Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa to chỗ tốt

Phiên bản Dịch · 3406 chữ

Hàn Lỗi nói: Chỉ cần làm ướt quần áo của em, đưa em vào phòng tắm, sau đó… Khà khà!!!

Mẹ tôi bất đắc dĩ báo rằng, sự thật đúng là tôi viết sai địa chỉ hòm thư cho Âu Dương Suất, không, không phải là viết sai, cùng lắm là viết ngoáy một chút, cho nên Âu Dương Suất mới nhìn sai.

Vì thế, thằng nhóc đã suốt một tháng trời gửi thư theo cái địa chỉ sai lầm ấy, khiến cả hai chúng tôi ông nói gà bà nói vịt mãi từ đó đến giờ, nó rốt cục nhịn không được chủ động gọi điện thoai vượt đại dương cho tôi, sau một giờ hết tán gẫu lại trốn tránh trách nhiệm trong vụ này xong, cả hai lại khôi phục tình hữu nghị như trước, tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện vượt đại dương này.

Âu Dương Suất tiêu sái phất ống tay áo không mang một gợn mây mà đi, nhưng những người ở lại đều tương tư nghiêm trọng, gọi là “di chứng Âu Dương Suất”.

Tỷ như, mỗi khi không có việc gì làm, Tần Hạo sẽ vô ý thức ngẩn người nhìn vào cái ghế mà Âu Dương Suất từng ngồi, dĩ nhiên, đây chỉ là ảnh hưởng không lớn lắm, bệnh trạng sau một tháng đã có biến chuyển tốt, ít nhất người nào đó không hề nhìn ghế nhớ người nữa.

Di chứng nghiêm trọng nhất thì phải nhắc đến mẹ chồng tôi.

Lại nói vào một ngày nào đó tại Hàn gia, tôi, Hàn Lỗi, Hàn Ti, Tô Nguyệt Nghiên, Hàn Vũ, Hàn Mẫn, Quan Dịch, Hàn Tuệ cả đám người biết điều một chút ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, mẹ chồng cùng ba chồng thì chia nhau ra ngồi ở 2 ghế trên đối diện với chúng tôi.

“Mẹ…” Bà đột nhiên nghiêm túc mở miệng. “Rất thích thằng nhóc dễ thương Âu Dương Suất, cho nên…Bây giờ ta giao cho các con một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là cố gắng tạo người! Dĩ nhiên ta cũng không trông cậy mấy đứa sinh ra được những đứa trẻ dễ thương như Âu Dương Suất, bởi vì không thể có khả năng đó, vì thế mẹ hạ thấp yêu cầu, chỉ cần có con là tốt rồi, hiểu chưa, mẹ muốn yêu cầu mấy đứa trong vòng hai năm cho mẹ ít nhất mỗi người một đứa. Đặc biệt là những người đã kết hôn như Hàn Ti, Hàn Lỗi và Hàn Mẫn, đừng nói với mẹ vợ chồng mấy đứa buổi tối không làm gì cả đấy, bắt đầu từ bây giờ, làm thật tốt cho mẹ, cố gắng làm nữa, tranh thủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mẹ giao phó! Mà Hàn Vũ chưa kết hôn, mẹ cũng không để ý nếu con chơi trò lên xe trước mua vé bổ sung sau, quan trọng là chỉ cần cho mẹ một đứa cháu là được. Về phần Hàn Tuệ còn chưa có tốt nghiệp trung học thì coi như xong, sẽ không tham gia trò chơi lần này.”

Quạ, chúng tôi đột nhiên cảm thấy có hàng đàn quạ đang bay trên đỉnh đầu mình

Mẹ ơi là mẹ, người muốn có cháu đến điên rồi sao? Đứa nhỏ là đồ vật nói tạo là tạo ra được chắc, hơn nữa làm sao có thể tạo qua quýt được? Hơn nữa…Con không biết thì ra mẹ coi việc tạo đứa nhỏ như một trò chơi nha!!!

=.=|||

Cho nên, chúng tôi nổi giận rồi kết luận hết sức lí trí, đây chính là triệu chứng nghiêm trọng của một căn bệnh không có thực, gọi là “di chứng Âu Dương Suất”.

Không biết là kẻ nào đã ném tới đám quạ bay trên đầu chúng tôi, bay xong, tập thể cả đống người hết sức ăn ý liền đem ánh mắt cầu cứu quăng về hướng cha chồng tôi, người vẫn đang giữ im lặng nãy giờ, xem ra, giờ phút này người có thể cứu vớt chúng tôi chỉ có ông mà thôi a.

Vì thế, dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của đám con đằng kia, cha chồng tôi hết sức uy nghiêm lập tức đứng lên đem mẹ chồng kéo vào trong phòng, sau đó đóng cửa, khóa trái lại.

Đối mặt với tiếng sập cửa, mọi người liền chụm đầu vào thì thầm: “Vậy còn trò chơi kia thì sao?”

Ba ngày sau, mẹ chồng tôi lại triệu tập mọi người tại Hàn gia, chỉ thấy vẻ mặt bà xuân tình phơi phới, ý cười tràn đầy nói: “A ha ha ha, lần trước mẹ nói cái chuyện gì mà trong vòng hai năm sinh con cũng chỉ là nói giỡn thôi, đương nhiên rồi, chuyện hệ trọng như sinh con thế thì phải tùy duyên nha, không thể quá miễn cưỡng được, nhưng mà nếu như các con không cẩn thận chơi quá mức tạo ra một đứa thì cũng chẳng sao! Đúng không! Ha Ha..Về phần cái gì mà lên xe trước mua vé bổ sung sau thì Hàn Vũ tự mình xử lí đi. Dù sao mọi người đều tốt mới là chuyện tốt nhất! A ha ha ha…”

Đối mặt với một người chỉ sau ba ngày liền thay đổi, chúng tôi rối rít ngầm hướng người đàn ông của bà mà giơ ngón tay cái lên, quả nhiên là chồng a, đã bảo chỉ có ông mới có thể cứu vớt chúng tôi được mà!

Không biết ba ngày nay cha chồng tôi rốt cuộc là dùng phương pháp gì để tẩy não mẹ chồng tôi, ừm, trở về chính đạo nhỉ, a nhầm, là khôi phục tư tưởng mới đúng, sẽ không phải là sử dụng mĩ nam kế chứ, chẳng lẽ còn sử dụng đến cả…cà vạt?

Nhưng mà bất kể thế nào đi chăng nữa thì “Thánh chỉ” không thực tia cũng đã bị triệt tiêu, Âu Dương Suất thật sự đã rời khỏi suy nghĩ của chúng tôi, sinh hoạt hằng ngày cũng vẫn tiếp tục giống như bình thường.

Tháng mười mùa thu, vốn là mùa của tình yêu khiến con người ta sảng khoái, nhưng những năm gần đây ô nhiễm càng nhiều cùng hiệu ứng nhà kính khiến cho khí hậu trở nên biến đổi thất thường, không ai kịp thích ứng.

Sau ba ngày liên tiếp mưa to, bầu trời bao la rốt cục cũng xuất hiện, vì thế thừa dịp cuối tuần, mọi người đều rối rít đi ra ngoài, hưởng thụ ánh nắng chói chang đã lâu không gặp, cho dù nhiệt độ không phải là thấp cũng không khiến ai chùn bước.

Mà tôi cùng Hàn Lỗi cũng là hai trong số “mọi người” đó.

Giờ phút này tôi đang ngồi một người nhàn nhã ở một quán nước ngoài trời có mái che, vui vẻ thưởng thức cà phê. Không phải bên trong không có bàn ghế trống mà là tôi nghĩ nếu đã đi ra ngoài hưởng thụ ánh nắng mặt trời thì ngồi trong phòng còn cần thiết sao?

Cách đó không xa, trên mặt đất vẫn còn đọng lại những vũng nước mưa đêm qua, không khí có chút nóng bức, người đến kẻ đi không ngừng, tất nhiên cũng có vài kẻ thông minh giống tôi đây vừa hưởng dụng cà phê vừa thưởng thức ánh mặt trời.

Mà tôi sở dĩ được ngồi một mình ở chỗ này nhàn nhã rong chơi hoàn toàn là nhờ vào Hàn Lỗi, bởi vì đi theo anh đến chỗ này làm việc, kẻ cuối tuần không có việc gì làm như tôi dĩ nhiên lựa chọn lúc anh đi làm ở chỗ xung quanh thì đi dạo linh tinh, cũng vì lí do ngày chủ nhật không muốn liên quan gì đến công việc nên tôi mới chọn ngồi ở một quá cà phê gần đó vừa thưởng thức đồ uống vừa chờ anh về.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn anh tuấn trẻ tuổi cầm lấy một ly cà phê đi tới trước bàn của tôi, lễ phép nói: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể vinh hạnh được ngồi với cô hay không?”

Xem đi, mị lực của tôi cũng không thể khinh thường đâu nha, giá thị trường rất tốt.

Bởi vì đang nhàm chán cho nên tôi mỉm cười gật đầu đáp ứng, dù sao anh khá tinh mắt đó nhé. Người đàn ông ưu nhã xinh đẹp kia sau khi ngồi xuống liền bắt chuyện với tôi: “Một người sao?”

“Làm sao có thể chứ, tôi đợi người.” Tôi mỉm cười trả lời.

“A? Bạn trai sao?”

“Ha ha, là chồng!”

Nghe thấy vậy, ánh mắt của người đàn ông kia nhất thời nóng rực, trong đó hiển lộ ra tia sáng rõ ràng “khiêu chiến với người phụ nữ đã có chồng”.

“Vậy anh ấy thật là một người đàn ông hạnh phúc, đứng từ mọi góc độ khác nhau mà xem xét đều đúng cả.” Anh ta cố ý dùng giọng điệu hâm mộ nói, trong từ ngữ rõ ràng có ý trêu chọc.

“Đâu chỉ vậy, đứa nhỏ nhà chúng tôi cũng rất hạnh phúc mà.” Tôi cố ý nghe không hiểu lời anh, cười đến rực rỡ như hoa anh đào đáp lại.

“Trẻ nhỏ, con?” Sắc mặt người đàn ông liền thoáng chút biến đổi, khóe miệng cũng hơi co quắp lại.

“Ừ!” Tôi ra vẻ hạnh phúc gật đầu, lấy từ trong ví tiền ra ảnh chụp của mình với Âu Dương Suất, cười đến càng ôn nhu nói, “Đây chính là đứa nhỏ nhà tôi, thằng bé năm nay mười tuổi, a, không, hẳn là mười một tuổi mới đúng.”

Khuôn mặt người đàn ông lộ ra nét không thể nào tin cùng không thể chấp nhận.

“Á, cái kia, tôi đột nhiên nghĩ ra mình còn có chút chuyện, trước xin lỗi không tiếp được, rất hân hạnh được quen biết với cô.” Dứt lời, anh ta đem ảnh dán trả lại cho tôi rồi chạy trối chết.

Nhìn bước chân của anh ta có chút không ổn định, tôi liền cầm khăn tay ra vung vẩy mấy cái tiễn biệt với anh chàng xấu số này.

Đuổi xong một con ruồi, tôi thoải mái cầm lấy cốc cà phê rồi ưu nhã uống một hớp, lúc này, bờ vai của tôi bỗng bị một cánh tay đặt xuống, phía sau truyền đến tiếng cười hài hước: “Cưng à, không tiếp tục chơi nữa sao?”

Tôi cũng không quay đầu lại, để cốc cà phê xuống sau đó nhún vai nói: “Vẫn còn muốn chơi chứ, chẳng qua là người nọ không phối hợp mà thôi.”

Hàn Lỗi bật cười ầm ĩ ngồi xuống bên cạnh tôi, cũng điềm đạm hưởng thụ cà phê nói: “Thật là một kẻ đáng thương, cũng không nhìn xem một chút người mà mình tiếp cận là ai, chẳng lẽ phụ nữ của Hàn Lỗi này lại là người tốt đến mức để cho anh muốn làm gì thì làm sao?”

Hừ, đây là anh đang khen hay là đang châm chọc tôi đây chứ?!

Sau khi nhàn nhã thưởng thức cà phê xong, Hàn Lỗi lôi kéo tôi đi dạo trên đường, định cùng đi bộ về nhà, bởi vì nơi này cách nhà không xa, thật sự không xa, chỉ có mấy con phố mà thôi nên Hàn Lỗi không lái xe theo, hơn nữa chúng tôi ban đầu cũng định đi phơi nắng mà.

Đều nói đàn bà trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, tôi thì thấy nói mặt trời trở mặt so với đàn bà càng nhanh hơn thì mới đúng.

Một giây trước ánh nắng vẫn còn chiếu khắp nơi, một giây sau lập tức đã mây đen giăng đầy, càng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, nó không hề rơi xuống từng hạt li ti như lúc bắt đầu mà là một chốc đã toàn những hạt nước to làm da thịt có chút đau nhẹ, vì thế, không đến mấy phút sau, tôi cùng Hàn Lỗi đã thành công biến thành con chuột lột.

Không phải là ông mặt trời bị bà trăng cự tuyệt nên chào hỏi không có đã rơi lệ ầm ầm đấy chứ?!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một người bình thường khi gặp mưa to sẽ theo bản năng rất bình thường là đi tìm chỗ trú, nhưng là có những người yêu mưa thì sẽ tiếp tục tiêu sái bước chậm trong mưa.

Tôi vốn không phải là một kẻ như vậy, song tôi lại đi cùng với một người có bệnh như thế, vì vậy mới làm ra cái chuyện cũng bệnh theo, đó chính là tản bộ về nhà mình dưới cơn mưa như trút nước.

Vì thế, suốt đoạn đường chỉ có những câu hội thoại như sau:

“Anh tại sao không mang theo xe chứ?”

“Ấy chết, anh cố ý!”

“Vậy tại sao không mang theo cây dù?”

“Ấy chết, anh quên mất!”

“Vậy anh tại sao không nhắc em mang theo?

“Ấy chết, anh quên không nhắc em sao?”

“Vậy tại sao chúng ta không trú mưa chứ?”

“Ấy chết, chẳng lẽ em không cảm thấy như thế này khá là lãng mạn sao?”

“…”

Tôi có thể đánh người ngay bây giờ không???

=.=|||

Đến lúc hai người chúng tôi một thân chật vật về được đến nhà, dưới cái nhìn soi mói của chú An bảo vệ, hai người cố gắng thong dong bình tĩnh tiến tới tháng máy, muốn về nhà thật nhanh để tắm rửa ngâm nước nóng, hy vọng sẽ không cảm mạo là tốt rồi.

Tôi đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, cởi y phục xuống sau đó trước tiên mở vòi nước để gội đầu, rồi ngâm mình vào bồn tắm đầy nước và bọt xà phòng.

Đang nhắm mắt dưỡng thần, tôi bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cửa phòng bị mở ra, vừa mở mắt, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Hàn Lỗi đang thò ra cạnh đó.

Đầu tóc anh vẫn còn ướt, thân dưới được bao quanh bởi một cái khăn tắm rộng rãi, rất rõ ràng anh đã dội vòi sen ở nhà tắm bên trong phòng ngủ rồi.

"Em nhớ là mình đã khóa cửa rồi." Tôi lành lạnh nói.

"Ha ha, nhưng mà cưng ơi em đã quên rồi sao, anh là chủ nhân của cái nhà này cơ mà."

Được rồi, kẻ có tên trên hợp đồng mua nhà này là anh, kẻ thiết kế cái nhà này cũng là anh, nên kẻ thắng cũng đương nhiên là anh.

"Vậy bây giờ anh là có ý gì?"

"Rất rõ ràng a, tất nhiên là tắm bọt cùng em rồi." Dứt lời, anh vừa đi tới chỗ tôi vừa cởi khăn tắm quanh hông mình ra.

Theo động tác trêu chọc của anh, tôi vội giơ hai tay lên ch mắt, kêu to: "Muốn chết, anh đây là mong em bị đau mắt hột sao!"

Hàn Lỗi bật cười, nghĩa vô phản cố* ngồi vào trong bồn tắm.

_ (*nghĩa vô phản cố : Làm việc nghĩa không chùn bước) _

Nước trong bồn tắm bởi vì sự gia nhập của anh mà tràn ra bên ngoài, không gian trong bồn cũng theo đó mà trở nên nhỏ hẹp hơn.

"Anh không cảm thấy hai người cùng tắm quá chật chội sao?" Tôi đưa ánh mắt liếc nhìn cố định tại gương mặt tuấn tú của anh, hoàn toàn không dám nhìn loạn thêm, đặc biệt là phần ở dưới nước, chỉ sợ sẽ phải nhìn thấy thứ không nên nhìn mà thôi.

"Có sao? Anh không cảm thấy a, ngược lại anh thấy tư thế này còn rất tình cảm nữa cơ!" Hàn Lỗi cười vô cùng rực rỡ trả lời tôi.

Quả nhiên là tư thế rất đáng yêu, bởi vì sự gia nhập của anh, tôi chỉ có thể dựa lưng vào thành bồn tắm, đầu gối bị buộc cong lên để ở chính giữa, mà Hàn Lỗi thì mở ra hai chân, giống như trước co đầu gối lên tựa vào bên trong bồn tắm.

Giờ phút này tôi cảm thấy thật may mắn vì mình đã lựa chọn một loại sữa tắm có thể tạo ra nhiều bọt, mặc dù cứ như ẩn như hiện trong nước nhưng ít nhất sẽ không lộ hết vốn liếng ra ngoài.

"Hôm nay trận mưa to kia không phải là rất dễ thương à, có thể xúc tiến tình cảm và tình thú giữa vợ chồng mà, không phải sao?" Hàn Lỗi đột nhiên biểu đạt sự yêu thích với trận mưa lúc nãy, cũng mập mờ vứt cho tôi một cái mị nhãn.

"Hoàn toàn không cảm thấy chút nào, còn nữa, anh đừng có động tay động chân a, em sẽ tức giận thật đấy!" Tôi lạnh lùng nói.

Lúc này anh đang dùng tay nắm lấy chân của tôi, từ từ vuốt ve xuống phía dưới khiến tôi cảm thấy tê dại vô cùng.

Hàn Lỗi chỉ cười mà không nói, bàn tay kia cũng càng thêm làm loạn trên đùi tôi.

Tôi cắn răng, dứt khoát giơ lên một chân nhẹ nhàng chống đỡ ở ***g ngực của anh làm ra vẻ nữ vương cao cao tại thượng liếc nhìn kẻ phía dưới chân mình.

Mặc dù tư thế của tôi rất anh tuấn, rất đáng được vỗ tay, nhưng mà tôi đã quên hành động này của mình đối với Hàn Lỗi càng thêm tiện lợi, bởi vì ... đây chính là tư thế có thể làm cho Hàn Lỗi càng dễ dàng vuốt ve bắp đùi của tôi hơn.

Bàn tay to của anh giống như có ma pháp, mỗi một nơi chạm đến đều đem lại cho tôi cảm giác rất mất hồn, vì vậy tôi bắt đầu thử suy nghĩ xem rốt cuộc có nên nếm thử tư vị hoan ái trong bồn tắm không a?!

Hàn Lỗi không cho tôi quá nhiều thời gian để suy nghĩ, anh đột nhiên kéo mạnh một cái để tôi ngồi lên bắp đùi mình, hai tay vòng ra sau cổ anh.

Sau đó, anh bắt đầu mút cổ của tôi cùng với xương quai xanh, một cái tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng, một cái tay khác thì nâng bắp đùi lên, ve vuốt hết sức mất hồn.

Tôi bị anh trêu chọc đã có chút thở không yên, vì thế cố dùng chút lí trí cuối cùng nói: "Chúng ta vẫn đang ở trong nước đấy!"

Hàn Lỗi tìm được nụ hoa anh đào trước ngực tôi, vừa mút vừa cúi đầu cười nói: "Cưng ơi, anh biết, đừng quên anh cũng đang ở trong nước cùng em cơ mà!"

A ! Dưới sự vuốt ve cùng trêu đùa không ngừng của anh, bụng dưới của tôi run rẩy dữ dội, rõ ràng đã động tình.

"Cưng ơi, em nỡ lòng nào từ chối anh sao, hử?" Lúc này Hàn Lỗi cũng đã có chút thở không yên, mặc dù đang hỏi ý kiến tôi nhưng đã sớm dùng vật cứng rắn của mình để vào nơi non mềm của tôi, vận sức chờ phát động rồi.

Ai, có thể từ chối anh được sao, tôi đã chịu không nổi nữa rồi.

Vì vậy tôi liền cường thế nâng gương mặt tuấn tú của anh lên, ấn môi mình xuống đôi môi mỏng khêu gợi đó, dưới nụ cười đắc ý của anh, tôi cảm thấy thắt lưng của mình bị một bàn tay tay nâng lên, mượn dòng nước, chúng tôi rất dễ dàng kết hợp lại làm một...A, cảm giác kia thật sự rất mất hồn~

Trong phòng tắm tràn đầy tiếng rên rỉ mập mờ cùng tiếng thở gấp, nước trong bồn liên tục tràn ra tạo nên đủ thứ thanh âm.

Bị làm hư rồi, tôi thật sự bị anh làm hư rồi, ở trong nhà tắm phát sinh gian tình, có thể dễ dàng bị nghiện hay không a ???

Bạn đang đọc Cưới Sau Một Đêm của Hạ Huyền Chú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.