Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình nồng

Phiên bản Dịch · 5963 chữ

Giải quyết xong ba cái đuôi, Cửu Dạ bước nhanh trở lại. Tả Tử Câm cùng Nghiêm Lộ đứng chờ nàng cũng không hỏi nàng trở lại lấy cái gì. Cửu Dạ tiến lên mở cửa xe cho Tả Tử Câm nói: "Tả tổng, mời lên xe".

Tả Tử Câm không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào nàng. Nghiêm Lộ mỉm cười trầm mặc đứng ở một bên.

Ai, tiểu thư, cứ cho là ta gọi sai đi, cũng không cần phải dùng ánh mắt vô tội cùng bi thương như thế nhìn ta chứ?

". . . . . . Tử Câm, lên xe đi"

Cửu Dạ đối với Tả Tử Câm từ trước tới nay vẫn là sủng nịnh như vậy, nàng càng ngày càng vứt bỏ đi nguyên tắc. Theo lần đầu tiên nhìn thấy Tả Tử Câm, ngay cả giới luật của sát thủ nàng cũng đã phá!

Không ôn nhã như Tả Tử Câm, Nghiêm Lộ có chút lắm điều, Cửu Dạ không thể không cẩn thận ứng phó với cô ta.

Nghiêm Lộ cười nói: "Tiểu Vệ có quen Tần Thiệu Dương không?"

"Nghe nói qua, chưa từng gặp"

"Lúc nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen. Tần Thiệu Dương là bạn học với tôi, lúc trước làm thầy giáo, sau mới bước chân vào kinh doanh"

Cửu Dạ ậm à ậm ừ gật đầu cho qua

"Tiểu Vệ em á, tính tình thật là tốt. Tôi xem ra, em là người có tính chịu đựng, chén rượu khó uống như vậy mà làm như không có gì uống xuống. Thường ngày cái gì mà thề non hẹn biển, đến thời khắc quan trọng lại bỏ chạy một mình. Nên đem mấy gã đàn ông bất tài đến gặp em, rượu Tử Câm pha, không nói hai lời liền uống xuống. Vậy mới là có khí phách. Chỉ bằng điểm này thôi, tôi nể em!"Nghiêm Lộ từ ghế sau giơ lên ngón cái.

"Cái tên Tần Thiệu Dương kia, tôi xem hắn cũng không phải là cái thứ gì tốt! Nhìn mặt hắn như một tên trai bao, không đáng tin cậy!"

"Nghiêm tiểu thư, cô say rồi"

"Tôi say? Em nhìn tôi giống người say sao? Tôi nói chuyện tuy có chút hàm hồ nhưng mà tôi nói cho em biết, Vệ Thần tôi không có say, tôi rất tỉnh táo!"

Nghiêm Lộ khoa chân múa tay vui sướng nói. Tả Tử Câm ngồi bên cạnh nhìn ra cửa sổ không nói gì, mặc cho Nghiêm Lộ làm khó Cửu Dạ.

"Tiểu Vệ, tôi nói em đó, rõ ràng đã từng học ở Mỹ lại đem cái bằng cấp ba ra lừa người. Em xem, Tử Câm mỗi ngày đều bận rộn, nếu không phát huy tốt sức lao động của mình coi chừng tôi thiến em á!"

". . . . . . Tôi cũng không phải đàn ông. . . . . .". Cô nàng này say thật rồi.

"Vậy tôi gian em!" Nghiêm Lộ khinh bỉ.

Cửu Dạ: ". . . . . ."

Đưa Nghiêm Lộ về trước, lúc này mới về đến chung cư của Tả Tử Câm.

"Tử Câm, tới rồi. . . . . .".

Cửu Dạ nhẹ nhàng gọi hai tiếng, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tử Câm đang tựa đầu vào ghế ngủ. Lắc đầu, cẩn thận ôm cô ấy xuống xe, bỗng nhiên khóe miệng mỉm cười. Người đẹp trong lòng rõ ràng là tim đập nhanh hơn, lông mi cũng run run, rõ ràng là tỉnh!

Cửu Dạ cũng không vạch trần, ôm người đẹp lên lầu.

Không đi thang máy mà đi thang bộ.

Đi bộ lên lầu. Từng tầng, từng tầng như vô tận. Tả Tử Câm nằm trong lòng ngực nàng ấm áp cùng an tâm, chỉ hy vọng giây phút này vĩnh viễn không kết thúc.

Năm năm này, lần đầu tiên Tả Tử Câm cảm thấy an tâm nằm trong lòng một người. Cái ôm này cô đã tưởng tượng rất nhiều, trong mộng cũng cảm thụ qua rất nhiều lần. Cái ôm trong tưởng tượng của cô là mang theo mùi máu tươi, có phần kiên nghị, có vị sắc nhọn.

Nhưng khi được nàng ôm thật sự cô mới phát hiện ra mình hoàn toàn sai lầm rồi.

Bởi vì, hiện tại, nằm trong lòng ngực của tiểu dạ, có mùi bạc hà thoang thoảng, có vị ngọt ngọt. Tử Câm lúc này hoàn toàn thả lỏng, tham lam cảm nhận. Trên da thịt của nàng cũng không có mùi máu tươi, mà là trắng nõn như tuyết đầu mùa, trơn tuột như tơ lụa, nhẵn nhụi như dương chi, nhẹ nhàng ép sát lưng cô, xuyên qua nách hạ xuống ôm cả người cô như báu vật giống nhau. Cái ôm khiến cô cảm thấy được che chở, khiến cô vừa mừng vừa lo.

Vì vậy cô cứ như vậy nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tả Tử Câm biết, kỳ thực tiểu Dạ nhất định biết mình đang giả vờ.

Thế nhưng, cô là thích nằm trong lòng tiểu Dạ! Thích giả vờ ngủ! Thích được bế lên lầu như thế này!

Không có lời âu yếm, không có thề non hẹn biển, không có tiền tài lợi ích, không có chân trời góc biển, không có tình thơ ý hoạ, không có lãng mạn. Chỉ có một cái ôm.

Chỉ một hành động như vậy thôi lại khiến cô có cảm giác như thiên trường địa cửu.

Tiểu Dạ.

Em là của tôi.

Tả Tử Câm vui vẻ nghĩ.

Không cần chìa khóa, Cửu Dạ từ trong ống tay áo lấy ra một cây trường châm, tại ổ khóa vặn lên vặn xuống, cửa liền lập tức mở ra tương tự như dùng chìa khóa.

Nhưng mà gian phòng có mùi người lạ?

Cảm giác của Cửu Dạ không bao giờ sai.

Nàng có thể khẳng định trong phòng có người.

Đây là trực giác của sát thủ. Là nhờ nàng trải qua hơn mười năm giáo dục đẫm máu mà có được. Mỗi một sát thủ sống sót đều có trực giác kinh người, nếu không đã sớm bị các sát thủ khác hoặc là vệ sĩ của đối tượng tiêu diệt.

Trực giác là thứ rất kỳ diệu nhưng cũng là thứ không thể tin cậy.

Thế nhưng Cửu Dạ đối với trực giác của bản thân giống như hai mắt, hai tai, cảm giác, vị giác, sự phán đoán của chính mình mà tin tưởng, không chút nghi ngờ.

Ngũ cảm nhạy bén, thân thể bách độc bất xâm, là tính chất đặc biệt của "Vô độc giả".

Cảm thấy bất thường, Cửu Dạ tập trung tinh thần, liền cảm thấy đối phương có vô số kẽ hở. Tiếng hít thở, tiếng tim đập, thậm chí mùi vị không phải của Tử Câm, đều liên tục nhắc nhở nàng có sự tồn tại của một vị khách không mời mà đến.

Thân thủ cỡ này không đáng xách dép cho Cửu Dạ, nhưng nàng không hề mất cảnh giác.

"Một người sát thủ ưu tú sẽ không coi thường bất kể kẻ địch nào, cho dù đó là một con kiến." Linh đại nhân nói rất có đạo lý, nhưng là rất khó làm được.

Cửu Dạ nhẹ đem Tử Câm nằm trên sô pha. Ngón tay rút ra hắc châm, đang muốn đi tra xét nhưng lại cảm thấy góc áo trầm xuống.

Nắm lấy góc áo là ngón tay có chút tái nhợt của Tả Tử Câm.

Cửu Dạ dừng bước, cúi đầu, hai mắt đối diện ánh mắt sáng quắc của Tả Tử Câm.

"Tiểu Dạ".

Tả Tử Câm nhẹ nhàng gọi.

"Em là Tiểu Dạ đúng không?".

Trong lòng thầm than một tiếng —— cuối cùng vẫn bị cô ấy phát hiện!

Tả Tử Câm nhìn nàng, cắn môi dưới, lôi kéo tay nàng, như lúc mới gặp.

Cửu Dạ nhớ tới, sau khi Linh chết, đại tỷ thường thường mang theo bầu rượu ngồi cạnh bia mộ của Linh, bia mộ bị đại tỷ mài đến trơn tuột. Đại tỷ thường nói rằng: "Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến (đời người chỉ như lúc mới gặp). . . . . . Cái triết lý này là ai nói? Bảo Tiểu Thiên đi làm thịt hắn! Hắn biết được nhiều lắm. . . . . .".

Nhìn bầu trời suy nghĩ một chút, hướng ánh trăng giơ lên ngón giữa: "Thường Tùy, biết những lời này có ý gì không? Đừng tưởng rằng ngươi chết là được giải phóng, ta vẫn theo bám ngươi! Ý của những lời này là cả đời đều giống như lần đầu tiên mới gặp, mặc kệ ngươi là sống hay chết vẫn phải ở dưới ta! Từ lần gặp đầu tiên bắt đầu số ngươi đã định là phải nằm dưới!"

Các chiến hữu nghe đại tỷ giải thích một bên khóc một bên cười. Rõ ràng biết Linh đã chết vậy mà đại tỷ vẫn coi như Linh còn sống mà nói đùa.

Cửu Dạ không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ ra những lời này.

Nàng nhớ hiện tại, dáng dấp của Tử Câm, ánh mắt của Tử Câm tất cả đều giống như lúc mới gặp.

Tay Tử Câm nắm nàng kỳ thực cũng không có lực, hơn nữa lại còn run run, chỉ cần Cửu Dạ lắc một cái là có thể thoát ra.

Cửu Dạ trong nháy mắt này có loại xúc động muốn rời đi.

"Bị người khác nhận ra thân phận đối với sát thủ mà nói là uy hiếp đến tính mạng " luật lệ này ăn sâu vào xương cốt của Cửu Dạ. Tuy rằng vẫn dùng lý trí chống lại phản xạ, liên tục tự nói với bản thân:

đây là Tử Câm không phải người khác,

đây là Tử Câm không phải người khác,

đây là Tử Câm không phải người khác. . . . . .

Thế nhưng, lúc Tả Tử Câm gọi tên nàng trong nháy mắt khó có thể kiềm chế được sát khí. Ngay lập tức toàn bộ dây thần kinh của nàng buộc chặt cố ngăn chặn phản xạ của nàng.

Trong lúc gắng hết sức kiềm chế xúc động, nàng càng thêm sợ, càng muốn chạy trốn. Thân thể này như một quả bom nổ chậm, sao có thể ở bên cạnh Tử Câm đây?

Thế nhưng, thế nhưng. . . . . . Cửu Dạ bước đi không được.

Bởi vì hơi thở của người con gái yếu ớt kia ngưng trụ trên người nàng, con ngươi sâu thẳm tựa như giăng lưới bắt được tim của nàng, khiến nàng không có chỗ chạy!

Cổ như là bị nắm, nàng thậm chí khó có thể hô hấp, tưởng như không khí tại mỗi lần hô hấp của nàng đều vỡ vụn.

"Em không phải nói, chỉ cần em còn sống sẽ trở lại nói cho tôi biết tên của em sao? Vì sao, vì sao em lại trốn tôi?"

Mỗi một chữ, một chữ đều mang theo thê lương như sắp khóc đâm thẳng vào tim Cửu Dạ. Không đợi Cửu Dạ trả lời, thêm một câu cắt đứt đường lui của Cửu Dạ.

"Em còn muốn lừa tôi đến bao giờ?"

Ngoảnh lại, cúi đầu, ngưng mi, trong mắt cửu dạ sớm đã chỉ có một người, người kia tên là Tả Tử Câm

"Em vốn dĩ muốn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ chị, chị sao phải khổ cố bắt em bộc lộ thân phận làm gì. . . . . ."

Cửu Dạ quỳ gối bên người Tử Câm, vươn ngón trỏ, đón lấy lệ của cô

"Em nếu đã đáp ứng tôi tại sao không giữ lời! Nếu em không muốn gặp tôi, sao còn trêu trọc làm khổ tôi! Tại nước Mỹ, mỗi khi tôi bị khi dễ, đối phương đều không hiểu vì sao bị giáo huấn. Mỗi khi tôi ở một mình trong ký túc xá, luôn có quà được gửi tới. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, nhà của tôi gặp khó khăn đều không hiểu vì sao gặp dữ hóa lành. Tôi không biết trừ em ra, còn ai có thể làm được!"

Tả Tử Câm từ từ liệt kê từng tội trạng của nàng, mà nàng không có gì để nói. Bởi vì mỗi chữ mỗi câu đều là sự thực.

Đúng vậy, đúng là như vậy! Là Cửu Dạ trêu chọc cô ấy.

Thế nhưng. . . . . . Trên thế giới này, còn có ai có thể khiến vị sát thủ chuyên nghiệp này "Trêu chọc" đây? Là ai khiến cô gái 19 tuổi này ngày đêm tưởng niệm?

Cửu Dạ lấy tay lau đi nước mắt, nước mắt đã ướt đẫm bàn tay nhưng không có giây phút nào ngừng.

Nhìn lông mi dính đầy nước mắt của đối phương, nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương. . . . . . Nàng sao có thể không đau lòng?

Ngày xưa, dù bận rộn đến đâu Cửu Dạ cũng dành ra một chút thời gian, đôi khi là trằn trọc mấy ngày trên máy bay cũng chỉ để tại xa xa dùng ống nhòm nhìn một cái cau mày, một nụ cười của người trong lòng.

Lúc này, đối phương đã gần trong gang tấc, nàng làm sao có thể nhịn được mê hoặc trong lòng ngực?

Nắm lấy tay người trong lòng, phiền muộn cùng mừng rỡ dây dưa:

"Em nếu như đi gặp chị, gặp đươc một lần sẽ có lần thứ hai thứ ba. . . . . . Sau đó mỗi ngày đều muốn gặp mặt, mỗi giờ mỗi phút không muốn rời xa. . . . . . Con người là có lòng tham. Em là người sống trong thế giới ngầm, không thể để liên lụy đến chị. . . . . .".

Cửu Dạ hôn lên đôi mi hàm đầy lệ của Tử Câm, có chút khổ tâm.

"Vậy hiện tại thì sao? Sao bây giờ em có thể gặp tôi?"

Tả Tử Câm oán hận nắm vai Cửu Dạ, móng tay tiến sâu vào da thịt, hình như chỉ có như vậy mới có thể nắm được người trước mặt, có như vậy mới tiến gần được tới linh hồn của đối phương. Thế nhưng cô không biết, cô đã sớm bắt được cái linh hồn dường như lạnh lùng tĩnh mịch nhưng lại yêu cô tha thiết kia từ lâu rồi.

"Em đã rời khỏi tổ chức". Cửu Dạ nhàn nhạt nói, tả sơ qua quá trình trốn chạy lưu vong của nàng.

Tả Tử Câm cả người run lên.

"Vậy vì sao em còn muốn trốn tôi! Vì sao không nói cho tôi biết tên em! Vì sao lừa tôi!"

"Em muốn gặp chị, muốn ở cùng một chỗ với chị!"

"Nhưng mà nếu chị không cần em, em phải làm sao?"

"Tiểu Dạ! Tiểu Dạ. . . . . . Tiểu Dạ. . . . . ."

Cửu Dạ nghĩ, Tử Câm hiện tại nhất định rất hận nàng, mới có thể quên đi nàng là một sát thủ nguy hiểm, không kiêng nể gì gào thét tên nàng.

"Năm năm này, tôi rõ ràng cảm thấy em như đang ở bên tôi, nhưng lại không nhìn thấy em, tôi giống như muốn điên rồi!. Trên lớp học tôi luôn luôn ngồi ở bên cửa sổ, bởi vì tôi nghĩ như vậy sẽ dễ cho em thấy.

Tôi cuối cùng nghĩ em nhất định là đang ở bên tôi. Nếu như không phải em lúc nào cũng ở bên, làm sao có thể giờ giờ phút phút biết được tình hình của tôi. Mỗi tối ngồi ở ký túc xá, tôi biết em đang nhìn tôi, tôi ngồi ở đó mà như ngồi bên cạnh em.

Thế nhưng, nếu em luôn ở bên tôi vì sao không gặp tôi? Tối nào tôi cũng đợi em nhưng mà em chưa bao giờ xuất hiện!"

"Tử Câm. . . . . ."

Sao cô ấy biết nhiều như vậy! Cô ấy biết chính mình cũng nhớ cô ấy. Cái này sao có thể không khiến Cửu Dạ vui mừng cùng tâm động được.

"Năm năm này, ngoại trừ đọc sách, làm việc, tôi chỉ nhớ em. Đã năm năm rồi, lẽ nào tôi còn không rõ? Tôi đã không còn là cô gái cái gì cũng không hiểu kia rồi!"

Suốt năm năm, là tưởng niệm cùng dằn vặt hành hạ mỗi lúc tỉnh mộng.

Những bàng hoàng bất lực trong mộng, tỉnh lại là máu tanh giết chóc, luôn luôn hành hạ thần kinh của nàng. Chỉ có Tử Câm, chỉ có Tử Câm của nàng, là ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm cho linh hồn nàng. Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ đôi mắt trong suốt, bàn tay nhẹ nhàng băng bó vết thương, mùi hương thiếu nữ đặc biệt ấy. . . . . .

Vốn nghĩ mình đủ kiên nhẫn, đủ cứng cỏi nhưng lại bất tri bất giác có một loại tình cảm vượt xa lý trí, không, phải nói là đã sớm áp đảo linh hồn của nàng. Loại tình cảm này chi phối nàng, hoàn toàn không phù hợp với lý trí của sát thủ. Nàng muốn nhìn thấy Tử Câm, muốn tới gần Tử Câm, muốn có được Tử Câm. . . . .

Vì vậy nàng tặng Tử Câm một chén "Tương tư", cho cô ấy biết được tâm tư của mình là một khối tình cảm mịt mờ nhưng mãnh liệt, bồi hồi yêu thương cùng ái mộ.

Trong lòng Tử Câm cũng đã sớm vì nàng mà chịu đủ dằn vặt, thậm chí Tử Câm còn không có cách nào nhìn thấy nàng, không có cách nào tra ra manh mối của nàng từ những món đồ nàng gửi, tình cảm dồn nén không có chỗ phát tiết.

Vì vậy đêm nay cô cũng tặng cho Cửu Dạ một chén"Tương tư". Chén rượu cay đắng buồn khổ rồi lại ngọt ngào rõ ràng là gián tiếp trách móc Cửu Dạ- không phải chỉ có một mình em tương tư!

Cửu Dạ trầm mặc.

Cho đến khi đôi môi lạnh lẽo mà bị thương dán lên môi nàng.

Năm năm trước Cửu Dạ đã cao bằng cô ấy, hiện tại Cửu Dạ còn cao hơn cô ấy nửa cái đầu. Cô ấy ôm lấy cổ Cửu Dạ một cách tự nhiên tựa như đã diễn tập rất nhiều lần. So với năm năm trước đã mạnh dạn hơn nhiều, tuy còn không thành thạo nhưng trực tiếp, thậm chí là khẩn trương đem đầu lưỡi tiến vào.

Cửu Dạ lúc này không nghĩ tới cái gì, cũng không nghe thấy cái gì. Năm năm trước, cái hôn này nên là của cô ấy, bây giờ chẳng qua là cô ấy đang lấy lại! Nguyên gốc vốn là của cô ấy, đúng vậy thuộc về Tử Câm, thuộc về ánh mặt trời ấm áp của nàng . . . . .

Cửu Dạ mê loạn hôn trả, toàn thân tâm đều nhanh tan chảy trong nụ hôn. Lúc này, cái gì mà nguyên tắc sát thủ không được tiết lộ thân phận, cái gì mà nhược điểm trong thế giới ngầm, cái gì mà sát thủ phải cô độc cả đời, nàng đều vứt hết thảy. Trong mắt, trong tim nàng bây giờ chỉ có Tử Câm.

Trong lúc tình mê ý loạn, Cửu Dạ bỗng nhiên phát hiện cúc áo của mình bị cởi ra. Một cổ cảm giác e ngại cuộn trào mãnh liệt, kéo lại lý trí của nàng, khiến nàng tỉnh táo lại.

"Đừng. . . . . . Tử Câm. . . . . ."

Cửu Dạ bắt lấy hai tay đang nhẹ nhàng tiến vào của Tử Câm.

"Em luôn luôn như vậy".

Tả Tử Câm bình tĩnh nhìn nàng, theo sát bước chân thoái lui của Cửu Dạ, giữ nguyên khoảng cách mà ôm lấy cái cổ trắng noãn của nàng.

"Năm năm trước cũng vậy, em chần chừ là vì cái gì?. Hay là em không. . . . . . là tôi tự đa tình sao?".

"Chị biết không, Tử Câm. . . . . . em. . . . . . Em rất bẩn".

Cửu Dạ mở ra hai lòng bàn tay, dường như bao vết tích vẫn còn loang lổ.

"Chị xem, hai tay em là dính đầy máu, là trong đó có máu của những kẻ tội ác tày trời, nhưng cũng vấy máu của người vô tội. . . . . .".

Tả Tử Câm sửng sốt một chút, chợt nắm chặt lấy tay của Cửu Dạ, đem đôi bàn tay lạnh lẽo ấy áp lên mặt, ra sức cọ xát dường như muốn dùng nhiệt của mặt làm ấp đôi bàn tay này, nói: "Tiểu Dạ, đừng nói nữa! Quên nó đi!"

"Em cũng không phải chỉ có giết người"

Hai con ngươi của Cửu Dạ gần trong gang tấc thâm thúy mà mang theo mê man, lộ ra tự giễu cùng tuyệt vọng tràn đầy cô đơn.

"Để thực hiện nhiệm vụ, em phải ngụy trang, giả dạng thành cái gì thì là cái đó, đến bây giờ em là cái dạng gì, chính bản thân em cũng không biết".

"Vì nhiệm vụ, em còn cùng người khác lên giường, bao nhiêu người em còn đếm không hết. . . . . ."

"Đừng nói nữa, em đừng nói! Đừng nói về chính mình như vậy!"

Tả Tử Câm ghé vào vai nàng, gắt gao ôm lấy, hai mắt đẫm lệ. Tuy nhiên cô ấy khóc không phải vì bản thân mà là khóc cho Cửu Dạ, khóc cho cái người bị dồn nén hết lần này đến lần khác mà không khóc được.

"Tôi biết! Tôi biết! Tôi biết em là người như thế nào! Để cho tôi nói cho em biết em là người như thế nào!"

"Em là vệ sĩ giỏi nhất, là người tình ân cần nhất thế giới, là người yêu khiến cho người khác an tâm nhất, là người đáng để tôi ái mộ suốt đời, là người mà tôi yêu nhất!"

Cửu Dạ sờ lên mặt Tử Câm "Sao chị khóc?"

Tả Tử Câm nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào nói: "Tôi khóc hộ em"

"Em? Em không cần khóc. Em chưa bao giờ vì chính mình mà khóc"

Sinh thời chỉ ở khi Linh đại nhân qua đời ngày đó, cùng các anh chị em khóc to một hồi. Từ đó về sau, nàng tự nói với bản thân, không được khóc! Có thể lưu huyết, có thể liều mạng, nhưng sát thủ không được yếu đuối, vì vậy nàng không có quyền khóc!

Tả Tử Câm lại nói: "Không phải, không phải là em khóc!"

Cô ấy chỉ vào tim của Cửu Dạ, "Tôi nghe được là tâm của em đang khóc! Là em đang đau lòng!"

Tâm của nàng? Tâm của nàng. . . . . .

Đúng rồi, nàng từ thật lâu đã đem tâm mình đặt trên người Tử Câm. . . . . .

Ba năm? Năm năm? Hay là từ lúc ban đầu mới gặp?

Khi đó, Tử Câm vẫn chỉ là một cô gái trẻ, một người tràn ngập hiếu kỳ đối với thế giới ngầm, một thiếu nữ dễ cảm động trước hành động anh hùng cứu mỹ nhân.

"Thế giới ngầm đầy rẫy dơ bẩn cùng ám muội, chị ngàn vạn lần đừng vì tò mò mà. . . . . ."

Ta nói những này làm gì? Là muốn dùng những lời này để cự tuyệt cô ấy ư?

Không! Ta là đang thử, chậm rãi từng bước thăm dò khả năng chịu đựng của cô ấy sao?

Tâm của ta vẫn nhơ nhuốc như vậy! Cho dù là đối với người trong lòng, cũng. . . . . .

Tử Câm, Tử Câm. . . . . . đừng cự tuyệt em . . . . .

Xin đừng cự tuyệt em . . . . . em đã không thể không có chị rồi. . . . . .

Chị biết không, em sẵn sàng dùng tất cả các thủ đoạn ti tiện chỉ để có được chị. . . . . .

"Sao em có thể. . . . . . sao em có thể cho rằng tôi đối em chỉ là tò mò?"

Tả Tử Câm loạng choạng, Cửu Dạ vội ôm lấy cô. Chỉ nghe thấy cô ấy cắn chặt môi nói:

"Tiểu dạ, em có biết là em đáng giận lắm không? Tôi không thấy được em, thậm chí ngay cả sự tồn tại của em cũng như một giấc mơ!".

"Tôi chỉ có thể nghĩ em hiện giờ đang làm cái gì, em sống trong thế giới đẫm máu không biết có gặp nguy hiểm hay không, không biết em có vui hay không".

"Mỗi một món quà em tặng tôi nhân dịp sinh nhật, lễ tình nhân, giáng sinh tôi đều giữ lại bởi vì chúng đại diện cho em. Em tặng tôi đạn tôi lo lắng không biết em có bị thương không, em tặng tôi cây thánh giá, tôi biết em đã giết người vô tội, em tặng tôi "tương tư" tôi biết em nhất định đang nhớ tôi. . .

Tôi nghĩ em thích mặc loại quần áo nào, em thích ăn gì, thích nghe loại nhạc gì, thích xem phim gì, bộ dạng lúc ngủ của em như thế nào. . . . . .

Tôi đều từ trong mộng thấy cảnh em chém giết mà giật mình tỉnh giấc, em cho rằng tôi vượt qua năm năm như vậy chỉ vì đối với em tò mò thôi sao?".

Hóa ra cuộc sống của Cửu Dạ, mọi thứ liên quan đến Cửu Dạ, dù không nhìn thấy nhưng người con gái tinh tế này lại qua từng món quà Cửu Dạ gửi mà nhìn ra được.

Có hàng vạn lời muốn nói nhưng lại không thể mở miệng.

Cuối cùng chỉ nói một câu.

"Tên em là Cửu Dạ".

Tên này, là nàng nợ Tử Câm đã năm năm.

Năm đó khắc chữ "Dạ" lên viên đạn không phải do nàng nhất thời xúc động. Là vì nàng tưởng niệm, vô cùng tưởng niệm muốn nói cho Tử Câm biết tên mình nhưng lý trí của nàng ngăn lại, trong thế giới ngầm một chút sơ sẩy cũng đủ mất mạng. Thế nên nàng mạo hiểm tiết lộ một chữ "Dạ" .

Tử Câm lúc này dựa vào Cửu Dạ, cằm đặt trên vai nàng, nhè nhẹ hôn cổ nàng, má kề má. Nụ hôn mềm mại mang thương tiếc, hết hôn cổ rồi quay sang liếm đến tai, không chút tiếng động tiến vào an ủi nội tâm Cửu Dạ.

Đây sẽ là một đêm tràn ngập xuân ý nếu như không có sự tồn tại của vị khách không mời kia!

Cửu Dạ dựng Tử Câm dậy, nhẹ nhàng ôm cô đặt ở sô pha. Đem ngón tay điểm lên hai cánh hoa hồng nhạt đang muốn đặt câu hỏi kia nói: "Chờ em một chút."

Cầm cái khay đựng hoa quả, đạp tung cửa phòng ngủ của Tử Câm, bên trong một loạt phi tiêu bắn ra cắm sâu vào khay đựng hoa quả. Cửu Dạ buông khay, nhanh chóng rút dao phi vào, bên trong có tiếng người kêu lên rồi ngã xuống.

Nhìn vóc dáng hắn khá cân xứng, không qua cao lớn thô kệch, là vóc dáng chuẩn của sát thủ. Màn vừa rồi chứng minh thân thủ của hắn cũng linh hoạt. Gương mặt cũng hết sức bình thường tìm đâu cũng thấy là gương mặt lý tưởng của sát thủ.

Cửu Dạ bước vào, đá mạnh vào bụng hắn, hắn ôm bụng nằm rên trên mặt đất.

Tốt lắm, vẫn còn biết đau.

Ngạc nhiên là trên trán hắn có một dấu hiệu màu xám mờ mờ khó nhận ra. Cửu Dạ nhíu nhíu mày nhớ lại cách ra đòn vừa nãy của hắn. Kết luận: tuy rằng không bằng nhưng rất giống với anh tư.

Rút ra dao cắm trên cổ tay hắn, đè vào động mạch chủ trên cổ nói: "Mi là người của "Thiên Tâm Thừa"?"

Hắn kinh ngạc nhìn Cửu Cạ "Mi. . . . . . Mi là ai. . . . . ."

"Người này là người của ta, sau này không được phép động vào!" Cửu Dạ lấy ra một chiếc nhẫn giơ giơ trước mặt hắn, thấp giọng nói, "Đã biết quy tắc?"

Không nghĩ tới thế lực của anh tư ở Trung Quốc đã lớn đến thế này.

"Hắc sắc sát thủ" bọn họ thường hoạt động độc lập, đương nhiên cũng có không ít lần phối hợp hành động. Chỉ có anh ba với anh tư phụ trách bảo vệ tổ chức, tiện tay lợi dụng chức quyền bồi dưỡng thân tín.

Lúc trở mặt, anh ba cuỗm luôn tiền của tổ chức theo, nghe đâu đủ để mua một nước nhỏ. Hắn tại các quốc gia đều có tập đoàn tài chính bí mật, mọi người thường trêu hắn có nhiều tiền đặt biệt danh cho hắn là "Quản gia" . Thân tín của anh tư không nhiều, nhưng lại có nhiều cứ điểm ở châu Á.

Chỉ là Cửu Dạ không nghĩ tới lại gặp trong tình huống như thế này.

Anh tư đặt ra một quy định: nếu đối tượng cần giết có quan hệ với người nhà, lập tức báo cáo lại, sau đó không chỉ không nhận đơn đặt hàng mà còn giết luôn người đi thuê, diệt khẩu.

Hắn gật đầu nói: "Được, nhưng tôi chỉ là thành viên cấp thấp, chuyện này phải về báo cáo cấp trên."

Cửu Dạ xé một góc áo của hắn, băng bó vết thương ở cổ tay cho hắn nói: "Mi đi đi!"

"Rõ!"

Hắn đi ra bằng cửa chính, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tả Tử Câm, thoải mái tiêu sái đi ra ngoài, lưng còn mang một đống dụng cụ, thoạt nhìn như thợ sửa chữa ống nước.

Cửu Dạ ngồi xuống cạnh Tả Tử Câm nói: "Không hỏi gì ư?"

Tử Câm lắc đầu.

"Em không muốn nói tôi cũng không hỏi. Tôi đối với em không phải là tò mò"

Chậc, vẫn còn nhớ thù.

Cửu Dạ cười nói: "Đi tắm, ngủ thôi!"

"Cửu Dạ " Tử Câm bỗng nhiên cười giảo hoạt nói:

"Thật ra ba tên ở quán bar là tôi thuê đến"

"Tử Câm, chị. . . . . ."

Cửu Dạ dở khóc dở cười. Đúng là ép người quá đáng mà. . . . . .

Cửu Dạ bế Tử Câm đi đến phòng tắm ôn nhu hỏi: "Chị thật sự xác định được tình cảm của em đối với chị?".

"Đương nhiên! Nếu không, sao em có thể như âm hồn không tiêu tan?"

". . . . . . "

Ba ngày sau, vị giám đốc kinh doanh bị tử câm đuổi việc kia mất tích. Song song còn có một vị trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn đối địch cũng mất tích.

Kế tiếp sau đó trong công ty có lời đồn đại.

Nói là bạn của tổng giám đốc tả tử câm ở Mỹ trở về giúp sức, để nắm rõ tình hình công ty, người này bắt đầu đi làm ở vị trí thấp nhất.

Lại có người nói, người bạn ở Mỹ này vô cùng lợi hại. Trên bàn đàm phán đỡ rượu cho tổng giám đốc, nghìn chén không say, Tại tiệc rượu, nhảy cùng tổng giám đốc hào quang bắn ra tứ phía. Người này tinh thông sáu ngoại ngữ, lễ nghi của vô số quốc gia. Biết pha rượu, biết nấu ăn, biết võ, biết vẽ tranh, hiểu rõ phong thổ các nước trên thế giới.

Sáng sớm hôm nay, Tằng bí thư đến phòng làm việc của tổng giám đốc buôn chuyện nói cho Cửu Dạ tin đồn mấy ngày qua. Cửu Dạ nghe xong dở khóc dở cười: "Đây là tôi sao?"

Những cái này chẳng qua là kỹ năng của sát thủ. So với các huynh đệ tỷ muội thì Cửu Dạ chỉ ở mức bình thường. Nói như đại tỷ, trong vòng một tháng học xong tiếng đức, không những thế còn đạt đến mức tinh thông. Người bình thường học không được chẳng qua cũng chỉ bị mất mặt, bọn họ học không được là mất mạng.

Lại nói đến "Bá Nhạc" của nàng Tằng bí thư. Tại công ty tự nhận là "người nhà" của Cửu Dạ. Tằng bí thư dùng ánh mắt mờ ám nhìn Cửu Dạ, lại quay sang nhìn bàn làm việc của tổng giám đốc, vỗ vỗ vai nàng nói: "Cố lên, cho tên họ Tần ấy biết mặt, chị ủng hộ em!".

"Tằng tỷ. . . . . ." Cửu dạ hai mắt rưng rưng nắm tay cô ta nói "Cũng chỉ có chị đôi tốt với em!".

Tằng bí thư xoa xoa tóc, nói: "Còn phải nói!" Nói xong xuất ra một tờ giấy, nói, "Đây là hóa đơn tháng trước của chị ở phòng tập thể thao, giúp chị thanh toán nha!".

". . . . . ."

"Thế nào, có ý kiến? Đối với người mai mối là chị đây không có chút cảm ơn gì sao?".

". . . . . ."

Cửu Dạ oán hận nhận tờ giấy, hướng tằng bí thư làm bộ xem thường: "Tằng tỷ, chị được lắm!"

Quả nhiên là thủ hạ được tiểu hổ ly Tả Tử Câm đào tạo ra. . . . . .

Tả Tử Câm trở lại vừa lúc Tằng bí thư đi ra, nhìn thoáng qua bóng lưng của Tằng bí thư, mỉm cười ngồi xuống cạnh Cửu Dạ hỏi: "Cô ấy đến nói gì với em?".

"Không có gì, đến làm em tốn tiền thôi!" Cửu Dạ lôi kéo tay Tử Câm, nói:

"Ba chị sắp về rồi, đem công ty giao cho ông ấy cùng tằng bí thư, chị với em đi du lịch được không?".

Tả Tử Câm mặt mày rạng rỡ, sau đó nhào vào trong lòng Cửu Dạ, phấn khởi như đứa trẻ lên ba: "Được! Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật".

Ba của Tử Câm biết được chuyện Tử Câm hủy hôn với Tần Thiệu Dương, tức tốc từ Đức trở về. Bây giờ có lẽ đang ở trên máy bay.

Lúc ba của Tử Câm trở lại công ty, tiếp ông chính là một đống văn kiện, tài liệu chờ được giải quyết. Mà Cửu Dạ đã dụ dỗ con gái ông "Bỏ trốn" đến Thụy Sĩ.

"Tối hôm đó tôi nên đuổi việc cô ta mới phải!"

Những lời này được Tằng bí thư truyền tới là khi Cửu Dạ đang cùng Tử Câm ngắm hoa hồng trên dãy An phơ tại Thụy sĩ.

Cửu Dạ nắm lấy ngón tay của Tử Câm, lộ ra cổ tay phải của cả hai, nói:

"Chúng em có một tập tục, khi xác định được bạn đời, sẽ làm một nghi lễ chứng minh, chị có đồng ý ở bên em suốt đời không?".

"Phí lời!" Tả Tử Câm trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ tiếu ý.

Cửu Dạ không hề chần chờ, dùng móng tay cắt cổ tay của cả hai nói:

"Nguyện ——cùng người thấu hiểu, cùng người tin tưởng, cùng người hỗ trợ, sinh tử có nhau."

Vết thương trên cổ tay điệp cùng một chỗ, tại nơi trời đất phủ đầy băng tuyết, máu vừa chảy ra đã ngay lập tức đông lại.

Tử Câm sững sờ nhìn Cửu Dạ, Cửu Dạ cười nói: "Ngốc"

Ngay sau đó lấy ra một viên thuốc nói: "Uống đi."

Tử Câm nuốt nuốt lời hỏi: "Đây là cái gì?"

"Cứ uống đi đã!"

Cửu Dạ cười nhéo mũi Tử Câm, ôm lấy mặt cô nói:

"Là thuốc giải độc, máu em có độc, đề phòng vạn nhất. . . . . .

Xem xem, sao lại khóc rồi. Người khác nhìn thấy còn tưởng em bắt nạt chị mất. Không phải đã nói đem chuyện trước kia quên hết sao!".

Cửu Dạ gắt gao ôm Tử Câm vào trong lòng, cười cười ngắm một chút cảnh vật mỹ lệ xung quanh, ngực yên lặng cầu khấn:

Linh, cảm ơn người! Tôi đã tìm được người ở bên tôi suốt đời rồi, xin người hãy phù hộ cho chúng tôi được hạnh phúc.

Đêm khuya, hai người con gái yêu nhau tại núi tuyết hôn nhau, hẹn ước suốt đời.

Hoàn

Bạn đang đọc Cưng chiều sát thủ của Phượng Khi Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong_lam_mac_huan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.