Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 61

Phiên bản Dịch · 1203 chữ

Người đàn ông Hồng San mang đến tên là Vương Nhất Xuyên, còn người của Điền Hàm là Chu Hoa, giới thiệu xong mọi người cùng nhau đi lên xe

Xe của tôi và Diệp Lê đều quá nhỏ, chứa không nổi nhiều người như vậy, thật may là Vương Nhất Xuyên có mang theo xe Toyota SUV, xe rộng nên ngồi cũng thoải mái, chúng tôi để đồ ăn phía sau, ngồi xe của hắn, một đường hướng tới vùng ngoại thành.

Ở trên đường, không khí rõ ràng bất thương.

Vương Nhất Xuyên thỉnh thoảng nghiêng đầu nói gì đó với Hồng San, Hồng San thỉnh thoảng cười một cái, Điền Hàm thấy vậy cũng không cam tâm cùng Chu Hoa nói chuyện này nọ, nhìn thoáng qua chỉ thấy mấy người tuổi trẻ không khí vui vẻ, chỉ có lòng dạ chính mình biết rõ, loại không khí nào toàn là mùi thuốc súng...

Trên đỉnh núi ở vùng ngoại thành, lúc ăn cơm, Vương Nhất Xuyên săn sóc giúp Hồng San đưa nước đưa khăn, Điền Hàm cũng luôn sai Chu Hoa làm cái này cái nọ, tầm mắt của hai cậu ấy ngẫu nhiên nhìn nhau, đều là trợn mắt liếc nhau một cái, một hổ, một sư, làm như lập tức muốn san bằng nơi đây.

Tôi và Diệp Lê sợ hai cậu ấy gây hỏa chỉ có thể ở bên cạnh hòa giải, một ngày này trôi qua, Điền Hàm và Hồng San vẫn cứ lạnh nhạt như trước, làm chúng tôi mệt mỏi gần chết.

Từ vùng ngoại thành trở về, Vương Nhất Xuyên muốn chở Hồng San về, Chu Hoa cũng muốn chở Điền Hàm, tôi giữ chặt Điền Hàm và Hồng San, nhìn Vương Nhất Xuyên và Chu Hoa nói: "Ngại quá, tôi còn chút chuyện muốn nói với hai cậu ấy, các cậu đi về trước đi, tối nay hai cậu ấy sẽ ở nhà tôi"

Vương Nhất Xuyên và Chu Hoa gật gật đầu, sau đó nói với người trong lòng của bọn hắn mấy câu rồi rời đi.

Tôi đem Điền Hàm và Hồng San túm vào nhà, đẩy hai người họ lên ghế salon, Diệp Lê rót hai ly nước trái cây đặt trước mặt nói: "Hôm nay hai cậu nói nhiều rồi, miệng chắc cũng mệt, trước uống tí nước đi"

Điền Hàm cầm lấy ly nước quay đầu phía trái uống, Hồng San thì đầu xoay về bên phải, tôi nhìn hai cậu ấy giống như trẻ con đang giận dỗi không khỏi bật cười, tôi đi lên trước, đem đầu hai người xoay lại hỏi: "Hai cậu còn muốn như vậy tới khi nào? Đều là người lớn rồi, còn hồ nháo như con nít vậy hả? Có gì muốn nói sao không nói rõ ràng, bạn bè nhiều năm như vậy, hai cậu nhẫn tâm không ai để ý tới ai sao? Nói đi, hai cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì?"

Hồng San hừ một tiếng không nói lời nào, Điền Hàm thấy Hồng San hừ, cậu ấy cũng hừ một tiếng, mặt Hồng San vốn đã đen, nghe Điền Hàm "Hừ" lại càng thêm đem, nhảy dựng lên rống : "Cậu hừ cái gì!"

"Tớ thích, liên quan gì tới cậu. Tớ thích hừ không được à? Cậu không phải cũng hừ đó sao? Hừ!"

"Điền Hàm! Là cậu quá đáng!"

"Quá phận chính là cậu đó!"

"Cậu nói coi tớ chỗ nào quá?"

"Cậu đối với đàn ông còn tốt hơn với tớ! Đối với người ta nhiệt tình còn đối với tớ lạnh nhạt, cái đồ không nhân tính!"

"Không biết xấu hổ còn nói tớ! Cậu không phải cũng vậy hả?"

"Tớ là lặp lại chuyện cậu làm, nếu không sẽ thực có lỗi với chính mình!"

Tôi và Diệp Lê nghe hai cậu ấy cự cãi nhịn không được cười lớn, hai cậu ấy nhìn chúng tôi đang cười, liền hướng chúng tôi cùng nổ súng, trăm miệng một lời: "Cưới cái gì mà cười!"

Tôi cười đi tới giữa, kéo tay hai người họ, nắm vào nhau nói: "Nếu có thể cãi nhau chứng mình là hai cậu tốt hơn rồi, mặc kệ trước đó có chuyện gì, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, bỏ qua được thì bỏ qua đi, đừng tổn thương tình cảm a~"

"Đúng đó" Diệp Lê nói: "Điền Hàm, Hồng San, hai cậu rõ ràng là để ý đối phương sao cứ phải giả bộ? Mặc kệ hai cậu đến cuối cùng là muốn ở cùng một chỗ với ai, phần hữu tình này không thể bỏ được a~, trên đời này có bao nhiêu người không có tri kỉ, hai cậu đã có thì nên quý trong a."

Điền hàm than thở nói: "Tớ là thực quý trọng nha, chính là người ta lạnh lùng tớ có thể làm sao?"

"Ai nói tớ lạnh lùng? Từ hôm đó tới bây giờ không thấy được bóng của cậu, cậu muốn tớ phải như thế nào hả?"

"Ngày đó tớ ở bên cậu thật lâu, cậu một câu cũng không nói, tớ làm sao còn dám đi tìm cậu?

"Tóm lại là cậu không đúng, ai bảo cậu không có việc làm liền cùng tớ đi thuê CD, nếu không xem...aiz~ quên đi, không cần nói tới"

"Gì mà không cần nói tới? Đêm đó bị hại không chỉ có một mình cậu, cậu cũng làm lại tớ còn gì!"

"Cậu..." Hồng San mặt đỏ tai hồng, cầm giỏ : "Tớ và người này không nói được nữa đâu, tớ đi về trước"

Hồng San đi nhanh vô cùng, xem bộ dạng là thẹn quá hóa giận rồi, tôi nói với Điền Hàm: "Nhanh đuổi theo!"

"Nga~ được," Điền Hàm theo Hồng San chạy xuống, chưa được mười giây lại chạy vào hỏi: "Đuổi theo Hồng San rồi tớ nên nói cái gì?"

"Cậu phải thực để ý cậu ấy, đi lên hôn cậu ấy, nói là không muốn mất cậu ấy bla bla bla"

"Gì?" Điền Hàm ngẩn người, cau mày khoát tay nói: "Haiz, được được được"

Điền Hàm đi tới, tôi lôi Diệp Lê đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn thấy Điền Hàm đuổi theo Hồng San, Hồng San thỉnh thoảng hất tay Điền Hàm ra, Điền Hàm không có bỏ cuộc, Hồng San lại tiếp tục mắng chửi, Điền Hàm dậm chân, ôm mạnh lấy Hồng San, miệng hôn thẳng lên miệng, bất quá hai ba giây sau Điền Hàm liền buông ra, nhỏ giọng nói gì đó với Hồng San, sau đó nắm tay Hồng San cùng đi, Hồng San lần này không có hất ra, tôi âm thầm lau mồ hôi, tốt rồi, hiện tại trời tối, khu này không có nhiều người, một màn này mà bị người khác nhìn, thực sự là làm người ta bị dọa tới chết.

Nửa tháng sau, Hồng San và Điền Hàm xác định mối quan hệ, hai người họ quyết định ở chung, làm đáy lòng của tôi và Diệp Lê thật cao hứng.

----------

=)) ~ Hàm Hàm là nhất =)) ~

Bạn đang đọc Cuộc Sống Này Là Những Con Số của Lam Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.