Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân họa

Phiên bản Dịch · 2940 chữ

Hình ảnh nhìn thấy khiến mày Sở Từ càng ngày càng nhíu, sắc mặt cô nghiêm túc nhìn Sở Châu trước mặt mình.

Sở Châu bị cô nhìn chằm chằm không hiểu ra sao, cho đến bây giờ hắn vẫn thấy cô em gái này bỗng nhiên bình thường rất không chân thật, trước kia hắn đối xử rất tốt với Sở Từ, đau lòng cô là nữ nhưng cuộc đời không hoàn mỹ, bây giờ cô bình thường hắn lại càng đau lòng cô hơn.

Sở Châu uống ngụm trà, búng trán Sở Từ một cái “Sở Từ, em gái anh sao thích thất thần thế?”

Trong lòng chua xót, Sở Từ miễn cưỡng nói “Không sao, anh cả, em chỉ là muốn uống sữa chua mà nhà hàng này không có, anh đi mua cho em một chai đi.”

Sở Châu rất ngoài ý muốn, có lẽ là đó giờ Sở Từ đều ngây ngốc không đưa ra bất kì yêu cầu nào, bây giờ bị em gái sai đi khiến hắn rất cảm khái, lập tức nói “Được, anh đi mua cho em.”

Lúc Sở Châu ra cửa gặp một người đàn ông trẻ tuổi mang mũ lưỡi trai, vóc dáng của Sở Châu rất cao lớn, người kia lại rất nhỏ gầy, lùn hơn Sở Châu một cái đầu. Sở Từ cũng lùn nên từ góc nhìn của cô có thể thấy rõ người kia có làn da tái nhợt, hai mắt thâm quầng, đầu tóc ngắn đầy mỡ, lúc trừng người ánh mắt rất âm trầm.

Người kia đi vào quầy, đè vành nón thấp xuống nói “Tôi muốn một tô mỳ thịt bằm.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mang kính đen, nghe xong liền hỏi “Nước lèo thì sao? Muốn ăn canh suông hay uyên ương?”

Người kia không vui nói “Không cần lẩu, chỉ cần mì thịt bằm.”

Ông chủ ngẩng đầu kinh ngạc hỏi “Cậu không ăn lẩu? Chỉ ăn mỳ thôi?”

“Đúng vậy!”

Đừng nói là ông chủ mà những thực khách khác cũng rất kinh ngạc, tuy rằng tiệm lẩu cũng bán những loại đồ ăn khác nhưng bình thường ai lại vào tiệm lẩu ăn mỳ? Chỉ mua một tô mỳ mà người ta còn phải trải bàn, dọn dẹp linh tinh rất phiền phức.

Vẻ nhiệt tình của ông chủ hạ thấp một chút “Cậu xác định là chỉ cần mỳ thôi sao?”

Tuy rằng trong tiệm cũng có màn thầu linh tinh nhưng đây là thỏa mãn nhu cầu của thực khách, có người lúc ăn lẩu thích ăn kèm với mỳ phở hoặc kêu cho người già trẻ em ăn nên tiệm mới bán thêm mấy thứ này, người này chỉ gọi một tô mỳ mà không ăn lẩu, điều này có nghĩa là một đơn này gần như không có lời lãi gì.

Người kia chỉ gật đầu. Ông chủ rất bất đắc dĩ, tuy là không kiếm được gì nhưng cũng không thể đuổi khách ra ngoài, chỉ có thể nói “Được rồi, vậy cậu thanh toán tiền trước đi, tổng cộng 12 đồng.”

“Cái gì? Mắc như vậy?” Người kia cau mày tức giận “Một tô mỳ thịt bằm mà đòi 12 đồng, mấy tiệm khác chỉ có 8 đồng.”

Ông chủ nghe vậy liền nhăn mặt, người kia nói thế toàn bộ khách hàng đều nhìn về phía này thì còn buôn bán cái gì được? Ông không vui nói “Người trẻ tuổi, tiền thuê nhà của tôi một tháng là mấy vạn, một tô mỳ bán 12 đồng mà mắc gì? Lại nói, mỳ nhà tôi bán cũng rất nhiều, nếu cậu không trả nổi thì đừng ăn là được.”

Ông vừa nói xong mặt người kia liền trầm xuống. Ngay lúc đó người phục vụ cầm dao gọt hoa quả từ phòng bếp ra, có một khách muốn dùng dao gọt trái cây cho con mình ăn.

“Tiểu Cầm, đem dao đưa cho thực khách ở bàn số 7.”

Nói xong liền đặt con dao xuống quầy, ánh sáng chiếu vào lưỡi dao sáng lập lòe khiến người kiêng kị, người trẻ tuổi kia âm trầm, ánh mắt lạnh đáng sợ nhìn chằm chằm vào con dao kia.

…………

“Bác!” Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ cầm lấy con dao đi. Ông chủ nghe tiếng gọi liền nhìn qua, thấy một cô bé rất xinh đẹp đang nhón chân cầm con dao cười nói “Mẹ con muốn dùng dao gọt hoa quả, con cầm đi cho mẹ.”

Nói xong còn nghiêng đầu suy nghĩ “Nhưng mà bác ơi, mì thịt bằm nhà bác bán 12 đồng thật là hơi mắc, hồi nãy con ăn được có mỗi hai miếng thịt, làm sao giá trị 12 đồng chứ? Chú này nói không sai, giá lương thực hạ bác cũng phải giảm giá một tí, 8 đồng cũng đúng nha.”

Ông chủ nhíu mày nhìn về phía người trẻ tuổi.

Không biết vì sao ông chợt thấy lạnh cả người, cảm thấy ánh mắt của người này quá mức lạnh lùng, cứ như một con rắn độc đang phun đầu lưỡi chuẩn bị xông lên cắn đứt yết hầu người khác. Ông chợt ý thức được, con dao này là bàn số 7 muốn, cô bé kia lại không phải bàn số 7, bàn kia là mới vào, cơ bản là chưa ăn mỳ thịt bằm cái gì.

Ông hình như ý thức được điều gì, lập tức khẩn trương nuốt nước miếng “Nếu mọi người đều thấy giá này quá cao vậy thì tôi giảm một chút, hôm nay lấy cậu 8 đồng đi.”

Ông vừa nói xong thì biểu tình người kia liền hòa hoãn một ít, không còn âm lãnh như ban nãy nữa. Người phục vụ lập tức đưa mỳ cho người kia, cậu ta moi ra 8 đồng tiền đưa cho ông chủ, ông chủ cầm lấy, thở cũng không dám thở mạnh, mãi cho đến khi cậu ta rời khỏi mới nhẹ nhàng thở phào, ý thức được ban nãy mình thật sự rất sợ hãi.

Không biết vì sao ông cảm thấy người vừa rồi cứ như muốn giết ông vậy.

“Cô bé, tại sao lại phải nói như vậy?”

Sở Từ cười nói “Bác ơi, bác có thể báo cảnh sát, con nhìn thấy chú ấy mang theo mấy bình thuốc nổ tự chế.”

“Cái gì?” Mặt ông chủ trắng bệch “Thuốc nổ?”

Tiệm của ông là tiệm lẩu, trong tiệm rất nhiều khí than, bình thường đóng mở đều rất cẩn thận, nếu có thuốc nổ nổ mạnh, đến lúc đó những bình khí than này sẽ trở thành một viên bom, nổ ở một nơi gần trường học và khu dân cư như vậy thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi! Đừng nói là bên cạnh còn có một nhà giữ trẻ! Đến lúc đó cửa hàng bị hủy hoại, tích tụ cả một đời bị hủy trong một tích tắc, tất cả khách hàng ở đây chỉ sợ cũng sẽ sợ hãi cả quãng đời còn lại.

Cho nên ban nãy ông cảm giác không có sai, người kia thật sự muốn giết ông! Túi tiền người kia chỉ còn sót lại 8 đồng tiền, mình lại lanh mồm nói cậu ta ăn không nổi thì đừng ăn, cậu ta đã lấy thuốc nổ ra thì lại giết thêm một người cũng có sao đâu? Nếu không phải nhờ cô bé này nhanh trí thì bây giờ mình chỉ sợ…

Ông chủ không dám chần chừ nữa mà nhanh chóng gọi cảnh sát. Sở Từ nhìn về phía người kia rời đi, người kia còn sẽ lựa chọn nơi gây án tiếp theo, nhưng ban nãy lúc cậu ta nhận mỳ, tướng mạo cũng đã có một chút thay đổi, sát khí nhỏ rất nhiều không còn tướng đại ác nữa, trên người cũng không mang theo mạng người. Nói cách khác, bỏ qua điểm khiến cậu ta bùng nổ ban nãy thì nếu có gây án cũng sẽ không có thương tổn quá lớn. Vì vậy Sở Từ quyết định không ra tay mà giao cho cảnh sát.

Lúc Sở Châu trở về liền thấy ông chủ đang hoang mang ra cửa xem xét, một lát sau cảnh sát tới bắt được người thanh niên này, quả nhiên lục soát ra được thuốc nổ từ trên người cậu ta. Nghe nói lúc cảnh sát đến thì cậu ta đang ăn mỳ.

Ông chủ cảm ơn liên tục, còn miễn phí bữa ăn và tặng mấy dĩa trái cây cho bọn họ khiến Vương lão sư tưởng Điền Tam Thải lén thanh toán, ngượng ngùng cả buổi trời.

Chờ người thanh niên kia bị bắt đi Sở Từ mới yên tâm.

Thật là trung hợp ha, đi ăn lẩu cũng gặp được người mang theo thuốc nổ, kẻ muốn làm hại Sở gia thật đúng là trăm phương ngàn kế.

May mắn cô có thiên nhãn có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trong tương lai, cô nhìn thấy người trẻ tuổi kia thật sự cầm dao giết ông chủ bằng thủ đoạn tàn nhẫn, chém mấy chục đao vào cổ ông khiến đầu thân đứt rời, tử trạng thảm thiết, còn Sở Châu thấy ông chủ bị chém lập tức đi cứu người cùng hung thủ đánh nhau, nhưng hung thủ có chuẩn bị sẵn, dùng quẹt châm bình thuốc nổ, tiệm lẩu biến thành biển lửa. Mặt trên tiệm lẩu là nhà cao tầng, cú nổ khiến rất nhiều căn hộ ở bên trên gặp tai họa, còn làm nhà giữ trẻ bên cạnh cũng gặp nạn. Sự cố này trước sau chết hơn 50 người, thảm nhất là Sở Châu, cứ vậy chết không toàn thây ở chỗ này.

Bình thường thầy bói giống Sở Từ tuy rằng cũng nhắc nhở người khác tránh tai nạn, nhưng sẽ không đi động vào những việc vướng nhiều nhân quả, như sự kiện đề cập đến 50 mạng người như lần này nếu bị cô thay đổi liền có nghĩa là những người lý ra nên tử vong đều không chết, nếu bọn họ không chết thì nhân quả báo ứng sẽ tác dụng đến những người khác, có lẽ sẽ có những người khác tao ương, có lẽ những người thoát chết ngày hôm nay cũng sẽ gặp những chuyện không may khác.

Nhân quả là không thể thay đổi, nếu không người đoán mệnh sẽ bị phản phệ, chịu báo ứng năm tệ tam thiếu hậu quả.

Nhưng vấn đề là Sở Châu và những người ở đây lẽ ra đều không có kiếp nạn này, là người khác mạnh mẽ sửa lại vận mệnh của bọn họ nên cô không thể không ra tay. Cơn tức của Sở Từ đã hoàn toàn bị kích ra, nếu đối phương vẫn luôn trốn ở nơi tối tăm như chuột cống không dám xuất hiện vậy cô phải chủ động tìm cho ra con giòi này.

……..

Hung thủ đã bị bắt, tất nhiên sẽ phải bị phạt thật lâu, lúc này Sở Từ mới yên tâm.

Mấy người ăn cơm xong, Điền Tam Thải còn muốn đến trường học tìm những lão sư khác tâm sự, Vương lão sư không trả tiền được cũng cảm thấy ngượng ngùng bèn mời bà đến phòng làm việc ngồi uống trà rồi đi, Sở Từ không muốn đi trường học nên ở lại tiệm thuê sách bên cạnh trường học đọc sách.

“Vậy con phải cẩn thận đấy nhé!” Điền Tam Thải dặn dò “Không được rời khỏi cửa hàng này.”

“Con biết rồi mẹ, con chỉ ở đây đọc sách thôi.”

Thấy bọn họ chuẩn bị đi, Sở Từ liền móc ra một cái bùa bình an đưa cho Sở Châu “Anh, đây là bùa bình an Ngưu đại sư đưa, anh cầm đi.”

Sở Châu cười nói “Sở Từ, anh của em là người theo chủ nghĩa duy vật, anh không tin mấy chuyện này, em giữ đi.”

“Không được! Con nhất định phải lấy!” Sở Từ còn chưa nói gì Điền Tam Thải đã lên tiếng, bà nhíu mày “Ngưu đại sư chính là thầy đoán mệnh có tiếng, ông ấy vẽ bùa rất có hiệu nghiệm, bùa bình an ông ấy cho còn cứu hai người trong nhà chúng ta đó, con nhất định phải cầm.”

Nói xong bà cố chấp nhét lá bùa vào túi tiền của Sở Châu.

Sở Châu bất đắc dĩ bật cười “Được rồi mẹ, con mang theo là được.”

Sở Từ lại lập tức móc ra một lá bùa khác đưa cho Vương lão sư “Vương lão sư, thầy cũng có một người con gái đúng không?”

Vương lão sư giật mình hỏi “Làm sao con biết thầy có con gái?”

Sở Từ nhét lá bùa vào tay Vương lão sư, cô nói “Đưa lá bùa này cho con gái của thầy đi ạ, chị ấy sẽ cần dùng đến! Còn nữa, trong vòng ba năm tới chị ấy đều không nên đi du học nếu không sẽ gặp nạn chết nơi tha hương.”

Biết lá bùa này là do Ngưu đại sư đưa, Vương lão sư lập tức không vui nói “Đây cũng là do Ngưu đại sư kia nói cho con? Vậy ông ta tính sai rồi, con gái của thầy không có ý định xuất ngoại, sau nà y cũng sẽ không có.”

Cái gì mà chết tha hương, không có cha mẹ nào chịu được người khác nói con gái mình vậy, Sở Từ mới bằng này tuổi làm sao nói được những lời như thế, chắc chắn là do Ngưu đại sư kia bịa chuyện, thầy bói như vậy ông gặp nhiều! Vì kiếm ít tiền mà nói bừa, nếu có năng lực thật sự sao còn đi đoán mệnh cho người khác mà không tự tính xổ số mà tự làm giàu đi?

……..

Chờ bọn họ vừa đi, Sở Từ liền vào tiệm sách bên cạnh đọc sách. Cô phải học lại từ đầu, vừa học chữ Hán vừa học cách ghép vần, vì cô có cơ sở quốc học nên sau khi bổ sung những kiến thức ngữ văn cơ bản cô học lên rất nhanh, bây giờ đã có thể hiểu những bài khóa đơn giản.

Trong hiệu sách có rất nhiều truyện tranh, có thể thuê cũng có thể mua, cô thấy lạ nên định mua vài quyển. Chọn xong cô mang ra quầy tính tiền, đang muốn trả tiền thì sờ vào túi thấy trống không!

Bây giờ cô mới nhớ tới lúc sáng ra khỏi nhà cô đổi áo khoác, tiền thì lại để trong túi áo cũ.

Ông chủ nhìn cô chằm chằm, thấy cô không móc ra tiền liền tức giận nói “Cuối cùng có mua hay không? Không mua thì đưa sách lại đây.”

“Mua!” Ông chủ tiệm lẩu lập tức đi tới trả tiền. Sở Từ nhìn ông rồi ôm sách ra ngoài “Chờ mẹ con về con đem tiền trả cho bác.”

“Không cần đâu cô bé!” Ông chủ nhiệt tình cám ơn cô, nói “Nếu không phải nhờ con thì cửa hàng của bác đã bị nổ thành phế tích, bác cũng đã bị người kia đâm chết, nghĩ lại thật sự rất cám ơn con.”

Sở Từ xua tay nói “Không cần cám ơn đâu ạ, bác vừa mới tránh thoát một kiếp thôi, sau này còn phải làm nhiều việc tốt hơn nữa.”

“Con yên tâm đi! Bác nhất định sẽ thường quyên tiền giúp vùng núi, giúp đỡ càng nhiều người cần giúp.”

Sở Từ gật đầu, ông chủ này tuy rằng cao lớn thô kệch nhưng lại rất can đảm cẩn thận, thích làm vui người khác, là một người rất không tồi, tuy rằng nói chuyện không tốt nghe nên mới khiến người trẻ tuổi kia cầm dao đâm chết, nhưng đây không phải là tội của ông ấy.

“Sau này bác cần phải khẩu hạ lưu tình, chú ý cách nói chuyện nữa.”

“Nhất định!” Ông chủ khiêm tốn nghe.

“Được rồi, vậy mấy quyển sách này con xin nhận lấy.” Trước khi đi Sở Từ còn nhìn ông nói “Sắc mặt của bác đỏ lên, cái trán cũng có ánh sáng đỏ, chắc chắn là gia đình có việc vui, chúc mừng ông chủ, nhà bác sắp có con trai.”

Nói xong liền xoay người đi. Ông chủ nghe vậy liền bật cười, nghĩ thầm cô bé này là nghe người khác nói đúng không? Nếu không thì làm sao mà biết vợ ông đang mang thai? Nhưng mà cách ngày vợ ông sinh còn có một tháng rưỡi, làm sao nói chuẩn vậy được?

Bỗng chuông di động của ông vang lên, ông nghe máy, không biết bên kia nói gì mà ông đột nhiên trừng mắt lên, tay cầm di động đứng nhìn xung quanh, không kịp vui mừng mình vừa lên chức cha. Nhưng mà xung quanh đã không còn bóng dáng cô bé đó nữa.

………….

Bởi vì lời nói của Sở Từ mà cả buổi chiều Vương lão sư đều không vui, lời nói này nghe thật xui xẻo, mà ông và vợ chỉ có một đứa con gái, chết tha hương cái gì? Ông hận không thể kéo Ngưu đại sư lại đây đánh một trận!

------------

Nhóm dịch: Dịch gia

Người dịch: Lạc Yên

Beta: Lạc Yên

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng của Trì Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 33
Lượt đọc 1042

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.