Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ ngang ngược

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Bên trong Thăng Long Vũ Viện, huyện Võ Sơn, quận Định Lăng.

Một thiếu niên mặc bộ quần áo xanh khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên eo treo một thanh kiếm màu đỏ, mang một sọt thuốc ở sau lưng, đi ra bên ngoài Vũ Viện một cách chậm rãi.

Hắn không đi cửa chính, mà không một tiếng động leo từ ven tường Vũ Viện ra ngoài.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bức tường cao năm trượng, hai chân đạp một cái, hắn tựa như mũi tên lao ra bên ngoài Vũ Viện.

Hiển nhiên hắn đã trốn ra rất nhiều lần, vậy nên quá trình diễn ra khá dễ dàng.

"Ha ha, bản cô nương rốt cuộc bắt được ngươi!" Một tiếng hét từ phía sau truyền đến khi hắn vừa chạm xuống mặt đất.

Cách đó không xa là một thiếu nữ thanh tú động lòng người, trừng mắt nhìn thiếu niên, trên tay cầm một chiếc roi dài.

Trong mắt Nàng như có hỏa diễm đang thiêu đốt, dẫn dắt Hỏa Nguyên Khí ở xung quanh, khí thế kinh người.

Mạc Tranh nhận biết nàng, nàng là đệ tử Thăng Long Vũ Viện Chấp Pháp Đường, cũng là cháu gái của Vũ Viện Viện Chủ Kim Dương, năm nay gần 15 tuổi đã đạt tới Võ Đồ cấp 6 Thiên Chi Kiều Nữ.

Kim Lăng Nguyệt.

Kim Lăng Nguyệt vô cùng xinh đẹp, nhưng tính cách nóng nảy, ỷ vào bản thân là cháu gái Viện Chủ và đệ tử Chấp Pháp Đường, bên trong Vũ Viện không ai dám trêu chọc vào nàng, một khi vi phạm viện quy bị nàng phát hiện đều bị đánh đến da tróc thịt bong, nén giận mà không dám nói gì.

"Có chuyện gì sao?" Mạc Tranh nhàn nhạt nhìn nàng, cũng không bị phát hiện mà hoảng hốt.

Kim Lăng Nguyệt cười lạnh nói: "Đệ tử Mạc Tranh, ngươi trong mắt không có viện quy, nhiều lần trốn ra ngoài, không tham gia Vũ Viện tu luyện, hôm nay bị ta phát hiện, ta liền đánh ngươi 100 roi, coi như trừng trị! Ngươi tốt nhất đừng nghĩ chạy trốn, ta đã là Võ Đồ cấp 6, Ngươi chỉ là Võ Đồ cấp 3, ngươi không có bất cứ cơ hội nào!"

Nói xong, nàng lạnh lùng nhìn Mạc Tranh, lắc lắc roi dài trong tay.

Mạc Tranh nở nụ cười, thản nhiên nói: "Lợi hại, Võ Đồ cấp 6, Những người bằng tuổi ngươi trong Vũ Viện sợ đều không phải đối thủ của ngươi, dù trong huyện Võ Sơn này, ngươi đều có thể đứng đầu."

Kim Lăng Nguyệt vẻ mặt đắc ý: "Nếu ngươi đã biết vậy thì mau ngoan ngoãn chịu trói, chúng ta tuy bằng tuổi, nhưng dù năm cái như ngươi đều không phải đối thủ của ta."

Mạc Tranh yên lặng cười một tiếng, nói: "Có lẽ vậy, nhưng ta hiện tại có việc ra ngoài, ngươi tốt nhất không nên ngăn cản ta, chúng ta vẫn là nước giếng không phạm nước sông cho thỏa đáng."

"Ha ha, ngươi dám uy hiếp ta, hôm nay coi như thần tiên đến cũng không thể nào cứu được ngươi!"

Kim Lăng Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, hướng Mạc Tranh vọt tới, muốn đem hắn bắt lại.

Mạc Tranh xoay người chạy không chút do dự, mẹ của hắn từng nói, nữ nhân xinh đẹp đều là bò cạp, là phiền phức, là tai họa, có thể tránh nhất định phải né xa ra.

Nhưng rất nhanh Mạc Tranh liền phát hiện Kin Lăng Nguyệt đuổi theo tới, Nguyên lực của Võ Đồ cấp 6 thi triển bộ pháp tốc độ có thể nhanh hơn người trưởng thành gấp vài lần.

Mạc Tranh dừng bước lại, thản nhiên nói: "Kim Lăng Nguyệt, người khác sợ ngươi, không có nghĩa là ta cũng sợ ngươi. Ngươi đi đường rộng lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta coi như chưa từng gặp mặt, nếu ngươi lại đi theo ta, đừng trách ta không khách khí."

Kim Lăng Nguyệt nghe vậy, nhất thời cười lớn một tiếng: "Chỉ là Võ Đồ cấp 3 cũng muốn đối với ta không khách khí? Ta muốn xem ngươi ngày hôm nay không khách khí với ta như thế nào!"

"Nữ nhân điên." Mạc Tranh khoát tay, xoay người rời đi.

"Ta xem ngươi chạy trốn nơi nào!" Kim Lăng Nguyệt quát một tiếng, một chiêu Cầm Long Thủ hướng bả vai Mạc Tranh chộp tới.

Mạc Tranh nhướng mày, hai chân di chuyển tránh ra Kim Lăng Nguyệt công kích , đồng thời sử dụng một chiêu Cầm Long Thủ, bắt được Kim Lăng Nguyệt cổ tay.

"Ngươi ngang ngược như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác." Mạc Tranh sắc mặt lạnh xuống.

"Buông tay!"

Kim Lăng Nguyệt đối Mạc Tranh uy hiếp dường như không nghe thấy, vùng vẫy một hồi nhưng vẫn không thể tránh thoát thì tỏ ra hơi kinh ngạc.

Nguyên khí quanh thân Nàng bị dẫn động hướng vào roi dài trong tay, cây roi nhất thời giống như hóa rắn bay lên, trên roi có ánh lửa thiêu đốt, tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng.

Nguyên lực phóng ra ngoài, kích phát trên vũ khí!

Đây là kỹ thuật mà Võ Đồ cấp 7 mới có thể nắm giữ, Kim Lăng Nguyệt vậy mà có thể sớm nắm giữ, Mấy trăm đệ tử trong Thăng Long Vũ Viện có thể làm được như vậy cũng không tới hai mươi người.

Đây chính là chỗ Kim Lăng Nguyệt đắc ý nhất, Nàng tin tưởng chỉ cần Mạc Tranh không ngốc, bây giờ nhất định không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn để nàng bắt lại.

"Ta nói một lần cuối cùng, đừng chọc ta." Mạc Tranh lạnh lùng nói xong, buông ra Kim Lăng Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai!" Kim Lăng Nguyệt gặp Mạc Tranh còn không thúc thủ chịu trói, nhất thời tức giận, tỏ ra muốn tiếp tục công kích.

Mạc Tranh đi về phía trước quay lưng về phía nàng, không tiếp tục để ý.

Thấy Mạc Tranh sắp thoát khỏi phạm vi tấn công của nàng, Kim Lăng Nguyệt không nhịn được tay phải run lên, roi dài đánh thẳng phía sau lưng Mạc Tranh.

Kim Lăng Nguyệt chỉ kịp nghe thấy một tiếng rút kiếm, tiếp theo một cái chớp mắt, nàng thấy cái roi dài mình yêu quý bị một mảnh kiếm ảnh xoắn thành từng khúc, trước cổ họng nàng là mũi kiếm sắc nhọn, chỉ cần bước lên phía trước 1 bước là có thể mất mạng.

Vốn cách bên ngoài ba trượng nhưng Mạc Tranh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tay cầm trường kiếm, khuôn mặt âm trầm, mang theo nồng đậm sát ý.

Kim Lăng Nguyệt không hoài nghi chút nào, Mạc Tranh sẽ không do dự mà kết thúc tính mạng của nàng.

Trong nháy mắt cảm nhận được sự sợ hãi tử vong, Nàng một cử động nhỏ cũng không dám, đồng tử co lại, càng nhiều hơn là kinh ngạc, kinh ngạc về thực lực của Mạc Tranh.

"Nếu như ta muốn giết ngươi, thì ngươi đã chết từ lâu rồi! Đừng để có lần sau, bằng không, ta sẽ không nương tay đâu." Mạc Tranh đưa kiếm lại vào trong vỏ bao, quay người rời đi.

Kim Lăng Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ, đợi đến lúc bóng người Mạc Tranh hoàn toàn biến mất, nàng mới ngã trên mặt đất.

Nàng nỉ non nói: "Tại sao ngươi mạnh như vậy, tại sao.., ngươi che giấu thực lực, ngươi không phải Võ Đồ cấp 3! Ngươi ít nhất cũng là Võ Đồ cấp 8!"

"15 tuổi mà đã đạt tới Võ Đồ cấp 8, không thể có chuyện đó được, nhất định là ta bị ảo giác, nhất định là ta đã khinh xuất, để ngươi đánh lén! Ngươi lại còn dám dọa nạt ta, ngươi xong đời rồi, ta sẽ bảo Đại bá đuổi ngươi khỏi Thăng Long Vũ Viện, để ngươi trở thành chó mất chỗ dựa!"

Kim Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Mạc Tranh biến mất phương hướng, đồng tử đột nhiên hơi co lại.

Chỗ đó là hướng Yêu thú sơn lâm!

Yêu thú sơn lâm, đó là phạm vi ngàn dặm tụ tập nhiều nhất Yêu thú địa phương.

Bên trong yêu thú mạnh nhất có thể phun ra nuốt vào hỏa diễm, có thể sử dụng thân thể đâm vỡ núi lớn, Coi như Vũ Viện viện chủ Kim Dương cũng không dám tùy tiện đi vào chỗ sâu của Yêu thú sơn lâm.

Mà Kim Dương tu vi đã đạt tới Thanh Đồng Thiên Sư, Ngưng kết Huyền Căn, tìm hiểu Phá Nguyên Khí áo nghĩa!

Võ Đồ cảnh giới cho dù tiến vào yêu thú sơn lâm vùng bên ngoài cũng là cửu tử nhất sinh, Mạc Tranh, vì sao hắn lại tới đó? Hắn dựa vào cái gì mà dám đến đó?

Bạn đang đọc Cực Vũ Huyền Đế (Dịch) của Cửu Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongHoàng3112
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.