Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng Trần Phàm chơi đặc quyền

Phiên bản Dịch · 1820 chữ

- Yên tâm, tôi sẽ không chạy, tôi sẽ ở ngay trước mặt cảnh sát cho ông một cái tát, ông tin không?

Thanh âm Trần Phàm rõ ràng truyền vào trong tay Y Điền, làm hắn tức giận đến vẻ mặt xanh mét, hắn dùng một loại ngữ khí trầm thấp âm trầm nói:

- Tốt, tốt, tốt, tiểu tử, mày thật sự cuồng, mày chờ đó cho tao!

Vừa nói xong, Y Điền không đợi Trần Phàm đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Điện thoại cắt đứt, Y Điền không hề ngừng lại, lại bấm số điện thoại của Lâm Tường, người phụ trách cảnh sát Đông Hải.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm uy nghiêm:

- Uy, vị ấy?

- Chào ông, tôi là người phụ trách lãnh sự quán Nhật Bản tại Đông Hải, Y Điền.

Y Điền tự giới thiệu, vẻ tức giận trong giọng nói không hề che giấu.

Nghe được lời nói của Y Điền, đầu bên kia điện thoại Lâm Tường không khỏi ngẩn ra.

Hắn là người phụ trách cảnh sát Đông Hải, Lâm Tường tự nhiên có nghe qua tên của Y Điền, thậm chí hai người từng chạm mặt vài lần trong vài buổi tiệc.

Bởi vì như thế, tuy hai người không tính là quen thuộc nhưng không xem như xa lạ.

- Chào ngài, Y Điền tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì không?

Bởi vì không quen, nhận thấy được vẻ tức giận trong giọng nói của Y Điền, biết thân phận hắn, Lâm Tường theo bản năng cảm nhận được không ổn.

Như muốn xác minh cho suy đoán của Lâm Tường, thần tình Y Điền tức giận nói:

- Lâm cục trưởng, theo tôi biết trị an của Đông Hải không tệ lắm. Nhưng ngay vừa rồi, cháu tôi bị người đánh tại quán bar, đối phương còn đòi đánh cả tôi, ông cho rằng chuyện này nên xử lý như thế nào?

Ở niên đại quyền lực hiện tại, nhờ vào chỗ dựa đã trở thành một loại tập quán, thân là người phụ trách cảnh sát Đông Hải, Lâm Tường đã thói quen.

Nhưng...

Lúc này biết được cháu của Y Điền bị đánh, sắc mặt Lâm Tường không khỏi biến đổi.

Đơn giản là vì thân phận Y Điền thật sự rất đặc thù!

Là người phụ trách lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng tại Đông Hải, Y Điền được xem như người đứng thứ hai sau tổng lãnh sự Nhật Bản tại đại lục.

Có thể nói không chút nào khoa trương, nhiều khi chỉ cần một câu của Y Điền, quan hệ ngoại giao liền phát sinh biến hóa nhất định!

- Y Điền tiên sinh, xin ngài yên tâm, tôi sẽ đích thân ra mặt xử lý chuyện này, tuyệt đối cho ngài một câu trả lời thỏa mãn!

Lâm Tường lập tức đưa ra lời cam đoan, hiển nhiên hắn biết nếu như chuyện này xử lý không tốt, Y Điền sẽ không chịu bỏ qua, đến lúc đó nếu ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước, đối với tiền đồ tương lai của hắn ảnh hưởng rất lớn, thậm chí nếu như sự tình bị làm lớn ra, mũ cánh chuồn trên đầu hắn sẽ bị lấy mất.

- Được!" Y Điền chờ những lời này của Lâm Tường, nghe được Lâm Tường muốn đích thân xử lý, cười lạnh nói:

- Nhưng tôi đề nghị ngài hiện tại phái người đến quán bar khống chế hung thủ trước, sau đó tôi cùng ngài đi qua.

- Được rồi, hiện tại tôi sẽ gọi điện cho đội cảnh sát khu vực, để cho hắn phái người qua khống chế hiện trường.

Lâm Tường nhìn ra được Y Điền đang nổi giận, đành phải đáp ứng:

- Chờ nói xong điện thoại tôi sẽ tự mình qua đón ngài.

- Không cần, hiện tại tôi ngồi xe đi qua, Lâm cục trưởng nói xong điện thoại trực tiếp chạy qua thì được rồi.

Y Điền cự tuyệt đề nghị của Lâm Tường, cảm giác như hắn chỉ hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Trần Phàm để Trần Phàm phải trả giá thật lớn!

Ngay khi Y Điền đang gọi điện cho Lâm Tường, bên trong quán bar Trần Phàm mang theo ba người Sở Qua quay về chỗ ngồi, đám người Y Hạ đã được mang tới phòng bên trong.

Nói chung trong quán rượu phát sinh sự kiện đánh nhau, chỉ cần không gây ra án mạng, bảo an quán bar ra mặt can dự, quán bar lại khôi phục kinh doanh bình thường.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, đợi khi đám bảo an khiêng đám người Y Hạ rời đi, sàn nhảy lại trở nên náo nhiệt.

Dù quán bar đã cố gắng làm thay đổi không khí, nhưng các khách nhân vẫn ngồi yên tại chỗ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua chỗ Trần Phàm thì thào nghị luận.

- Các anh vừa rồi có nghe được hắn muốn tát người phụ trách lãnh sự quán tại Đông Hải ngay trước mặt cảnh sát hay không?

- Bản thân tôi nghĩ hắn không dám, các anh nghĩ xem, lãnh sự quán là cơ cấu gì, dù quan nhị đại, hồng tam đại cũng chưa chắc dám đắc tội họ đi?

- Những người khác không dám, không có nghĩa là hắn không dám!

Ngay khi một bàn khách nhân đang nghị luận sôi nổi, một gã bảo an nhịn không được xen vào một câu.

- Huynh đệ, hay anh biết hắn là ai?

Bảo an vừa chen lời, một khách nhân khác nhịn không được hỏi, khách bên bàn khác tò mò nhìn qua.

- Hắc! Các anh cũng không nghĩ thử xem, nơi này là bãi của Hồng Trúc bang, dám nháo sự ở nơi này, hơn nữa ông chủ còn phải cười hòa giải, có mấy người làm được?

Bảo an cố ý khoe khoang nói.

- Huynh đệ, nói nhanh đi, hắn là ai?

- Trần tiên sinh.

Bảo an chậm rãi phun ra ba chữ.

Trần tiên sinh?

Nghe ba chữ này khách nhân kia vẻ mặt mờ mịt.

- A...

Theo sau một khách nhân tựa hồ ý thức được điều gì, thần tình kinh hãi nói:

- Anh...anh nói hắn chính là chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm?

Lúc này bảo an không trả lời, cười thần bí xoay người rời đi.

Cùng lúc đó bên trong quán bar có không ít khách nhân nhận ra Trần Phàm, trong lúc nhất thời có vẻ thập phần hưng phấn.

Mặc dù đối với đại bộ phận người mà nói, chuyện của Trần Phàm họ cũng không hiểu rõ ràng, nhưng trong xã hội thượng lưu cùng hắc đạo Đông Hải truyền ra một tin tức: Chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm có quan hệ với Mỹ Nữ Xà Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Biết được tin tức này bọn họ đều chờ mong chuyện kế tiếp sẽ biến thành tình trạng nào.

Có một số người nhận ra Trần Phàm đều nảy sinh ý nghĩ: nếu đêm nay người của lãnh sự quán chạy tới, tuyệt đối sẽ lưu lại bi kịch.

Ngay khi mọi người còn đang chờ đợi sự tình kế tiếp xảy ra, a Báo tự mình mang theo mấy cô gái trong đó có Dương Dương đi về hướng Trần Phàm.

Dương Dương vừa đi vừa dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Phàm, sắc mặt tái nhợt dọa người.

- Trần tiên sinh, mấy cô gái này...

Đi tới đối diện Trần Phàm, a Báo cung kính hỏi.

Như hiểu được dụng ý của a Báo, Trần Phàm không đợi hắn nói hết lời khoát tay nói:

- Cho họ đi đi.

- Dạ!

A Báo vội vàng đáp, quay đầu quát:

- Còn không mau cảm ơn Trần tiên sinh...

- A...cảm ơn Trần tiên sinh.

Mấy cô gái thất kinh cảm ơn Trần Phàm.

- Cút nhanh đi, mẹ nó, lão tử nghĩ mãi không rõ, trong đũng quần đám người kia không gắn kim cương, giá trị cho mấy cô lụy vậy sao?

Trần Phàm không lên tiếng, Sở Qua lại tức giận quát.

Nghe lời nhục nhã của Sở Qua, mấy cô gái không dám lên tiếng.

- Đi nhanh lên!

A Báo khẽ quát một tiếng, thúc giục họ nhanh chóng rời đi.

Nghe lời a Báo, mấy cô gái kinh hoảng đi nhanh, trong lúc rời đi không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Phàm, ánh mắt phức tạp.

Ngay khi họ vừa đi, hơn mười cảnh sát vọt vào trong quán bar.

- Gọi ông chủ các anh đến!

Cảnh sát đầu lĩnh sắc mặt xanh mét nói với một phục vụ.

Là địa bàn của Hồng Trúc bang, trong quán bar cơ hồ chưa từng gặp qua cảnh sát, người phục vụ thấy cảnh sát lao vào hoảng sợ lắp bắp "vâng" một tiếng liền chạy về hướng a Báo.

Cùng lúc đó mọi người trong quán rượu đều thấy cảnh sát xông vào, vẻ mặt đều kích động, bọn họ đều biết xuất diễn triều cường sắp xảy ra!

Trần Phàm cũng thấy đám cảnh sát, nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút kinh ngạc, như sớm đoán được tất cả chuyện này.

- A Báo, anh đi đưa bọn họ lại đây.

Không đợi người phục vụ tới hội báo, Trần Phàm liền nói với hắn.

- Dạ, Trần tiên sinh!

A Báo cung kính nghe theo, chậm rãi đi tới đón đám cảnh sát.

Rất nhanh, a Báo đi tới trước người họ, lấy ra gói thuốc đưa qua, thần tình mỉm cười hỏi:

- Ngô đồn trưởng, sao ông lại tự mình dẫn người tới đây?

- Đừng nói nhảm, a Báo, tôi hỏi anh vừa rồi trong quán rượu có mấy người đánh nhóm thanh niên Nhật Bản bị thương, người hành hung đâu?

Ngô đồn trưởng quản lý khu vực này, ngày thường thật không dám đến quét quán bar, dù sao nơi này là địa bàn Hồng Trúc bang, hơn nữa họ cũng không kinh doanh sinh ý hoàng, đổ, độc linh tinh.

Sở dĩ hắn đến vì nhận được lệnh thượng cấp biết được có nhóm thanh niên Nhật Bản có thân phận đặc thù bị đánh trọng thương, thượng cấp lãnh đạo yêu cầu hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường, khống chế đám người hành hung.

- Ở bên kia.

A Báo thấy Ngô đồn trưởng trở mặt, không nói lời vô ích:

- Đi theo tôi.

Nói xong không đợi hắn đáp lời liền xoay người đi về hướng Trần Phàm.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 324

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.