Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện 6: Người Là Nam Châm

Phiên bản Dịch · 1944 chữ

Sau khi nhận được tin tức Lỗ Thái cho người báo về, Long Khoa Đa lập tức chỉ huy, điều chỉnh lại “nhân viên” trong phủ một cách rất bình tĩnh. Chẳng hạn như một số gương mặt quen thuộc mà Hoàng đế có thể nhận ra như Đới Đại, Chu Lan Thái,… đều bị đá xuống nhà sau, những vật có khả năng làm lộ sơ hở cũng bị cất hết. Ví dụ như bản vẽ của Tứ Tứ và Thập Tam, với gia thế của Trần Thế Quan, hắn có khả năng sở hữu một hai bức, nhưng tuyệt đối không thể có nhiều, hơn nữa chúng phải được đóng khung chiêm ngưỡng, được cung phụng, không thể có lời bình chú giải bên dưới, bút tích của tiên hoàng Thục phi lại càng không được xuất hiện trong nhà của một quan lại bình thường.

Dận Tường vẫn ở biệt viện cũ để tu thân dưỡng tính. Hoàng thượng có đến hay không đều không liên quan tới hắn, hắn là bệnh nhân nổi tiếng Trần gia, Hoàng thượng dù có định triệu kiến hắn cũng sẽ bị người bên cạnh ngăn cản.

Triệu Giai Thị có phần buồn bã, thấy Tứ bá có con trai (Hoằng Thời) con gái (Thi Ngữ) hầu hạ dưới gối, Hoằng Thời lại lấy vợ từ lâu, đã có con cái, bây giờ Hoàng thượng lại tới… Hoằng Lịch từ nhỏ đã thông minh (nếu không Hoàng a mã đã không thích hắn như vậy), nếu hắn phát hiện ra chân tướng sự việc, e rằng vẫn sẽ duy trì tình trạng hiện tại! Nhưng mà nàng cùng Thập Tam gia cũng có con cái, cũng biết chúng mạnh khỏe nhưng lại không thể gặp mặt, không thể nhận thân thích, nhìn thấy tiểu Thi Ngữ của Tứ bá, Triệu Giai Thị đôi lúc không nhịn được mà cảm thấy hơi ghen tị.

Thấy Triệu Giai Thị yên lặng ngắm hoa trà ngoài cửa sổ, Dận Tường liền hiểu sau khi nghe tin Hoàng thượng tới, nàng lại nhớ về những đứa con đang ở kinh thành của bọn họ. Hắn đi lên trước, cầm tay Triệu Giai Thị, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã bao giờ… hối hận chưa?”

Nghĩ đến những nữ nhân ở hậu trạch Di vương phủ, nghĩ đến những tranh đấu gay gắt trên triều đình, Triệu Giai Thị siết chặt đôi bàn tay đang nắm lấy tay mình, lắc đầu: “Cậu đã nói, con cháu có phúc của con cháu, chỉ cần biết chúng vẫn bình an là đủ rồi”.

Trong một viện khác, sau khi nhận được tin tức, Dận Chân cùng Đông Thục Lan lại có thái độ khác hẳn. Nữ nhân nào đó cả mặt đều hiện vẻ suy sụp, vất vả lắm mới tống khứ được “bà trẻ” Trình Thi Ngữ, những tưởng bản thân sẽ được thanh tĩnh đôi ba ngày, không ngờ mới đi được nửa đường, còn chưa đến thành Dương Châu, ai đó đã rước về một bọc phiền toái, hại hai người họ không thể đi đâu được, suy cho cùng, hiện giờ ai làm gì đều phải hỏi ý kiến của Tứ Tứ.

Sau khi hỏi thăm cặn kẽ người đưa tin, Đông Giai Thị Thục Lan cảm thấy bất lực, bộ dạng “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”: “Lão gia, tên Lỗ Thái này bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn nhiệt tình quản chuyện người khác như vậy?

Trước kia hắn cũng không có chừng mực như thế này?”

“Không phải”. Dận Chân mặt sa sầm.

“Muốn đến thành Dương Châu thì nhất định phải đi qua đoạn đường đó ạ”. Thường ngày tổng hộ viện rất chiếu cố bọn họ, vậy nên người đưa tin cũng không nhịn được nói đỡ cho Lỗ Thái mấy câu. Mặc dù hắn được kể đương gia chủ mẫu trong phủ rất giỏi ăn nói, nhưng mà hắn biết các vị chủ tử trước nay đều thưởng phạt phân minh, rất coi trọng đạo lí. Thật ra Đông Thục Lan chỉ có cái danh mà thôi, trên thực tế, hầu như tất cả những chuyện trong phủ đều do Triệu Giai Thị xử lý, dù sao nàng ấy cũng được coi là người “trong nghề” mấy chục năm, quen việc sẽ dễ làm hơn.

“Nhất định phải đi qua? Chưa nói đến chuyện đường là do người đi mà thành, trên đời này chẳng có gì gọi là ‘đường nhất định phải đi qua’, chỉ có đường gần nhất và đường xa nhất thôi, mà các ngươi lại vừa lúc chọn con đường gần nhất. Có câu ‘con đường nào cũng dẫn tới La Mã’, kể cả ngươi đi hướng ngược lại thì cũng sẽ có ngày đến được thành Dương Châu”.

Dận Chân đưa mắt nhìn qua người đưa tin đang cúi đầu đứng một bên, nếu đã muốn gán tội cho người khác thì nói như thế nào chẳng được – vẻ không phục của người nọ biểu lộ không sót chút nào. Phải chăng hắn cho rằng Thục Lan có tư thù với Lỗ Thái, nên bây giờ mới mượn việc công trả thù riêng? Nhưng đây là bản tính của nàng ấy mà. Trong mắt Dận Chân chứa đựng sự dịu dàng mà chính hắn cũng không biết. Có lẽ sau khi rời xa cửa cung, rời xa triều đình rối ren hỗn loạn, không còn những quy phạm lễ nghi, lại được mọi người trong nhà dung túng, bản tính của Đông Thục Lan mới dần dần được bộc lộ ra ngoài. Có lẽ chính nàng cũng không biết bây giờ tiết mục người trong phủ thích xem nhất chính là màn tranh luận giữa nàng và tiểu Thi Ngữ, vậy nên Long Khoa Đa mới liên tục tính kế xúi bẩy tiểu Thi Ngữ đến khiêu chiến với ngạch nương mình, lão cũng không biết mệt là gì. Mà Dận Chân thích nhất là nhìn sự hăng hái của Thục Lan khi nàng thao thao bất tuyệt nói những điều tâm đắc, thật giống như cả người nàng đều bắt đầu tỏa sáng, trong một khắc ấy, Dận Chân không chỉ thấy Thục Lan như trẻ lại, mà hắn cũng cảm giác mình thoáng chốc đã trở lại khoảng thời gian khi mới hai, ba mươi tuổi, nhớ lại những năm tháng đầy nhiệt nhiệt huyết cùng hăng hái. Chẳng qua trên người nàng luôn tồn tại vẻ lười biếng, nhàn tản, nhìn qua có vẻ như chẳng để chuyện gì trong lòng, nhưng thực tế chuyện gì cũng nhìn thấu, khiến cho người khác không đoán được nàng biết nhiều hay biết ít. Có lẽ chính vẻ nhàn tản đó đã khiến hắn hâm mộ, chính phần “không đoán được” đó khiến hắn không thể buông tay, muốn biết rốt cuộc nàng hiểu hắn đến mức nào.

“A, không đúng, hai điểm tạo thành đường thẳng, phải đi theo đường vòng cung của hình cầu mới tới được thành Dương Châu, đi đường kiểu khác thì không đến được”. Đông Thục Lan nắm tay trái đập vào lòng bàn tay phải.

Đầu óc người đưa tin mù mịt, hoàn toàn không hiểu vị đương gia chủ mẫu này đang nói cái gì, điều duy nhất hắn quan tâm chính là tổng hộ viện có phải chịu phạt vì chuyện lần này hay không. Tiếc rằng, Dận Chân chỉ phất tay một cái, ý bảo người nọ lui ra, hắn không muốn thanh danh bà xã hắn lan truyền rộng rãi.

Danh hiệu bác học phu nhân khi xưa đã quá nổi tiếng rồi, nghe Hoằng Thời kể, dù đã qua nhiều năm, thỉnh thoảng trong kinh thành vẫn có người nhắc tới, rủi như lần này người ta lại đồn đại về một bác học lão thái thái, lại có người nhàn rỗi nhận ra sự liên quan với vị bác học phu nhân khi xưa, vậy thì tình hình sẽ rất khó thu xếp.Tốt nhất là cứ để nàng mua vui cho người nhà ở hậu viện thôi.

“Sao lại là hình cầu?” Chờ người báo tin lui ra ngoài, Dận Chân hỏi.

“Mặt đất chúng ta đang đứng là mặt cầu mà”.

“Đưa ví dụ”.

“Lấy một ví dụ rất đơn giản nhé, chàng đi biển rồi, khi thuyền bè bơi từ đằng xa lại gần, thứ đầu tiên chàng nhìn thấy là gì?”

“Cột buồm”.

“Đây chính là minh chứng tốt nhất đó, nếu mặt đất phẳng thì chàng phải nhìn thấy cả thân thuyền, chứ không phải là cột buồm trước”. Vừa giải thích, Thục Lan vừa vẽ một sơ đồ đơn giản lên giấy.

“Nhưng nếu là hình cầu thì chúng ta đứng kiểu gì?”

“Chính là nhờ lực hút của từ trường, nói đơn giản thì địa cầu chúng ta đang ở chính là một từ trường cực lớn, cả người lẫn vật đều đang bị hút bởi từ trường ấy. Điều này cũng tương tự như nam châm hút sắt thép. Nhà bác học Newton của nước Anh từng viết những lý luận liên quan đến chủ đề này, hình như còn có cả công thức tính toán gì đó, được gọi là định luật Newton. Nếu chàng cảm thấy hứng thú thì có thể bảo Hoằng Thời cho người đi tìm sách về đọc. Có điều bản dịch tiếng Trung thì chắc sẽ không có”.

“Nàng đã đọc qua rồi?” Dận Chân hoài nghi.

“Thiếp chỉ nghe nói vậy thôi, nhưng sau khi đọc một vài cuốn sách khác thì cho ra kết luận như vậy”.

Nàng ấy được “nghe nói” mấy thứ này ở đâu? Tại sao hắn không thấy ai nhắc đến?

Dận Chân có chút buồn bực, dù sao cơ hội tiếp xúc với bên ngoài của hắn hơn Thục Lan rất nhiều. Nếu bàn đến đọc sách, bọn họ bây giờ dùng chung một thư phòng, tại sao hắn không đưa ra được những kết luận như vậy? Chẳng lẽ là do nàng ấy thông minh hơn hắn, thậm chí còn thông minh hơn nhiều lần?

“Ta nhớ trước kia nàng từng nói người cũng là một từ trường, vì thế nên đá quý mới có thể dùng để chữa bệnh?”

“Đúng”. Đông Thục Lan xác nhận nghi vấn của Dận Chân.

“Vậy tại sao người lại không có hiện tượng hút những đồ vật khác?”

“Lực hút của từ trường cũng có mạnh yếu. Ví dụ đơn giản nhất chính là hai thỏi nam châm cùng cực sẽ đẩy nhau, trái cực sẽ hút nhau, giống như con người vậy, khác phái sẽ hút nhau. Dù vậy, trên đời vẫn có hiện tượng thích người cùng giới, chỉ là số lượng không nhiều. Có thể coi hiện tượng này là từ trường sinh ra biến dị cũng được”.

Dận Chân không nói gì, cam bái hạ phong, thậm chí còn có ý định đưa tay lên day trán. Tâm trạng hắn bỗng dưng trở nên mâu thuẫn, vừa cảm thấy thất bại lại vừa cảm thấy tự hào. “Xem ra để lấy được nữ nhân như nàng, lực hút từ trường của lão gia ta cũng phải mạnh lắm”.

“Đó là đương nhiên, lão gia nhất định không được coi nhẹ bản thân”. Mỗ Lan cảm giác được sự sầu não của người bên cạnh, vội vàng vứt hết cao ngạo của bản thân sang một bên. Không nên tiếc rẻ lời khen.

Đang nói chuyện thì có người tới thông báo: Hoàng thượng đã tới trước cửa Trần phủ.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều của Thiên Bản Anh Cảnh Nghiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.