Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 4 Chương 12: Chúc Mừng

Phiên bản Dịch · 2251 chữ

Trong đầu hiện lên một hình ảnh, lột sạch hắn, sau đó áp đảo hắn trên mặt đất trên giường, sau đó nữa, hắc hắc. . .

“Liên Nhi, ngươi đang làm gì?”

Sở Liên Nhi nghĩ tới đủ thứ lung tung trong đầu, đột nhiên phát giác hai tay của mình đã kìm lòng không được sờ lên lồng ngực bóng loáng của hắn, không khỏi đỏ mặt, cuống quít thả tay xuống, nói cà lăm: “Y phục đã cởi, có thể tiến vào.” Nàng không dám nhìn mặt của hắn, chỉ sợ hắn giễu cợt nàng.

“Liên Nhi, quần còn chưa cởi.” Thanh âm của Đông Ly Thuần càng mê người, nàng cúi đầu, trên mặt nóng hừng hực, có thể đỏ đến bên tai rồi. Nàng nhìn quần dài bên hông hắn, quần màu trắng được một sợi dây màu trắng buộc lại, lúc này nàng mới phát hiện ra, cặp mắt nàng không tự chủ nhìn vào trong quần hắn, lại nuốt nước miếng một cái, thứ to lớn dưới quần, đã chống lên một cái lều nhỏ rồi, nàng kinh hãi nhìn tới chỗ đó của hắn, nửa ngày nói không ra lời.

“Liên Nhi, ngươi đã nói muốn hầu hạ ta tắm.” Thanh âm của Đông Ly Thuần dễ nghe cực kỳ, châu ngọc rơi bàn, dễ nghe như rượu thơm ngon, làm người ta say mê.

Sở Liên Nhi gật đầu loạn xạ, vươn tay ra, tháo cái gút của dây lưng bên hông hắn ra, dây lưng rớt ra, quần không có trói buộc cũng rớt xuống theo, nàng chăm chú nhìn một bộ vị của hắn, nhìn một cây gậy ngạo nghễ ngất trời ưỡn lên xông vào trước mắt, không khỏi hít một hơi, làm việc kia với hắn rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nàng đều xấu hổ không dám mở mắt, căn bản không biết thứ vũ khí hại nàng thống khổ không chịu nổi, làm cho nàng vừa đau lại tê dại rồi lại tiên tiên muốn chết đến cùng lớn bao nhiêu.

Mà bây giờ, nàng mới phát hiện vũ khí đó của hắn, thật to, rất kinh người.

“Liên Nhi có thích nó hay không?”

Nàng đã thẹn thùng nói không ra lời, vội vàng ngồi xổm người xuống, chạm vào giày da dê màu đen mũi nhọn của hắn, tay chân luống cuống cởi xuống thay hắn, Đông Ly Thuần tiến vào thùng nước tắm, nàng cầm khăn tắm loạn xạ lau người hắn, hắn hưởng thụ nhắm cặp mắt.

Nàng nhìn thấy trên lưng của hắn có vết sẹo trắng như tuyết, vội bỏ qua khăn tắm, sờ sờ, “Đây là cái gì?”

“Vết thương.”

“Lúc nào thì bị?” Thân thể hắn rất mê người, nhưng ồng ngực, sau lưng lại có mấy vết thương dài dữ tợn, nhìn qua thật không hòa hợp, trong lòng đau đớn kịch liệt.

“Lúc nào thì lưu lại, còn đau không?” Nàng không kiềm hãm được vuốt vết sẹo hơi nhô ra kia, nàng bình sinh sợ nhất là đau, một chút xíu đau đớn cũng khiến cho nàng thét chói tai, những vết thương này, khẳng định rất đau.

“Mấy năm trước lưu lại, đã tốt hơn, hiện tại không còn đau đớn.” Hắn nắm tay nhỏ bé của nàng, đặt ở bên môi hôn, sau đó, hai tay của hắn bắt đầu từ từ dời lên trên, đi tới cánh tay của nàng, “Liên Nhi, trên người ngươi rất nhiều mồ hôi. Cùng tắm với ta, được không?”

Cùng tắm với hắn? Sau đó hắn ăn đậu hủ trên người mình, sau đó nhân cơ hội muốn nàng?

Nàng mới không làm, nàng muốn ăn đủ đậu hủ của hắn trước mới đúng.

“Ta tắm cho ngươi trước, rồi ta tắm.” Nàng đi tới phía trước hắn, bắt đầu lau trước ngực của hắn, hai tay bỗng chốc bị bắt, kéo vào trong một lồng ngực ướt dầm dề, sau đó eo nhỏ nhắn cũng bị bắt được, “A. . .” Không còn kịp thét chói tai, đôi môi đã bị hôn.

Mắt hạnh trừng trừng, nàng nhìn chằm chằm lông mi thật dài đẹp mắt của hắn, thời điểm người này đang tắm đều không an phận.

Hắn buông môi nàng ra, con ngươi sáng trong, hắn chỉ bên ngoài lều, nói: “Liên Nhi, ngươi không phải muốn cho người bên ngoài nghe được chúng ta đang làm gì chứ.”

Mặt “Vụt” đỏ, lều này mặc dù ngăn cách dòm ngó từ bên ngoài, nhưng, hình ảnh người cũng nhìn rõ ràng, còn nữa Đông Ly Thuần là chủ tử, thị vệ đã sớm vây đầy bên ngoài lều, ông trời, thanh âm trong màn, người canh giữ ở bên ngoài chẳng phải. . . .

Vội vàng đẩy hắn ra, luống cuống tay chân sửa sang lại y phục bị làm ướt đẫm, lại bị hắn ngăn cản, chống lại con ngươi quá mức đẹp mắt của hắn, tròng mắt của hắn tỏa sáng lấp lánh, như ngôi sao chân trời, sáng trong như bảo thạch đen.

“Ngươi sớm muộn cũng sẽ quen.”

Thói quen cái quỷ, nàng mới không có hứng thú làm sự việc đó bên tai mọi người, cho dù thân là người hiện đại cởi mở, chỉ sợ cũng không có mấy người dám làm việc đó lúc mọi người vây quanh.

“Không cần, buông ta ra.” Không dám gọi lớn tiếng, nàng chỉ có thể gầm nhẹ.

Đông Ly Thuần không thả, giữ chặt hai tay, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng trước ngực, lồng ngực trần trụi cảm nhận được đứng thẳng đầy đặn trước ngực nàng, hạ thân không khỏi căng đau, càng thêm ôm chặt nàng, cảm nhận được kích thích từ đường cong tốt đẹp của nàng mang cho thân thể, hắn nén thanh âm nói: “Liên Nhi, không có cách nào rồi, nếu đã chọn ta, sẽ phải thói quen tình cảnh coi như làm chuyện như vậy cũng đều sẽ có người hầu hạ.”

Sở Liên Nhi làm sao không biết, thân phận của hắn không thể so sánh tầm thường, bất kể ở bất kỳ địa phương nào, thị vệ tôi tớ bên cạnh không thiếu được, coi như làm. . . . Ân ái, đều có người chờ đợi bên ngoài. Mặc dù biết, nhưng cảm giác khi bị rồi lại không phải thế, nàng làm ở bên trong, coi như đóng cửa phòng, mà dù sao chỉ cách một cánh cửa phòng, cổ đại cũng không có thiết bị cách âm, người bên ngoài khẳng định nghe rõ ràng, ông trời, diệt nàng thôi.

“Không cần, không cần, ta. . . .” Hắn đã cởi ra quần áo trên người mình, lộ ra áo ngực, nàng vội vàng ngăn cản hắn. Dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn.

Đông Ly Thuần khẽ cười một tiếng, hôn môi đỏ mọng của nàng một cái, nói nhỏ: “Liên Nhi, ngươi sớm muộn đều phải quen.”

“Nhưng. . . .” Coi như nàng sẽ không phát ra thanh âm, nhưng cơ thể giao quấn tổng hội phát ra thanh âm va chạm, truyền đi chẳng phải mắc cỡ chết người?

“Yên tâm, bọn họ sẽ không lắm mồm. Trừ phi ngươi quá lớn tiếng”. Hắn đang thổi hơi bên tai nàng, chọc toàn thân nàng khẽ run, ông trời, chỉ cách người ngoài một tấm màn mỏng, bọn họ lại đang làm chuyện như vậy, vừa khẩn trương lại mong đợi, còn có nhiều kích thích hơn, nàng thở nhẹ, ngón tay của hắn dao động ở trên người, đi tới trước ngực của nàng, bắt đầu vuốt vuốt nụ hoa trên ngực, nàng cắn môi thật chặc, không để cho tiếng rên rỉ bật ra khóe môi. Mọi người bên ngoài võ nghệ cao cường, thính tai vô cùng, nàng cũng không muốn để cho bọn họ cười.

“Liên Nhi, ngươi thật đẹp.” Hắn gặm cổ của nàng, hai tay nhốt chặt nàng, nước ấm áp đánh vào người, ấm áp không nói ra được. Nước tràn ra thùng gỗ, thấm ướt tóc hai người, nhưng họ cũng không phát giác, vẫn ôm hôn hồn nhiên quên mình.

Hắn ôm chặt nàng trước ngực, y phục của nàng đã cởi hết, thân thể mềm mại trần truồng không còn một chút trói buộc, có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, thân thể mảnh khảnh của nàng dựa vào trước ngực hắn, hai tay vòng quanh cổ của hắn, nụ hoa đứng thẳng trước ngực run run, chỉa sát vào lồng ngực của hắn, hưởng thụ kiên cố và lực lượng trên người hắn truyền tới. Theo tiếng thở dốc Sở Liên Nhi vuốt ve lồng ngực của hắn từng cái từng cái, khoái cảm kích thích truyền khắp toàn thân, bàn tay đặt ở mông đẹp của nàng không tự chủ siết chặt.

Lợi kiếm trong quần đã cứng chặt, cũng khắc chế không nổi nữa, phân thân của hắn đã xỏ xuyên qua mềm mại của nàng, “A. . . . . .” Dị vật xâm lấn, Sở Liên Nhi kìm lòng không được kêu nhỏ ra tiếng, ngay sau đó lại cắn chặt môi dưới, nàng mở cặp mắt sương mù, từ bên trong, có thể rõ ràng nhìn đến thân ảnh của binh lính đi lại bên ngoài, từng thị vệ đứng thẳng san sát nhau ngoài lều, vẫn không nhúc nhích, ông trời, trừ đi lều thật mỏng, nàng và bọn họ, chỉ cách khoảng cách vẫn chưa tới mười bước. . .

Bất quá, loại cảm giá sợ bị phát hiện này, rồi lại hưng phấn kích thích, nàng cảm thấy giống như đang mạo hiểm người để tác quái.

Sau khi tất cả bình tĩnh lại, đã là đêm khuya yên tĩnh, Sở Liên Nhi đã sớm mệt rã rời chậm rãi tỉnh lại, nhìn hoàng hôn ngoài lều, và cây đuốc mơ hồ bên ngoài, tất cả thật yên tĩnh.

Nàng phát hiện cổ mình gối lên một cánh tay, cả thân thể mình bị ôm ở trong ngực, bên má có tiếng hít thở vững vàng của Đông Ly Thuần, sự yên lặng như thế, cảm giác như thế, làm nàng không nhịn được lại dựa gần hắn, một cái tay vòng lên hông của hắn, một chân cũng vòng lên đùi hắn, cảm giác da thịt như tơ lụa, khiến cho nàng phát hiện, trên người nàng đã mặc quần áo xong, phải là Đông Ly Thuần mặc thay nàng, vừa nghĩ tới làm việc kia với hắn đến lúc ngủ mất, trong lòng như nổ, ngượng ngùng, mừng rỡ, ngọt ngào. . . Cái gì cũng có.

Ôm chặt thân thể ngủ say của hắn, trong lòng ngọt ngào sắp hóa thành nước, nàng thật thương hắn, thật sự rất yêu. Mặc dù trước kia hắn từng đối đãi nàng như vậy, mặc dù trong cơ thể nàng còn có chung độc chưa giải được, mặc dù người này thật tự phụ kiêu ngạo. . . Nàng thật sự rất yêu thích thương hắn.

Thương sự quan tâm của hắn, thương sự ôn nhu của hắn, càng thương phong thái hắn cười với nàng.

Cánh tay ôm sát nàng, nàng nhẹ nhàng gãi nách hắn, “Thuần, đã tỉnh rồi hả ?”

Tay nhỏ bé bị bắt chặt, thanh âm hắn có khàn khàn mất ngủ, lại trầm thấp tà mị, “Lại bắt đầu không an phận rồi hả ? Có phải còn muốn một lần nữa hay không?”

“Không cần!” Nàng vội vàng nói, tối hôm qua nàng không phải bị mệt chết, mà là bởi vì chịu cao triều lên xuống nhiều lần làm cho thân mỏi mệt kiệt lực, nếu như một lần nữa, ngày mai nàng thật không dám gặp người rồi.

Đông Ly Thuần trầm thấp cười một tiếng, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của nàng, nói: “Liên Nhi, kế tiếp, chúng ta phải tăng cường đề phòng, từ nơi này đến kinh sư, thường đi ngang ba vị phiên vương, nghe thám tử hồi báo, trừ Đông Vương có thái độ lập lờ nước đôi ra, ba vương khác đã chôn phục binh trên đường chúng ta đi qua. Đao kiếm không có mắt, ngươi ở lại thỏa đáng hơn.”

Sở Liên Nhi vội vàng lắc đầu: “Ta không cần, ta muốn ở chung một chỗ với ngươi.”

“Liên Nhi, nghe lời, hiện tại tất cả mọi người đã biết ngươi là nhược điểm của ta, ngươi không biết võ công, cũng không biết bảo vệ mình, ta sợ bọn họ sẽ ngược lại hạ thủ với ngươi.” Hắn ôm sát nàng, thanh âm trầm thấp. “Liên Nhi, ta không muốn ngươi bị bất kỳ tổn thương. Chờ ta diệt sạch tất cả chướng ngại trên đường rồi, ta liền phái người tới đón ngươi vào kinh. Sau đó ta sẽ cưới ngươi.”

“Không cần!” Sở Liên Nhi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, trong bóng tối nàng nhìn thấy miệng hắn khẽ nhếch, vội che môi của hắn, vội vàng nói: “Thuần, ta muốn đi theo bên cạnh ngươi, ta không muốn xa cách ngươi. Ta muốn đi theo ngươi.” Nàng bá đạo hai tay hai chân chết đè ở trên người hắn, uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám bỏ lại ta, ta sẽ không để ý ngươi nữa. Ta nói được làm được.”

Bàn tay của hắn vuốt vòng eo mảnh khảnh của nàng, thở dài, nói: “Tiểu yêu tinh này.”

Bạn đang đọc Cùng Múa Với Sói của Quả đào đáng yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.