Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong thủy

Phiên bản Dịch · 2389 chữ

Đỗ Chí Cương không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Ngưu đại sư, kích động nói “Đại sư, ngài thật là thần! Làm sao ngài biết con trai của Trần tổng là con trai ruột? Sao ngài biết gã ta bên ngoài có bồ nhí? Ở mặt ngoài gã ta là một người đàn ông tốt, ngày nào cũng treo vợ con ở ngoài miệng cả, ai cũng biết đứa nhỏ này là gã nhận nuôi, gã cũng luôn nói với vợ là mình không sinh được, ai ngờ đều là nói dối, đứa nhỏ này là con ruột của gã!”

Biểu tình của Ngưu đại sư so với ông còn kinh ngạc hơn!

Hắn không thể tin nổi, quay đầu nhìn Sở Từ đang đứng ở một bên cầm hoa với khuôn mặt ngây thơ. Nha đầu này thật là thần, chẳng lẽ nó thật sự biết đoán mệnh?

Chỉ cần xem bát tự là có thể tính được chi tiết như vậy, đây chính là cấp bậc của tổ sư gia nha. Nha đầu kia mới 10 tuổi, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy?

Lúc này Ngưu đại sư mới nhận ra là mình ôm được một cái đùi to đến dường nào.

………..

Đỗ Chí Cương nhanh chóng đem bốn vạn đồng tiền cho Sở Minh Giang, Sở Minh Giang lại chuyển khoản cho các công nhân đang nằm viện, chuyện này liền giải quyết xong. Hai người cầm được tiền nên tâm tình rất thoải mái. Đỗ Chí Cương cảm thấy hôm nay vận số của mình thật là tốt, tuy rằng thất thủ đẩy Sở Minh Giang xuống lầu nhưng lại không xảy ra chuyện gì, ông không bị bắt vào tù, bây giờ lại cầm được tiền, thật sự là rất may mắn!

Đỗ Chí Cương biết giá thị trường, nếu làm quen được với một người có cấp bậc cao như Ngưu đại sư còn sợ không làm giàu được hay sao? Nghĩ vậy ông liền móc ra 3000 đồng đưa cho Ngưu đại sư.

Ngưu đại sư cười tủm tỉm cầm tiền.

Cũng không phải là Đỗ Chí Cương keo kiệt, chỉ là ông không phải nhà thầu lớn, làm công trình cũng nhỏ, giá thị trường ở chỗ này cũng không cao, 3000 cho thầy bói là đã nhiều rồi.

Sở Từ không nói gì, mọi người vừa đi cô liền chia cho Ngưu đại sư 1000, bản thân cầm 2000.

700 đồng lần trước bị Điền Tam Thải cầm đi 200, thêm lần này nữa là cô đã có 2500. 2500 có thể làm gì được? Sở Từ không có một chút khái niệm nào, nhưng ngày hôm đó cô mua một cân thịt mới hết có 5 đồng, tính ra 2500 cũng mua được khá nhiều thứ.

Ngưu đại sư thu tiền, vui muốn nở hoa, hắn nhìn Sở Từ nói “Sở Từ, không ngờ con còn có bản lĩnh này. Sau này cùng ta song kiếm hợp bích, đảm bảo sẽ kiếm đầy tiền! Chờ ta có tên tuổi ta sẽ mang con đi mấy thành phố Bắc Thượng Quảng mở mang tầm mắt. Ở mấy chỗ đó nhiều ông chủ, có tiền, trả tiền cũng hào phóng! Đoán một lần liền được mấy vạn mấy chục vạn!”

Sở Từ nghe vậy cũng không có cảm giác gì, có lẽ là đời trước có nhiều quá nên không cảm thấy lạ gì, trước mắt cô chỉ muốn giúp cho người nhà sống được tốt một chút, kéo Sở ba một phen khiến Sở gia giàu có, chỉ có như vậy mới có thể làm cho bốn anh em bọn họ sống tốt, có cơ hội đi những nơi khác trải nghiệm.

Sở Từ không nói gì, chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.

………

Về đến nhà, Sở Từ nghe Sở Minh Giang nói với Điền Tam Thải “Bốn vạn này tôi trả hết cho công nhân, bây giờ tôi không nợ tiền lương nữa, chờ Đỗ lão bản trả nốt hai vạn còn lại tôi mua quần áo mới cho bà.”

Điền Tam Thải thở dài “Làm gì có ai làm như vậy? Lấy được tiền đưa hết cho công nhân, tiền mình kiếm lại còn để ở chỗ người ta một hai năm, bốn đứa con mỗi tháng đều phải xài tiền, con cả học cấp ba còn phải tiêu rất nhiều, ông lấy cái gì nuôi gia đình?”

Sở Minh Giang biết mình làm không tốt, thiệt thòi vợ con, ông nói nhỏ “Công nhân kiếm tiền không dễ, trả tiền cho họ xong tôi mới thấy yên lòng.”

Sắc mặt Điền Tam Thải buồn bực.

Sở Từ vào phòng cười hỏi “Mẹ có chuyện gì không vui sao?”

Điền Tam Thải càu nhàu đem chuyện nói ra, Sở Từ cười nói “Không phải mẹ thích người giống ba vậy sao? Điều này cho thấy ba là người thành thật bổn phận, nếu gặp phải những người lắm mưu nhiều kế, ở bên ngoài nuôi người khác, đến đấy mẹ lại phiền chết.”

Điền Tam Thải nghe vậy cười khúc khích “Một đứa nhóc con biết gì mà nói nha.”

Nói thì nói vậy nhưng những lời này của Sở Từ khiến bà thoải mái hơn, trong nhà mấy năm nay tuy rằng không giàu có nhưng Sở Minh Giang đối với cợ con rất tốt, có một phân tiền đều mang về cho vợ con, thuốc lá cũng tiếc tiền không dám hút, chồng như vậy thì cho dù hơi nghèo nhưng gia đình hòa thuận cũng là việc tốt.

Thấy sắc mặt của vợ vui vẻ trở lại, Sở Minh Giang liền dựa vào cười nói “Vẫn là con gái ba ngoan ngoãn tri kỉ, giúp ba nói. Bà cứ yên tâm đi, tôi đang bàn bạc với một công trường mới, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho bà và các con sống tốt hơn.”

Sở Minh Giang sát lại gần nói khiến cho lỗ tai của Điền Tam Thải hơi ngứa, bà thấy Sở Từ mở to mắt nhìn mình liền xấu hổ đỏ mặt nói “Tránh ra xa một chút, con nó cười cho.”

Sở Từ sống cả một đời, làm sao có thể không biết tâm tư của người lớn, cô chạy ra bên ngoài nói “Ba, mẹ, con không biết gì hết!”

Nghe vậy mặt Điền Tam Thải lại càng đỏ hơn.

…………….

Lúc ăn cơm chiều, Sở Từ thấy bộ dạng đắc ý của Sở Minh Giang, Điền Tam Thải mặt mày hồng hào liền lén cười trộm, thầm nghĩ hai người đây là muốn cho mình thêm một đứa em chăng? Chẳng qua Sở Minh Giang và Điền Tam Thải đời này cũng sẽ không có thêm con cái được nữa.

Lúc ăn cơm Sở Minh Giang có nhắc đến công trường mới “Công trường này là do một ông chủ họ Tiền ở nơi khác khai phá, nghe nói ông này rất có tiền, trả tiền cũng nhanh nên muốn nhận chút việc để làm, cũng không biết có thể nhận hay không.”

Trên tay Sở Minh Giang không có tiền, không có đủ tự tin, ông sợ không tìm được việc tốt liền băn khoăn.

Sở Từ âm thầm quan sát mặt của ông, tay trái để ở dưới bàn bấm đốt tính toán, tai ách của ông đã được hóa giải, nếu có thể nhận việc lần này, cô ở phía sau giúp đỡ điều trị phong thủy, Sở Minh Giang sẽ kiếm được một số tiền lớn.

“Ba ơi, khi nào ba đi gặp nhà đầu tư?”

“Nhà đầu tư cái gì, cấp bậc của ba chỉ có thể gặp nhà thầu phía dưới thôi.”

Sở Từ không nói gì, Sở Minh Giang không có tiền, nếu muốn nhét vào công trình này còn phải có người quen biết mới được, nếu Sở Minh Giang có thể tiếp xúc đến nhà đầu tư, để lại một chút ấn tượng với người ta còn không dễ vào làm việc sao?

Nghĩ vậy Sở Từ liền cười nói “Ba, Ngưu đại sư xem phong thủy rất chuẩn, không thôi ba giới thiệu ông ấy cho nhà đầu tư đi, dù sao không chuẩn lại không lấy tiền, có ông ấy hỗ trợ điều chỉnh, phong thủy công trường thế nào cũng tốt hơn nhiều.

Sở Minh Giang âm thầm gật đầu, nếu thật có thể làm quen được với nhà đầu tư cũng tốt.

“Được, ngày mai ba đi tìm nhà thầu, nhờ người ta đề cử.”

Sở Từ bỏ đũa xuống, đang định lại tính một chút, ai ngờ ngón tay lại đụng phải chân của Sở Trạch Vũ, Sở Trạch Vũ bị ngứa liền nói “Đệt…”

Sở ba Sở mẹ đã đi ra ngoài, chỉ còn Sở Từ và hắn ăn, nghe lời này Sở Từ liền cau mày nhìn hắn.

Từ lần trước được Sở Từ cho một lá phù cứu mạng sau, thái độ của Sở Trạch Vũ với Sở Từ liền rất vi diệu, hắn luôn cảm thấy em gái mình từ khi bò từ trong quan tài ra liền thay đổi rất nhiều, thấy cô nhìn mình chằm chằm như vậy liền hốt hoảng trong lòng.

Sở Từ nhướn mày “Đệt? Có ý gì?”

“…” Sở Trạch Vũ nghĩ cô vẫn luôn ngu si liền lừa dối nói “Ở cố văn nó có nghĩa là mặt trời ấy! Anh đang ca ngợi mặt trời thôi, haha.”

Sở Từ như cười như không nhìn hắn chằm chằm.

Sở Minh Phi ở cửa nghe hắn nói hươu nói vượn liền trợn trắng mắt, thầm nghĩ Sở Trạch Vũ vẫn còn nghĩ Sở Từ là đồ ngốc sao? Cũng không biết ai mới là đồ ngốc!

……

Thật trùng hợp là Đỗ Chí Cương cũng biết Tiền tổng, ông biết Ngưu đại sư lợi hại, cũng muốn làm quen thân với Tiền tổng nên liền thay Sở Minh Giang chắp nối, giới thiệu Ngưu đại sư cho Tiền tổng.

Tiền Gia Đống tuy rằng làm đầu tư nhưng lại không mê tín giống những nhà đầu tư khác, vì lúc ông chưa giàu cũng rất hay tìm thầy bói, những người đó xem phong thủy, đoán mệnh giúp ông thì miệng toàn nói tiền, giả thần giả quỷ, một việc cũng không làm được, trên công trường vẫn cứ chết người, nhà bán không được vẫn cứ ế ẩm, sau đó làm giàu, vận thế lên ông liền không thèm tìm người xem phong thủy nữa, công trình lại bán được rất tốt.

Cho nên ông cũng không thèm tin ba thứ này, nếu có thể đoán mệnh sao những người kia không tự tính cho mình, làm cho mình trúng xổ số?

Nhưng mà mấy ngày gần đây trong nhà Tiền Gia Đống lại không được thuận lợi, cũng không có cách hóa giải, Đỗ Chí Cương vừa nhắc tới ông cũng đồng ý tuy trong lòng không mấy chờ mong. Dù sao đây cũng chỉ là một huyện thành nhỏ, lấy đâu ra đại sư? Nếu thật sự lợi hại thì họ cũng không ở nơi nhỏ bé này.

Sáng sớm hôm sau, Sở Từ đi cùng Sở Minh Giang ra phía sau cùng Ngưu đại sư đến nhà Tiền Gia Đống.

Nghe Đỗ Chí Cương nói Tiền Gia Đống cũng là hơn 40 tuổi, mang mắt kính mạ vàng, mặc một cái áo dệt màu đen cao cổ, nhìn qua ôn tồn lễ độ như một người thầy dạy học. Làn da của Tiền Gia Đống cũng rất tốt, không có tí vết nào, mặt mũi cũng trẻ trung, nói hơn 30 cũng có người tin.

Sở Từ nhìn qua mặt ông, có cái nhìn khái quát bước đầu.

Sau khi nói chuyện, Tiền Gia Đống có vẻ nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.

Tiền Gia Đống cầm tay Ngưu đại sư cười nói “Nhờ ngài xem giúp phong thủy của gia đình tôi thế nào?”

Ngưu đại sư ho một tiếng, làm bộ đánh giá khắp mọi nơi.

Cùng lúc đó, Sở Từ cũng nghiêm túc đánh giá căn biệt thự này.

Trước kia Tiền Gia Đống đã làm một hạng mục ở đây nên mua một cái biệt thự, Sở Từ nhìn qua sân một lần liền biết ông cũng không tin mấy thứ này, bây giờ nhiệt tình như vậy chẳng qua là khách sáo thôi.

Bố cục của biệt thự chỉ có thể dùng hai từ “tùy tiện” để hình dung.

Lối vào biệt thự có hoa tường vi và tú cầu bò trên tường, hiện tại đã qua mùa hoa nên nhìn điêu tàn hiu quạnh, bên phải có một cái xích đu cho trẻ con, đối diện là núi giả, nước chảy róc rách, nhìn qua rất có sức sống.

Sau khi vào cửa, Sở Từ đánh giá bố cục trong phòng. Có lẽ là không định ở đây lâu nên trang hoàng cũng rất đơn giản, nội thất không nhiều nhưng người có ánh mắt có thể nhìn ra đồ vật trong phòng đều rất sang quý, cho dù là một món đồ nhỏ nhất, có vài thứ là phải từ thời đại của Sở Từ mới có.

Nói chung, Tiền gia rất xa hoa nhưng lại điệu thấp.

Mấy người dạo qua một vòng, Ngưu đại sư liếc hướng Sở Từ muốn nghe cô nói chuyện. Sở Từ nhỏ giọng nói vài câu, Ngưu đại sư lập tức nói “Trong ‘Gương sáng bát trạch’ có nói ‘trạch vô cát hung, lấy môn vì cát hung’, có nghĩa là một nơi phong thủy tốt hay xấu phải xem cửa chính. Cửa chính ở đây mở ngay phía trước chính giữa, là cửa Chu Tước, cửa chính là nơi thông khí của cả một tòa nhà, phu nhân của ngài lại yêu thích nghề làm vườn, khiến cho tường vi bò đầy trên cửa, khiến cửa bị chặn lại. Cứ thế, nơi này lại không thể tiếp tục vận chuyển tài vận, nếu tôi đoán không lầm thì gần đây Tiền tổng gặp vấn đề về tài chính.”

--------------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng của Trì Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 34
Lượt đọc 1203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.