối, tập trung học chữ nổi, muốn viết những chuyện mình từng trải qua, chờ khi già rồi, xuất bản một cuốn hồi ức…

Tôi quả thật muốn viết, mỗi lần nhớ đến ngày đã qua, bóng dáng Vu Dương lại hiện lên trong lòng, lí do anh hạ Ô Thiên ấn với tôi cũng đã sáng tỏ.

Tôi nghĩ, đối với những người đã qua đời trong nhà tôi, anh đều cảm thấy rất đau lòng và tự trách, vì vậy mới quen biết với ông nội, thỉnh thoảng đến thăm, cho dù không hề hứa hẹn với ông nội điều gì, anh cũng sẽ không làm chúng tôi bị thương.

Sau khi tìm ra tung tích Di Thiên châu, anh nhất định rất đau lòng, một bên là ân nhân, một bên là tính mạng toàn tộc. Lưu Hà từng nói, tính cách của tộc Thuân Ô vốn thô bạo dễ giận, vì tránh cho việc mình vì muốn cứu người sốt ruột mà mất khống chế, Vu Dương mới hạ Ô Thiên ấn trên người tôi để nhắc nhở mình, đồng thời, để bảo đảm tuyệt đối, anh còn tự phong bế mình, có lẽ, hôm đó sau khi suýt nữa bóp chế tôi, anh rời đi là vì sợ mình hoàn toàn mất khống chế.

Nhưng, cách thức để lấy được Di Thiên châu mà không làm tổn thương tôi là không hề có, khi lấy đi đôi mắt của tôi, anh đã mang tâm trạng thế nào, vẻ mặt thế nào, đến hôm nay, tôi đã không thể biết được nữa.

Còn nụ hôn kia, cũng không biết có tính là hôn hay không, đã trôi qua rất lâu nhưng tôi vẫn không dám cho rằng anh có tình cảm với tôi, chỉ có thể tự nhủ, có lẽ, anh chỉ muốn chữa trị cho tôi, dù sao, nói cho cùng, sức khỏe của tôi quả thật đã tốt lên.

“Meo meo….” Đột nhiên, Diệu Diệu kêu mấy tiếng dài đầy mừng rỡ, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.

“Anh anh anh, anh là ai?” Giọng nói hoảng hốt của bảo mẫu lập tức vang lên.

Không ai trả lời, nhưng quả thật đã có người đi đến trước mặt tôi, tôi theo bản năng vươn tay ra, tay lập tức được nắm chặt.

————HẾT————-

Bạn đang đọc Cửu Biện Liên của Cữu Vĩ Huyền Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.