Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiều Phu Thiếu Niên

Tiểu thuyết gốc · 952 chữ

Mặt trời gay gắt chói chang đây là cái nắng đỉnh điểm của buổi trưa, nhiệt độ như thiêu như đốt có thể chiên cả trứng. Vậy mà phía dưới khu rừng kia một cậu thiếu niên đang không ngừng vun cái búa bành bạch vào thân cây.

  • Cốc cốc*

  • Rầm *

    Cây đã ngã thiếu niên dùng tay lao cái trán đầy mồ hôi miệng lẫm bẩm:

    " Cuối cùng cũng xong, cái cây này có thể giúp mình kiếm được vài đồng hắc tệ "

    Thiếu niên này là Huyền linh một thân rách rưới bẩn thỉu hắn là một cô nhi từ nhỏ bị vứt bỏ được một lão đầu tên là Huyền Khổ nhặt về Hắc Lâm thôn nuôi dưỡng. Nhưng lão đầu cũng về trời lúc hắn lên năm, lão đầu chết hắn phải tự mình sống nhưng do mới năm tuổi hắn chỉ có thể ăn xin, ăn trộm sống qua ngày chịu mọi sự nhục nhã, sỉ nhục đòn roi suốt 10 năm,đã đúc lên cho hắn một tính cách trầm lặng, lạnh lẽo, ít nói. Những ông trời cũng không tuyệt chết hắn, hắn có một trí nhớ siêu việt hầu như có thể nhớ ngay lập tức những gì hắn thấy qua đã giúp hắn biết chữ bằng cách chui rúc gần m cái trường học. Huyền Linh đang bổ củi thì một giọng nói hung hăn, chanh chua như đàn bà vang lên sau lưng hắn

    " Thằng nhóc bẩn thỉu, khẩn trương lên rồi về thôi, bẩn thỉu"

    Huyền Linh quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân khoảng 24 25 tuổi nhìn hắn với một đôi mắt híp sâu đầy cay độc đang ngước đầu lên nhìn hắn, miệng chửi rủa.

Huyền Linh rất cao tận 1m89 thật không hiểu nổi một tên ăn mày thiếu thốn lương thực từ nhỏ, mới 15 tuổi có thể phát triển được, hay ông trời thấy hổ thẹn mà ban cho hắn hay ổng biến thái hứng thú với ba sườn nhỉ.

" ê thằng bẩn thỉu mày điếc hả" À còn tên là Trương Cẩu đúng như tên một con chó của Trương gia. Huyền Linh nghe giọng điệu sỉ nhục của Trương Cẩu cũng không nói gì vác bó củi theo sau hắn về Hắc Lâm thôn.

Trương gia là một trong ba đại cự đầu của Hắc Lâm thôn. Còn lại hai nhà là Hồng gia và Mạc gia chia nhau chiếm lĩnh cái thôn này. Theo như tin đồn gia chủ ba gia tôc này là tu sĩ mạnh mẽ vô cùng, để có thể trở thành tu sĩ rất khó, hơn hết nữa là Công Pháp không phải người bình thường nhất là một thằng ăn mày như hắn có thể mơ ước.

Huyền Linh ngẫm một hồi lâu thì đã tới Trương gia hắn từ lúc lên 10 tuổi thì không còn ăn xin hay trộm cắp nữa, hắn đã có thể tự kiếm ắn bằng sức mình bằng cách làm công. Hiện tại hắn đang làm công cho Trương gia, nói nhục hơn tý là đầy tớ, Huyền Linh cười mĩa mai.

Ngẫm một hồi lâu thì cũng tới Trương gia, Trương Cẩu dẫn hắn vòng ra cửa sau vào nhà kho, Trương cẩu mở miệng:

" Đặt đây đi thằng bẩn thỉu, đây là 5 hắc tệ cầm lấy mà cút đi cho tao "

Huyền Linh cầm lấy tiền quay đầu đi còn Trương Cẩu thì cười hắc hắc rất hả hê. Huyền Linh tất nhiên biết con Cẩu đó ăn chặn tiền của mình, bởi vì một bó củi bên ngoài cũng phải được 10 hắc tệ nhưng Trương Cẩu chỉ đưa một nữa. Nhưng Huyền Linh không nỗi giận, bởi vì hắn biết nếu cùng Trương Cẩu phát hỏa thì mình một đồng cũng không nhận được còn bị con chó gọi một bầy chó khác tới cắn cho thương tích đầy mình.

Huyền Linh thở dài cái thế giới mạnh được yếu thua, chó cậy gần nhà hắn biết từ lúc hắn bắt đầu đi ăn mày. Thà bị ăn mất 5 hắc tệ còn hơn bị đánh cho đau đớn.

" chậc~~ thôi cúng cô hồn vậy"

Huyền Linh cầm 5 hắc tệ dành ra 3 đồng mua 2 cái bánh bao bỏ bụng và một sắp tiền mã cho lão đầu. Huyền Linh đi trên đường như một bóng ma vốn một thân cao gầy lại còn bẩn thỉu hắn đã trở thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trỏ:

" thật bẩn thỉu "

" Nó là Huyền ăn mày phải không"

" tiểu trộm cướp nay thành đại trộm cướp"

" cút khỏi Hắc Lâm thôn đi tiểu tử"

Huyền Linh chỉ cười mỉm:" ha~~ hôm nay ko có quăng đồ ăn rồi". Hắn cười rồi hướng ra ngọn nói sau thôn.

Ngọn núi này là nơi chôn cất của lão đầu tử hắn ngày nào cũng đến đây vài tiếng để đốt vàng mã cho lão đầu.

" lão đầu gia gia hôm nay ông có lộc ăn đấy không chỉ có vàng mã thôi đâu ha ha "

Huyền Linh cười nói nhìn lên cái bia mộ bằng gỗ cũ trên khắc những dòng chữ

" Huyền Khổ chi mộ"

do chính hắn viết lúc 5 tuổi. Hắn nhớ rất rõ ngày gia gia mất hắn khóc rất nhiều, đó là lấn cuối cùng hắn khóc cho đên nay, dù có nhận hết bao nhiêu khỉnh bị, đánh đập, sỉ nhục hắn vẫn chưa rơi một giọt nước mắt cho mãi mãi. Huyền Linh dựa lưng vào gốc cây kế bên mộ ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc Cường Giả sáng tác bởi LoveY
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveY
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.