Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1278 chữ

Sáng hôm sau, khuôn mặt nó hiện lên vẻ mệt mỏi thấy rõ. Nó cố gắng lê bước chân đi dắt chiếc đạp ra ngoài, ngồi lên chiếc xe đạp chạy thẳng tới trường. Đến nơi vẫn chỗ cũ, nó dắt chiếc xe đạp cà tàng vào trường với ánh nhìn kinh thường của mọi người, nó chả để ý gì đến họ. Với những người cung Bò Cạp như nó thì nó không quan tâm đến người ta nói gì mình, tự mình hiểu được bản thân mình là được.

Nó bước vào lớp nằm gục trên bàn, mắt từ từ nhắm lại. Nó nằm ngủ mà không biết là cô giáo đang vào, cô thấy nó đang ngủ liền la nó:

- Này em kia, không thấy đã vào lớp rồi hay sao mà còn ngủ thế hả? _ Cô giáo nó lườm mặt nó

Nó ngước mặt dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh với bản mặt bơ phờ làm cả lớp phải bật cười. Cô nó lúc này đang tức giận, không ngờ la thế mà nó còn không nghe đã vậy còn chả để ý gì.

- Em ra ngoài đứng cho tôi _ Cô nó hét lên

Nó lê bước ra ngoài đứng, ánh nhìn vô hồn, hôm nay nó không muốn cười. Nó cảm thấy hơi mệt mỏi, bản thân nó đã dồn nén nhiều chuyện trong người. Đến giờ ra chơi, cô nó bước ra nhìn nó chán nản:

- Thôi lần này cô tha lần sau đừng tái phạm nữa _ Cô

- Dạ em biết rồi _ nó

Nó đi vào lấy hộp cơm trong cặp rồi vội chạy ra lớp lên sân thượng. Trên sân thượng không một bóng người, gió thổi mát rượi làm nó cảm thấy thực sự sảng khoái. Nó không kìm được cảm xúc của mình ngân nga vài câu hát:

Nơi ta từng qua, quán quen ta từng ngồi

Bao nhiêu buồn vui dường như vẫn còn đó

Nhưng anh đã xa đã quên mất em rồi

Mang đi của em những nụ cười

Khi ta gặp nhau có hay đâu 1 ngày

Em mang niềm đau vì yêu anh nhiều quá

Xin anh trả em những tháng năm êm đềm

Những ngày mà anh chưa từng đến

Trả lại cho anh bao câu nói vui

Trả lại cho anh cơn mưa có đôi

Trả lại cho anh bao nhiêu lời hứa ở trên đầu môi

Chuyện tình mình chỉ thế thôi

Thà rằng em sống lẻ loi

Hơn là em bên 1 người nhiều gian dối

Trả lại cho em yên vui trước đây

Ngày mình chưa yêu em chưa đắng cay

Trả lại cho em con tim mạnh mẽ để đi tiếp ngày mai

Đoạn đường dài sẽ vắng anh

Gượng cười em nói với em

Dù ngày mai sẽ tốt hơn bây giờ

Hát xong bài hát nó cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm hơn, đúng là chỉ có những lúc nó hát mới thấy dễ chịu như vậy. Ăn vội hộp cơm xong nó chạy xuống thay bộ đồ thể dục (2 tiết cuối nó học thể dục). Hắn ngồi sau vách mà nó không hề hay biết, hắn cười mỉm, lâu rồi hắn không thấy ai thú vị như nó, luôn biết dồn nén cảm xúc của mình. Hắn tưởng bản thân mình đã vô cảm từ 6 năm trước rồi chứ, nhưng nhìn thấy nó trong lòng hắn lại có chút gì đó khác lạ. Dường như lúc này đây hắn lại sắp có 1 đồ chơi mới, mỉm cười 1 cách gian xảo, hắn cũng bước xuống lầu.

Đến tiết thể dục, nó theo cùng cả lớp ra sân tập. Nó chỉ mới đến trường nên chả quen ai, mà sao quen được ai khi ai cũng khinh thường đứa nghèo hèn thấp kém như nó. Nó đi lang thang xung quanh thì nhìn thấy hắn, đang ngạc nhiên tại sao hắn lại trong lớp mình, hôm qua hôm nay nó đâu thấy hắn trong lớp (có thèm để ý đâu mà biết có hay không :”>) Thấy nó trố mắt nhìn hắn, hắn vội đứng lên bước vào hàng theo lệnh thầy.

- Chúng mình thật hạnh phúc khi học chung lớp với anh Phong _ Tụi con gái hò hét khi thấy hắn mặt đồ thể dục, nhìn hắn bằng ánh mắt thèm khát, hám trai.

- Im lặng, hôm nay chúng ta học bóng rổ, con trai sân tập, con gái tập ném bóng.

- Thầy ơi … có thể cho em ra sân tập được không, ném bóng chán lắm _ Nó thủ thỉ với thầy

- HỬm, có được không mà đòi thế hả _ Thầy thể dục nhìn nó lạ lẫm

- Chỉ cần thầy cho là được _ nÓ nói rồi nhìn thầy cười hé cả hàm rang

- Ừm tụi con trai không thương hoa tiếc ngọc đâu đó _ Thầy nhìn nó cười cũng xiu lòng mà đồng ý

- Dạ con cảm ơn thầy

Nó chạy qua sân tập, thì tụi con trai nhìn nó ngạc nhiên, nó cười gian rồi vội chạy nhanh với tốc độ không ai kịp thấy, chụp ngay trái bóng mà thằng nhóc kia đang cầm, rồi nhảy lên tung 1 cú ném xa. Vào rổ, tụi con trai nhìn nó mà há hốc mồm, hắn cũng ngạc nhiên không kém, nó chụp lại trái bóng và cười tươi nói với cả sân.

- Không tập trung chơi thì thua con gái ráng chịu nhé các chàng trai _ Nó nói nhưng nhìn hắn với ánh mắt thách thức

- Hừ dám thách thức luôn cả tôi à _ hắn nhìn nó cười

Tụi con trai lúc này mới ngớ ra, nó trông thế nhưng không kém thằng con trai nào. Thằng nào mà khinh thường nó chỉ có chết, bấy giờ tụi con trai sung hẳn lên vội chia nhóm và đấu với nó. Nhưng làm sao mà được trong khi hắn đang lườm tụi nó. Thấy thế tụi trai đành lùi xa nó ra

Tụi con gái nhìn nó đang đấu mắt với hắn thì lòng đầy sự tức giận, ánh mắt như muốn thiêu cháy cả nó vậy.

“Mày hay lắm dám làm chuyện để ý à, anh Phong cũng bị nó thu hút”

- Anh Niz ơi, mình chơi kì này công bằng không gì nhé, với lại xin a thứ lỗi em không biết thân phận mà thi đấu với a _ Nó nói xong mỉm cười và lè lưỡi, nhìn nó yêu cực luôn, hắn chưa kịp phản ứng với hành động đáng yêu của nó, tim hắn đập mạnh, nhưng cố gắng trấn tĩnh nói lại với nó.

- Được, coi như trận này đấu công bằng, ai thua người đó phải nghe lời người kia làm 1 chuyện, cá cược này chỉ có anh vs em thôi và mình đấu solo dám chơi không ? _ Hắn nhìn nó cười gian

- Ok chơi luôn, chả lẽ sợ cưng à _ Nó nói trêu, rồi lè lưỡi ra chọc hắn

Hắn khẽ nhíu mày “cưng à, nhóc con này chán sống rồi, dám thách thức và kêu ta là cưng à”

Hắn biết nó không phải tay vừa, nhưng hắn cũng thế mà, trong thành phố này không ai đấu lại hắn bất cứ môn thể thao nào, nó cũng vậy đừng mơ mà thắng hắn. Trận đấu bắt đầu sau tiếng hô báo hiệu của ông thầy thể dục, tất cả học sinh ngơ ngác đứng nhìn nó và hắn đấu solo.

Bạn đang đọc Cười Lên Rồi Mọi Chuyện Sẽ Qua Thôi của Sym ngố đây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.