Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi vấn

Phiên bản Dịch · 3924 chữ

"Tiểu Vệ, mang cái văn kiện này đi sửa cho tôi!".

"Tiểu Vệ, không đủ giấy, cô đến kho lấy giấy khổ A4 về đây!".

"Tiểu Vệ, hết trà rồi, đi siêu thị mua đi".

"Tiểu Vệ. . . . . ."

Tại phòng tài liệu, Cửu Dạ sắm vai tiểu viên chức vĩ đại, nghe theo phân phó của chủ nhiệm, chạy qua chạy lại, bận tối tăm mặt mũi. Thấy chủ nhiệm vừa đi ra ngoài, Tiểu Trương mang vẻ mặt đồng tình nói với Cửu Dạ: "Mới vào chính là như vậy, qua hai ba ngày là quen thôi, chủ nhiệm vậy thôi chứ thật ra hiền lắm". Nói xong quay lại đánh máy tiếp. Cửu Dạ nói thầm: nếu mi thông cảm với ta sao không giúp ta một ít?

Nhưng mà Cửu Dạ không có cơ hội hưởng cái "Hiền lành" của chủ nhiệm bởi vì ngay hôm sau nàng đã không cần trở về phòng tài liệu.

Buổi chiều, tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc vang lên. Cửu Dạ nhìn trái nhìn phải, hai người kia ai cũng ở gần cái điện thoại hơn nàng nhưng lại thờ ơ. Được, tự mình nghe, chắc là có phòng nào cần đưa văn kiện đây. Nhìn thoáng qua dãy số, quả nhiên là số nội bộ của công ty, cầm lên ống nghe, nói: "Xin chào, phòng tài liệu nghe."

Từ trong điện thoại vang lên một thanh âm quen thuộc, ngữ khí bất thiện nói: "Vệ Thần, sao còn chưa đưa sơ lược lý lịch lên?"

Sơ lược lý lịch? "Ngài là ai?"

Đối phương trầm mặc một chút, như là đang nhẫn nại, sau đó rất bình tĩnh nói: "Tôi là Tả Tử Câm".

". . . . . . Tổng, tổng giám đốc. . . . . ."

Cửu Dạ vừa nghe cái này mới nhớ ra, là tiểu thư tầng 27, nàng còn nhớ bảo mình đem sơ lược lý lịch lên sao, vội vàng đáp: "Đem ngay, đem ngay! Bây giờ sẽ đem lên ngay!"

"Quên đi, tôi nhận được rồi, cô trực tiếp lên đây nói chuyện đi."

"Ách. . . . . . Được. . . . . ."

Cửu Dạ nói thầm: cô đã cầm rồi còn bắt tôi đem lên làm gì?

Quay đầu lại thấy đồng nghiệp đều trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ. Đặc biệt là Tiểu Trương, vẻ mặt đồng tình, mặt trái viết : ”Nước sông Dịch lạnh ghê”, mặt phải viết “Tống tiễn tiểu Vệ”. (ý chỉ Kinh Kha người nước vệ đi ám sát Tần Thủy Hoàng năm xưa). Cửu Dạ không thèm nhìn ánh mắt của bọn họ, tùy tiện đẩy cửa đi ra ngoài, đi cầu thang bộ lên lầu, từ tầng một đi đến tầng hai bảy.

Hà, phòng làm việc của Tử Câm đây rồi!

"Cốc cốc!" Cửu Dạ gõ cửa, không có phản ứng. Nàng lại gõ thêm một lần! "Cốc cốc!"

Vẫn không có phản ứng?

Trong lúc Cửu Dạ đang suy nghĩ có nên trực tiếp đẩy cửa đi vào hay không, phía sau bỗng nhiên có người nắm vai nàng, mang theo một cỗ nhàn nhạt mùi nước hoa quen thuộc. Thân thể nàng cứng đờ. Nhưng lập tức thả lỏng. Bây giờ là ban ngày, nếu nàng "Khua tay động chân" với người trong công ty, không bị đuổi việc cũng bị trừ lương!

Quay đầu lại, chính là thấy tổng giám đốc tiểu thư tay đang cầm văn kiện. Nàng nhìn Cửu Dạ có chút ngoài ý muốn nói: "Vào đi thôi". Nói xong mắt vẫn không rời khỏi Cửu Dạ, trực tiếp đi vào, tựa vào bàn công tác của chính mình. Cửu Dạ cười khổ trong lòng: Tử Câm không ở trong phòng làm việc, là cố ý muốn thử thân thủ của mình sao?. Nàng có chút chần chờ, tiểu thư mất kiên nhẫn nói: "Sững sờ ở cửa làm gì? Vào đi!"

"À, vâng!"

Phòng làm việc của tiểu thư rất đặc biệt, một bàn làm việc mỹ miều, điện thoại, đồ trang sức, các loại bút, lịch ngày, máy vi tính và vân vân đầy đủ mọi thứ, không biết có phải lúc rảnh rỗi nàng thường ngồi trang trí hay không. Văn kiện tài liệu chỉ có một ít đặt ở bên cạnh.

"Ngồi đi". Tiểu thư chỉ vào chiếc ghế sô pha xa hoa ở bên cạnh.

Cửu dạ cười nịnh: "Không không, tôi đứng là được rồi."

Tiểu thư hừ một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn, nhíu mày nói: "Bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi!"

Thấy nàng phát hỏa, Cửu Dạ không nói hai lời, ngồi ngay xuống sô pha. Tiểu thư nhẹ nhàng nhấc chân, dướn người một chút, ngồi lên bàn làm việc, giương mắt nhìn Cửu Dạ, nói: "Tôi nghe nói người luyện võ không thích ngồi sô pha, ở đây không có ghế băng, cô chịu khó một chút."

Cửu Dạ cười gượng nói: "Sao có thể? Tôi là không dám ngồi trước mặt tổng giám đốc".

Váy của tiểu thư không dài, nàng ngồi ở trên bàn làm việc, Cửu Dạ ngồi ở sô pha, thấp hơn nàng rất nhiều, theo độ lớn của góc này, Cửu Dạ do có thị lực hơn người có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh dưới váy.

. . . . . .

Màu trắng phấn hoa, rất đáng yêu.

Cửu Dạ nghĩ thầm.

Ta thật ra thích màu phấn hồng hơn.

Cửu Dạ tưởng tượng không biết xấu hổ.

Làm sát thủ, có rất nhiều chi tiết phải chú ý. Ví dụ như khi đứng thẳng, nhất định phải tận lực nhớ hết vị trí cửa sổ của gian phòng; hay là khi cầm cái chén uống nước, không được phép mất đề phòng, luôn luôn ở trong tư thế có thể dùng cái chén trong tay biến thành vũ khí giết người. Từ nhỏ được dạy để trở thành sát thủ cùng với những đợt giáo huấn đẫm máu đã khiến nàng dưỡng thành những thói quen này. Nàng không ngồi sô pha, không ngồi tràng kỷ. Nếu như không nhất thiết, dù chỉ là một cái đệm nàng cũng không ngồi, cản trở nàng đứng lên. Hơi chậm một chút, nói không chừng đạn vì cái chậm một chút làm lấy mạng của nàng!.

Thế nhưng Tử Câm nói: "Bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi!"

Tử Câm đã nói vậy, nếu không ngồi sẽ khiến nàng không vui. Vậy ngồi thôi.

"Tại sao lâu như vậy? Nhận được điện thoại của tôi sao không lên ngay?"

"Không, Tôi đi cầu thang bộ, hơi mất thời gian".

"Sao không đi thang máy?"

"Tôi bị say thang máy".

Đã mấy năm không cùng nàng nói chuyện, Tử Câm ngày nay nói chuyện như muốn gây sự, thiếu chút nữa khiến nàng chống đỡ không được. Tiểu thư mặt không đổi sắc, hơi gật đầu, nói: "Tôi nghe Tằng bí thư nói, chữ của cô viết rất đẹp, lại có ý tứ, sao lại chỉ tốt nghiệp trung học?"

Tằng bí thư là người phụ trách tuyển nhân viên cấp thấp nhất tháng trước, vì thích chữ nàng viết mới tuyển nàng, điều này khiến nàng rất cảm kích, hai người từ đó cũng trở nên thân thuộc. Tằng bí thư lúc gần đi cố ý dặn nàng buổi tối mang trà cho tiểu thư, này trong đó cũng có ý muốn đề bạt nàng. Trong sơ lược lý lịch viết Cửu Dạ là người miền núi ở Vân Nam, Tằng bí thư cho rằng nông dân tương đối giản dị, hoặc không là, bởi vì cảm kích đối với Tằng bí thư, ở góc độ báo ân, Cửu Dạ so với các nhân viên khác yên tâm hơn.

Cửu Dạ đáp: "Ở quê của ta không có đại học".

Đúng vậy, trong doanh trại huấn luyện sát thủ nằm sâu trong rừng, trường học gì cũng không có. Tiểu thư trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, còn có một điểm đồng tình, nhưng che giấu xuống rất nhanh, tốc độ cực nhanh, cũng chỉ có Cửu Dạ là người chuyên nghiệp mới nhìn ra.

Tiểu thư nói: "Không có bằng cấp cũng không sao, chỉ cần chăm chú, bây giờ học vẫn còn kịp. Chữ của cô viết rất đẹp, đây là ưu thế".

Dừng một chút lại nói: "Ngươi có học võ?"

Cửu Dạ đáp lại: "Không có, chỉ là hồi bé cùng chúng bạn đánh nhau, lớn thành quen. Tổng giám đốc biết đấy, trị an ở nông thôn hỗn loạn, không biết không được."

Đúng vậy, trại tập huấn của sát thủ, không có bản lĩnh sống không được.

"Hừm. . " Tiểu thư đáy mắt có chút thất vọng nói: "Tôi còn tưởng cô, tôi có học qua quyền đạo, nhìn cô có thân thủ tốt, còn tưởng rằng cô có học võ!"

Nhìn ra ý tứ của nàng, Cửu Dạ trong lòng buồn cười, nhìn bề ngoài nàng là tuýp người mạnh mẽ, không ngờ cũng là người mê tiểu thuyết võ hiệp.

Tả Tử Câm đưa Cửu Dạ một bản tài liệu, nói: "Tằng bí thư nghỉ phép hai ngày, cô viết chữ đẹp, giúp tôi một chút."

Viết chữ đẹp thì có quan hệ gì ở đây? Hiện tại đều là đánh máy vi tính, không lẽ làm bí thư phải viết tay? Cửu Dạ không biết ngoại trừ sơ lược lý lịch phải viết tay còn có cái gì nữa. Nhưng là phân phó của tổng giám đốc, như là lệnh vua ban xuống, lập tức gật đầu đáp ứng.

"Cô xuống phía dưới thu thập đồ đạc đi, ngày mai đến ban trợ lý báo tin. Được rồi, tối nay cô có rảnh không?"

"Cái này. . . . . ." Tổng giám đốc gọi, dù là không có thời gian cũng phải thành có thời gian, thế nhưng. . . . . .

"Có chuyện gì sao?"

Tử Câm à, nàng thật đúng là ép người ta quá.

"Tối nay chị tôi đến". Cửu Dạ không thể làm gì khác hơn là nói thật.

Tả Tử Câm khó hiểu hỏi: "Cô không phải nói nhà cô ở tại vùng núi Vân Nam sao?"

Cửu Dạ gật đầu nói: "Là tới tìm tôi vay tiền. Nói là trưởng bối trong nhà qua đời, vì vậy. . . ".

Cửu Dạ dùng từ cẩn thận, triển khai liên tưởng phong phú của nàng. Lời nói dối càng tỷ mỷ càng dễ bị vạch trần, người bình thường thường tin tưởng phán đoán của mình vì vậy dẫn dắt đối phương vào không gian tưởng tượng rồi đưa ra kết luận mà đối phương mong muốn, lời nói dối như vậy mới khiến người khác tin. Ánh mắt có chút áy náy nhìn Tử Câm, vị tiểu thư này, tại công ty lanh lợi tháo vát, hay động tâm thương người.

Tả Tử Câm có chút xúc động, suy nghĩ một lúc, nói: "Như vậy đi, tôi đi cùng cô."

"Hả?". Nàng đi gặp đại tỷ, đưa Tử Câm đi theo thế nào được? Cửu Dạ có chút bối rối, khéo léo cự tuyệt: "Không cần, tôi tự đi là được rồi. . . . . ."

"Tôi có thể chi cho cô một tháng tiền lương, chẳng qua tôi muốn nhìn xem cô có gạt tôi hay không!" Nàng liếc mắt nhìn Cửu Dạ có chút gian trá.

Chậc, lúc này lại thông minh thế.

Cửu Dạ sao nỡ nhẫn tâm làm Tử Câm mất hứng? Chỉ còn biết gật đầu đáp ứng.

Trở lại phòng tài liệu, tiểu Vương đã kích động chạy tới, nói: "Tiểu Vệ, cô quen tổng giám đốc?"

"Không quen. Mới gặp một lần". Hơn nữa tối hôm qua còn cho cha nàng một cước.

"Oa, thật không?. Tổng giám đốc có phải rất hấp dẫn hay không? Cô không biết, tôi là fan của nàng. Từ nước ngoài trở về làm tổng giám đốc mới có nửa năm đã quay mấy lão cổ đông như chong chóng. Lần trước còn sa thải giám đốc kinh doanh!"

"Hế" Cửu Dạ tùy ý gật đầu.

"Đây là thái độ gì? Không phải cô làm sai chuyện gì bị tổng giám đốc phát hiện đấy chứ?"

". . . . . ."

Cửu Dạ thở dài, tên này thật lắm chuyện, không hiểu tại sao là đàn ông mà lại nói nhiều như vậy!

"Đúng không? Thật là bị nắm thóp rồi?"

Bị tiểu Vương lải nhải cả buổi chiều, Cửu Dạ làm như không nghe thấy, tổng giám đốc lại gọi điện thoại tới.

Ra đến ga ra, tiểu thư hỏi: "Biết lái xe không?"

"Biết một chút".

Xe đạp, ô tô đương nhiên không cần phải nói, du thuyền ca-nô không đáng kể, xe tăng bọc thép tùy ý lái, các loại loại máy bay, tàu bay cũng không thành vấn đề.

"Tốt lắm, tôi tìm cho cô cái giấy phép, từ nay về sau cô lái xe cho tôi."

"Hả?" Tiểu thư, ta tùy tiện nói một chút cũng tin? Nàng cũng không sợ bị tai nạn xe cộ mà mất mạng sao?

"Thế nào, không muốn?"

"Muốn, muốn, nhưng mà tôi bị say xe"

"Không sợ, lái xe sẽ không bị say, ngồi xe mới say".

Cửu Dạ âm thầm đảo cặp mắt trắng dã. Tiểu thư, ngươi tin lời ta? Quá dễ tin người rồi.

"Cô cho rằng trên đời này không có công phu thực sự sao?". Nàng đột nhiên hỏi một câu, sau đó cười cười, mang theo một chút hoài niệm, nói: "Tôi trước đây gặp qua một người, có thể nhảy qua tường cao ba thước".

"Thế nào, không tin?".

"Tin! Không tin không được? Tôi lúc trước ở bên ngoài lăn lộn cũng đã từng gặp qua cao thủ. Có điều để có thể luyện đến trình độ như vậy phải có nghị lực phi thường, vượt qua giới hạn của người bình thường. Thế giới mà bọn họ sống ngươi khó có thể tưởng tượng ra được, tổng giám đốc cảm thấy hứng thú chẳng qua là vì cảm thấy thế giới của bọn họ không giống với thế giới của ngài mà thôi". Có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với thế giới hắc ám không phải là chuyện tốt.

"Huống hồ, giỏi võ thì có ích lợi gì, chỉ biết trở thành tay sai cho người khác, kẻ chết thay. Chỉ có người có tiền như tổng giám đốc mới tốt!"

"Cô quả nhiên biết võ công". Tả Tử Câm liếc mắt nhìn Cửu Dạ, nói: "Lái xe đi, em gái!"

". . . . . ."

Cửu Dạ cảm thấy như nàng bị cái "Võ lâm cao thủ" này đùa giỡn.

Cửu Dạ bị say xe là thật, nhưng là không phải say như người bình thường. Tình hình chung khi nàng lái xe là phi tiêu bay đầy phía sau, xe cảnh sát, xe bảo tiêu chạy đuổi theo thành hàng dài. Vì vậy, nàng chỉ quen nhấn ga, không quen phanh xe mà lái xe bình thường phải đi rất chậm, bằng không sẽ đi quá tốc độ cho phép. Chậm rì rì như vậy khiến nàng say.

May là lần này tổng giám đốc cuối cùng cũng không có bắt nàng lái xe, khiến cho Cửu Dạ hưởng thụ cảm giác được tổng giám đốc lái xe cho một lần. Bằng không khiến đại tỷ nhà nàng chờ, nàng không chết cũng bị lột da! Nói đến cặp mắt của thủ lĩnh đại tỷ nhà nàng tuy rằng không thể giết người nhưng đã có tiền lệ khiến người khác phát điên.

Khi xe chạy đến điểm hẹn, hai người liền nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn điển hình đứng bên cạnh, thấy Cửu Dạ hai mắt bắt đầu đẫm lệ, hô to bằng tiếng Vân Nam địa phương: "Cửu muội!"

Cửu Dạ sợ đến hồn bay phách tán.

Kia, kia, kia, kia là ai? Tiểu mỹ nhân đại tỷ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, mê chết người không đền mạng của nàng đâu?

"Em đi đi, tôi ở chỗ này chờ." Tiểu thư rất thông tình đạt cho Cửu Dạ đi gặp một mình.

Cửu Dạ nghĩ thầm vị tiểu thư này khẳng định là bị hình dạng cùng giọng nói của đại tỷ dọa sợ rồi. Có lẽ là vì nàng nghe Cửu Dạ nói tiếng phổ thông nên trong tiềm thức cho rằng vùng núi Vân Nam đều đã phổ cập tiếng phổ thông. Lúc này vừa nghe xong một câu đã cảm thấy uy lực phi thường của tiếng địa phương!

Cửu Dạ vội vàng lôi kéo đại tỷ ra đứng ở một bên, khiến cho đại tỷ đứng cách xa Tử Câm, hỏi: "Đại tỷ, sao người lại thế này? Không phải là vừa đi giải phẫu khuôn mặt đấy chứ?"

Công nghệ giải phẫu biến đổi khuôn mặt ngày nay rất cao siêu đó nha!

"Ta là đang cải trang!" Lúc này đại tỷ đã đổi vệ giọng thiếu nữ thanh tú như chuông bạc.

"Ta biết mà, người sao có thể cam lòng đi phẫu thuật"

Đại tỷ tức giận một thanh nói: "Ngươi á, có biết thế nào là kính già yêu trẻ hay không?"

Cửu Dạ xem thường nói: "Đại tỷ, nếu ta nhớ không lầm thì năm nay người 19 phải không? Còn nhỏ hơn ta một tuổi!"

"Cái này gọi là xuân sắc. Xuân sắc, biết không?" Vu Linh cũng không khách sáo liếc mắt.

Cửu Dạ xem xét tỉ mỉ thân thể Vu Linh từ trên xuống dưới, hỏi: "Đại tỷ, có bị thương không?".

Tuy rằng đại tỷ trên người không có vết thương, thế nhưng các chiến hữu đều nói đại tỷ có năng lực khôi phục siêu việt, nghìn năm khó gặp, thụ thương sẽ không để lại dấu vết. Nhưng thụ thương sẽ vấn đau như thường. Vì vậy đại tỷ có bị thương hay không Cửu Dạ nhìn không ra.

"Đại tỷ, bị thương chỗ nào nhất định phải cho ta xem, tuy rằng ta không giỏi y thuật như lão Thập nhưng ta biết châm cứu, miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng."

Vu Linh vỗ vỗ mu bàn tay Cửu Dạ, lắc đầu cười nói: "Ta không sao!"

"Sao không thấy Tiểu Thiên?"

"Thiên bị thương, đang tĩnh dưỡng ở Tuân Châu. Ta là tranh thủ chút thời gian đi xem ngươi."

"Tiểu Thiên bị thương? Bị thương có nặng không?" Tính theo cấp bậc, Tiểu Thiên đứng thứ 2. Đấu tay không với số 1 số 2 của chúng ta ai có thể khiến nàng bị thương nặng? Cổ gia mang súng máy lên thuyền sao?".

Vu Linh lắc đầu nói: "Lần này tại vùng biển quốc tế, chúng ta gặp một chút sự cố không lường trước. Chuyện này rất kỳ lạ, có quan hệ nghiêm trọng, bằng không ta sẽ không đặc biệt tới tìm ngươi."

Năng lực quan sát bốn phía xung quanh của Cửu Dạ rất mạnh, ngay cả một cái mini camera trên đường cũng không qua được mắt nàng. Hơn nữa ở đây còn có Vu Linh đại tỷ vì vậy nàng không sợ bị nghe lén. Toàn bộ người trên đường này ngoài mình cùng đại tỷ chỉ còn có Tả Tử Câm, đương nhiên không có vấn đề.

Cửu Dạ biết đại tỷ tìm đến nàng, khẳng định là thời gian rất cấp bách, vì vậy lập tức liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vu Linh nói: "Từ lâu trên giới sát thủ đều không phải lưu truyền một ít tin đồn thần thoại sao? Lần này, ta đã gặp được rồi".

Cửu Dạ ngạc nhiên

Thế giới sát thủ, tồn tại trong bóng tối không bao giờ lộ diện ra ánh sáng. Sinh hoạt không giống với người bình thường, thế giới sát thủ tin tức truyền đi mau lẹ, lưu truyền mọi góc ngách. Trong đó có một ít tin đồn nghư như là thần thoại, như là tấm thân bất tử, năng lực siêu nhiên,...

Quả thật, Vu Linh, Tiểu Thiên, Cửu Dạ cùng với “Thập kiệt” của “Hắc sắc chỉ văn” đều đã không phải là người bình thường. Trải qua trường kỳ dùng thuốc cải tạo cùng với huấn luyện siêu việt, bọn họ đều là những người có năng lực đặc biệt được sàng lọc kỹ càng. Ví dụ như năng lực khôi phục củaVu Linh, trong vòng một giờ tất cả các vết thương ngoài da đều không để lại dấu tích. Tiểu Thiên một quyền có thể giết chết một con bò Tây Tạng, một cước vỡ đá kim cương. Bản thân Cửu Dạ cũng là bách độc bất xâm.

Nhưng năng lực của bọn họ đều là thành quả của khoa học kỹ thuật tiên tiến. Vì vậy Vu Linh nói "Nhìn như thần thoại" thì có thể thấy được có bao nhiêu thần kỳ. Không đợi Cửu Dạ đặt câu hỏi, Vu Linh tiếp tục nói: "Ta lần này tại Thái Bình Dương, mới biết được trên thế giới thật có người có thể thông thiên triệt địa. Ngay cả huyết tộc cũng gặp được!"

Cửu Dạ trong lòng khiếp sợ, nhưng sắc mặt càng thêm trấn định.

"Như vậy. Lẽ nào Tiểu Thiên là bị những người này gây thương tích?"

"Đúng vậy!" Vu linh gật đầu nói: "Bọn họ tự xưng là “Dị năng giả”, lần này bọn họ ở trên thuyền tranh đoạt một cái gọi là ‘ năng lượng tinh thạch ’ thánh vật, có người nói nó khả năng tăng cường dị năng. Nhưng xui xẻo thế nào bảo bối này bị ta ăn cắp mất, Tiểu Thiên vì bảo vệ ta nên bị một người tên là Ngự Khí đánh bị thương!".

"Ngự Khí? Tên này ta nghe qua, có người nói là một đại gia tộc ở Nhật bản".

"Hừ, thật không ngờ tới, Ngự Khí gia tộc không thể tùy tiện động tới kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là một “An bội” dị năng gia tộc nhỏ bé mà thôi! Năng lực của “Dị năng giả” vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta!"

Nghe được nói thế, Cửu Dạ trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.

Vu Linh cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng mà nếu như không phải nhờ khối tinh thạch này ta cũng không biết là bản thân mình có dị năng tiềm lực. Lúc năng lực của ta mở, ta đã chặt đứt cánh tay của một vị tiểu thư nhà “An Bội”. Lần này ta đến cũng là vì muốn cho ngươi mở ra dị năng. Sau này dù là truy binh của tổ chức tìm đến hay là “Dị năng giả” làm phiền cũng có thể tự bảo vệ chính mình."

Cửu Dạ suy tư nửa khắc, ngầm hiểu nói: "Ý của đại tỷ là bảo ta coi chừng sự trả thù của bọn họ?"

Vu Linh mỉm cười gật đầu, tay đưa cho nàng một bình plastic nhỏ, nói: "Trong này là máu của ta, trong máu có một loại dị năng chuyên biệt. Đợi khi ngươi thật sự quyết tâm muốn mở ra dị năng thì hãy uống nó!"

". . . . . ."

Cửu dạ nhìn nàng, chờ câu sau.

Nếu như uống là có thể mở ra dị năng, như vậy, đại tỷ đã không cần căn dặn "Thật sự quyết tâm". Trong này khẳng định có phần bất trắc.

Bạn đang đọc Cưng chiều sát thủ của Phượng Khi Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong_lam_mac_huan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.