Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay trí mạng! (16)

Phiên bản Dịch · 2487 chữ

Mười một giờ đêm, trận mưa to đột nhiên trút xuống thành phố Đại Liên.

Trận mưa to thình lình trút xuống làm nhiệt độ không khí nóng bức của Đại Liên nhanh chóng giảm xuống, cả thành phố không khí mát mẻ hẳn lên, đường phố ngập nước, số lượng xe cộ di chuyển cũng giảm bớt rất nhiều, không nhìn thấy bóng một người đi đường.

Mặc dù là vậy, nhưng vì tránh chuyện bạo loạn tiếp tục bùng nổ, hơn mười chiếc xe cảnh sát mở đèn báo hiệu liên tục chạy qua lại trên từng phố lớn ngõ nhỏ, ngoài ra chung quanh hai nhà máy những võ cảnh được trang bị đầy đủ vũ khí cũng chưa hề rời đi, mà thân hình đứng thẳng như cây thương, vững chãi trong cơn mưa to, toàn thân bị ướt đẫm cũng không hề nhúc nhích.

Chung quanh khách sạn bốn sao nằm tại Đại Liên dừng đầy xe cảnh sát, cảnh sát đã phong tỏa hết những con đường xung quanh.

Trong bộ gian phòngbên trong khách sạn, hai nhân viên của trung kỷ ủy sắc mặt nghiêm túc thẩm vấn Yến Thanh Đế.

Đối diện hai nhân viên của trung kỷ ủy, Yến Thanh Đế cũng không dám bãi cái giá của Yến gia đại thiếu, cũng không còn dám đùa uy phong, ngược lại cực kỳ phối hợp hai gã nhân viên, mỗi câu hỏi đều trả lời nghiêm chỉnh.

Trong quá trình thẩm vấn, Yến Thanh Đế tỏ thái độ thật kiên quyết không thu được chỗ tốt gì từ tay Đằng Nguyên.

Mà khi nhân viên trung kỷ ủy hỏi Yến Thanh Đế vì sao lại xuất hiện trong đoạn phim internet, lại ưng thuận hứa hẹn với Đằng Nguyên, sắc mặt Yến Thanh Đế không hề thay đổi nói hắn đang đóng kịch, mục đích là vì muốn bẫy con sâu làm rầu nồi canh như Lăng Vân Phong đưa ra pháp luật!

Người sáng suốt đều hiểu rõ.

Vì bo bo giữ mình, Yến Thanh Đế chẳng những lau sạch quan hệ với Lăng Vân Phong, còn đem chỗ bẩn trực tiếp đổ lên trên người Lăng Vân Phong!

Theo hắn xem ra, đây là đường sống duy nhất của hắn.

Thứ nhất. Lăng Vân Phong đã chết, người của trung kỷ ủy cho dù muốn điều tra từ chỗ Lăng Vân Phong cũng vô ích, tiếp theo Yến Thanh Đế tin tưởng, chuyện phát triển cho tới tình trạng bây giờ, Yến gia không có khả năng thờ ơ, trơ mắt nhìn hắn gặp bi kịch, tuyệt đối sẽ ra mặt, không thể không nói suy đoán của Yến Thanh Đế thật chuẩn xác.

Yến gia quả thật ra mặt, hơn nữa Yến Khánh thanh thế mênh mông cuồn cuộn tự mình đi tới Đại Liên! Ngay khi Yến Thanh Đế đang nhận sự điều tra, trong phòng khách sạn. Phan bí thư ngồi trên sô pha, ngậm một điếu thuốc lá đặc cung, sắc mặt nghiêm túc mà ngưng trọng.

- Đinh...đinh...đinh...

Không biết qua bao lâu, khi Phan bí thư dụi tắt tàn thuốc trong tay, ném vào trong gạt tàn, điện thoại trong phòng chợt vang lên, đánh vỡ không khí quỷ dị bên trong phòng.

Nghe được tiếng chuông điện thoại, Phan bí thư nhíu mày đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh điện thoại, cầm microphone.

- Phan bí thư, Duyên Nghiễm Quân mới gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta giao Yến Thanh Đế cho bọn họ.

Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm cung kính của Phùng thư ký:

- Theo hắn nói, bọn hắn cần phải từ miệng Yến Thanh Đế tìm hiểu sự tình thực sự của hai nhà máy Lăng Hóa, để sáng sớm ngày mai dùng danh nghĩa văn phòng tân văn quốc điều viện mời dự cuộc họp báo.

Nghe được thư ký hồi báo, Phan bí thư cũng không tỏ vẻ, tựa hồ tất cả chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, thậm chí hắn cũng không hề có chút do dự, liền trực tiếp nói:

- Đem người giao cho bọn họ.

- Dạ, Phan bí thư!

Đầu bên kia điện thoại, Phùng thư ký liền trả lời, trong lòng cũng hiểu thật rõ ràng.

Hắn biết rõ, nếu Yến Khánh đã tự mình chạy đến Đại Liên muốn chủ trì công việc, ổn định cục diện chỉ là chuyện sau, muốn bảo trụ Yến Thanh Đế mới là mục đích mấu chốt.

Cao tầng thi đấu, thường thường là rút dây động rừng!

Tháng mười đã sắp tới gần, ở trong loại hoàn cảnh này, mọi chuyện phải xử lý thật nhanh, Lăng Vân Phong đã chết, xác định vững chắc sẽ biến thành sơn dương thế tội, nếu Yến Khánh đã ra mặt. Yến Thanh Đế đừng nói mất mạng, muốn bảo trụ chức quan cũng không phải là không có khả năng.

Mấy phút sau, Phùng thư ký đi tới gian phòng đang thẩm vấn Yến Thanh Đế.

Trong phòng, hai gã nhân viên trung kỷ ủy vừa nhìn thấy Phùng thư ký, lập tức đứng dậy chào hỏi, mà Yến Thanh Đế hơi có vẻ kích động, tựa hồ hắn đã ý thức được điều gì.

- Phan bí thư có chỉ thị, vì phối hợp công tác của ngành khác, trước tiên đem đồng chí Yến Thanh Đế giao cho ngành khác xử lý.

Phùng thư ký thoáng gật đầu ra dấu cho hai nhân viên, nhắn lại chỉ thị của Phan bí thư.

Nhắn xong chỉ thị, Phùng thư ký nhìn Yến Thanh Đế, nói:

- Đồng chí Yến Thanh Đế, trước khi giao anh cho ngành khác, điện thoại di động của anh phải do người của chúng tôi bảo quản.

- Tôi hiểu được.

Yến Thanh Đế trả lời, trong con ngươi lóe ra sắc thái khác thường, bại lộ cảm xúc kích động trong nội tâm của hắn.

- Các anh phụ trách đem đồng chí Yến Thanh Đế giao cho đồng chí Duyên Nghiễm Quân.

Nhìn thấy Yến Thanh Đế đồng ý, Phùng thư ký quay đầu mệnh lệnh cho hai gã nhân viên.

- Dạ!

Hai gã nhân viên liền đáp, sau đó tiến lên, một trái một phải đi theo Yến Thanh Đế ra khỏi phòng.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Phùng thư ký thật nghiêm túc, mà hai gã nhân viên vẫn còn thấy thoảng sợ hãi.

Có rất nhiều chuyện bọn hắn không nhìn được thấu triệt như Phùng thư ký, nhưng có thể xem hiểu được một phần, theo bọn họ xem ra, thẩm vấn Yến Thanh Đế là một chuyện nguy hiểm, làm không tốt sẽ hủy hoại tiền đồ trong thoáng chốc!

Năm phút sau, Yến Thanh Đế ngồi trên một chiếc Audi, rời khỏi bãi đỗ xe khách sạn, thẳng đến tòa lầu của thành ủy.

Nửa giờ sau, hai gã nhân viên đem Yến Thanh Đế giao cho Duyên Nghiễm Quân, hồi báo cho Phùng thư ký, trở về khách sạn.

- Duyên bí thư, ông nội của tôi đến đây sao?

Nhìn thấy hai gã nhân viên rời đi, trái tim Yến Thanh Đế hoàn toàn rơi xuống, lập tức nhìn Duyên Nghiễm Quân hỏi.

Duyên Nghiễm Quân gật đầu, thở dài:

- Ai, Thanh Đế, lần này cậu xông rắc rối lớn!

Nghe được lời nói của Duyên Nghiễm Quân, nhìn biểu tình ngưng trọng trên mặt hắn, cảm giác vui mừng vừa từ địa ngục trở về thiên đường của Yến Thanh Đế chợt biến thành hư không!

Hắn biết rõ, Duyên Nghiễm Quân là đệ nhất bí thư của Yến Khánh, ở rất nhiều chuyện giúp thượng cấp như Yến Khánh đưa ra mưu lược, được xem là thuộc hạ tín nhiệm nhất của Yến Khánh.

Vì thế lời nói của Duyên Nghiễm Quân làm cho Yến Thanh Đế hiểu được, tuy rằng mình đã được cứu đi ra, nhưng Yến Khánh có còn chọn hắn làm Yến gia thái tử nữa hay không, điều này sẽ rất khó nói.

- Thanh Đế, đi thôi, lão thủ trưởng đang ở trong văn phòng chờ cậu.

Duyên Nghiễm Quân thấy Yến Thanh Đế trầm mặc không nói, lại thở dài, dẫn đầu đi trước.

So sánh với khách sạn chỗ Phan bí thư, phòng vệ ở đại viện thành ủy càng sâm nghiêm, chẳng những chung quanh tòa lầu có võ cảnh canh gác, trong lầu còn có bảo tiêu Trung Nam Hải đi theo bảo vệ cho Yến Khánh.

Mang theo tâm tĩnh khẩn trương lo lắng, Yến Thanh Đế được dẫn tới ngay trước cửa phòng làm việc của mình.

Đối với Yến Thanh Đế mà nói, từ sau khi hắn đi vào Đại Liên, ở phòng làm việc còn nhiều hơn ở nhà, nơi này cũng là địa phương mà hắn quen thuộc nhất.

Nhưng...

Giờ này khắc này, nhìn thấy cửa phòng làm việc quen thuộc, thần tình Yến Thanh Đế vô cùng lo lắng bất an.

- Tâm tình lão thủ trưởng không được tốt.

Duyên Nghiễm Quân thoáng do dự nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.

Trong văn phòng, Yến Khánh ngồi sau bàn làm việc của Yến Thanh Đế, cau mày, sắc mặt ngưng trọng hút thuốc, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nghe được tiếng gõ cửa, Yến Khánh dụi tắt thuốc lá, thanh âm trầm thấp nói:

- Vào đi!

Dát chi!

Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng được Duyên Nghiễm Quân đẩy ra, hắn mang theo Yến Thanh Đế đang lo lắng bất an đi vào văn phòng.

- Duyên bí thư, anh đi ra ngoài trước.

Nhìn thấy Yến Thanh Đế đi theo Duyên Nghiễm Quân vào phòng, Yến Khánh không đợi Duyên Nghiễm Quân mở miệng, liền nói trước.

Duyên Nghiễm Quân cũng biết trường hợp kế tiếp mình không thể có mặt, cúi đầu đi ra khỏi phòng đồng thời nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Nghe được thanh âm tiếng cửa đóng lại, cả người Yến Thanh Đế chấn động, hai chân không thể khống chế run run, vốn không dám liếc mắt nhìn Yến Khánh.

Yến Khánh cũng không nói lời nào, đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ Yến Thanh Đế.

Ba! Ba! Ba!

Trong văn phòng yên lặng, bước chân của Yến Khánh có vẻ cực kỳ trầm trọng, thanh âm lại giống như ma âm đến từ địa phủ vang lên bên tai Yến Thanh Đế khiến cho thân hình hắn không thể khống chế run rẩy lên, trái tim treo cao trên cổ họng.

Giống như qua thật lâu, giống như chỉ là nháy mắt, Yến Khánh đi tới trước người Yến Thanh Đế.

- Ông nội.

Yến Thanh Đế cắn đầu lưỡi, bị sự đau đớn kích thích, nỗi lo lắng cùng sợ hãi trong lòng thoáng giảm bớt, lấy hết dũng khí nhìn về phía Yến Khánh.

Không tiếng trả lời!

Trong nháy mắt Yến Thanh Đế ngẩng đầu lên, sắc mặt Yến Khánh âm trầm vung tay lên, tát một cái thật mạnh trên gương mặt tuấn mỹ của Yến Thanh Đế!

- Ba!

Một cái tát này Yến Khánh cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, thanh âm vang giòn, một cái tát đánh cho Yến Thanh Đế lảo đảo, đồng thời để lại dấu năm ngón tay rõ rệt, khóe miệng hắn nhất thời tràn ra máu tươi.

- Mày còn nhớ rõ tao từng nói gì với mày không?

Đánh xong một cái tát, lửa giận của Yến Khánh cũng không hề giảm bớt, vẻ mặt như tiếc nuối rèn sắt không thành thép trừng trừng nhìn Yến Thanh Đế.

Yến Thanh Đế không dám đối diện với Yến Khánh, cúi thấp đầu, run rẩy nói:

- Nhớ...nhớ rõ, ông nội nói, trước khi cháu hoàn toàn nắm giữ quyền sinh sát, không được tiếp tục đấu với Trần Phàm.

- Nhưng mày lại làm như thế nào?

Yến Khánh lạnh lùng hỏi.

Làm như thế nào?

Yến Thanh Đế vắng lặng.

Tuy rằng mới ban đầu hắn không có đem mũi nhọn nhắm ngay Trần Phàm mà nhắm vào Nạp Lan gia tộc, nhưng cũng bởi vì Nạp Lan gia tộc đi quá gần với Trần Phàm, muốn gõ Nạp Lan gia tộc, muốn bọn họ biết điều phủi sạch quan hệ với Trần Phàm, cam tâm tình nguyện làm quân cờ cùng chó săn cho hắn, đánh xuống trụ cột cho việc hắn thuận lợi triển khai công tác tại Đại Liên.

Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, khi hắn lựa chọn động thủ với việc kinh doanh hắc đạo của Nạp Lan gia tộc, Trần Phàm lại xuất đầu cho bọn họ.

Trần Phàm ra tay, khơi dậy sự tức giận của Yến Thanh Đế, hắn lựa chọn sách lược mà hắn tự nhận là thật thông minh để ứng phó, cũng có ý tranh đấu với Trần Phàm một phen...

Một lần ganh đua này liền biến thành cục diện hiện tại.

- Trả lời tao!

Nhìn thấy sắc mặt Yến Thanh Đế trắng bệch, không dám lên tiếng, Yến Khánh đột nhiên giống như một đầu sư tử nổi giận, hét lớn một tiếng.

Yến Khánh đột nhiên bùng nổ, làm trong lòng Yến Thanh Đế căng thẳng, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

- Phác thông!

Ngay sau đó, Yến Thanh Đế quỳ rạp xuống dưới chân Yến Khánh, ôm lấy chân Yến Khánh, cầu xin tha thứ:

- Ông...ông nội. Thanh Đế sai lầm rồi, Thanh Đế biết sai rồi!

Sai lầm rồi sao?

- Trần Phàm a Trần Phàm, mày ngoại trừ có một thân cậy mạnh cùng dựa thế ra, mày còn có cái gì? Bằng cái đầu ngu ngốc của mày cũng muốn đấu trí với tao, mày không biết là buồn cười sao?

Yến Thanh Đế đã quên dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn khi lợi dụng buổi họp báo ứng đối với Trần Phàm.

Hắn cũng quên tư thế không ai bì nổi khi Lăng Vân Phong cùng Lăng Vĩ vỗ mông ngựa với hắn.

- Cút!

Bị Yến Thanh Đế ôm chân, Yến Khánh lại tức giận mắng một tiếng, một cước đá văng Yến Thanh Đế.

Yến Thanh Đế bị một cước đá ngã xuống đất giống như một con chó chết.

- Ông nội muốn vứt bỏ mình sao?

Hắn trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Yến Khánh, trong lòng hoàn toàn bị ý niệm khủng bố này chiếm cứ.

Nhục người tự nhục mình!

Vai hề, vĩnh viễn chỉ có thể nhảy nhót được một hồi.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 435

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.