Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào hoa

Phiên bản Dịch · 2903 chữ

Cấp 2 phải học tiết tự học buổi tối, nhưng mấy ngày nay các lão sư phải họp nên cấp 2 tan học khá sớm, Sở Trạch Vũ và một người bạn cùng bàn là Tôn Khiêm cùng đi quán net chơi game. Hai người vừa đi đến cửa liền thấy 5 tên côn đồ đi đến chặn trước mặt bọn họ.

Đây là muốn kiếm chuyện!

Sở Trạch Vũ nhíu mày nói “Mấy người muốn làm gì? Tôi không quen mấy người.”

Người cầm đầu tết một bím tóc, mặc một cái áo khoác da màu vàng, đeo bông tai bạc, hai cánh tay xăm hình, toàn thân đều viết hai chữ lưu manh. Gã cười nhạo nói “Mày không biết tao nhưng tao biết mày. Sở Trạch Vũ đúng không? Mày đắc tội em gái nuôi của tao biết không?”

“Em gái nuôi?” Vẻ mặt của Sở Trạch Vũ in rõ hai chữ ‘đậu má’ “Em gái nuôi của mày là ai?”

“Là Chu Giai Giai, hoa hậu giảng đường. Em ấy nói rất nhiều lần liếc nhìn mày mày đều làm bộ không thấy, sao nào? Mày chảnh đúng không? Em tao xinh đẹp như vậy thế mà mày dám không để ý đến, em ấy thích mày là cho mày mặt mũi, mày lấy gương soi bản thân thử coi! Bộ dạng chưa đủ lông đủ cánh như mày làm sao có người nào thèm để ý chứ?” Gã mặc áo khoác nói.

Biểu tình của Sở Trạch Vũ càng huyền huyễn hơn, hắn đã gặp qua Chu Giai Giai, đúng là hoa hậu giảng đường cấp 2, ở ngoài có chơi với bọn du côn. Sở Trạch Vũ tuy rằng không quá thành thật nhưng không hay lui tới với người bên ngoài nên tuy có gặp mặt nhưng còn chưa nói lời nào. Cái gì mà liếc mắt nhìn hắn lại không thèm để ý? Hắn thật là oan được chứ? Liếc mắt đưa tình là như thế nào hắn còn chưa thấy qua! Nếu biết hoa hậu giảng đường liếc mắt đưa tình với mình hắn đã sớm nhận rồi!

Sở Trạch Vũ nhíu mày “Tôi không có thân với Chu Giai Giai, hôm nay mấy người tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”

Gã áo khoác nghe vậy liền nhìn đám tiểu đệ “Tao còn chưa nói mục đích rõ ràng sao?”

Đám tiểu đệ lắc đầu. Gã áo khoác liền a một tiếng nói “Rất đơn giản, tao không muốn nhìn em tao đau buồn vì một người khác nên hôm nay tao muốn bắt cóc mày, cho mày một cơ hội làm đàn ông!”

Nói xong liền ra hiệu, đám đàn em cầm bao tải ra, gã liền mắng “Mẹ nó, tụi bay mù hả? Bao tải này có thể chứa một người lớn như vậy sao?”

Tiểu đệ bị mắng liền nói “Đại ca, em thật không tìm được bao tải lớn nha, cái này cũng là vất vả lắm mới trộm được từ nhà bà nội đấy.”

“Đệt! Tạo mặc kệ! Mày đem người đến khách sạn cho tao là được.”

Sở Trạch Vũ trắng mặt, hắn đã chuẩn bị đánh nhau một trận, nghe vậy lại ngốc “Khách sạn?”

Đây là muốn giết người hay thế nào?

Hai người căn bản không đánh lại nhiều người như vậy, qua giây lát liền bị đánh hôn mê, Sở Trạch Vũ bị mấy đứa đàn em đưa đi khách sạn, trên đường hắn đều đang nghĩ mình có thể bị người ta giết ở khách sạn hay không, ai ngờ đến đó chỉ có một người ra mở cửa. Thấy người nọ đám đàn ông đều sáng mắt.

Chu Giai Giai vừa tắm xong, chỉ mặc một cái áo ngủ trễ ngực ra mở cửa. Sở Trạch Vũ còn chưa kịp phản ứng liền bị gã áo khoác đạp đi vào rồi đóng cửa lại “Em gái, từ từ mà ăn nhé, thích hắn liền ngủ hắn đừng khách khí! Có chuyện gì anh chịu trách nhiệm.”

Trong phòng khách sạn nhỏ hẹp, Chu Giai Giai và Sở Trạch Vũ liếc nhìn nhau, sau đó Sở Trạch Vũ không thèm quay đầu lại chạy ra cửa. Cửa vừa mở thì gã áo khoác đã hung ác nói “Mày ra đây làm gì? Người đẹp trong ngực còn không biết ngủ hả? Mày có phải đàn ông không?” Sau đó lại đạp Sở Trạch Vũ vào.

Sở Trạch Vũ rất muốn khóc, bình thường hắn tuy rất tự luyến nhưng còn chưa chạm tay người nào nha, nụ hôn đầu tiên vẫn còn đây đâu. Đừng tưởng chỉ có con gái mới để ý việc này, hắn cũng chú ý đâu, lại nói Chu Giai Giai là ai? Tự nhiên lại bị bắt tới thuê phòng với người khác!

Sở Trạch Vũ ủ rũ, Chu Giai Giai thấy liền nũng nịu hô “Vũ ca ca~”

Sở Trạch Vũ nổi da gà, hắn cau mày lui lại nói “Chu Giai Giai, cô đừng xằng bậy, nếu cô dám động vào tôi tôi sẽ kiện cô!”

Chu Giai Giai nghe vậy liền nhướn mày “Kiện? Anh dám kiện tôi? Đến lúc đó tôi sẽ nói là anh cưỡng bức tôi, xem người ta tin anh hay tin tôi!”

“…” Còn có thể làm như vậy nữa? Sở Trạch Vũ che ngực la lên “Cô đừng làm bậy! Chúng ta là bạn học, làm chuyện như vậy không tốt!”

“Có gì không tốt? Anh đừng nói anh còn là xử nam nhé?” Chu Giai Giai miệt thị “Không thể nào? Mọi người đều nói anh ngủ rất nhiều người, không ngờ anh vẫn là gà giò? Chậc chậc, vậy cũng được, hôm nay để Chu Giai Giai tôi phá thân cho anh.”

“…” Cảm thấy sai sai.

Chu Giai Giai tà ác cười, lấy ngón tay đẩy dây áo ngủ ra, thấy áo kia muốn rơi xuống, Sở Trạch Vũ nhanh chóng quay đầu.

Tiêu rồi…

Bên ngoài có một đám lưu manh, bên trong có một nữ nhân lợi hại như vậy, hôm nay sợ là hắn phải thất thân ở đây. Tim Sở Trạch Vũ chìm xuống.

……

Bông nhiên phịch một tiếng, cửa bị người phá ra từ bên ngoài, Sở Trạch Vũ nhìn thấy đám du côn bị dán một cái bùa ngay trán, thần trí như là bị người khác điều khiển mà mở cửa rồi ngoan ngoãn đứng một bên, cả người rất quỷ dị. Một cô bé cười tủm tỉm đứng ở cửa, cô cong môi nhìn hai người “Xin hỏi, em quấy rầy chuyện tốt của hai người hả? Nếu vậy thì giờ em sẽ đi.”

“Sở Từ…” Sở Trạch Vũ suýt ôm đùi cô khóc! Người thân nha! Đây mới là người thân! Hắn khóc lóc kể lể “Em tới đúng lúc lắm, nếu em không tới anh cũng phải bị người ta làm bẩn! Là cô ta liên hợp với mấy người kia đối phó anh, em phải làm chủ cho anh hai!”

Sở Từ quái dị nhìn “Anh hai, một mỹ nữ như vậy thích anh, hay là anh đồng ý đi thôi.”

“…”

Chu Giai Giai nhíu mày “Sở Từ? Em gái của Sở Trạch Vũ? Anh kết nghĩa của tôi làm sao vậy? Cô làm gì bọn họ?”

Sở Từ hừ một tiếng “Yên tâm, tôi không giống cô, tôi không có hứng thú với bọn họ.”

Chu Giai Giai nghẹn một chút “Tôi thật thích Sở Trạch Vũ, mấy người nghĩ sao cũng được, hôm nay tôi phải có anh ta.”

Sở Từ nhìn Chu Giai Giai, người này còn tính là xinh đẹp, người như vậy không thiếu người theo đuổi, thế nhưng lại chỉ thấy hứng thú với Sở Trạch Vũ, tuy Sở Trạch Vũ nhìn cũng không tồi nhưng mới chỉ học cấp 2, làm quái gì có mị lực? Mà hoa đào của Chu Giai Giai phải 10 năm nữa mới xuất hiện, trước đó cô ta không có hoa đào nào khác, nhưng hôm nay cô ta lại thật muốn ngủ Sở Trạch Vũ.

Chuyện khác thường tất có âm mưu, Sở Từ nhìn, Chu Giai Giai hình như gặp phải đóa hoa đào nát, có thứ gì thúc đẩy cô ta làm ra những chuyện không phù hợp lý trí. Sở Từ hỏi “Gần đây cô có mua đào hoa trận, đào hoa nước hay phù linh tinh gì không?”

Cô ta móc ra một cái bọc nhỏ từ túi áo khoác trên giường “Cũng không có gì, tôi chỉ là rất thích Sở Trạch Vũ nên mới cầu một cái bùa từ trong miếu lại đây, Đại sư nói bùa này sẽ mang đào hoa đến cho tôi.”

Sở Từ nhìn lá bùa một chút rồi cười “Cái bùa này vẽ không đúng, chú ngữ cũng sai rồi, bùa như vậy chỉ có thể mang đến cho cô hoa đào nát mà thôi, còn có tác dụng thúc tình, nhiễu loạn tư tưởng và quyết định của cô khiến cô làm ra loại quyết định không thể hiểu được này.

Nói xong Sở Từ lại vẽ một cái phù khác dán lên người Chu Giai Giai, nháy mắt Chu Giai Giai liền cảm thấy sương mù xung quanh bị đẩy ra, đầu óc thanh tỉnh, lúc này cô nhìn về vía Sở Trạch Vũ liền xấu hổ, nghĩ đến chuyện vừa rồi chỉ hận không thể đào cái lỗ chui vào.

Con người có khi sẽ làm một số chuyện không giống với mình đều là do vấn đề từ trường, loại bùa đào hoa này của Chu Giai Giai có tác dụng thúc tình, khi người động dục sẽ làm những hành động ái muội, những hành động này sẽ đưa đến hoa đào nát, nó còn khiến người ta nóng lên làm những chuyện xúc động, có lẽ Chu Giai Giai thật sự thích Sở Trạch Vũ nhưng ngày thường không có can đảm, do sự trợ giúp của bùa chú mới dám làm chuyện này.

Sở Từ lắc đầu, bùa đào hoa tuy đơn giản nhưng không phải ai cũng vẽ được, các cô gái muốn mời hoa đào cũng không thể tùy tiện mua, rất dễ bị ảnh hưởng không tốt.

Sở Từ nói “Làm loại chuyện này cũng phải tìm một chỗ tốt, khách sạn này âm khí rất nặng, quỷ rất thích tới đây, cô xác định muốn ở chỗ này cưỡng bức anh hai tôi sao?”

Mặt Chu Giai Giai đỏ lên, cho rằng Sở Từ đánh trống lảng cho mình đỡ ngại nhưng Sở Trạch Vũ lại sợ hãi, hắn hỏi nhỏ “Sở Từ, em chỉ hù người ta thôi đúng không? Nơi này làm sao có quỷ?”

Sở Từ hừ một tiếng lấy bùa dán lên người hắn, trước mắt Sở Trạch Vũ nhoáng lên một cái liền thấy trong phòng khắp nơi là khách khứa, trên bàn trên giường trong WC đều có, hắn sợ mềm chân suýt nữa ngã xuống, cũng may Sở Từ đỡ.

“Đi thôi, em còn phải về nhà làm bài tập nữa.”

Bùa bị thu về, Sở Trạch Vũ không thấy gì nữa nhưng tưởng tượng đến những con quỷ ban nãy hắn vẫn sợ đến mức run cả người “Sở Từ, anh sợ, em phải che chở anh.”

“Anh yên tâm đi, quỷ chỗ này còn không nhiều bằng phòng anh đâu.”

“…” Sở Trạch Vũ bị dọa khóc.

…………..

Từ khi phát hiện bí mật của Sở Từ, Sở Trạch Vũ cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, trước kia hắn không tin thế giới này có quỷ, cũng không tin các Đại sư có thể lợi hại như vậy, xem phim Hong Kong cũng cho rằng là hư cấu nhưng giờ thấy Sở Từ làm phép hắn lại cảm thấy trên phim diễn còn không bằng một ngón tay của Sở Từ.

Tối qua Sở Trạch Vũ một đêm không ngủ, giờ lại thấy quỷ, thấy huyền học tuy đáng sợ nhưng không phải không thể tiếp thu được, dù sao trước kia cũng có quỷ ở bên người chỉ là hắn không thấy mà thôi, bây giờ còn coi như không thấy là được. Nhưng Sở Từ quả nhiên rất lợi hại, bảo mình gặp phải chút phiền toái quả nhiên là gặp được.

Thật ra Sở Từ đã phát hiện hắn không bình thường, sáng nay đám quỷ lại nói tối qua Sở Trạch Vũ lén đi theo cô đến Trịnh gia, nếu đã bị phát hiện thì cứ thừa nhận đi vậy, không có gì cần giấu giếm cả.

Lúc sau Sở Trạch Vũ vẫn luôn hỏi này hỏi kia, Sở Từ một mực đẩy đến trên người Ngưu đại sư, chắc chắn là Ngưu đại sư dạy cô phép thuật, Sở Trạch Vũ lại hỏi vì sao cô đi Trịnh gia, Sở Từ không giấu hắn nên nói Ngưu đại sư tính ra người Sở gia bị sửa vận mới khiến cô ngu dại, Sở Trạch Vũ vừa nghe liền tức điên, biết nhà bà nội và Trịnh gia đều có hiềm nghi liền nói ngay “Khẳng định là do Trịnh gia làm.”

“Sao anh biết?”

Sở Trạch Vũ nói “Vợ của Trịnh lão đại rất hay tới nhà chơi, mỗi ngày hỏi này hỏi kia, trong nhà có chuyện gì bà ta đều biết, sinh nhật của mấy người chúng ta, sinh nhật của ba mẹ bả cũng biết, em nói không phải nhà đấy thì là ai?”

Sở Từ không nói gì, móc sư đao từ cặp ra, nếu tìm được pháp khí rồi cô còn phải đi thăm dò Trịnh gia một lần nữa, cô luôn cảm giác Trịnh gia đang làm chuyện gì rất kì quái, nếu chuyện này thành công thì sẽ rất khó đối phó. Ông bà nội luôn không ở nhà, tiểu cô lại gả đi trấn khác, cách xa như vậy nếu muốn làm phép là rất khó, bởi vậy Trịnh gia có hiềm nghi lớn nhất.

Đêm nay cô phải tìm ra người phía sau màn, cô muốn cho họ biết tổ sư ra tay là như thế nào!

Sở Trạch Vũ biết việc này rất nguy hiểm, có thể khiến một người bình thường biến thành ngốc còn khiến Sở gia gặp các loại tai họa liền biết đối phương rất lợi hại! Mà Sở Từ mới 10 tuổi, nhỏ như vậy, nếu đánh không lại thì biết làm thế nào? Sở Trạch Vũ sốt ruột đêm đó ăn không ngon cơm.

“Sở Từ, không thôi mình báo cảnh sát đi?” Sở Trạch Vũ nói.

Sở Từ cười, nếu cảnh sát có thể giải quyết thì còn nói làm gì. Hơn nữa cảnh sát Trung Quốc cho rằng huyền học là cặn bã thời phong kiến, không tin phép thuật có thể hại người, cô báo cảnh kiểu gì? Cảnh sát, có người bày trận pháp hại tôi, khiến cả nhà tôi chết đột ngột? Lúc đó cảnh sát sẽ không đi bắt hung thủ mà là sẽ bắt cô vào viện tâm thần.

Sở Trạch Vũ cũng biết không được nên rất gấp gáp, hắn nói “Thật muốn có đại ca ở nhà, anh ấy luôn có thể quyết định, ôi chao sầu chết người. Nếu em có bất trắc gì, mẹ và đại ca không tha cho anh đâu.”

Sở Từ nhìn hắn, Sở lão nhị tuy bình thường không đàng hoàng nhưng tới thời điểm quyết định còn rất đáng tin cậy, cảm giác được người nhà quan tâm này rất tốt! Sở Từ không nói gì chỉ ngồi chà lau sư đao, đồng thau để dưới đất nhiều năm nên bị rỉ sét, cô cẩn thận bảo dưỡng cho đến khi nó sắc bén trở lại,rồi lại làm phép cho nó mới xài thuận tay được.

………….

Ban đêm, Trịnh gia lại truyền đến tiếng con gái khóc nỉ non, âm thanh kia đứt quãng không rõ, phát ra một hồi lại thôi. Chu Hiểu Quyên nghe được còn đến tìm Điền Tam Thải hỏi bà có nghe được âm thanh gì kì quái không, hàng xóm đi tiểu đêm cũng vây lại đây thảo luận cả buổi, cuối cùng kết luận là cô ngốc nhà Trịnh gia lại quậy.

Sở Từ không lên tiếng, một đường phá kì môn độn giáp vào Trịnh gia. Trịnh gia không bật đèn nhưng giếng nước trong nhà lại truyền ra ánh sáng mỏng manh, Sở Từ lắng nghe, quả nhiên nghe được âm thanh kì quái kia truyền ra từ giếng nước, chỉ một thoáng đã có người bò lên, Sở Từ trốn đi, người kia bưng cái bình đi lên.

Cái giếng này vẫn luôn toát ra sát khí, Sở Từ đã rất lâu chưa nhìn thấy sát khí nặng như vậy, cô nhìn trận pháp xung quanh, Trịnh lão đại dùng trận pháp đưa sát khí tới tụ lại ở giếng nước. Người bình thường đuổi đi còn không kịp, lần đầu mới thấy có người dẫn về. Sở Từ đến bên cạnh giếng nhìn, thấy cảnh tượng dưới đáy giếng thì đến cô cũng phải kinh ngạc.

-------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng của Trì Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 33
Lượt đọc 999

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.